DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 69: Biến thành hình người

Một con rồng không có vảy đau đến nỗi lăn lộn trên ngọn núi đồng vàng không người. Làn da mềm mại, trắng nõn nhưng có chút xanh lá trên người anh đang liên tục nổ tung, vảy đen nhanh chóng mọc ra, tốc độ sinh trưởng của lớp vảy mới quá nhanh và không dành thời gian để da và vảy kết chặt với nhau, dưới vảy chảy đầy màu tưới.

Hồi đầu vảy mới rất mềm, nhưng rồi lại cứng lên sau một khoảng thời gian ngắn ngủi. Lúc này, nhóc rồng chỉ lớn bằng hai miếng đồng vàng đó bắt đầu lớn lên như khinh khí cầu đang được bơm. Con rồng bự càng lúc càng lớn, đè đổ núi đồng vàng, vòng đu quay và cả công viên trò chơi. Khi chiếc đuôi dài hơn trăm mét sắp quét qua U Trúc Cốc, nó đột ngột cứng lại và dùng sức quét sang hướng ngược lại và trúng đánh ngã tàu lượn siêu tốc.

Rồng bự vẫn đang trở nên lớn hơn, chắc kích thước cũng bằng ba cái bản đồ Núi Đồng Vàng, mọi thứ đều bị đè hư, chỉ có U Trúc Cốc bị chiếc đuôi quấn lấy là không bị gì thôi.

Cũng may công ty game đã đặt vị trí của công viên trò chơi đồng vàng ở một góc Thiên Ngoại Thiên để tránh con rồng bự này đi phá hư cả trò chơi. Theo giả thiết của game, có mười tám vị ma thần bị phong ấn ở Thiên Ngoại Thiên, đây là một nơi hư vô và chiếm diện tích rất lớn trong game. Hiện giờ vẫn chưa mở phó bản mười tám vị ma thần này, công ty game muốn ra mắt phó bản Thiên Ngoại Thiên này ở cấp 150. Vì vậy ngoài Núi Đồng Vàng ra, chỗ này vô cùng tối tăm, người chơi có muốn tới Núi Đồng Vàng chơi cũng sẽ trực tiếp truyền tống tới.

Có thể hiểu được tại sao công ty game lại chọn đặt Núi Đồng Vàng ở Thiên Ngoại Thiên, dù sao anh cũng là một con rồng ác đã làm lộn xộn cả game, ném anh ở địa điểm phong ấn mười tám vị ma thần cũng phải thôi. Mà lựa chọn này phải nói là gãi đúng chỗ ngứa cho rồng béo luôn, chỉ cần anh đóng cửa vào công viên trò chơi của Núi Đồng Vàng, ngừng hẳn cổng truyền tống và sẽ chẳng có người chơi nào tới quấy rầy lúc anh lột xác nữa hết.

Một Núi Đồng Vàng không thể chứa nổi một Kirates sắp trưởng thành nhưng Thiên Ngoại Thiên tự xưng là cực kỳ lớn lại có thể. Trong không gian hư vô này, thân hình của Pang Kirates đang liên tục giãn nở, lớn tới khoảng một phần tư của địa cầu luôn rồi, nếu nằm trên mặt biển thì có thể lấp đầy cả Thái Bình Dương, U Trúc Cốc cũng chỉ bằng chóp đuôi của anh thôi.

Nếu muốn biến thành người, Kirates phải nén hết nguồn năng lượng khủng lồ này ở trong người để nó xảy ra phản ứng với các phần tử trong cơ thể, chịu đựng suốt một quá trình đau đớn và cuối cùng sẽ có được một tính chất vượt bậc.

Trong lúc này, nỗi đau đớn về mặt thân thể và tinh thần là thứ mà người thường khó thể tưởng tượng nổi. Có rất nhiều rồng Kirates non con sẽ chết trong kỳ lột xác, sức mạnh tinh thần không đủ là không được. Phong Liên Trúc có thể giúp rồng béo hoàn thành nhiệm vụ để tích lũy năng lượng, nhưng bản thân Pang Kirates vẫn phải chịu đựng những nỗi đau mà kỳ lột xác mang đến.

Chỉ khi chấp nhận chịu đựng nỗi khổ của sự oanh tạc năng lượng mạnh đến nỗi đủ để phá trời diệt đất thì mới có thể trở thành một giống loài mạnh mẽ có thể đối đầu với cả vũ trụ.

Pang Kirates co rụt người lại trong cơn đau, chiếc đuôi dài thòn cuộn lên cằm, hai vuốt chân trước nhỏ bằng chân người so với cả thân thể ôm chặt lấy chóp đuôi, mấy tiếng "gào gào" nghẹn lại trong cổ họng. Anh chặn hết tiếng rống kêu đau của mình, cắn chặt hàm răng lại và không chịu kêu lên.

Nếu chỉ có một mình, có lẽ Pang Kirates đã rống rung trời từ đời nào rồi, tiếng rống đó có thể vượt khỏi Thiên Ngoại Thiên và truyền tới Tiên Cung gần đây nhất. Đến lúc đó, có lẽ sẽ chẳng có người chơi trong Tiên Cung nào còn sống nữa, có chết cũng chẳng biết tại sao mình lại chết.

Nhưng Pang Kirates biết Phong Liên Trúc có thể xem ghi chép của hệ thống sau khi trở lại thế giới game và thấy cái video mất mặt là anh khóc lớn vì đau đớn giữa lúc tiến hóa này, rồng béo không muốn cho ai nhìn thấy tình trạng của mình hết.

Anh là thành viên của Kirates, chủng tộc mạnh nhất vũ trụ, là chiến lực mạnh nhất của Phong Liên Trúc và Sao Nguyên Thủy, anh mãi mãi hùng mạnh và vô địch chứ không có vụ tui khóc vì đau đâu nhé.

Vảy và cơ thể bắt đầu chia cắt, đây là bước cuối cùng của quá trình biến thành hình người. Lúc này, lớp vảy vốn được dùng để bảo vệ cơ thể đang dần tróc hết khỏi người anh, cảm giác chẳng khác gì đang bị rút gân lột da cả.

Pang Kirates đau đến nỗi giật phắt, thậm chí hai vuốt chân trước còn không ôm nổi chiếc đuôi nữa, tinh thần không thể điều khiển bốn chân, nỗi đau khiến anh không thể suy nghĩ bình thường nữa.

Sắp chết rồi đây, ký ức từ trong lúc còn nằm trong bụng mẹ nói với anh, nếu lúc này anh không thể điều khiển cơ thể, tinh thần lại không đủ mạnh để chiến thắng nỗi đau, kết quả là anh sẽ chết. Bây giờ bốn chân của anh không thể nhúc nhích, chắc là sắp chết thật rồi.

"Tôi sẽ chờ anh trưởng thành mà." Chàng trai tóc dài dịu dàng trong video cười nói với anh.

Không phải là nụ cười giả tạo mà là một nụ cười mong đợi thật lòng. Lúc ngồi xổm trên cây trúc, Pang Kirates từng nghĩ, người này cười rộ lên trông rực rỡ quá.

Anh muốn trồng cây trúc trên mỗi tinh cầu mà mình từng tới.

"Gào!!!!!" Đôi mắt đang nhắm chặt của Pang Kirates chợt mở to, chân trước buông chiếc đuôi ra, duỗi thẳng cơ thể trên hư vô, cánh rồng khổng lồ bọc lấy cả cơ thể, tiếng hô rung trời bị cánh rồng chặn lại, chẳng có bất cứ âm thanh gì thoát ra ngoài hết.

"Kèn két", "đồm độp", tiếng vảy tách rời vang lên, những khe hở giữa lớp vảy của rồng bự bừng sáng ánh vàng rực rỡ, xuyên qua kết giới của Thiên Ngoại Thiên và chiếu khắp cả đêm tối của thế giới game.

Mấy người chơi nhìn lên bầu trời tựa như ban ngày và sôi nổi thảo luận.

"Cái quái gì đây, vất vả lắm công ty game mới ổn định được hai tháng mà, vầy là sao nữa vậy?"

"Định mở hoạt động mười ngày hả? Hình như Tết Trung Thu cũng sắp tới rồi đó, hoạt động dành cho Tết Trung Thu phải không ta?"

"Hoạt động mười ngày là gì vậy? Không phải là hoạt động Tết Trung Thu hả?"

"Ông không biết vụ này luôn hả? Ai là người tạo ra Tết Trung Thu vậy nhỉ? Hằng Nga! Chồng của Hằng Nga là ai cơ? Hậu Nghệ! Hậu Nghệ từng làm gì nhỉ? Bắn mặt trời đó má! Lúc đó có mấy ông mặt trời vậy ta? Mười ông! Bởi vậy Hậu Nghệ cầm mười ông mặt trời đi tìm bà xã vào Tết Trung Thu không phải là một chuyện rất bình thường à!"

"... Sức tưởng tượng của ông cũng phong phú ghê đó."

Giữa lúc người chơi đang thảo luận, ánh sáng màu vàng chậm rãi biến mất, nguồn năng lượng khổng lồ không bị rỉ ra ngoài và không hề xuyên qua mạng để hủy diệt tất cả server của game cũng như thiết bị lên mạng của người chơi, ngoài ra cũng không gây tổn thương trầm trọng đến lực tinh thần đang kết nối với mạng của người chơi nữa.

Nó từ từ thu hẹp lại một cách ngoan ngoãn và ngày càng nhỏ lại. Khi bầu trời trở về với bóng tối, một vệt sáng vàng hoe rơi xuống giữa U Trúc Cốc kế bên công viên trò chơi trong Núi Đồng Vàng.

Trong rừng trúc, một chàng trai tóc đen húi cua, thân cao gần một mét chín với một tỉ lệ hoàng kim mở mắt ra và nhìn thấy một núi đồ đen trước mặt mình.

Đây là quần áo được gom lại từ lớp vảy đã tách rời, kiểu dáng quần áo sẽ thay đổi dựa theo tâm tình của rồng Kirates. Lúc này, vảy vẫn chưa có năng lượng biến thành chiếm hạm, phải chờ tới giai đoạn lột xác thứ năm mới được.

Chàng trai tóc đen húi cua có một đôi mắt màu xanh biển, anh nhìn chằm chằm vào đống quần áo đó rồi giơ vuốt chân trước ra định túm chúng sang, ai ngờ vừa duỗi cánh tay ra, vuốt chân trước còn dài hơn cả trong tưởng tượng nữa cơ!

Anh nhìn cánh tay thon dài của mình, dùng sức nhảy dựng lên và đứng trên mặt đất, vừa đi được hai bước thì chân trái giẫm lên chân phải rồi té cái bụp xuống đất.

Không có đuôi nên cảm giác cân bằng chưa tốt lắm, anh cần phải thích nghi.

Chàng trai quyết định không đứng dậy nữa, bò bằng tay chân tới bên cạnh đống quần áo, mặc áo choàng dài màu đen có ống tay áo đầy đủ để dễ hoạt động. Hiện giờ vảy vẫn còn yếu lắm, nếu không thể khôi phục hình rồng, một con dao nhỏ cũng có thể đâm thủng bộ đồ.

Chàng trai chậm rãi đứng lên, chống tay lên mấy cây trúc và đi tới con sông nhỏ trong U Trúc Cốc. Anh nhìn bộ dáng của mình trên mặt nước, khuôn mặt lạnh lùng không giống Phong Liên Trúc chút nào hết, quần áo màu đen cũng không lung lay như chiếc áo choàng của cậu nữa.

Anh tự niệm trong lòng một câu, lân giáp vàng hoe lại được mặc trên người. Giờ đây, chiếc áo giáp đã biến thành chiếc áo dài vàng hoe nạm vảy để hợp với cơ thể của chàng trai. Skin Đại Bàng Cánh Vàng của Phong Liên Trúc cũng giống y cái này.

Chàng trai nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải, nhìn bộ đồ của mình trên mặt nước rồi mới thấy hài lòng được một chút.

Cái đầu húi cua hoàn toàn không hợp với quần áo trên người, nhưng chàng trai lại không hề để ý tới vụ này. Anh sờ lên đầu, thấy hơi ghét bỏ chút tóc ngẳn ngủn còn sót lại này. Lúc còn ở hình rồng, trên đầu của anh trụi lủi luôn, chẳng có chút lông gì hết, trông vậy mới bảnh trai chứ.

Pang Kirates tập đi trong rừng trúc với một thái độ anh đây hoàn toàn không cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình có vấn đề gì. Anh bắt chước tư thế bước đi của Phong Liên Trúc, ung dung và bình tĩnh, bồng bềnh như tiên, mỗi bước đều kéo theo gió bên người, thổi bay mái tóc dài và ống tay áo, muốn đẹp cỡ nào thì sẽ đẹp tới cỡ đó.

Học suốt vài tiếng đồng hồ, anh mệt đến nỗi thở hổn hển, nhưng chỉ có thể đi bằng tư thế không té được chứ hoàn toàn không thể hiện được bộ dáng trong trí nhớ.

Chàng trai tức giận cuộn tay đấm lên đùi mình một cái, sau khi dùng sức đấm hoài, anh đau tới mức phải nhe răng trợn mắt.

Sao tự mình đánh mình lại thấy đau vậy nè! Hồi trước anh có thấy đau gì đâu.

[Chúc mừng kí chủ Pang Kirates đã biến thành hình người và hiểu được cảm giác "yếu ớt", ngài nhận được mười nghìn điểm. Ngài vẫn phải ở trong hình người "yếu ớt" này cho tới khi trưởng thành hoàn toàn. Trong khoảng thời gian này, xin kí chủ hãy chăm chỉ cảm nhận nó ạ.]

Nhận được tin của hệ thống, điều đầu tiên Pang Kirates nghĩ tới đó là lại thêm được mười nghìn điểm rồi, có thể trò chuyện được mười phút luôn. Đây là số điểm mà anh tự kiếm ra đó, chắc Phong Liên Trúc sẽ không tức giận đâu!

Trong Viện Khoa Học của Liên Minh, Phong Liên Trúc nhận được tin nhắn của hệ thống khi vừa làm xong công việc một ngày và trở lại phòng để nghỉ ngơi: [Kí chủ Pang Kirates gởi lời yêu cầu gọi video, ngài có muốn nhận hay không?]

Phong Liên Trúc là nghiên cứu sinh thực tập của Viện Khoa Học, không phụ trách những việc nghiên cứu quan trọng, mức độ bảo mật cũng thấp, kiểu nghiên cứu sinh vẫn có quyền riêng tư của mình, trong phòng không có máy theo dõi. Nhưng nếu tham gia những hạng mục cơ mật thì phòng ngủ, phòng tắm và thậm chí là buồng vệ sinh cũng có gắn máy để ngăn chặn khả năng bí mật sẽ bị lộ ra ngoài.

Cũng may lúc này Phong Liên Trúc vẫn đang tự do, cậu có thể gọi video với Pang Kirates.

Cậu vẫn nhấn đồng ý như mấy lần được hỏi trước đây, ai ngờ lần này lại không nhìn thấy nhóc rồng vàng mà mình luôn nhớ tới, người xuất hiện trong video lại là một chàng trai lạnh lùng với cái đầu húi cua và bộ đồ vàng, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ rệt cùng chiếc mũi cao thẳng.

Nhìn thấy người trong video, Phong Liên Trúc ngây người ra.

"Gào! Khụ khụ," chàng trai húi cua ho nhẹ hai tiếng, đôi tay xếp thành một tư thế ôm lấy một thứ gì đó, anh nói bằng tiếng Trung, "Phong Liên Trúc ơi, ta, Pang Kirates, biến thành người rồi."

Nói cũng lưu loát lắm đó chứ.

Phong Liên Trúc chưa hề chuẩn bị sẵn sàng chút nào để đối diện trực tiếp với Pang Kirates hình người cả, cậu vẫn chưa quen được, nhất thời không biết mình nên nói gì. Cái anh thích trong lòng là nhóc rồng với cái bụng trắng đáng yêu kia, lúc biến thành người rồi lại trở nên xa lạ.

Anh nhìn chàng trai từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên tay anh. Cái tư thế tay này của chàng trai là sao thế nhỉ, đây là động tác gì vậy nè?

Phong Liên Trúc nhớ lại một vài hành động theo thói quen của rồng béo, hình rồng và hình người dần ăn khớp với nhau, cậu bừng tỉnh nói, "Tay anh, đang ôm cái đuôi đó hả?"

Cậu nhớ rõ rồng béo sẽ ôm lấy đuôi mình lúc đang thấy hồi hộp, anh sẽ thấy rất kích động, còn lấy răng cắn lên chóp đuôi nữa cơ.

Mặt của chàng trai đỏ lên, anh thả tay ra và nói: "Ta sẽ cố gắng thích nghi với hình người."

"Mặt anh đỏ kìa," Phong Liên Trúc giơ tay ra nhưng lại xuyên qua màn hình video hư ảo, cậu nói giọng hơi tiếc, "Tiếc là không gặp nhau được."

Hồi trước bụng sẽ đỏ lên, sao bây giờ biến thành người thì mặt lại đỏ nhỉ? Ủa rồi nguyên lý biến hình của Kirates là gì vậy ta? Phong Liên Trúc đang làm việc có liên quan tới gien sinh vật ở Viện Khoa Học không nhịn được mà tự hỏi.

Pang Kirates nhìn thấy Phong Liên Trúc giơ tay về phía mình thì cũng không kiềm chế được mà nắm lấy bàn tay đó, đáng tiếc họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh ảo của đối phương chứ không thể nào chạm tới.

Rồng béo nhìn bàn tay với một vẻ mặt mất mát. Phong Liên Trúc chợt cảm thấy như vầy cũng tốt, lúc còn là nhóc rồng vàng, mặt của rồng béo bị bao phủ bởi lớp vảy nên cậu chẳng nhìn ra được biểu tình gì mà chỉ có thể đoán nhẹ cảm xúc của anh nhờ vào động tác mà thôi. Bây giờ mọi thứ lại vẽ thẳng lên trên mặt thế này.

"Anh rất khôi ngô, tuấn tú." Phong Liên Trúc nói.

Mặt của rồng béo phựt một phát đỏ bừng lên, đỏ xuống tới cổ. Phong Liên Trúc không nhịn được mà nghĩ chắc bây giờ dưới bụng cũng không đỏ lên đâu ha. Lỡ đâu trước đây lúc bụng đỏ thì cả người cũng đỏ theo luôn, nhưng khổ cái chỉ hiện lên bụng thôi thì sao?

"Để tôi nhìn cái bụng xem có đỏ không nhé?" Phong Liên Trúc bất giác hỏi.

Đôi mắt màu xanh biển của chàng trai tràn ngập nỗi khiếp sợ, như thể anh không tin rằng Phong Liên Trúc lại có thể nói như thế.

Phong Liên Trúc tự biết mình lỡ lời, cậu ho nhẹ một tiếng rồi xụ mặt nói; "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kirates biến hình nên rất tò mò thôi mà."

"Ã." Rồng béo kéo cổ áo ra, bản thân thì cúi đầu nhìn xuống rồi trả lời thành thật, "Đỏ."

Phong Liên Trúc nghiêng mặt che giấu nụ cười tươi tắn của mình.

Dù đã biến thành người nhưng nhóc rồng của cậu vẫn đáng yêu như cũ nhé.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Liên Trúc: Chết rồi, nhịn không được mà điên cuồng thả thính anh rồng rồi.

Đọc truyện chữ Full