Hai hôm sau, Phó Liên ghé qua nhà Hồng Kỳ và Phổ Thông, thứ nhất là thăm hai thằng em, thứ hai là bàn với Hồng Kỳ về việc đầu tư vào một dự án. Ý Phó Liên là muốn Hồng Kỳ góp vốn, sau này sẽ được chia huê hồng, coi như có thêm một nguồn thu nữa, chứ công việc giữ WC này thu nhập chả có bao nhiêu, có cộng thêm tiền bán phế liệu của Phổ Thông nữa thì cũng chỉ đủ ăn, lỡ xảy ra bất trắc như ốm đau hay gì đó thì lấy tiền đâu mà lo.
Vốn Phó Liên định tự lấy tiền túi để đầu tư, huê hồng thu được sẽ chia cho Hồng Kỳ, nhưng cô biết tính thằng em này quá rồi, tự dưng lại cho tiền, chắc chắn nó sẽ không nhận, vì thế cô quyết định nói thẳng luôn.
"Nhưng em không còn bao nhiêu tiền cả..." Hồng Kỳ ăn ngay nói thật, hắn biết đây là cơ hội Phó Liên tạo cho mình, có điều chút tiền còm của hắn không biết người ta có thèm để ý không.
"Tưởng gì, em đừng suy nghĩ nhiều, có chị ở đây, em chỉ cần góp vốn, bao nhiêu cũng được, rồi thảnh thơi đợi đến ngày nhận huê hồng thôi." Dự án này là quán bar do Phó Liên cùng hội bạn thân hợp tác cùng xây dựng, chuyện cô định để Hồng Kỳ góp vốn chưa ai biết cả.
Hồng Kỳ rất tin tưởng chị họ, sau khi cân nhắc một chút thì gật đầu đồng ý. Hắn báo với Phổ Thông một tiếng rồi cầm ví ra ngân hàng. Phổ Thông dĩ nhiên là ủng hộ cả hai tay, sau khi biết Phó Liên là người từng cứu cái mạng nhỏ của Hồng Kỳ, ánh mắt của Phổ Thông nhìn cô càng mang theo kính trọng, y cho rằng ân nhân của Hồng Kỳ cũng là ân nhân của y.
"Tiểu Thông, lại đây phụ chị một tay với." Phó Liên xắn tay áo vào bếp, Phổ Thông nghe vậy liền ngoan ngoãn chạy tới giúp cô.
Hồng Kỳ gần như rút tất cả tiền trong tài khoản ra đưa cho Phó Liên. Cô cầm tiền, dự định sẽ góp vào thêm khoảng nữa, tuy số tiền Hồng Kỳ đưa không nhiều nhặn gì, nhưng nó chứng tỏ sự tín nhiệm của hắn đối với cô.
"Chị không ở lại ăn cơm ạ?" Phổ Thông ngạc nhiên nhìn nhìn đống đồ ăn thơm phức trên bàn, lại nhìn nhìn Phó Liên đang chuẩn bị ra về.
"Chị lỡ hứa tối nay sẽ ăn cơm với chồng rồi, chị đi trước nhé, hai đứa ăn nhanh kẻo nguội."
Phổ Thông nhìn bóng lưng của cô cho đến khi khuất hẳn, cảm động không thôi.
Cơm Phó Liên nấu rất ngon, Phổ Thông và Hồng Kỳ đều ăn nhiều hơn ngày thường, và lấy và để như rằng nếu bỏ mứa thì sẽ có lỗi với cô vậy.
"Mai em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." Hồng Kỳ vỗ vỗ cái bụng căng tròn, ra lệnh.
"Thế sao được." Phổ Thông cau mày. Y biết tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng của Hồng Kỳ chẳng còn bao nhiêu, cho nên y phải làm việc cật lực hơn nữa để bù lại.
"Ngày nào cũng bỏ người ta ở nhà một mình, người ta buồn lắm luôn đó." Hồng Kỳ cúi đầu, oán giận nói.
Phổ Thông bật cười vì dáng vẻ của hắn, "Rồi rồi, mai em sẽ ở nhà, được chưa?" Nghĩ lại, Phổ Thông thấy mình cũng hơi vô tâm, hôm nào y cũng đi sớm về khuya, thời gian thân mật của hai người trong một ngày ít đến đáng thương.
Tối, hai người lại lăn xả vào nhau. Phổ Thông dịu dàng hôn Hồng Kỳ, cảm thụ thân dưới được bao bọc chặt chẽ bởi huyệt nhỏ ấm áp. Cả thân và tâm hai người cùng hợp nhất, sản sinh ra một niềm hạnh phúc mà chỉ có những cặp đôi yêu nhau sâu đậm mới có thể cảm nhận được.
Hôm sau, Phổ Thông đã tỉnh từ sớm, nhưng y không vội rời giường, thấy Hồng Kỳ cục cựa muốn dậy, y liền ôm lấy eo hắn, bắt hắn nằm cùng mình. Hai người nướng đến mười giờ sáng, Phổ Thông người đầy vết răng của Hồng Kỳ mới chịu xuống giường. Y bắt ấm nước, lúc đợi nước sôi thì tranh thủ nấu bữa sáng. Hồng Kỳ hạnh phúc chống cằm nằm nghiêng trên giường nhìn dáng vẻ bận rộn y chang một người vợ đảm đang của Phổ Thông, đầu mày khóe mắt chứa chan ý cười.
Phổ Thông cẩn thận bưng hai bát cháo nóng hổi ra bàn rồi gọi Hồng Kỳ. Nhân lúc Hồng Kỳ đánh răng rửa mặt thì y vội chạy ra ngoài mua thêm hai bát mì lạnh. Ăn xong bữa sáng, hai người bắt đầu công việc của hôm nay, quét dọn WC.
Phổ Thông chịu trách nhiệm WC nam, Hồng Kỳ xử lý WC nữ, hai người cùng làm nên rất nhanh đã xong, rửa tay rửa chân chui vô phòng. Hồng Kỳ bảo Phổ Thông quay lưng về phía mình, vén áo y lên kiểm tra vết thương lúc trước bị thành quản đánh, thấy máu bầm đã tan đi nhiều, nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Cửa sổ để mở, Phổ Thông ngồi trên ghế xem chương trình thế giới động vật y thích trên TV, Hồng Kỳ thì ngồi ở cái bàn bên cạnh đọc tiểu thuyết, một tay buông thõng lén lút nắm lấy tay Phổ Thông.
"Chào buổi sáng, tiểu Kỳ."
"A, chị Lý, hôm nay chị có việc phải ra ngoài ạ?" Các chủ cửa hàng nhỏ ở khu thương mại này cả ngày phải làm việc luôn tay luôn chân, có lúc còn kiêm luôn việc vận chuyển hàng hóa vào kho khi hàng được giao tới, nên quần áo dễ lấm bẩn lắm. Thế mà hôm nay dì Lý lại diện một cái váy rực rỡ, tuy không hợp lắm với vóc người có phần phốt phát, nhưng trông cũng hơi đáng yêu.
"À, hôm nay là Tết Trùng Cửu, chị có hẹn đi ngắm hoa cúc với mấy bà bạn ấy mà! Ở ngay công viên Đông Sơn, nghe đồn hoa cúc bên ấy nở đẹp lắm." Dì Lý hớn hở trả lời Hồng Kỳ.
Tết Trùng Cửu (chữ Hán: 重九, Trung: 重阳 <重陽> (Trùng Dương) theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm. (Theo Wikipedia)
"Vậy à, chúc chị đi chơi vui vẻ nhé." Hồng Kỳ cười hì hì. Dì Lý toét miệng nói cảm ơn, sau đó bỏ phí WC vào hộp tiền đặt trước cửa sổ, chạy đi giải quyết nỗi buồn.
"Hoa cúc à?" Hồng Kỳ nhìn ra cửa sổ, khí trời hôm nay rất tốt. Hắn quay qua Phổ Thông, y đang gà gật trên ghế, TV đang phát một chương trình nhàm chán.
"Hả? Cái gì?" Phổ Thông bị Hồng Kỳ huých một cái, giật mình tỉnh giấc, y xoa xoa mắt, lười nhác hỏi.
"Chúng ta cũng đi ngắm hoa cúc đi!"
"Hở?" Phổ Thông chẳng hiểu gì hết, cứ đần mặt ra.
********
Nhét bình nước chanh vừa pha và mấy bịch khăn giấy vào túi, Hồng Kỳ cẩn thận khóa cửa phòng, hưng phấn kéo tay Phổ Thông hòa vào dòng người trên phố. Trước khi vào công viên, Hồng Kỳ tranh thủ mua hai cái bánh bột ngô, tuy thứ này trong đó cũng có bán, nhưng mắc hơn bên ngoài nhiều.
Lâu lắm rồi Hồng Kỳ mới ra ngoài đi dạo, thường thì hắn chỉ quanh quẩn trong phòng nhỏ và khoảng sân trước WC thôi. Phổ Thông nhìn khuôn mặt bừng bừng sức sống và đôi mắt ánh lên sự hiếu kỳ của Hồng Kỳ, y chợt thấy hổ thẹn. Đúng là có nhiều chuyện không phải chỉ có tiền là có thể giải quyết. Sau một hồi ngẫm nghĩ, y quyết định mỗi tháng sẽ dành ra vài ngày để dẫn Hồng Kỳ đi chơi, hoặc chỉ đơn giản là ở bên cạnh hắn thôi, miễn sao hắn hạnh phúc là y vui lắm rồi.
Công viên Đông Sơn hôm nay rất đông, chủ yếu là người cao tuổi. Từng đóa cúc vàng ươm được xếp thành những hình dạng bắt mắt khoe mình dưới nắng thu, chỉ cần ngắm thôi cũng đủ khiến lòng người cảm thấy yên bình. Phổ Thông đi bên cạnh Hồng Kỳ, người khác thưởng hoa, còn y thì ngắm nụ cười của người mình yêu.
"Trà hoa cúc, thanh lọc cơ thể, không lo bị nóng, mại dô mại dô." Chủ một sạp hàng kêu to mời khách, trước mặt người đó là những gói hoa cúc, cam thảo sấy khô.
Phổ Thông định đến xem thử nhưng bị Hồng Kỳ kéo lại, "Em muốn uống hả? Vậy để lúc về rồi mua, ở đây bán mắc lắm." Hắn có quen chủ một cửa hàng bán trà ở khu thương mại, có lẽ người ta sẽ nể tình mà giảm giá cho.
Phổ Thông sờ sờ mũi, nghe lời Hồng Kỳ. Đồng hồ điểm 12 giờ, hai người tìm một phiến đá vắng vẻ, lấy bữa trưa ra ăn.
"Sau này chúng ta cũng hay đi dã ngoại như thế này đi, vừa thư giãn đầu óc, vừa được hít thở không khí trong lành." Phổ Thông đề nghị.
"Làm như em rảnh lắm ấy." Hồng Kỳ cố ý không nhìn Phổ Thông, cúi đầu cắn bánh.
"Nếu là vì anh thì em luôn rảnh." Nói rồi Phổ Thông vươn tay định kéo Hồng Kỳ vào lòng.
"Giật cả mình, buông ra nào! Em không sợ bị người ta nhìn thấy hả?" Hồng Kỳ nguýt Phổ Thông một cái, tuy chỗ này hiếm người qua lại, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Phổ Thông mất hứng bĩu môi, "Anh muốn ngắm hoa nữa không?"
"Ngắm vậy đủ rồi, ăn xong mình tranh thủ đi về đi, chiều thế nào cũng đông nghìn nghịt, di chuyển khó khăn lắm."
Phổ Thông gật đầu, xử lý nhanh gọn cái bánh trong tay, sau đó uống thêm mấy ngụm nước chanh cho thanh cổ họng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 57
Chương 57