*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cao Nhiên vội vội vàng vàng đi tìm Phong Bắc, phát hiện anh không có nhà, ra ngoài mất rồi.
Không chút chần chừ, Cao Nhiên lập tức đạp xe đến cục cảnh sát, cậu hối hận không hỏi số điện thoại của Phong Bắc từ trước.
Cao Nhiên vừa đến cửa cục, còn chưa kịp dừng xe đã đụng phải con hồ ly kia, mới gặp có một lần, nhưng khắc sâu ấn tượng.
Hồ ly Tào Thế Nguyên nhìn cậu nhóc lom lom, “Cậu bạn nhỏ, là nhóc đó à.”
Cao Nhiên vội tìm Phong Bắc, cũng không thèm sợ nữa, “Đội trưởng Tào, anh gọi đội trưởng Phong giúp em được không? Dẫn em đi tìm ảnh cũng được.”
Lông mày Tào Thế Nguyên khẽ nhướn, “Nhóc tìm đội trưởng Phong á?”
Cao Nhiên gật đầu.
Tào Thế Nguyên bảo, “Vào cùng tôi đi.”
Cao Nhiên rảo bước đi theo, rất nhiều ánh mắt lướt qua, cậu căng thẳng cúi đầu, lại nghĩ mình có phạm tội gì đâu lại ngẩng lên, còn nhoẻn cười với mấy chị gái mặc đồng phục cảnh sát, tư thế hiên ngang oai hùng nữa chứ.
Tào Thế Nguyên đi không nhanh không chậm, thân hình cao lớn, bước chân trầm ổn, lộ ra vẻ quý khí, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Cao Nhiên nhanh chóng nhận ra được không phải đường đến phòng làm việc của Phong Bắc, cậu dừng bước, “Anh định mang tui đi đâu? Phòng làm việc của anh hả?”
Tào Thế Nguyên đáp, “Đội trưởng Phong không có trong cục.”
“Không có á?”
Cao Nhiên tức đến quên cả sợ, “Sao anh không nói sớm?”
Tào Thế Nguyên đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, “Nói sớm nói muộn có khác gì nhau đâu? Nhóc chờ ở chỗ tôi, lúc nào anh ta về, đương nhiên nhóc có thể gặp.”
Cao Nhiên tức đến đỏ bừng mặt.
Tào Thế Nguyên như là làm phép mà rút ra từ trong túi một viên kẹo, vị chanh, “Có ăn kẹo không?”
Cao Nhiên kiên quyết nói, “Không ăn.”
Tào Thế Nguyên bóc kẹo thả vào miệng, “Vào đi.”
Cao Nhiên xoay người rời đi, tay bị tóm lại, trong tình thế cấp bách cậu dùng hết sức vùng vẫy, “Túm tui làm chi?”
Tào Thế Nguyên nhíu mày, “Ghê gớm quá nhỉ.”
Cao Nhiên bị kéo vào phòng làm việc, trợn tròn mắt, “Tui tìm đội trưởng Phong có việc thật, rốt cuộc là anh định…”
Tào Thế Nguyên lạnh mặt lườm một cái, Cao Nhiên run hết cả da đầu.
“Trật tự chút.”
Tào Thế Nguyên gọi điện thoại cho Phong Bắc ngay trước mặt cậu, giọng điệu không mặn không nhạt, “Đội trưởng Phong, bạn nhỏ Cao Nhiên đang ở chỗ tôi, bao giờ cậu về? Được rồi, biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho nhóc ấy.”
Cao Nhiên tròn mắt líu lưỡi, thế thôi á? Sao không cho cậu nghe điện thoại? Cậu cực kì nghi ngờ là căn bản không hề gọi đi cơ, “Đội trưởng Phong nhắn gì cho tui thế?”
Tào Thế Nguyên bảo, “Đợi ở chỗ tôi.”
Cao Nhiên không tin, “Số điện thoại của đội trưởng Phong là bao nhiêu?”
Tào Thế Nguyên lờ đi.
Cao Nhiên nhanh chân vọt chạy, cửa kêu leng keng.
Cửa lại bị đẩy ra, thiếu niên vừa bỏ chạy lại quay về, chóp mũi túa mồ hôi, ánh mắt lấp lóe, trong đó có đốm lửa đang nhảy nhót.
Tào Thế Nguyên nhếch miệng, biết thừa còn hỏi, “Sao thế?”
Cao Nhiên lau mặt, thở hổn hển, “Đội trưởng Tào, em muốn đi về quê, nhưng giờ không dễ mua vé, anh có tiện đưa em đi không?”
Rất khó để bày ra vẻ khép nép nhờ vả người ta, cậu cố hết sức rồi.
Tào Thế Nguyên không đáp mà hỏi lại, giọng nói đượm ý cười, “Giờ không sợ tôi nữa à?”
Cao Nhiên bĩu môi, trách tui chắc? Ai bảo mặt ông y chang con hồ ly chi.
Mặt Tào Thế Nguyên lạnh tanh, “Tôi phải đi gặp cục trưởng Trịnh giờ đây.”
Cao Nhiên cúi đầu ỉu xìu, “Thế thôi vậy.”
Tào Thế Nguyên cầm chìa khóa xe, “Đi thôi.”
Cao Nhiên ớ một tiếng, lấy làm lạ hỏi, “Tưởng anh bận?”
Tào Thế Nguyên không trả lời.
Cao Nhiên nhíu mày, đồ quái đản.
Lữ Diệp đang cùng mấy cảnh sát khác về cục, nghiêng đầu liếc chiếc xe vừa lái qua người, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Đó là xe của đội trưởng Tào nhỉ, người ngồi chỗ ghế phó lái, mọi người có thấy rõ mặt không?”
“Tôi cũng không rõ, nam hay nữ nhỉ? Nếu là nữ, đấy chắc chắn phải là người ảnh thích, ai mà chả biết ảnh không cho ai ngồi ghế phó lái chớ.”
“Tóc ngắn lắm, hình như là con trai.”
“Chắc nhìn nhầm đấy, có thể là con gái cắt kiểu đầu con trai thì sao.”
Lữ Diệp lạnh giọng nói, “Đừng có buôn dưa nữa.”
Chị nhìn hướng xe rời đi, nghĩ xem liệu có phải báo cáo với đội trưởng chuyện này không.
Một trong số những người vừa bị bàn tán, bạn nhỏ Cao Nhiên khó chịu ngồi trên ghế phó lái, cậu muốn ngồi sau cơ, chỗ rộng, nằm được duỗi được.
Mỗi tội cửa ghế sau bị hồ ly khóa rồi, cậu chỉ có thể ngồi đằng trước.
Trong xe thoang thoảng một hương thơm nhẹ nhàng, Cao Nhiên đoán là túi thơm nhỏ, bạn gái tặng.
Tiếng bóc vỏ kẹo vang lên, Cao Nhiên khó tin chép miệng.
Mới chút xíu thế thôi đã thấy hồ ly ăn năm viên kẹo rồi, răng có rụng mất không đây?
Tào Thế Nguyên híp mắt, “Ăn kẹo có thể khiến tôi thư giãn.”
Cao Nhiên giật mình, người này không hề nhìn mình, sau biết được suy nghĩ của mình nhỉ? Tám phần mười là hồ ly thành tinh rồi.
Tào Thế Nguyên nhịp tay lên vô lăng, đây là thói quen lúc anh đang suy nghĩ.
Cao Nhiên liếc qua, đều là cảnh sát hình sự, tay lại rất khác nhau.
Tay của Phong Bắc cũng thô y như con người anh vậy, màu vàng nhạt, khớp xương rõ ràng, bàn tay dày rộng, vừa nhìn đã thấy mạnh mẽ, tay người này trắng nõn, thon dài, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, nhìn rất đẹp mắt, cứ như là cậu ấm nhà nào vậy.
Cao Nhiên bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc cậu tỉnh dậy mặt mày hoảng hốt, trước mặt Phong Bắc gật gù thì còn có thể hiểu được, vì người đó khiến cậu có cảm giác an toàn, dù trời có sập cũng không cần sợ, nhưng sao mà cậu có thể không chút đề phòng ở trước mặt người này được chứ?
Không thể nào!
Tào Thế Nguyên nhìn tình hình giao thông, “Nhóc ngủ nửa tiếng rồi.”
Cao Nhiên giật mình đến không nói nên lời.
Trong xe lại yên tĩnh, Cao Nhiên đang thẫn thờ, đột nhiên nghe một giọng nói, “Mất ngủ cường độ thấp ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, mất ngủ độ nặng thì chính là xói mòn sinh mệnh.”
Tóc gáy cậu dựng hết cả lên. “Sao anh biết?”
Tào Thế Nguyên nói, “Đội trưởng Phong từng nhắc đến với tôi.”
Cao Nhiên nói giọng chém đinh chặt sắt, “Điêu, tui không tin.”
Tào Thế Nguyên nghiêng đầu nhìn thiếu niên đầy hứng thú, “Sao lại khẳng định như vậy?”
Cao Nhiên nói, “Anh với anh ấy chỉ là đồng nghiệp, không phải bạn bè.”
Cho nên sẽ không nói đến việc riêng của nhau.
Tào Thế Nguyên không có ý kiến.
Cánh đồng mênh mông hiện ra trong tầm mắt, Cao Nhiên ngồi thẳng người dậy.
Tào Thế Nguyên dừng xe ở ven đường cách đê lớn không xa, “Lái xe vào trong không quay đầu lại được, dừng ở đây thôi.”
Cao Nhiên xuống xe, nói với người bước xuống từ bên kia, “Cảm ơn.”
Tào Thế Nguyên bóc kẹo ăn, thấy ánh mắt thiếu niên liếc qua, liền hất cằm.
Cao Nhiên lập tức nghiêng đầu.
Ăn kẹo mà cũng nghiện được hả? Thế còn nghiêm trọng hơn là hút thuốc ấy chứ? Ăn nhiều đường cũng không tốt đâu.
Cao Nhiên bước qua đê lớn xuyên vào thôn, dọc đường đều không thấy một bóng người, tám phần mười là đều đang tập trung ở cửa nhà bác cả hóng chuyện rồi.
Có tiếng nói vọng lại từ đằng sau, “Đội trưởng Phong của nhóc đến kìa.”
Cao Nhiên sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra hồ ly vẫn đang đi theo sau mình, cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông vóc dáng cao to kia, thầm nghĩ, cái câu đó nghe sao thiếu tự nhiên thế nhỉ?
Tào Thế Nguyên giơ tay lên chào hỏi, “Đội trưởng Phong.”
Phong Bắc nhíu mày, “Sao cậu đến đây?”
Tào Thế Nguyên ra hiệu cho anh nhìn thiếu niên, “Đưa người bạn nhỏ đến.”
Phong Bắc nhìn cậu nhóc.
Cao Nhiên nháy mắt với anh.
Phong Bắc và Tào Thế Nguyên đứng đối diện nhau, treo lên mặt biểu cảm công thức hóa, họ có phương pháp phá án riêng, về mặt công tác thì không liên quan tới nhau, còn về việc riêng, hình như không có.
“Phiền đội trưởng Tào đưa Nhiên Nhiên tới đây rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
“Thế về nhé, không tiễn.”
“Lần đầu tôi đến nông thôn, muốn đi xung quanh nhìn ngó chút.”
“Vụ án vừa có tiến triển mới, bên tôi bận lắm, không đi cùng đội trưởng Tào được.”
“Đội trưởng Phong cứ tự nhiên.”
Cao Nhiên chậc chậc hai tiếng, đàn ông mà bắt đầu giả tạo cũng đáng sợ thật.
Cậu ngớ ra, Nhiên Nhiên là cái quỷ gì? Phong Bắc từ trước đến nay đều không gọi cậu như thế, giờ lại lên cơn gì đây?
Phong Bắc và Tào Thế Nguyên sóng vai nhau đi, ở giữa chừa ra một vị trí trống, là để lại cho thiếu niên.
Cao Nhiên méo mặt, có ngu mới đi giữa hai người họ.
Mặt trời đương lúc gay gắt, không có lấy một chút gió, lá cây chẳng hề lay động, đi dưới ánh mặt trời, tựa như một con cá mắc cạn, phơi nắng đến khô héo.
Bước chân của Phong Bắc chậm lại, thấp giọng nói, “Tưởng sáng nay em đi cắt chỉ? Chạy tới đây làm gì?”
Cao Nhiên không đáp, mà hỏi lại, “Anh Tiểu Bắc, đội trưởng Tào không gọi cho anh ạ?”
Phong Bắc nói, “Không.”
Cao Nhiên trừng mắt nhìn bóng người dong dỏng phía trước, lại là một kẻ lừa đảo nữa!
Phong Bắc túm cậu nhóc lại, “Chẳng lẽ em…”
Cao Nhiên lập tức nói, “Không phải!”
Phong Bắc bật cười, “Anh còn chưa nói xong, em đã biết là không phải hả? Giỏi ghê ta.”
Cao Nhiên giận đá bay hòn sỏi, giấu đầu hở đuôi, đánh trống lảng, “Bác cả em đâu?”
Phong Bắc nói, “Trong quá trình thẩm vấn bị ngất, chưa tỉnh.”
Cao Nhiên tái mặt, cậu hoảng hốt, “Không phải anh nói đưa về cục thẩm vấn sao? Sao lại thay đổi chủ ý rồi?”
Phong Bắc đột nhiên bảo, “Tìm thấy Vương Vĩ rồi.”
Cao Nhiên im bặt, đứng ngây ra đó, không động đậy.
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều thứ, rối tinh rối mù.
Cuối cùng biến mất tăm, trống rỗng.
Phong Bắc nói, “Nếu không phải em phát hiện mấy manh mối kia, nói cho anh không hề giấu diếm, thì sẽ không tìm được Vương Vĩ nhanh đến thế.”
Trong những lời này toàn là khen ngợi và đánh giá cao.
Đổi lại là người khác, lúc đối mặt với người thân phạm tội, số ít sẽ trở thành đồng phạm, hỗ trợ hủy thi diệt tích, đa số chọn bo bo giữ mình, chia rõ giới hạn, chỉ sợ liên lụy đến bản thân.
Một học sinh trung học có thể hiểu được lý lẽ, phân biệt đúng sai, tam quan ngay thẳng, trong lòng Phong Bắc thật rất bất ngờ, mặc dù anh cảm giác được cậu nhóc có bí mật nhỏ, cũng biết sợ, do dự, bất an, cùng mê man, bất lực mà tuổi này nên có.
Nhưng đó chỉ là chút xíu khuyết điểm nhỏ thôi, là hiện tượng rất chi bình thường, có thể hiểu được, không ảnh hưởng đến việc Phong Bắc để ý, thậm chí là nhiều lần thử thách cậu nhóc, nhìn cậu đem đến cho mình bao nhiêu niềm vui bất ngờ đây.
Nhiên trong rực cháy, tên đặt đến là hay, ánh sáng trên người không tài nào giấu đi được.
Móng tay Cao Nhiên chà chà lòng bàn tay, không nói một lời.
Không ai biết được cảm giác trong lòng cậu cả.
Phong Bắc híp mắt nhìn cậu nhóc, “Bước đầu giám định thời gian tử vong của Vương Vĩ là khoảng 8 giờ 30 đến 10 giờ tối ngày 14, nói cách khác, sau khi gã chết không lâu, anh họ của em liền bị sát hại, thời gian cách nhau không lâu.”
Anh liếc mắt nhìn Tào Thế Nguyên đã tách ra khá xa, bước chân nhàn nhã, dường như là đến ngắm cảnh thật, “Sau gáy Vương Vĩ có vết thương do va chạm để lại, mà đây không phải nguyên nhân cái chết của gã.”
“Nguyên nhân cái chết của gã là do cơ quan hô hấp không hoạt động được.”
Cao Nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi, “Ý anh là…”
Phong Bắc ừ một tiếng, “Vương Vĩ bị chôn sống.”
Mặt Cao Nhiên cắt không còn giọt máu, nghĩ đến chuyện gì đó, cả người run lên, mồ hôi lạnh chảy qua thái dương.
Phong Bắc cúi người nhìn cậu nhóc, vươn một ngón tay lau đi giọt mồ hôi lạnh trên chóp mũi cậu, thấp giọng chờ mong, “Giờ nói cho anh nghe, em nghĩ bác cả em chôn thi thể Vương Vĩ ở đâu?”
Môi Cao Nhiên giật giật, nửa ngày mới nói được vài chữ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Quyển 1 - Chương 16: Tìm thấy thi thể
Quyển 1 - Chương 16: Tìm thấy thi thể