DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 87

Hồng Kỳ cảm thấy mình chỉ mới ngả lưng một chốc, ai ngờ khi mở mắt ra, đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối, Phổ Thông cũng đã về, đang ngồi húp mì sợi.

"A!" Hồng Kỳ bật dậy, động tác quá nhanh khiến hắn hơi choáng váng.

"Anh dậy rồi hả? Nào, đến ăn tối đi." Phổ Thông nói với Hồng Kỳ.

Hết ngủ rồi lại ăn, Hồng Kỳ dở khóc dở cười, đoạn vươn vai, quạt tay quạt chân lấy lại tinh thần.

Trên bàn đã đặt sẵn bát mì sợi to oạch bốc khói nghi ngút, sợi mì vàng ươm đẫm trong nước dùng, bên trên bỏ rau, cà chua và trứng chiên, thêm một muỗng ớt xay nữa, hương thơm quyến rũ kích thích dạ dày Hồng Kỳ.

Ăn xong, Phổ Thông giành nhiệm vụ rửa chén, còn Hồng Kỳ thì vừa xoa xoa cái bụng no căng vừa ngồi xem TV. Thấy Phổ Thông cầm hai cái bát với bốn chiếc đũa để rửa sạch sẽ vào cất trên chạn bếp, hắn mới chậm rì rì đi về phía giường, ngồi xổm xuống, lôi cái rương nhỏ giấu thẻ ngân hàng và cọc tiền lẻ ra, thuận tay vớ lấy cây bút với quyển sổ trong ngăn kéo.

Cũng sắp cuối năm rồi, Hồng Kỳ định bàn với Phổ Thông về chuyện sắm thêm vài thứ lặt vặt.

Phổ Thông xoa xoa hai tay đỏ ửng vì lạnh, ngoan ngoãn nghe Hồng Kỳ tổng kết thu chi trong khoảng thời gian này.

"Trong tài khoản ngân hàng hiện có hơn hai vạn (~ 66 000 000 VND) còn xấp tiền này thì khoảng hai ngàn (~6 500 000 VND), đây là tiền chúng ta kiếm được lẫn tiền hoa hồng được chị họ chia cho."

Hai người quen nếp sống thanh đạm, bạn bè cũng không nhiều, ngoài phần quà Tết biếu gia đình chị họ ra, gần như không cần chi thêm khoảng nào nữa.

"Em muốn mua quà cho Lý Chí với Ngô Trung không?" Hồng Kỳ hỏi.

Phổ Thông suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Khỏi đi, nấu bữa cơm mời bọn họ qua ăn là được rồi." Hai người kia gì mà không có, chút quà mọn phỏng chừng người ta còn không thèm để vào mắt, không bằng tự mình làm, vừa tiết kiệm vừa bày tỏ được thành ý.

Vấn đề quà cáp coi như xong, đồ dùng hàng ngày vẫn đầy đủ, tạm thời không cần sắm thêm. Thương lượng về việc chi tiêu cuối năm đến đây là kết thúc.

Ngày tháng chậm chạp trôi qua, hai ngày trước đêm 30, Phó Liên ghé qua thăm hai đứa em. Hồng Kỳ không biết nên biếu cô cái gì, đắn đo mãi, cuối cùng quyết định chạy vào khu thương mại mua một mớ rau dưa hoa quả tươi nhất ngon nhất, nhờ người ta gói lại cho thật đẹp rồi đem về trịnh trọng tặng cô.

Phó Liên nhịn cười muốn nội thương, nhận lấy tấm lòng thành của Hồng Kỳ. Đây là một lựa chọn rất thông minh, vì nếu Hồng Kỳ mua quà quá mắc, chắc chắn sẽ bị Phó Liên giũa cho một trận. Thêm nữa, năm mới đến, nhà Phó Liên chắc chắn sẽ có rất nhiều khách viếng thăm, chưa kể còn tiệc tùng đủ thứ, đống thức ăn của Hồng Kỳ sẽ được dịp phát huy tác dụng.

Trước khi đi, Phổ Thông và Hồng Kỳ, mỗi người đưa cho Phó Liên một bao lì xì đỏ thắm, bảo là mừng tuổi cháu. Hai người nài nỉ, ngọt nhạt mãi Phó Liên mới chịu nhận, "Ây, hôm nay chị không mang lì xì, đến Tết chị lì xì bù cho hai đứa nha!"

"Hai đứa tụi em lớn già đầu rồi mà còn nhận lì xì gì nữa." Hồng Kỳ cười, Phổ Thông đứng bên cạnh gật đầu phụ họa.

Hôm trước Phó Liên vừa ghé, hôm sau Ngô Trung và Lý Chí liền đến thăm. Hồng Kỳ trổ tài nấu một bàn thức ăn, tất nhiên Phổ Thông xung phong làm trợ thủ. Hai vị khách mười đầu ngón tay không dính xuân thủy chưa xuống bếp bao giờ, chỉ có thể ngồi một bên đợi ăn.

"Ước gì cậu có thể bằng một góc của Hồng ca." Ngô Trung thán phục nhìn bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, quay sang nửa thật nửa đùa nói với Lý Chí.

"Ông đây không phải phụ nữ!" Vừa dứt lời, Lý Chí liền nhận ngay ánh mắt tóe lửa của Phổ Thông, bấy giờ gã mới nhận ra mình vừa nói hớ, "À, cùng lắm thì, ừm, về tôi sẽ nấu thử xem."

Anh dám ăn thì tôi dám làm, hừ! Lý Chí gắp thử cọng rau bỏ vào miệng, cũng ngon đấy. Gã nhìn sang phía đối diện, Hồng Kỳ và Phổ Thông đã bắt đầu dùng cơm, thỉnh thoảng lại ân cần gắp cho đối phương món này món kia, hình ảnh ấm áp kia suýt chọc mù mắt chó của Lý Chí. Gã bĩu môi, quyết không chịu thua, liền gắp một miếng đậu đũa xào bỏ vào bát của Ngô Trung, sau đó vùi đầu ăn cơm. Ngô Trung nhìn vẻ mặt buồn phiền của Lý Chí, mỉm cười.

"Sao anh tính chuẩn dữ vậy?" Sáu món một canh, bốn người ăn vừa đủ, không thừa không thiếu. Lý Chí nhìn bát đĩa sạch trơn, thiếu điều dựng ngón cái cho Hồng Kỳ. Không chuẩn sao được, vì không muốn lãng phí thức ăn, mỗi bữa Hồng Kỳ đều để tâm cân đo đong đến, làm mãi trở thành thói quen luôn.

Phổ Thông nghe Hồng Kỳ được khen, lòng vui như nở hoa, mũi hếch lên tận trời, hề hề, mắt nhìn người của y cũng chuẩn lắm chớ bộ, nếu kết hôn với phụ nữ, người yêu của y tuyệt đối sẽ là một người chồng, người cha cực phẩm. Í, sao tự dưng lại nhắc đến phụ nữ?!

Lý Chí thích thú quan sát sắc thái thay đổi xoành xoạch trên mặt Phổ Thông, chốc lại đắc ý, chốc lại nhíu mày bất an. Tuy mục đích ban đầu tiếp cận Phổ Thông đã bị phá tanh bành, nhưng kết cục như vậy cũng tốt. Mối quan hệ giữa bọn họ có thể thoải mái được như ngày hôm nay, không thể không kể đến công của Ngô Trung. Lý Chí sờ sờ mũi, len lén nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hình như tâm trạng của hắn cũng đang rất tốt.

Lý Chí với Ngô Trung về rồi, phòng nhỏ chỉ còn Phổ Thông và Hồng Kỳ. Sáng sớm ngày cuối cùng của năm, Hồng Kỳ dậy sớm treo câu đối với dây pháo, cùng Phổ Thông dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất.

WC đã được lau chùi từ trước, nên bây giờ chỉ cần quét sơ là được. Hai người nhàn đến phát chán, bèn kéo nhau đi dạo phố. Các cửa hàng đã đóng cửa im lìm, tiệm nào sớm lắm thì cũng phải đến mùng bảy mới mở cửa bán lại. Làm quần quật quanh năm suốt tháng, mãi mới có dịp thảnh thơi, ai cũng muốn tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, khu thương mại rộng lớn chỉ còn lác đác vài người.

Cửa phòng nhỏ ở WC phía nam đã được khóa kỹ, "Chắc cô Vương với bạn trai của cổ về nhà ăn Tết rồi." Không biết họ có định tiến tới luôn không, nhưng nghe dì Lý nói, mối hôn sự này đã chắc đến tám, chín phần.

"Sao anh biết?" Nhắc đến tình địch cũ, giọng Phổ Thông lập tức chua lè.

Hồng Kỳ nghe là biết ngay cậu người yêu mãi không chịu lớn này lại hiểu chệch đến tận đẩu tận đâu rồi, "Em khó chịu gì chứ? Ấu trĩ quá đi."

"Hừ, cô Vương kia là hoa đã có chủ, tốt nhất anh đừng nhắc đến cổ nữa, không khéo lại vô tình bôi nhọ thanh danh của người ta." Phổ Thông ngụy biện.

Hồng Kỳ bật cười, vươn tay bẹo má Phổ Thông, "Rồi, không nhắc thì không nhắc. Nghe em hết, được chưa?"

Ngón tay Hồng Kỳ trượt đến cái cằm lún phún râu của Phổ Thông, chợt hắn nảy ra một ý, "Chiều nay chúng ta đến nhà tắm công cộng đi."

"Hở?" Phổ Thông sờ sờ má, không bắt kịp suy nghĩ của Hồng Kỳ.

Vì nhà tắm công cộng gần nhất cũng đã khá xa WC của Hồng Kỳ, nên thường thì hai người sẽ tự nấu nước rồi tắm luôn trong WC. Hôm nay có khá nhiều thời gian rảnh, Hồng Kỳ định đến nhà tắm tắm một trận thỏa thuê, rũ bỏ một thân mệt nhọc, thư thư thái thái bước sang năm mới.

"Hôm nay đã là 30 rồi, liệu người ta còn mở cửa không?" Phổ Thông đắn đo.

"Sao lại không mở, cũng có nhiều nơi làm luôn Tết để tranh thủ kiếm thêm mà. Hay là giờ đi xem thử, nếu mở cửa thì chiều nay hai đứa mình qua đó tắm, chịu không?"

"Cũng được."

Đọc truyện chữ Full