*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tức sửng sốt giây lát rồi ôn tồn nói: “… Không cần đâu.”
“Nếu ngươi không thích màn thầu… có thịt nữa nè, chia cho ngươi luôn.”
Mặc Tức xoay mặt đi, dùng động tác này để che giấu vành mắt đo đỏ nóng ran của mình: “Ta vừa ăn rồi, mấy thứ này đều là của huynh.”
Bấy giờ Cố Mang mới yên tâm nhai tiếp.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau xuống núi. Đường đi vừa dốc vừa xa, Cố Mang không thích dựa dẫm vào người khác nên khập khà khập khiễng đi đằng trước, Mặc Tức theo sau y, lẳng lặng nhìn bóng lưng của y.
Hình ảnh này sao mà quen thuộc đến lạ, biết bao năm về trước cũng từng có một tướng soái trẻ tuổi kiên cường dẫn dắt anh em chiến hữu của mình trèo non lội suối, vượt mọi chông gai.
Y không quá cao to, do không rảnh quan tâm ngoại hình nên lúc nào cũng bẩn ơi là bẩn, thậm chí còn có chút thấp hèn, có chút lầm lũi, hệt như con phù du vọng tưởng lay được cây, bất cứ ai duỗi ngón út cũng có thể nghiền chết nó. Thế nhưng con phù du này bị hất ngã lần nào lại bò dậy lần nấy, bám riết đến cùng, sinh mệnh ngoan cường, làm cách nào cũng không đánh ngã được.
(1) Con phù du
Y từng là chiến thần bất khuất của cả đội quân, cho vô số người niềm tin chiến thắng và hy vọng về nhà.
Có lẽ chính vì như thế, Mặc Tức từng cho rằng mình vô cùng khao khát được nhìn thấy Cố Mang sám hối và nhận lỗi, nhưng khi thật sự chứng kiến Cố Mang cúi đầu nhận tội trước từng ngôi mộ dựng san sát nhau, Mặc Tức chỉ nhận được đau đớn sâu gấp bội.
Dáng vẻ Cố Mang khom sống lưng rất khó coi, nét mặt rời rạc vụn vỡ của y rất khó coi.
—— Chẳng mấy ai thích nhìn kẻ mạnh trở nên lầm lũi, huống chi người đó còn từng là ánh sáng của đời mình.
Mặc Tức đang thất thần, Cố Mang đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
“Sao thế?”
Cố Mang chỉ vào ba chỗ rẽ trước mặt: “Không nhớ đi hướng nào nữa. Bên trái hả?”
Mặc Tức đưa mắt nhìn sang bên trái, chỉ thấy bên đó cây rừng đổ rạp, chừa ra một khoảng đất trống, khoảng đất đó bị giăng xích giới nghiêm, có hai cấm vệ cấp cao của vương thành đang đứng gác, phía sau bị quầng sáng của kết giới che mất, không thấy được tình hình cụ thể sau kết giới.
Mặc Tức nói: “Đó là cấm địa của núi Chiến Hồn, không ai được vào cả. Đi bên phải.”
Cố Mang trầm ngâm nhìn cấm địa thần bí kia, ánh mắt từ từ trở nên mông lung và rời rạc, dường như cảm nhận được điều gì, thế mà lại lộ vẻ sầu khổ.
Mặc Tức hỏi: “Huynh sao vậy?”
Cố Mang không đáp, lúc này vừa khéo nghe được tiếng chuông chiều, tiếng chuông thê lương vang lên từ thành quách xa xăm, ngân nga khắp đất trời. Gió chợt nổi lên giữa núi rừng, lao về phía đường núi quanh co từ nơi sâu ngút nào đó trong cấm địa. Cây cối nhất thời lay xào xạc, chim chóc đua nhau bay, Cố Mang thong thả nhắm mắt lại giữa làn gió man mát ấy.
“Không biết nữa.” Cố Mang nói: “Nhưng hình như ta, đã mơ thấy mình từng đến nơi này…”
Một câu lầm bầm vu vơ của người này làm sao đáng tin được, lúc Quân thượng vẽ ra khu cấm địa trên, Cố Mang đã làm phản rồi, bất luận thế nào cũng không thể từng đến đây được.
Mặc Tức nói: “Nơi này chưa từng có ai vào được cả, suốt mười hai canh giờ đều có trọng vệ kết giới canh gác, làm sao huynh từng đến đây được.”
Cố Mang mấp máy môi, nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ đành “ừ” một tiếng, bước một bước ngoái đầu ba lần đi về hướng ngược lại.
Sau khi về phủ, do vừa mệt vừa đói sau mấy ngày liền quỳ lạy, Cố Mang ăn chút gì đó rồi đi tắm, xong rồi về ổ ngủ khò khò, không nhắc lại chuyện kia nữa.
Ngủ một giấc hết một ngày một đêm, chờ khi y tỉnh dậy, chỉ thấy Mặc Tức đứng chắp tay trong sân phơi hoa quế, khoác trên mình áo bào đen viền vàng. Nghe tiếng động phía sau, Mặc Tức quay đầu lại, ném cho y một quyển sách: “Nhận đi.”
“Đây là cái gì?”
“Tổng hợp ‘Thuật pháp vỡ lòng’ và ‘Sử cũ Trọng Hoa’.” Mặc Tức nói: “Huynh có lòng ăn năn, hôm qua ta đã nói với Quân thượng, sách này là người bảo ta đưa cho huynh.”
Cố Mang vốn đang lật quyển sách đó tới lui, nghe vậy thì đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Người đồng ý cho ta làm lại từ đầu sao?”
Mặc Tức không trả lời ngay mà nhìn y với biểu cảm kỳ lạ: “… Ta nói lại cho huynh nghe lần nữa, ta đã cảnh báo huynh rồi, bất luận huynh đền bù nhiều đến đâu, Quân thượng cũng tuyệt đối không thể thu hồi mệnh lệnh xử huynh tội cực hình, bất luận huynh bù đắp thế nào cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng.”
Bóng hoa trong sân phơi dịu dàng, câu chữ lại tàn nhẫn.
“Huynh vẫn sẽ bị đưa đi làm thí luyện hắc ma, chờ sau khi mất hết giá trị lợi dụng, huynh vẫn sẽ chết thôi.” Mặc Tức ngừng một lát rồi hỏi: “Huynh hiểu ý này không?”
“Ta hiểu.”
Mặc Tức nhắm mắt lại, nói: “Huynh động não nghĩ đi, nghĩ rõ ràng rồi hẵng trả lời ta.”
“Ta đã quỳ bốn ngày, nghĩ rõ ràng lắm rồi.” Cố Mang lại tỏ ra hết sức thản nhiên, thậm chí sự thản nhiên của y còn khiến Mặc Tức dễ dàng liên tưởng đến người đàn ông ngày trước trời sập cũng có thể gánh bằng một vai.
“Ta biết, Quân thượng bảo ta học mấy thứ này chỉ vì muốn tiếp tục ‘lợi dụng’ ta. Thay vì để ta ăn không ngồi rồi, chi bằng cho ta làm việc rồi mới ăn cơm, ta hiểu đạo lý này.”
Mặc Tức nói: “Cũng không chỉ vì thế, người bảo ta dạy huynh mấy thứ này là vì vẫn còn hy vọng huynh có thể nhớ lại một ít ký ức hữu dụng.”
“Vậy thì có gì không tốt?” Cố Mang nói: “Ta cũng muốn biết trên người mình từng xảy ra chuyện gì, muốn biết những lời các ngươi nói có phải là thật không.”
Ngón tay siết chặt, ghim vào lòng bàn tay.
Mặc Tức nói: “… Hôm nay ta đã nói rõ ràng với huynh rồi. Nếu huynh muốn chọn con đường này, chờ thật sự đến ngày sắp bị tử hình, đừng trách Trọng Hoa vô tình với huynh. Huynh đừng không cam lòng.”
“Ta nhất định sẽ không cam lòng, nhưng ngươi cũng sẽ chết, ta cũng sẽ chết.” Cố Mang vuốt ve quyển sách trong tay một cách đầy trân trọng, dường như đang vuốt ve tương lai của mình, y có mạch nghĩ thẳng thắn gần sát với loài thú: “Nhưng chỉ cần trước đó còn có thể sống tốt bao nhiêu, thì cứ sống tốt bấy nhiêu.” Dứt lời, Cố Mang ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn Mặc Tức chăm chú.
“Không thì tại sao ta không dứt khoát chết ngay ngày mai chứ, đỡ hơn sống ngày ngày trong đau khổ.”
Mặc Tức thế mà không biết phải đáp gì.
Dường như bất luận ở trước mặt Cố soái vô lại hay Cố Mang vô tri, cuối cùng hắn đều sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Mặc Tức lẳng lặng nhìn Cố Mang một hồi, nói: “Sau này mỗi ngày cứ đến trước phòng sách của ta vào giờ Tuất. Ta sẽ dốc hết sức dạy huynh.”
Cố Mang ôm quyển sách, gật đầu.
Từ đó trở đi, Mặc Tức bắt đầu dạy Cố Mang một ít pháp thuật sơ cấp không cần điều động quá nhiều linh lực, còn kể cho y nghe một ít sử cũ của Trọng Hoa. Theo kiến giải của Khương Phất Lê, Cố Mang đã từng học về chúng rồi, học lại lần hai sẽ giúp đánh thức ký ức bị thiếu hụt của y, đúng là cách khôi phục không thể nào tốt hơn.
Cứ thế ngày qua ngày, thấm thoát đã đến cuối xuân.
Trong quãng thời gian đó, Cố Mang đã lục tục nhớ lại một ít chuyện quá khứ, nhưng có lẽ thuốc bình tâm mà Khương Phất Lê kê quá hiệu quả nên những gì Cố Mang nhớ lại thông thường chỉ là mấy mảnh vỡ vặt vãnh, đa số đều là nội dung liên quan đến việc tu hành ở học cung. Những ký ức này không có công dụng gì nhiều, chỉ sợ công dụng lớn nhất chính là giúp Cố Mang tìm về đôi chút bóng hình của ngày trước, không còn ngơ ngơ ngáo ngáo như xưa nữa.
Thỉnh thoảng y sẽ đi đứng ngông nghênh như Cố soái, đôi lúc lại ngồi xổm trong góc im ru như chó săn. Khi thì nói chuyện lanh lợi và lưu loát lạ thường, khi lại lắp ba lắp bắp nặn từng chữ nói không được rõ ý.
Điều khiến cho Mặc Tức phiền lòng nhất chính là, theo đà hồi phục một phần ký ức của Cố Mang, người này bắt đầu vô thức lặp lại rất nhiều lời trước đây mình từng nói, chẳng hạn như nhiều lần tự xưng là “ông đây”, suýt nữa bị Lý Vi đánh gãy chân.
Còn có nhiều lần gọi Mặc Tức là “Mặc sư đệ”, suýt nữa bị Mặc Tức đánh gãy chân.
Kể từ đó, Cố Mang sẽ tìm cân bằng giữa bản năng và quy củ, điều này thường xuyên dẫn đến việc một câu mới nói được phân nửa lại nuốt ngược trở vào. Chẳng hạn có lần y muốn giúp Lý Vi quét sân, đầu óc đột nhiên lóe lên, y bèn vẫy tay xắn áo bước nhanh tới gần, miệng oang oang: “Nào nào nào, để ông ——”
Chữ “đây” trong “ông đây” còn chưa nói ra miệng, đối diện với ánh mắt xét nét của Lý quản gia, Cố Mang lập tức hốt hoảng bật khỏi bóng hình của Cố soái, vội vàng lắc lắc đầu, dè dặt nói cà lăm:
“Quét sân, giúp, giúp ông.”
Dần dà, chính Cố Mang cũng không biết mình nên nói chuyện như thế nào, cứ ngơ ngác há mồm đứng đực ra trong sân, người khác thình lình gọi y, nét mặt của y lúc ngoảnh đầu gần như đang vùng vẫy chuyển đổi giữa Cố Mang và Cố soái.
Bản thân y cũng không biết rốt cuộc mình nên làm sao cho phải, hoặc nói sao mới không gây phản cảm cho người khác. Điều này trực tiếp dẫn đến việc y giao thiệp với người khác thông thường toàn cứng họng mím môi, nửa ngày không nói được chữ nào.
Lý quản gia bình luận đúng trọng tâm: “Nếu bỏ qua thân phận tội nhân, điệu bộ khép nép ấy cũng đáng yêu và đáng thương lắm chứ.”
Đối với nhận xét này, Mặc Tức chỉ hừ lạnh một tiếng.
Có điều hừ lạnh thì hừ lạnh, chỉ cần được nghỉ chầu triều hoặc rảnh rỗi không có gì làm, Mặc Tức vẫn sẽ ở trong phủ dạy Cố Mang đọc sách. Cố Mang giống hệt như hồi trẻ, thích viết chữ Thảo chứ không thích chữ Khải (2), thích đọc “Thuật pháp vỡ lòng” chứ không thích đọc “Sử cũ Trọng Hoa”. Chẳng qua hôm nay thái độ của Cố Mang không giống với mọi ngày, lúc Mặc Tức trở về, chỉ thấy Cố Mang ngồi cạnh đá Thái Hồ, làm bạn với hồ nước trong veo vắt giữa sân, vừa cắn quả táo vừa say sưa đọc “Sử cũ Trọng Hoa”.
(2) Chữ Thảo bên trái, chữ Khải bên phải.
Chuyện này hơi khác thường, Mặc Tức không khỏi đi tới sau lưng Cố Mang, khom lưng cúi đầu nhìn trang sách mà Cố Mang dán mắt đọc nãy giờ, sau đó cất giọng hỏi: “Sao vậy, hứng thú với đoạn này à?”
Chất giọng của hắn trầm thấp đầy từ tính, môi vừa khéo kề sát bên tai Cố Mang, khiến cho Cố Mang giật bắn mình như bị phỏng, sau đó quay đầu lại lườm hắn, nửa miếng táo còn ngậm giữa răng môi ướt át.
Lần này khoảng cách giữa hai người quá gần, gò má của Mặc Tức suýt bị môi Cố Mang đụng trúng. Cố Mang thì không cảm thấy gì, Mặc Tức lại theo bản năng đỏ vành tai, đứng phắt dậy.
Im lặng hồi lâu, hắn mới gượng gạo nói:
“Sau này đừng quay đầu đột ngột như vậy nữa.”
Cố Mang nuốt “ực” miếng táo, liếm liếm môi: “Là ngươi tự dưng đứng sau lưng ta nói chuyện, còn đứng gần thế nữa. Sao lại trách ta?”
“…”
Nếu đổi thành Cố Mang khờ khạo mình đầy sói tính của mấy tháng trước, y tuyệt đối không thể nào nói được mấy câu này, nhưng giờ đây Cố Mang biết nói rồi, nét mặt lúc nói còn rất có phong thái ngang ngược vô lý của Cố sư huynh năm nào.
Dù rằng Mặc Tức biết người đang ngang ngược vô lý chính là mình.
“Nếu huynh còn cự nự, tối nay đến phòng sách chép ‘Phục trú thiên kiếp chí’ nhé.”
Cố Mang há to miệng, linh hồn cuồng ngạo của chiến thần Cố Mang khiến y muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng thân xác của phản thần Cố Mang vẫn xìu xuống, vẻ phục tùng cam chịu lại trở về với đôi mắt xanh trong.
Mặc Tức không chắc tình huống nào khiến mình khó chịu hơn.
Không muốn tiếp tục loại so sánh phiền lòng này nữa, Mặc Tức khẽ hất cằm, chỉ vào quyển sách trong tay Cố Mang, hỏi: “Sao cứ nhìn trang này mãi thế?”
“À…” Quyển này nói về người đứng đầu ba quân tử của Trọng Hoa, Tuệ trong Giới Định Tuệ. Hàng trăm năm qua, danh xưng Giới và Định đều truyền cho thế hệ sau, chỉ có Tuệ thì đến nay chưa ai đủ xứng ngoài người đó.
Cố Mang đột nhiên chỉ vào tranh vẽ của Quân Tử Tuệ, nói: “Vì ta thấy người này khá quen mắt.”
Hết chương 70
Stormi: Chắc mọi người quên rồi nên mình sẽ nhắc lại, Trọng Hoa có 3 người tốt đẹp được xưng là Giới Định Tuệ gồm chị Mộng (Giới), Giang Dạ Tuyết (Định), và Tuệ sẽ được nhắc đến ở chương sau. Như ở trên nói thì cách gọi Giới và Định có thể truyền cho con cháu đời sau, chỉ có Tuệ không truyền thôi.
Ngược lại cũng có 3 người nổi tiếng xấu tánh được gọi là Tham Sân Si, gồm Mộ Dung Liên (Tham), Khương Phất Lê (Sân), Mộ Dung Sở Y (Si).
Artist: 糖梨煎雪@lofter
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vết Nhơ
Chương 70: Mang tội sống lại
Chương 70: Mang tội sống lại