DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vết Nhơ
Chương 148: Lời đồn (hạ)

Mặc Tức giơ tay cắt lời lão: “… Ta ngủ với cháu gái ông hồi nào?”

“Ngươi, ngươi lại còn không nhận!” Biểu thúc nổi giận, chỉ vào mũi Mặc Tức mà mắng: “Được lắm, người người đều nói Hi Hòa quân là chính nhân quân tử, ta thấy ngươi là kẻ mặt người dạ thú thì có! Vừa ngủ xong là ngươi trở mặt liền, còn muốn trách phạt biểu thúc của vợ ngươi nữa chứ, ngươi, ngươi, ngươi đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”

Lão đứng đây gân cổ rống ầm ĩ, sắc mặt của những người bên cạnh cũng muôn màu muôn vẻ. Cận vệ ngưỡng mộ Mặc Tức thoạt nhìn sắp giận điên tiết rồi, hai kẻ tung tin đồn khác thì run như cầy sấy. Cố Mang đeo mặt nạ nên không thấy biểu cảm như thế nào, có điều thái độ cũng xem như hờ hững.

Về phần bản thân Mặc Tức, hắn ngồi trên ghế trong lều quân, đan tay đặt lên đầu gối, nhìn lão chốc lát rồi mở miệng: “Mộng Trạch có ơn với ta, ta nể mặt muội ấy nên mới gọi ông một tiếng tiền bối thôi. Tiền bối, ta không biết ai nói với ông chuyện hoang đường như thế, nhưng bây giờ ta nói cho ông biết, Mộng Trạch vô cùng trong sạch, trước giờ chưa từng dính dáng gì với ta.”

“Xía! Gạt quỷ à, ngươi bớt ở đây áo mũ chỉnh tề giả bộ làm người đứng đắn đi!”

Mặc Tức cố dằn lửa giận, nói: “Dù ta ở riêng với Mộng Trạch trong lều lớn, nhưng chưa hề có cử chỉ quá giới hạn, nếu ông không tin thì có thể tự đi hỏi muội ấy.”

“Ai nói với ngươi là trong lều lớn hả?” Biểu thúc nhướn cặp mày thô, tỏ vẻ khinh miệt: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn động tay động chân với cháu gái của ta trong lều lớn nữa sao? Lưu manh! Ta nói buổi trưa kìa! Ngươi ở trong lều của chính ngươi —— Ối trời ơi, ta cũng ngại nói với ngươi luôn đấy, trong lòng ngươi hiểu rõ mình đã làm gì với Mộng Trạch!”

Mặc Tức: “…”

Cố Mang: “…”

Thấy Mặc Tức biến sắc, lại còn không đáp trả, biểu thúc có phần đắc ý, nhe răng cười khẩy: “Nói không sai chứ? Lần này còn xảo biện nữa không?”

“Hi Hòa quân, ta ở trong quân Xích Linh, sớm đã nghe nói ngươi trị quân Bắc Cảnh nghiêm khắc lắm, chưa từng sa ngã vì nữ sắc. Hôm nay xem ra cũng chỉ là hạng dám làm không dám nhận! Ài, chỉ tiếc cháu gái ngốc của ta bị mù mắt, người khác thì không thèm ngó, cứ khăng khăng coi trọng kẻ mặt người dạ thú bất chính như ngươi, còn bị ngươi vấy bẩn thể xác…”

Lão ỷ vào tuổi tác và địa vị của mình, nói năng càng lúc càng cay nghiệt. Mặc Tức sầm mặt, mím môi không nói, nhưng Cố Mang chẳng thể nghe nổi nữa.

“Đủ chưa thế?”

“Ngươi lại là cái thá gì.” Biểu thúc quan sát y vài lần, trợn trắng mắt khinh thường: “Hừ, chỉ là một tên thị vệ quèn, vậy mà lại dám dạy đời dòng họ vương thất, ha ha, quả là chuyện lạ của thiên hạ!”

Dứt lời, cổ họng lại phát ra tiếng cười lạnh quái gở.

Còn chưa cười xong, chợt nghe Mặc Tức nói: “Ông nói không sai.”

“Trưa nay, đúng là ta có lén lút hẹn hò với một người trong lều.”

Chúng tu sĩ thảng thốt! Mọi đôi mắt thoáng chốc lia về phía Mặc Tức.

Biểu thúc kia sững sờ giây lát rồi phá lên cười: “Ha ha ha, nhìn đi nhìn đi! Nhìn đi nhìn đi! Ta có nói sai câu nào không? Tiểu Hỏa Cầu Nhi, biết yêu cái đẹp nào phải gì đáng trách, ngươi làm vậy cũng không tính là vi phạm quân luật nghiêm trọng gì, chỉ cần ngươi ——”

Mặc Tức lại cắt lời lão.

“Thị quan.”

Cận vệ thoạt nhìn chẳng biết làm sao cho phải, bối rối đáp một tiếng: “Có.”

“Ghi lại tội ta lén lút hẹn hò với người khác, bẩm báo cho Quân thượng xử phạt.”

“… Rõ.”

Mặc Tức vẫn chưa nói xong, hắn tựa vào lưng ghế, đan mười ngón thon dài, nói rõ từng chữ một: “Ngoại trừ điều đó, ghi thêm việc ba kẻ trong quân Xích Linh này tung tin đồn trước trận, bẩm báo luôn một lượt.”

“?!” Biểu thúc kia trợn trừng mắt: “Mặc Tức, ngươi, ngươi có ý gì đây? Rõ ràng ngươi đã thừa nhận hành vi của mình rồi, vậy mà còn nói bọn ta bịa đặt, ngươi ngươi ngươi, ngươi dựa vào đâu chứ!”

Mặc Tức đứng dậy, tròng mắt buốt giá tựa lưu ly liếc xuống, lạnh lùng nhìn lão ta.

“Bởi vì người đó, không phải là công chúa Mộng Trạch.”

“!!!”

Nếu nói khi nãy Mặc Tức thừa nhận mình có tư tình với người khác đã kinh hãi lắm rồi, vậy thì sau khi câu này thốt ra, không khí trong lều cứ như cung nỏ kéo căng đến đứt dây, đột nhiên vỡ tanh bành.

Những người khác thì khỏi cần phải nói, ngay cả Cố Mang cũng trợn to cặp mắt xanh, kinh ngạc nhìn Mặc Tức.

Mặc Tức đi đến trước mặt biểu thúc kia, vươn tay nâng gương mặt phì nộn của lão lên, gằn giọng nói: “Ta thật sự đã nhịn các ông lâu lắm rồi.”

“Từ ngày Mộng Trạch cứu ta, đến nay đã gần mười năm, các ông suốt ngày bịa đặt, đồn thổi tứ tung, hôm nay lại còn đồn thẳng đến trước mặt ta. Tiền bối, ta muốn hỏi ông một câu —— Có ý nghĩa gì không?”

“…”

“Đồn ta với Mộng Trạch có tư, đồn ta với Mộng Trạch có tình, các ông cảm thấy chỉ cần nói cho lắm vào, ta sẽ thật sự cưới muội ấy làm vợ, hay vì cảm thấy các ông hiểu ta hơn chính bản thân ta?”

“Suốt bao năm qua, ta kính trọng Mộng Trạch, cảm kích muội ấy, trước sau đã nói vô số lần, nhưng chẳng một ai nghe ta cả, các ông chỉ biết nghe gió bảo mưa, khẳng định như đinh đóng cột rằng lúc nào ta cũng sẵn sàng cưới muội ấy làm vợ.”

Mặc Tức dừng một lát: “Nếu Mộng Trạch thật sự gả vào phủ Hi Hòa, rốt cuộc là tốt cho muội ấy hay tốt cho các ông?”

Sắc mặt của biểu thúc dần trở nên vàng vọt, lão lia mắt tránh né: “Hi Hòa quân, ngươi đang nói gì thế…”

“Hỏi ông đấy.” Mặc Tức nghiêm giọng nói: “Một lòng tạo thanh thế, thậm chí không ngại bôi nhọ sự trong sạch của cháu gái mình, nhánh bàng tộc Mộ Dung này của các ông làm vậy vì cái gì, trong lòng ông thừa hiểu, cần gì hỏi lại ta.”

(1) Bàng tộc: Dòng tộc họ hàng.

“Ngươi… ngươi…” Cặp môi dày như ruột heo của biểu thúc run lẩy bẩy, tròng mắt đảo khắp nơi, nhưng lại vì chột dạ mà không thốt thêm được chữ nào nữa.

Mặc Tức đứng thẳng dậy, uể oải nhắm mắt lại.

Ngay khi hắn định chấm dứt cuộc đối thoại này, biểu thúc kia bất chợt nghĩ đến chỗ đặt chân mới, vội vàng nhướn mày quát: “Mặc Tức, ngươi… ngươi ngươi, khỏi cần viện lý do khác! Ta thấy ngươi… ngươi là kẻ máu lạnh bạc tình thì có!”

“…”

“Mộng Trạch và ngươi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa, ai mà không biết ngươi vốn đã có ý với nó?”

Mặc Tức trừng to cặp mắt phượng, trong cuộc tranh chấp này, hắn từng thấy kinh ngạc, từng thấy chán ghét, từng thấy phẫn nộ cũng từng thấy mệt mỏi, chỉ duy nhất chưa từng thấy ngỡ ngàng. Nhưng câu này của biểu thúc gần như khiến hắn ngây cả người.

Mặc Tức nghẹn họng chốc lát rồi mới hỏi: “… Ta vốn đã có ý gì với Mộng Trạch?”

Biểu thúc nói: “Nếu không phải ngươi vốn đã có ý với nó, nó cần gì phải cứu ngươi trong trận thủy chiến hồ Động Đình đến mức tổn thương mình như thế? Nếu nó đã từng đối xử với ngươi như vậy, nhất định là vì ngươi cũng đối xử với nó không tệ, không thì ai lại vô duyên vô cớ hy sinh cho người khác đến mức đó cơ chứ? Chẳng lẽ ngươi định nói Mộng Trạch tự mình đa tình sao?!”

Tất nhiên Mặc Tức sẽ không vì biện bạch cho mình mà gán bản án “tự mình đa tình” lên người của Mộng Trạch. Thấy Mặc Tức im lặng, biểu thúc càng lấn tới: “Bây giờ cơ thể của nó tàn tạ rồi, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, ngươi liền chướng mắt nó, vội vàng vạch rõ giới hạn với nó. Người người đều nói Hi Hòa quân là một vị quân tử có tình có nghĩa, thì ra ngươi chẳng những không phải là quân tử, mà còn là kẻ tiểu nhân hèn hạ bội tình bạc nghĩa vô sỉ trơ tráo!”

Tám chữ cuối cùng nói nghe vần điệu mà hùng hồn khí thế, trong lều lặng ngắt hồi lâu, thế rồi có người vỗ tay bôm bốp.

“Hay quá, nói xong chưa anh bạn?”

Biểu thúc quay đầu lại, thấy người vỗ tay chính là thị vệ nhỏ nhoi bên cạnh Mặc Tức thì giận dữ mắng to: “Sao lại là ngươi nữa? Đã bảo ngươi không xứng nói chuyện với ta rồi!”

Cố Mang cười nói: “Ta cũng không định nói chuyện với ông, chỉ là muốn hỏi ông nói có sướng mồm không thôi.”

Dứt lời quay đầu nói với cận vệ: “Phiền người anh em đây dẫn vị tiền bối này lui xuống, tìm túp lều giam lại, canh giữ nghiêm ngặt vào. Không có ý gì khác, chỉ là tiền bối nói năng hay xuất sắc, vốn từ thật sự quá uyên thâm, nếu thả tiền bối ra hét om sòm như vậy, trận này chúng ta khỏi cần phải đánh nữa, trực tiếp định tội Hi Hòa quân luôn đi.”

Cận vệ còn đang hãi hùng trước việc “Hi Hòa quân thế mà lại thật sự lén lút hẹn hò với người khác trong lều”, hồi lâu sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói: “A? … Vậy, vậy Mặc soái ngài xem…”

Mặc Tức còn chưa lên tiếng, chợt nghe lão biểu thúc rống lên: “Họ Mặc kia! Cho dù bây giờ ngươi giam ta lại thì làm được cái gì? Có giỏi ngươi chiêu cáo cho cả Trọng Hoa biết ngươi có người mới rồi đi, ngươi đừng nói bàng tộc Mộ Dung bọn ta bụng dạ khó lường, ngươi cứ chống mắt nhìn xem những người không liên quan khác sẽ bình phán ngươi thế nào! Ta cho ngươi biết Hỏa Cầu Nhi, ngươi phụ lòng Mộng Trạch, ngươi chính là kẻ bại hoại đạo đức! Về phần cái con lén lút trèo lên người ngươi, nó chính là ——”

“Chính là” cái gì còn chưa ra khỏi miệng, Mặc Tức thình lình đưa tay bóp cổ họng của lão. Độ lực của Mặc Tức quá lớn, tuy rằng không định làm lão bị thương, nhưng dưới cơn thịnh nộ vẫn bóp đến cổ họng của lão ta móp lại, suýt nữa đã ngạt thở ngất xỉu.

Mặc Tức nhấc lão lên khỏi mặt đất, nhìn thẳng vào gương mặt không ngừng căng đỏ kia, nói: “… Ta đột nhiên nhớ ra.”

“Tiền bối, ông tên Mộ Dung Liệt, phải không?”

Mộ Dung Liệt bị Mặc Tức bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất, hai chân đá loạn xạ, mặt như gan heo trợn trắng mắt lườm hắn.

“Nghe đồn năm đó Vọng Thư quân quá cố khăng khăng không muốn lấy Triệu phu nhân làm vợ, từng có đủ loại bá quan buông lời can gián. Kẻ miệng mồm cay nghiệt ác độc nhất trong số đó, chính là một vị họ hàng xa tên là Mộ Dung Liệt.”

“—— Là ông nhỉ?”

“Ặc… ặc ặc…!”

Tròng mắt đen láy của Mặc Tức lấp lóe những tia sáng rét lạnh, rõ ràng đã nhịn hết nổi rồi, hắn gằn từng chữ một: “Hết can gián Vọng Thư quân quá cố rồi đến can gián ta, tiền bối quả là ba mươi năm như một, lúc nào cũng nhọc lòng lo lắng cho hôn sự nhà người khác. Có điều chắc vãn bối phải làm ông thất vọng rồi, ta chỉ xem Mộng Trạch như em gái mà thôi. Cho dù có trở thành kẻ vô liêm sỉ nhất trong miệng người Trọng Hoa, ta cũng quyết sẽ không cưới muội ấy làm vợ.”

Mộ Dung Liệt sắp bị Mặc Tức bóp cổ chết, hai mắt trắng dã miệng thở hổn hển, hai gã quý tộc quân Xích Linh bên cạnh nhìn mà run lẩy bẩy.

Mắt thấy bóp nữa sẽ thật sự xảy ra án mạng, bấy giờ Mặc Tức mới nới lỏng ngón tay, Mộ Dung Liệt ngã phịch xuống đất như một đống bùn nhão, bụm cần cổ đỏ tấy thở hồng hộc không ngừng.

“Có lẽ tiền bối từng đạt được mưu đồ từ trên người Vọng Thư quân quá cố, nhưng hôm nay ta nhắc ông một câu. Vọng Thư quân quá cố là Vọng Thư quân quá cố, ta là ta. Chuyện xảy ra với ông ấy hơn ba mươi năm trước, sẽ không tái diễn trên người ta. Trọng Hoa không thiếu một vị Vọng Thư quân quá cố.” Mặc Tức dừng một lát: “Cũng không thiếu một vị Triệu phu nhân. Ông bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Dứt lời, hắn mệt mỏi phất tay, lệnh cho cận vệ áp giải Mộ Dung Liệt và hai kẻ tung tin đồn khác ra ngoài.

Chờ khi mọi người lui xuống hết, Mặc Tức nâng tay, bắt đầu thiết lập lại kết giới quanh lều trại.

Cố Mang đứng bên cạnh lo lắng nhìn hắn: “Mặc Tức, tuy lão dồn ép hơi quá đáng thật, nhưng cũng không phải không có cách để xử lý vẹn toàn, chuyện giữa trưa trong lều, đệ cần gì phải thành thật thừa nhận?”

Mặc Tức nhìn y, nói: “Ta không chỉ thừa nhận với lão. Ta cũng đã nói với Mộng Trạch rồi.”

Cố Mang sửng sốt: “Nói gì cơ?”

“Nói ta đã sớm có người trong lòng.”

“…”

“Trước đây đã nói với muội ấy mà muội ấy không tin, nhưng dạo này chắc đã phát hiện được gì rồi nên cũng biết ta không gạt muội ấy.” Mặc Tức nói: “Huynh không cần nghĩ nhiều, chuyện này sớm muộn cũng không che giấu được, ngày mai còn phải tấn công thành Đại Trạch, ta còn vài tài liệu phải xem, huynh nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhìn gương mặt sắc nét và biểu cảm trông có phần cố chấp của đối phương, trong lòng Cố Mang vừa rối bời vừa xót xa, không khỏi thở dài nói: “Ầy, đệ thật là… cần gì chứ…”

Thiếp lập xong lớp kết giới cuối cùng, Mặc Tức quay đầu nói: “Ta tự nguyện.”

“…”

Cố Mang lại thở dài, không nói thêm gì nữa, bước tới nâng mặt hắn lên, im lặng phút chốc rồi kề trán của hai người vào nhau.

Đêm về khuya.

Cố Mang lại không thấy buồn ngủ, Mặc Tức đang xem tài liệu, y bèn ngồi bên cạnh, vừa ăn bánh ngọt vừa đọc ghi chép ký ức của mình, đọc một hồi rồi chợt khép vở lại, gọi: “Mặc Tức.”

Mặc Tức ngẩng đầu khỏi chồng tư liệu, đưa tay cầm cán muỗng bạc gẩy ngọn nến: “Sao thế?”

Cố Mang nói: “Ta chợt nhớ ra, trước đó quên hỏi, Vọng Thư quân quá cố và Triệu phu nhân mà đệ với lão Mộ Dung Liệt kia nhắc đến… chuyện giữa bọn họ là sao vậy?”

Mặc Tức chớp nhẹ hàng mi: “Triệu phu nhân là mẹ của Mộ Dung Liên đó, huynh không có ấn tượng gì với bà ấy sao.”

“Không nhớ rõ lắm.” Cố Mang đáp: “Hơn nữa ta và bà ấy vốn đã ít tiếp xúc, bà ấy không thích nhiều lời với người khác, lúc còn sống cũng không quản thúc người hầu quá gắt gao, nhưng với Mộ Dung Liên lại nhất mực nghiêm khắc, những lời thường nghe nhất trong phủ chính là bà ấy không cho Mộ Dung Liên làm cái này cái kia, mọi chuyện đều phải theo ý của bà ấy.”

Khựng lại giây lát, y cười ngượng ngùng: “Nhưng mà bà ấy thật sự rất xinh đẹp.”

Mặc Tức nói: “Triệu phu nhân đích thực dung mạo xuất chúng, từng là mỹ nhân đẹp nhất nhì Trọng Hoa, năm đó được Tiên vương chỉ hôn cho Vọng Thư quân quá cố… cũng chính là Mộ Dung Huyền, cha của Mộ Dung Liên. Tài hoa và dung mạo của bà ấy đều không thể bắt bẻ, gia thế cũng môn đăng hộ đối với Vọng Thư quân quá cố, chỉ là lúc ấy Mộ Dung Huyền nảy sinh tình cảm với một cô nương thân phận thấp hèn khác, nhất quyết không chịu cưới Triệu phu nhân, chuyện này ầm ĩ đến hết sức khó coi.”

Cố Mang gãi gãi đầu, dù y không nhớ mấy lời đồn này, song quả thật có thể mường tượng ra một ít khúc mắc năm xưa của Triệu phu nhân và Mộ Dung Huyền qua những hồi ức khác, vì vậy cũng không quá bất ngờ.

Y hỏi thử: “Thế tại sao sau này Mộ Dung Huyền lại đồng ý thành thân với bà ấy?”

“Chắc là bị thế cục ép buộc, và đủ loại nguyên do khác nữa.” Mặc Tức lắc đầu: “Cách đây lâu quá rồi, mỗi đằng đồn một nẻo, cách nói nào cũng có. Sao tự dưng huynh lại nghĩ đến chuyện này?”

Cố Mang nói: “À… bởi vì trong ấn tượng của ta có một người, bà ấy cũng là nô bộc của phủ Vọng Thư. Hồi ta còn nhỏ, bà ấy săn sóc ta chu đáo lắm, ta cứ cảm thấy bà ấy có thể là cô nương mà Vọng Thư quân quá cố từng yêu mến ——”

Mặc Tức nói: “Không phải bà ấy.”

Nghe hắn quả quyết bác bỏ, Cố Mang hơi sửng sốt: “Vì sao?”

“Cô nương mà Vọng Thư quân quá cố đem lòng yêu mến là một bách tính bình thường đến từ Lâm An, không phải nô bộc.”

Cố Mang lại nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng, quai hàm căng thành một chiếc bọc nhỏ, tóc dài đen óng buông thõng bên gò má: “Ồ, vậy nếu cô nương đó không mang nô tịch, sao lại không thể thành thân với Vọng Thư quân quá cố?”

“Bởi vì cho dù không mang nô tịch, địa vị cũng chênh lệch quá xa, hơn nữa hình như trước đó nàng ta từng bị thương nên không nhớ rõ về thân thế của mình. Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ là từng nghe rất nhiều lời đồn thổi khác nhau, có một lời đồn nói rằng, Lâm An là đất phong của Nhạc Quân Thiên, dân chúng đều thuộc quyền cai quản của lão ta, nhưng quan hệ giữa Nhạc Quân Thiên và Vọng Thư quân quá cố xưa nay không hòa thuận cho lắm, sau khi biết ông ấy yêu mến một cô nương Lâm An, lão bèn giật dây bè phái cùng đến trước mặt Tiên vương can gián, chỉ trích nàng ta là nội gián của nước Liệu, cuối cùng bắt nàng ta rời khỏi Vọng Thư quân quá cố.” Mặc Tức buông cuộn sách, trước giờ hắn không thích mấy lời đồn thổi thị phi này, nghe người khác nói cũng thấy phản cảm rồi, bản thân mà nói lại càng lúng túng hơn.

Mặc Tức ngập ngừng giây lát mới nói tiếp: “Chẳng qua còn một cách nói được lưu truyền nhiều hơn, nói rằng Nhạc Quân Thiên không có chỉ trích cô nương đó là nội gián của nước Liệu, mà là phái người đi tìm hiểu xuất thân của nàng ta, về sau biết được nàng ta từng là kỹ nữ thanh lâu, lão bèn bẩm báo với Tiên vương, cô nương Lâm An kia tự khắc không thể bước vào phủ Vọng Thư làm Mộ Dung phu nhân nữa.”

Mặc Tức đau đầu day xương lông mày, nói: “Đại khái là thế, còn nhiều cách nói khác lắm mà ta không nhớ hết. Nhưng nói chung đều liên quan đến Nhạc Quân Thiên, nói rằng cuối cùng hôn sự đó là do lão phá hỏng, lão cảm thấy cô nương kia là dân chúng ở đất phong của mình, lại không rõ lai lịch, không muốn chịu trách nhiệm, vì vậy một mực phản đối việc bọn họ thành thân.”

Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ phải kể chuyện thị phi của hắn, trông vừa buồn cười vừa đáng thương, Cố Mang vội vàng vòng qua bóp vai cho Mặc Tức, nằm nhoài trên lưng hắn dỗ dành: “Được rồi được rồi, không nhớ thì đừng kể nữa.”

“Xin lỗi. Nếu huynh có hứng thú, lần sau ta ghé sạp bán sách mua một quyển dị văn lục cho huynh…”

(2) Dị văn lục: Tuyển tập những câu chuyện kỳ lạ.

Cố Mang vội nói: “Không cần không cần.”

Bảo Mặc Tức đi mua dị văn lục? Thôi đừng làm khó việc buôn bán nhỏ của người ta, chắc ông chủ tưởng hắn tới niêm phong chứ mua sách nỗi gì.

Hai người trò chuyện qua lại, một đêm cứ thế trôi qua.

Chuyện của Mộng Trạch, tuy rằng trong quân đã ngấm ngầm đồn thổi, nhưng do tình thế cấp bách, vả lại kỷ luật của quân Bắc Cảnh nghiêm hơn hai đội quân khác nhiều, vì thế phần lớn những lời đồn nhảm nhí chỉ truyền bá trong quân đoàn Xích Linh, tạm thời không gây được bất cứ sóng gió gì.

Hôm sau lúc trời vừa tảng sáng, Trọng Hoa dựa theo kế hoạch, phát động đợt tấn công thứ hai về phía thành Đại Trạch.

Đọc truyện chữ Full