Có đôi khi, vận mệnh tựa như một tên yêu tinh quỷ quyệt, luôn thích ngả bài cùng người khác, làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận, lúc ngươi cảm thấy vạn vô nhất thất (có nghĩa là tuyệt đối không sai lầm – theo Hán Việt từ điển), nó sẽ để ngươi toàn bộ đều thua trắng, nhưng đương lúc ngươi tuyệt vọng buông tha thì nó sẽ lại cho ngươi một hy vọng hoàn toàn mới.
Từ sau khi biến thành tang thi, Trang Thiển đã không cảm thấy được đau đớn, nhưng vào thời điểm trái tim cậu bị đâm vào, cậu cảm thấy được một cơn đau đến tê tâm liệt phế.
Ngay trong nháy mắt, hốc mắt cậu hơi hơi ướt át.
Cậu nghĩ đến bản thân luôn không quan tâm, nhưng kỳ thật vẫn rất để ý. Sợ hãi, hối hận, ảo não, uể oải, tuyệt vọng,….. Từ lúc biến thành tang thi, ngay từ đầu, cậu không thể cười, không thể khóc, không có tiếng tim đập, cũng không có độ ấm, rồi lúc sau lại có được cảm xúc, nhưng vẫn cứ không có cảm giác, tuyết rơi, tuyết có lạnh không? Dưới ánh mặt trời sáng rực, có ấm áp không?
Cậu vẫn theo bản năng không có liên lạc với người nhà, bạn bè, còn có Cố Thần….. Bởi vì cậu sợ hãi, vì cậu khiếp đảm, cậu không biết nên đối mặt như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đỏ rực, nhìn thấy bản thân giết vô số người bằng đôi tay xanh trắng của mình, cậu đã biết, con đường này đã không thể trở về được rồi. Cho nên dù sau đó đã khôi phục trí nhớ, cậu lại hận, hận Trịnh Vũ Văn, hận sao y không chết đi, tuy ngay từ đầu cậu có chút giận chó đánh mèo, nếu thật không hận, không muốn báo thù, cậu có năng lực để làm gì? Chỉ là duy nhất cậu không nghĩ đến chính là Cố Thần, hắn thế mà lại tìm đến đây….
Thời khắc nhìn thấy thi thể Cố Thần, Trang Thiển mới chính thức thấy hận, hận Trịnh Vũ Văn là một tên ngụy quân tử, hận chính mình luôn trốn tránh, luôn chạy trốn, nhưng một khắc kia, hết thảy đều đã trễ. Khuôn mặt an tường của Cố Thần toàn bộ đều biểu hiện ra trước mắt cậu, cậu trốn tránh, cậu may mắn, cậu tùy hứng, cậu bàng hoàng.
Lúc trước, nội tâm cậu có chút chờ mong, có lẽ cậu sẽ tiếp nhận, không, không bằng nói rằng cậu đã khẳng định, cậu nhất định sẽ chấp nhận, chẳng sợ bản thân biến thành tang thi. Rồi vào khoảng khắc đó, tâm cậu hóa tro tàn…..
Không có xử lý được Trịnh Vũ Văn có chút đáng tiếc, tuy nhiên bản thân cậu lại chết, vậy cũng tốt, chỉ không ngờ cậu lại trở thành nhân vật boss phản diện?
Trang Thiển muốn cười một chút, nhưng cậu hoàn toàn không có khí lực.
Cậu cảm thấy trái tim bị tàn phá của mình đập rất nhanh, máu toàn thân cùng năng lượng đều mạnh mẽ hướng đến trái tim, cơn đau đớn cứ kéo dài làm cho cậu cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, tồn tại như vậy khiến cậu có chút an tâm.
Cố Thần.
Cố Thần….
Có lẽ tôi sắp nhìn thấy anh rồi, sẽ nói đáp án cho anh biết….
“Phốc.” Trịnh Vũ Văn rút tay ra, không có một dòng máu nào chảy ra, miệng vết thương trên người Trang Thiển chỉ để lại một lỗ thủng trống rỗng, tuy vậy máu thịt có chút như người bình thường.
Qủa nhiên là tang thi, giống người nhưng cũng không phải người. Trịnh Vũ Văn nghĩ như thế rồi nhanh chóng rời đi, Vũ Vi của y đang bị thương, y muốn ở bên cạnh cô.
Y không có phát hiện, cái nhẫn cổ trên tay trái y đã không thấy.
Y cũng không biết rằng, phía sau y, thi thể Trang Thiển nằm trong hố sâu đã xảy ra biến hóa kỳ dị.
Tất cả máu cùng năng lượng của Trang Thiển đều tập trung hướng về trái tim cậu, không, là chiếc nhẫn đang nằm ở tim.
Thư Vũ Vi trên mặt quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ ra ánh mắt cùng miệng, khóe miệng trở nên thâm đen. Cô nằm ở đó, chưa có tỉnh lại, nhưng cũng không chút nào an ổn, không biết là bởi vì miệng vết thương đau đớn hay là gặp ác mộng, cô thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khó chịu.
Trịnh Vũ Văn phẫn nộ tóm chặt lấy người dẫn y đến gặp Thư Vũ Vi: “Vì sao không tìm dị năng giả quang hệ chữa trị cho Vũ Vi hả??!!”
Lúc trước, chỉ cần là một vết thương nhỏ cũng lập tức sẽ có bác sĩ của quân đội đến hỗ trợ trị liệu, bình thường thì có Lý Hâm, nhưng hiện giờ thương thế nghiêm trọng như vậy, bọn họ cư nhiên chỉ đem Vũ Vi băng bó đơn giản, rồi để lại trong phòng.
“Khu an toàn thương vong quá lớn, còn có nhiều người bị thương nặng hơn, thật có lỗi, Trịnh tiểu đội trưởng.” Người đó tính tình tốt giải thích.
“Thật có lỗi, tôi…. Tôi chỉ lo lắng.” Trịnh Vũ Văn cứng ngắc, thu hồi tay, y rất buồn bực, lại không biết nói gì, rõ ràng sự tình đang phát triển theo hướng tốt đẹp không phải sao? Y giết được tang thi cấp sáu!
Có lẽ là y đã nghĩ nhiều rồi. Trịnh Vũ Văn ngồi ở mép giường, ôn nhu nắm lấy tay Thư Vũ Vi, vuốt lại mái tóc hỗn loạn của cô, hết thảy đều đang tốt đẹp.
Người dẫn đường đi ra khỏi phòng tiểu đội của Trịnh Vũ Văn, ánh mắt khiêm tốn ôn hòa trở nên có chút khinh thường, hắn mỉm cười, rất nhanh rời đi.
Thư Vũ Vi đưa cho Trịnh Vũ Văn chiếc nhẫn được lấy từ một gia đình thư hương truyền thừa lâu đời, nhà họ tuy vô quyền vô thế nhưng lại hiểu biết càn khôn (nói chung là liên quan đến âm dương, có thể hỏi gồ sama). Đáng tiếc vào năm mới lại đắc tội với Thư thị trưởng, đành phải mang theo phổ tộc cùng một bộ phận được truyền đời lại đi thành thị khác, về phần còn lại, liền thành đồ bài trí trong nhà những người quyền cao chức trọng.
Vì mong muốn Thư Vũ Vi lúc còn nhỏ sẽ lớn lên được bình an, Thư phu nhân trao nó cho đứa con gái nhỏ của mình, nhẫn này là vật bảo gia truyền bên nhà mẹ đẻ của bà. Chất nhẫn thoạt nhìn như làm từ gỗ, màu sắc xanh đen, điêu khắc phức tạp, hoa văn cổ xưa cao nhã (có lẽ là vừa thanh cao vừa trang nhã, hoặc là trong sạch đẹp đẽ, theo hán việt từ điển) , nhìn rất đẹp.
Hiện tại, cái nhẫn nằm trên trái tim của Trang Thiển, màu của nó đã muốn chuyển thành màu đen tuyền, hoa văn bên trên bắt đầu mơ hồ có hào quang lưu động, có điều còn chưa đủ.
Tinh thạch trong đầu Trang Thiển có chút rung động, bỗng dưng hóa thành một màn sương màu trắng ngà, cùng một chút máu còn sót lại đều mạnh mẽ tiến nhanh về phía chiếc nhẫn…..
Ông….
Nhẫn hơi hơi rung lên, hấp thu lượng lớn năng lượng đến từ tinh thạch, hoa văn trên nhẫn mang theo hào quang bắt đầu rõ ràng. Tất cả năng lượng màu trắng ngà đều bị hấp thu, hoa văn dần biến thành màu bạc, hơn nữa dường như có gì đó đang thong thả chảy xuôi theo, mang vẻ thần bí mà thanh cao đẹp đẽ.
Thân nhẫn đen thùi lại mang theo hoa văn màu bạc cuối cùng đình chỉ việc rung lắc, biến mất ngay tại trái tim Trang Thiển.
Trang Thiển thấy mình đang ở trong một không gian rộng lớn trống trải, đỉnh đầu, dưới chân, bốn phía, toàn bộ đều là màu sắc nhợt nhạt, chân cậu lại đang đứng trên một mảnh hư vô vô cùng yên tĩnh.
Cậu không phải chết rồi sao?
Vươn tay ra, là làn da của người bình thường trắng nõn chứ không phải tái nhợt của tang thi, trên ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn đen hoa văn bạc. Đây là cái gì? Lông mi Trang Thiển hơi hơi nhướn lên, thử đem nhẫn lấy xuống, thoạt nhìn chiếc nhẫn vừa vặn như vậy không biết làm sao, thế nào cũng lấy không ra.
“Trang Thiển?”
Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo một tia nghi hoặc.
Ai? Trang Thiển nâng đầu lên, bốn phía không người, như trước một mảnh trắng xóa mờ mịt.
“A.” Tiếng cười nhẹ nhàng, có chút du dương.
Ở phía sau! Trang Thiển xoay người, vừa rồi nơi này không có ai nay lại có một người đang đứng. Là một nam tử mặc trường sam cổ trang, trường sam màu đen giống như đáy vực sâu, dường như muốn hấp thu hết mọi ánh sáng, tay cùng cổ áo thêu hoa văn màu bạc kỳ dị, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển, làm bộ quần áo càng thêm một tia thanh lịch. Giống như, chiếc nhẫn trên tay…..
Trang Thiển rất nhanh trấn định lại, cậu có chút đăm chiêu, nếu nói nam nhân cùng cái nhẫn này có liên hệ, cậu khẳng định sẽ không tin tưởng: “Không biết tiên sinh có thể nói cho tôi ngài là ai?”
Nam nhân cổ trang hứng thú nhìn nhìn Trang Thiển, dường như rất vừa lòng. Y thoạt nhìn là một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo tinh tế tuấn lãng, mái tóc đen dài chảy xuống cùng ngoại bào nhẹ bay dẫn theo một tia phiêu dật mà nhàn thích, đáng tiếc nụ cười tràn đầy của y gợi lên chút thần bí phá tan đi khí chất phiêu dật vừa rồi, ngược lại làm cho người y có vẻ tà khí hơn nhiều.
“Cậu có thể gọi ta là Mặc Huyền.” Nam tử tùy ý cười phất phất tay, trong hư không bỗng xuất hiện một chiếc ghế khắc hoa, y tự nhiên ngồi xuống, tà tà dựa vào trên ghế: “Trang Thiển, sách, cậu nguyện ý bái nhập vào môn phái của ta?”
Y đem hai chữ “Trang Thiển” nói thật chậm, tựa hồ trước kia đã có người tên như vậy.
Trang Thiển chọn mi, con ngươi màu hổ phách đã khôi phục hiện lên một chút ánh sáng ám ách không rõ ràng. Người này thật thú vị, rành rành dùng tên giả, mặc cổ trang, biết tên của mình, có thể cách không lấy đồ vật, hoàn toàn không trả lời vấn đề mình đưa ra…. Nhưng tính cách như vậy…..
“Mặc Huyền.” Trang Thiển cũng cố ý thong thả niệm ra tên nam nhân, hảo ý đối y lộ ra một cái tươi cười: “Xin hỏi nơi này là thế nào? Còn ngài là ai?” Cậu hoàn toàn xem nhẹ vấn đề của Mặc Huyền, giống y chỉ lo tự nói chuyện.
Mặc Huyền cũng không để ý, ngược lại càng thêm vui vẻ: “Hiếm khi gặp được người có tư chất ngàn dặm mới tìm được một, tâm tính cũng không sai, sau mấy trăm năm dài đăng đẳng cuối cùng cũng ta cũng thấy niềm vui mới.”
Mấy trăm năm? Trang Thiển im lặng, việc mình chết hẳn là đúng, nhưng nếu hiện tại mình là linh hồn như vậy…. Sắp xếp loại trừ hết các khả năng, còn lại một đáp án: “Tôi là chết oan nên ngài mới muốn tôi đem theo trí nhớ để đầu thai? Hay là trước khi chết tôi đã tích được công đức gì nên ngài phải cứu tôi một lần? Hoặc là tôi khi nào có được chiếc nhẫn này, ngài là linh hồn? Tàn hồn? Hay thần thức?”
Trang Thiển nói xong, còn quơ quơ tay phải, ý bảo Mặc Huyền chú ý đến nhẫn trên tay mình.
Đầu năm nay ai không thấy qua mấy cái chuyện xuyên không thiên văn này chứ……
“Aa, thú vị, cậu làm sao lại đoán được như thế?” Mặc Huyền một tay chống cằm, cười đến mắt loan loan, hình như rất vui sướng.
Trang Thiển khẽ nghiêng đầu: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Phải.” Mặc Huyền dựng dậy thân mình, biểu tình nghiêm túc thật sự nói: “Ta là ý niệm còn sót lại nằm trong chiếc nhẫn đó, nói là thần thức cũng đúng, bất quá bản thể của ta đã bị lạc mất. Ngay từ đầu ta đã nói với cậu mở ra nó.”
…….
Vài ngày sau, mất đi đám người Trang Thiển tạo áp bách, đàn tang thi bị một con tang thi cấp bốn kêu gọi lui khỏi an toàn C thị, mọi người trên mặt đều đầy vẻ mệt mỏi bấy giờ không khỏi hiện lên nét thoải mái, mọi người tốp hai tốp ba dọn dẹp chiến trường….
Không có lượng lớn tang thi vây quanh, Trịnh Vũ Văn trở lại đi đến trước thi thể Trang Thiển, không chút do dự đập nát đầu cậu, khuôn mặt tinh tế tái nhợt của Trang Thiển đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này. Tuy vậy, Trịnh Vũ Văn cũng không tìm được tinh thạch, y chần chừ một chút, phá hủy Trang Thiển vốn chỉ có một cái động thật lớn trên ngực, còn lại thì cái gì cũng không.
Khối thi thể tái nhợt này rất sạch sẽ, cùng những tang thi khác không giống nhau, lúc sau bị dập nát đến thế cũng không có một giọt máu tươi nào chảy ra.
Trịnh Vũ Văn mày nhướn lên rất nhanh, xem tình huống chắc cũng không phải dị năng giả, nhưng rất nhanh y tự nhiên trở lại, tinh thạch gì chứ, còn sống sẽ có thôi. Mấu chốt chính là tai nạn dai dẳng này đã kết thúc, bên ngoài khu an toàn sẽ không gặp nguy hiểm nữa, thế là đủ rồi….
Kế đó, y cũng không tìm kiếm nhẫn, Trịnh Vũ Văn rời đi.
Trời chiều bao phủ cả thành thị, cấp mọi thứ bịt kín một tầng mạn che đầy ái muội, ai cũng không biết ngày mai rồi sẽ ra sao…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 9: Nhẫn
Chương 9: Nhẫn