DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Quyển 1 - Chương 4: Điêu, em không tin

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên hết đóng bình gas vào rồi lại mở bình gas ra, cậu lặp đi lặp lại vài lần như lên cơn, sau đó bị mẹ đuổi ra ngoài.

Vệt đen và bếp gas không ngừng chuyển qua đảo lại trước mắt Cao Nhiên, hai thứ đó từng chút từng chút một chập thành một, nháy mắt trùng lên nhau.

Cậu lau mặt, ép mình thoát khỏi tình cảnh quỷ dị này.

Giả như tiếng “xì xì” kia đúng thật là tiếng khí gas rò rỉ, cái đốm có hình như bếp ga, nói lên điều gì?

Cao Nhiên chạy đi tìm người trung niên kia, tính chịu đau đầu mà nhìn lại lần nữa, nhưng người ta dọn sạp về nhà mất rồi, không biết đi đâu mà tìm.

Buổi tối thứ hai đến thế giới này, Cao Nhiên lại mất ngủ.

Trước khi tới đây, chất lượng giấc ngủ của Cao Nhiên rất tốt, cậu vừa đặt quyển truyện tranh xuống, khoảng năm phút sau mí mắt đã có thể đánh nhau, chưa gì đã ngủ say như chết, lúc tỉnh lại đã sáng bảnh mắt rồi.

Cao Nhiên gãi gãi đầu, vấn đề không nằm ở truyện tranh, cũng không phải là bài tập chưa làm xong, mà là tại cậu không muốn ngủ.

Ở thế giới này cậu hồi trước cũng không có tật xấu đấy, cậu vừa đến, tật xấu mới xuất hiện, liệu có phải là do trong lòng có chuyện, càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng nghĩ, sau đó không khống chế được nên không nghĩ nữa chăng?

Ai mà biết được, thế nào cũng không ổn.

Một người có thể chịu đựng không ngủ trong bao lâu? Chắc chẳng được mấy ngày đâu nhỉ?

Cao Nhiên nằm dạng chân dạng tay, cảm giác sức sống của mình tựa như dòng nước chảy qua lòng bàn tay, dù có nắm lại hay không thì cũng vẫn trôi đi, cậu phải chết ở đây, sắp rồi.

Không được, phải nghĩ cách để mà ngủ!

Cao Nhiên bật mình như con cá chép, cậu chống đẩy trên đất, chuẩn bị tiêu hết thể lực để nằm bẹp như chó chết trên giường, không tin đến nước đó mà cũng không ngủ được.

Trong ngõ mơ hồ vọng đến chuỗi âm thanh leng keng, kèm theo tiếng bánh xe đạp ma sát qua nền gạch, càng ngày càng rõ, hướng về phía cửa.

Cao Nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Phong Bắc mở cửa đi vào, trên tường bất thình lình có âm thanh cất lên, xa xăm, não nề, “Anh Tiểu Bắc, anh về rồi à.”

Thân hình anh khựng lại, mặt đen thui, “Đêm hôm rồi không đi ngủ, đu trên đầu tường giả quỷ dọa anh mày à?”

Cao Nhiên bám trên tường, “Em không ngủ được.” Lý do thì không thể nói ra được, hầy.

Phong Bắc cất xe đạp vào trong sân, thấp giọng nói, xen lẫn ý cười, “Thằng nhóc con nhà em thì áp lực gì chứ?”

Cao Nhiên bĩu môi, “Đau đầu.”

Phong Bắc trợn mắt, “Quạt máy thổi nhiều, đau dây thần kinh số 5 à?”

Cao Nhiên nói không biết, tay chân nhanh nhẹn trèo qua đầu tường bên Phong Bắc, tay bám bờ tường, chân đạp trên tường gạch thô tìm điểm đỡ xuống.

Phong Bắc nhìn mà mí mắt giật giật, vội vàng đi qua, hai tay nâng nách cậu nhóc từ phía sau, dùng tư thế ba bế con mà ôm cậu xuống đất.

“Nói nhảy là nhảy, cũng không sợ ngã.”

Cao Nhiên đứng vững, “Anh Tiểu Bắc, cho em điếu thuốc được không?”

Phong Bắc đập con muỗi đậu trên tay, cầm bình nước để trong giỏ xe ra, “Thuốc lá á? Không có.”

Cao Nhiên lại hỏi, “Thế bia thì sao?”

Phong Bắc đi vào phòng, với tay kéo sợi dây trong góc tường, đèn trong phòng sáng lên, anh đặt lại bình lên bàn, “Không có nốt.”

Cao Nhiên đi vào nhà cùng người đàn ông, lần đầu tiên cậu bước vào, ngó nghiêng lung tung một chút thì hỏi, “Trả hộ em truyện tranh chưa?”

Phong Bắc nói trả rồi, anh lấy hộp thuốc lá và bật lửa nhét trong túi quần đẫm mồ hôi ra, cởi áo vứt một bên, để nửa thân trần ngửa đầu uống mấy ngụm nước sôi để nguội.

Cao Nhiên trợn mắt, “Không phải mới bảo không có thuốc lá sao? Anh đùa em à!”

Phong Bắc không hề có chút lúng túng nào khi bị bóc mẽ cả, anh rút một điếu thuốc ra châm, nhả ra một vòng khói trắng, “Con nít con nôi hút cái gì.”

Cao Nhiên đặt mông ngồi trên băng ghế nhỏ, “Em không phải con nít.”

Phong Bắc trêu, “Chàng trai chưa được 18 tuổi.”

Cao Nhiên, “…”

Phong Bắc không đề phòng, điếu thuốc trên môi bị cậu nhóc giật lấy, anh nghiêm mặt, nói giọng nghiêm túc, “Đưa thuốc cho anh.”

Cao Nhiên không đưa, cậu ngậm điếu thuốc trên môi, làm dáng rít một hơi.

Kết quả hút không quen, cậu ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.

Phong Bắc không nhịn được cười, “Đáng đời!”

Điếu thuốc vẫn bị Phong Bắc lấy lại, Cao Nhiên chỉ có thể thiết tha ngồi nhìn.

Hút thuốc còn khó hơn cậu nghĩ, hơn nữa cũng không thần kì như trong truyền thuyết.

Cái gì mà sướng như tiên chứ, toàn là chém gió cả.

Wisely đâu? Mượn hộ em chưa?”

“Trên khay trà ấy.”

Cao Nhiên cầm lên giở giở, đọc rất nhiều lần rồi, nội dung truyện đã thuộc nằm lòng, cậu thở dài thườn thượt, “Hầy…”

Phong Bắc dập đầu điếu thuốc lá, liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, “Yêu sớm à?”

Mặt Cao Nhiên ngơ ngác kiểu “Anh nói cái gì thế”.

Phong Bắc bóp trán, “Làm một người từng trải, anh có thể chỉ điểm cho em một, hai chỗ, nhưng giờ muộn lắm rồi, để lúc khác đi.”

Cao Nhiên nằm nhoài trên bàn, gối cằm lên mu bàn tay, rầu rĩ nói, “Không phải yêu sớm, em gặp quỷ.”

Phong Bắc “À” lên một tiếng, “Con quỷ kia trông như thế nào?”

Cao Nhiên chép miệng, “Đó là ẩn dụ thôi, ý em là rất kì quái, khoa học không giải thích được, anh Tiểu Bắc, anh từng gặp chuyện nào như thế chưa?”

Phong Bắc dông dài, “Thế giới rộng lớn, không gì không có, anh còn biết trên đời có cái ví dụ em nói.”

Cao Nhiên lập tức nghe không hiểu, “Cái gì cơ?”

Phong Bắc như là đang kiêng kị cái gì, anh không nói thành tiếng, mà chỉ làm khẩu hình, “Quỷ.”

Cao Nhiên tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy, “Điêu, em không tin.”

Phong Bắc nói, “Thật đấy.”

Anh bắn tàn thuốc, “Cũng vào một buổi tối như thế này, vừa nóng vừa oi, anh đi từ ngoài về, nửa đường thấy một cô gái mặc váy đỏ đi đằng trước, cô ấy đi rất chậm, tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc cộc…”

Váy đỏ và giày cao gót đều là nguyên liệu cho chuyện kinh dị.

Cao Nhiên cảm thấy như có con rắn cuốn lấy mắt cá chân cậu, đang trườn lên trên, đi qua chỗ nào chỗ đó nổi da gà.

Đầu cậu căng lên, lỗ chân lông khắp người như muốn nổ tung.

“Đừng nói đừng nói nữa, em không muốn nghe!”

Phong Bắc cười khẽ trong họng, rồi bật cười thành tiếng, “Xem chút tiền đồ của nhóc kìa.”

Chưa nói gì đã sợ run lẩy bẩy rồi.

Mặt Cao Nhiên lúc đỏ lúc trắng, cậu bật dậy, giận đùng đùng đập bàn, “Anh lại lừa tui!”

Mẹ kiếp, từ lúc quen nhau đến giờ, gã này cứ liên tục lừa cậu.

Đồ lừa đảo.

Phong Bắc nâng cằm, cậu nhóc lúc này trông y như con báo con, mắt vừa đen vừa sáng, như một đốm lửa, đợi lớn thêm chút nữa, đốm lửa nhỏ này sẽ biến thành ngọn lửa lớn thiêu rụi cánh đồng.

Thế lửa lan tràn, e là sẽ đốt vào tim các cô gái mất thôi.

Vẻ tức giận trên mặt Cao Nhiên cứng lại, mất tự nhiên, líu hết cả lưỡi, “Sao, sao, sao lại nhìn tui như vậy?”

Phong Bắc ngửa người ra sau, dạng chân, ngẩng đầu cười với cậu nhóc, đuôi mắt chúc xuống, nom đến là nghịch ngợm, “Anh bị em quyến rũ rồi.”

Cao Nhiên chớp mắt, “Cái gì cơ?”

Phong Bắc lắc đầu, thằng bé ngốc, “Đã xem ‘Tái thế truy hồn’ chưa?”

Cao Nhiên rùng mình, “Xem… Xem đoạn đầu rồi.”

Đoạn đầu bộ phim đó là cảnh sát chấp hành nhiệm vụ đánh chết một cặp anh em, vợ anh ta sắp sinh, lúc chạy tới bệnh viện thấy cặp anh em đó đứng ở cửa phòng sinh, trên trán có lỗ máu, cười rất quỷ dị.

Cao Nhiên xem hồi học tiểu học, tới khúc đó, nhóc con gan nhỏ, sợ.

Phong Bắc thấy rõ gan ruột cậu nhóc, “Chưa xem xong chứ gì, hôm nào rảnh xem với anh, luyện gan một chút.”

Cao Nhiên liều mạng lắc đầu.

Phong Bắc nói, “’A wicked ghost’ thì sao?”

Cao Nhiên tiếp tục lắc đầu, cậu sắp khóc tới nơi rồi, muốn bịt miệng người đàn ông lại.

Nói chuyện trên trời dưới biển một lúc, Phong Bắc ngáp một cái, “Anh buồn ngủ rồi, nhóc thì sao?”

Cao Nhiên chắc chắn phải về rồi, cậu nhìn người đàn ông ngáp hết cái này đến cái khác mà thèm, mình lại không có tí xíu buồn ngủ nào, xem ra đêm nay coi như xong rồi.

Ra tới cửa, Cao Nhiên lui về, ngửa mặt nhìn trán của người đàn ông.

Phong Bắc hừ một tiếng trong lỗ mũi, “Hửm?”

Cao Nhiên không đáp, cậu không tự chủ được mà vươn tay ra, muốn chà chà miếng da đó một chút, xem liệu có chà ra cái gì không, một đốm đen chẳng hạn.

Phong Bắc chặn tay cậu nhóc lại, cúi đầu nhìn, ánh mắt mang theo sự tìm tòi, “Oắt con, hình như em có hứng thú với trán anh quá nhỉ, lần này lại muốn làm gì?”

Cao Nhiên bịa đại một cái cớ, “Có con muỗi.”

Phong Bắc nhìn chằm chằm cậu nhóc, híp mắt lại, bỗng cười rộ lên, “Bóng đèn tròn nhà anh không tốt lắm, ánh sáng tối vậy mà còn thấy được con muỗi, thị lực tốt quá nhỉ.”

Cao Nhiên dựng tóc gáy, cũng cười theo, vừa xán lạn vừa ngây thơ, “Còn trẻ mà.”

Phong Bắc vẫn còn cười, không biết đang nghĩ đến điều chi.

Cao Nhiên sợ người đàn ông phát hiện ra tình trạng lạ thường của mình, không chần chừ thêm nữa, lập tức quay đầu bỏ đi, “Em về đây.”

Phong Bắc dựa vào cửa nhìn cậu nhóc bò tường về, nom y chang con thạch sùng, anh xoa bóp bắp thịt đau nhức, “Có được không đấy? Không được thì ngủ chỗ anh này, sáng mai về.”

Cao Nhiên nói không được, “Ba em chém em mất.”

Phong Bắc thấy cậu nhóc còn đang bò hự hự, bèn sải chân qua.

Dưới mông Cao Nhiên nhiều thêm một bàn tay, vừa dày rộng vừa có sức, cậu được nhẹ nhàng đẩy lên một đoạn, một lát sau đã ngồi trên ban công nhà mình.

Mặt trăng lớn ghê.

Cao Nhiên ngồi trên ban công chớp mắt đưa tình với nó một hồi lâu rồi mới về phòng.

Vấn đề mất ngủ có thể lớn có thể nhỏ.

Cao Nhiên bắt đầu dậy sớm chạy bộ, lượn qua hết ngõ này đến ngõ khác, ban ngày thì ở nhà chơi với bà nội, trước khi đi ngủ tập chống đẩy, lượng vận động ngày càng tăng.

Lưu Tú và Cao Kiến Quân thấy hết, con trai hết lười, trở nên tích cực tiến về phía trước, họ dốc lòng ủng hộ.

Cao Nhiên không đọc truyện, lười ra phố, trời quá nóng, nóng đến mức khó chịu.

Tháng 8 mới đến được có mấy ngày, đã có chuyện xảy ra.

Cao Nhiên ngồi ở trước bàn ăn sáng, nghe mẹ nói có xe cảnh sát đỗ ở giao lộ, đến bắt người, cậu gặm cái bánh quẩy, “Sao vậy ạ?”

Lưu Tú bưng tô cháo đã để nguội cho bà cụ, “Nhiều người vây xem quá, mẹ không ngó vào xem, nghe nói là có liên quan đến án mưu sát mấy năm trước, không biết là nguyên nhân gì, thế mà lại mở bình khí gas độc chết một nhà ba người, hai người lớn với một đứa bé.”

Trong đầu Cao Nhiên vụt qua một ý nghĩ kì quái, “Ai thế ạ?”

Lưu Tú nói, “Một người bán đồ ăn, sống ở phía tây, mẹ thường mua đồ ở chỗ ông ta, người thoạt nhìn thành thật, cho cọng hành hay bớt số lẻ cũng chỉ cần nói một câu thôi, ai mà ngờ ông ta lại làm ra cái chuyện táng lận lương tâm như thế.”

Cao Kiến Quân cảm khái, “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

“Giết người ở chỗ này, trốn trốn tránh tránh một hồi, chờ vụ án điều tra không ra cái gì thì làm chứng minh thư giả qua chỗ khác sống, không ai quen mình, thì có thể làm người vô can.”

Cao Nhiên vội hỏi, “Trông như thế nào ạ? Có phải là dáng không cao, hơi béo, có một nốt ruồi đen to ở bên khóe miệng không?”

Lưu Tú quay đầu, “Tiểu Nhiên, sao con biết… Vội vội vàng vàng cái gì thế? Nhìn đường đấy, đừng có tông vào cửa!”

Cao Nhiên chạy ra rồi lại chạy vào, dắt xe đạp ra ngoài, cậu cong người, mặt trắng bệch, môi run rẩy, “Con ra ngoài xem xem.”

“Ăn sáng đã…”

Lưu Tú còn chưa nói hết câu, ngoài cửa đã không còn bóng người.

Cao Kiến Quân gắp một đũa dưa chuột thả vào bát bà cụ, “Mẹ à, mấy hôm nay trời nóng, mẹ ở nhà đi dạo là được, đừng có ra ngoài, nắng.”

Bà Cao ném miếng dưa chuột lên trên bàn, “Không ăn!”

Cao Kiến Quân thở dài, gắp cà chua cho bà, bà cũng không ăn.

Lưu Tú nhìn cái bàn bừa bộn bẩn thỉu, “Kiến Quân, chừng nào anh mới gọi điện thoại cho viện dưỡng lão đây?”

Cao Kiến Quân cúi đầu húp cháo, “Để nói sau đi.”

Lưu Tú nghe giọng điệu qua loa của chú thì bực mình, bưng bát qua nhà Trương Quế Phương sát vách.

Mới sáng sớm, không có chút gió nào, oi muốn chết.

Cao Nhiên đạp xe tìm được đích đến, từ xa đã nhìn thấy một nhóm người đi từ trong ngõ ra, trong đó có một bóng người quen thuộc.

Cậu chống một chân xuống đất, sững sờ nhìn.

Cảnh trước mắt khiến cậu vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, đầu óc Cao Nhiên trống rỗng.

Phong Bắc nói gì đó với người bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy cậu nhóc đằng trước, liền bước qua, đứng trước xe đạp búng tay.

“Hồn về.”

Cao Nhiên mất nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình, quá mức sợ hãi, “Anh là cảnh sát hả?”

Phong Bắc nhếch mép, “Không giống à?”

Cao Nhiên tròn mắt, không thể tin nổi, “Vậy sao mấy ngày nay anh rảnh thế?”

Cứ như là nông dân ở quê mới lên thành phố ấy, quá là giản dị.

Phong Bắc đàng hoàng trịnh trọng bốc phét, “Anh mới được điều đến đây chưa lâu, phải xem xét hoàn cảnh chung quanh, tạo quan hệ với hàng xóm láng giềng đã chứ.”

Cao Nhiên lắc đầu, “Điêu, em không tin.”

Khóe miệng Phong Bắc giật giật, “Đây là câu cửa miệng của em hả?”

“…” Đoán đúng rồi.

Cao Nhiên trèo xuống khỏi xe, đầu rối thành một cục, không ngờ nổi Phong Bắc lại làm nghề này, cái gì cũng muốn hỏi, lại không biết nên hỏi như thế nào.

Chẳng lẽ lại bảo với Phong Bắc là, úi giời, anh ơi, em có thể nhìn thấy một cái bớt đen trên trán của kẻ phạm tội giết người, có hình cái bếp gas ngoại, còn có thể nghe được tiếng rò rỉ khí gas lúc xảy ra án mạng nữa cơ?

Đừng có đùa.

Nếu không phải là liên quan đến cậu, thì cậu sẽ bảo người đó bị điên.

Người trung niên bị còng tay áp giải về phía xe cảnh sát, cái bớt đen kia lại xuất hiện trong mắt Cao Nhiên, càng lúc càng rõ, đầu tê rần, cậu đột ngột dời tầm mắt, nhắm chặt mắt lại.

Cậu nhóc khác thường bị Phong Bắc bắt gặp, không chỉ anh, mà còn một người khác nữa.

Tào Thế Nguyên xoay gót, tiến về phía này, thuận miệng hỏi, “Đội trưởng Phong, cậu nhóc này là?”

Phong Bắc dời tầm mắt từ trên gương mặt cậu nhóc, đáp một cách không mặn không nhạt, “Đứa nhóc nhà hàng xóm.”

Tào Thế Nguyên nhìn về phía cậu nhóc, cười cười, “Trông đáng yêu thật.”

Cao Nhiên không thích ánh mắt của người này, tựa như muốn lột da cậu vậy, cậu theo bản năng trốn sau lưng Phong Bắc.

Đọc truyện chữ Full