Hàn Bách Hàm cảm giác được mình bị Tôn Diệu bế lên, trước mắt anh hoàn toàn mơ hồ, lờ mờ cảm nhận được chỗ bị đánh ở trên đầu đang chảy máu, nhưng so với vết thương trên đầu, anh càng lo lắng tình hình trước mắt hơn, việc đó làm anh hô hấp dồn dập, vô thức muốn bắt lấy cánh tay Tôn Diệu, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.
Tôn Diệu bế anh vào phòng đặt lên giường Thư Vấn, hắn nâng đầu lên nhìn vết thương trên đầu anh, rồi nói với Thư Vấn: "Lấy thứ gì đó đến cầm máu cho cậu ta."
Thư Vấn tiến lên một bước: "Chú còn muốn cứu anh ta ư?" Giọng điệu ngây ngô khó mà tin nổi.
Tôn Diệu sờ thấy vết thương trên đầu Hàn Bách Hàm chảy máy không nghiêm trọng, lại giơ tay ra nắm lấy cằm Hàn Bách Hàm, gọi tên anh: "Hàn Bách Hàm?"
Hàn Bách Hàm không thể trả lời được, đầu anh cực kỳ choáng váng, cả khuôn mặt đều nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Thư Vấn nói: "Anh ta sẽ bắt chú nhốt lại đó."
Giọng Tôn Diệu rất bình tính: "Tôi không biết cháu đang nói gì, tôi không phạm pháp."
Thư Vấn đi tới cạnh giường, cúi đầu nhìn Hàn Bách Hàm, nói: "Anh ta tìm thấy chứng cứ rồi."
Tôn Diệu bỗng dưng giơ tay về phía Thư Vấn, hình như là muốn túm lấy vạt áo của cô bé, nhưng trên người Thư Vấn chỉ còn lại một cái áo lót, Tôn Diệu bèn rụt tay lại, nói: "Đi mặc quần áo vào."
Thư Vấn lùi về sau mấy bước, cô bé khom lưng nhặt quần áo trên sàn nhà lên, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại nói: "Chú không nên tới đây, chỉ cần anh ta đụng vào tôi, tôi sẽ đi tố cáo anh ta hiếp dâm tôi, tôi vẫn chưa tròn 18 tuổi."
Hàn Bách Hàm rất khó chịu, anh há miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng thở gấp.
Tiếng hít thở của Tôn Diệu cũng rất gấp gáp, hắn nhìn Hàn Bách Hàm, dường như đang phải lựa chọn rất khó khăn.
Thư Vấn nói: "Chú vứt bỏ ông ta đi, anh ta vẫn luôn điều tra chúng ta. Chú nghĩ giờ anh ta vẫn sẽ tin chú ư?"
Giọng Tôn Diệu rất lạnh: "Cháu không nên tiếp cận cậu ta."
Thư Vấn mặc từng thứ lại trên người, phéc mơ tuya của đồng phục cũng cẩn thận kéo lên: "Là do anh ta tới trường học điều tra tôi, hơn nữa anh ta cứ luôn xuất hiện bên cạnh hai người." Cô bé đi tới bên cạnh Tôn Diệu, bắt lấy một cánh tay của Tôn Diệu lắc qua lắc về: "Giết anh ta đi, chúng ta không còn đường lui nữa rồi!"
Hàn Bách Hàm nghe thấy trong giọng nói cô bé mang theo sự hưng phấn nóng lòng muốn thử, bỗng chốc toàn thân đều lạnh buốt.
Tiếng hít thở của Tôn Diệu cũng từ từ trở nên vững vàng: "Giết cậu ta rồi chúng ta không chạy thoát được đâu."
Thư Vấn ghé sát bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi nói anh ta muốn làm nhục tôi, chú tới kịp cứu tôi là được."
Tôn Diệu nhìn cô bé: "Cảnh sát không tin đâu, thế gian này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, ngay cả chuyện của Tào Vũ Tường cũng sẽ bị liên lụy đó."
Thư Vấn nói: "Để anh ta thật sự cưỡng hiếp tôi đi."
Tôn Diệu không thể giấu đi sự phẫn nộ trong giọng nói: "Cậu ta sắp chết rồi, cậu ta không cưỡng hiếp cháu nổi!"
Thư Vấn buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay Tôn Diệu ra: "Sao chú lại giận?"
Tôn Diệu không trả lời cô bé, hắn bị ép đến tuyệt cảnh, giờ đây, Hàn Bách Hàm chết hay không chết, hắn đều trốn không thoát. Hắn nhìn Hàn Bách Hàm, nhìn ánh mắt tan rã thống khổ của anh, rồi giơ tay lên cổ anh, nếu Hàn Bách Hàm chết, có lẽ còn có thể tranh thủ khoảng thời gian đó, dẫn con gái từ đây chạy trốn.
Thư Vấn nhìn hắn bóp cổ Hàn Bách Hàm, ghé vào tai hắn nói: "Hành lang và cầu thang đều không có camera giám sát, camera giám sát ở lối ra cầu thang bị đập bể lâu rồi, ban nãy tôi bảo anh ta đỗ xe ở chỗ gần lối ra cầu thang, ở đó là góc chết của camera giám sát của bãi đậu xe, chúng ta để anh ta vào trong xe, chú mặc đồ của anh ta đi thang máy tới bãi đậu xe, cẩn thận đừng để quay được mặt, sau đó chú lái xe anh ta đưa anh ta đi."
Tay Tôn Diệu đã chạm tới trước cần cổ mềm mại của Hàn Bách Hàm, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Có thể đưa cậu ta đến đâu đây?"
Thư Vấn nói: "Ở nơi hoang vu không có camera giám sát, đẩy xe và người xuống con sông lớn, tất cả dấu vết đều sẽ bị nước sông gột sạch."
Tôn Diệu không nói gì, hắn không tin thật sự có thể thoát khỏi điều tra của cảnh sát, nhưng có lẽ hắn sẽ có thời gian mang Tôn Tuần Yến đi.
Hàn Bách Hàm cảm nhận được tay của Tôn Diệu bắt đầu dùng sức, anh hít thở từng ngụm từng ngụm, dùng hết sức lực giơ tay đặt lên mua bàn tay của Tôn Diệu, khẽ gọi: "Tôn Diệu..."
Ngón tay của anh lạnh buốt mà cũng chẳng có sức lực, nhưng tay Tôn Diệu rõ ràng hơi run rẩy.
Trước mắt Hàn Bách Hàm rơi vào một mảnh tối tăm, anh hoàn toàn mất đi ý thức.
Có một khoảng khắc Hàn Bách Hàm tưởng mình sẽ chết, nhưng anh vẫn tỉnh lại, lúc anh mở mắt ra, phát hiện trong tầm nhìn vẫn hoàn toàn mơ hồ, điều duy nhất anh có thể khẳng định, là anh đang nằm ở một nơi xa lạ. Anh thử ngồi dậy, nhưng nhận ra mình hơi động đậy đầu sẽ cực kỳ choáng váng.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh anh, chắn mất ánh sáng, bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, đút nước nóng tới bên miệng anh.
Hàn Bách Hàm không uống nước, anh khàn giọng gọi: "Tôn Diệu."
Giọng Tôn Diệu vẫn chẳng chập trùng, hắn bình tĩnh nói: "Uống chút nước đi, đầu cậu không chảy máu nữa rồi."
Hàn Bách Hàm nói: "Nhưng tôi thấy không rõ lắm."
Tôn Diệu không nói gì, hắn kiên nhẫn đút từng ngụm nước nóng vào miệng Hàn Bách Hàm, mãi cho đến khi Hàn Bách Hàm bị sặc nước, quay mặt đi chỗ khác gian nan ho mấy tiếng.
Mỗi một lần ho Hàn Bách Hàm đều cảm giác được liên lụy đến vết thương trên đầu, khóe mắt anh nhanh chóng ứa nước mắt, không phải bị đau hay là đau lòng, mà chỉ là nước mắt sinh lý.
Tôn Diệu nhìn anh, một lát sau nói: "Đợi tôi dẫn Tiểu Yến đi rồi, tôi sẽ gọi điện thoại tìm người cứu cậu."
Hàn Bách Hàm thở hổn hển, anh nói: "Đầu thú đi, anh dẫn theo Tiểu Yến thì chẳng thể đi đâu được đâu."
Tôn Diệu lạnh nhạt giống như đang nói chuyện của người khác: "Vậy Tiểu Yến phải làm sao? Tôi ngồi tù thì Tiểu Yến phải làm sao?"
Hàn Bách Hàm hỏi hắn: "Tiểu Yến đang ở đâu?"
Tôn Diệu nói: "Đang ở trong căn phòng này."
Tiếng hít thở của Hàn Bách Hàm nặng nề: "Bạn học tôi nói con bé có thể tỉnh lại, con bé cần điều kiện sinh hoạt và điều kiện chữa bệnh tốt hơn, anh đừng làm hại con bé nữa."
Tôn Diệu lại im lặng, Hàn Bách Hàm không nghe thấy hắn trả lời, bèn hơi sốt ruột thử giơ tay ra tìm tay Tôn Diệu, nhưng Tôn Diệu nhanh chóng rụt tay về.
Một lát sau, Tôn Diệu che mặt, giọng khàn khàn, hắn nói: "Tiểu Yến không thể không có tôi."
Hàn Bách Hàm nói: "Sao phải giết Tào Vũ Tường? Anh cũng biết mọi chuyện sẽ như thế này mà."
Tôn Diệu không trả lời.
Hàn Bách Hàm có thể cảm nhận được ánh mắt của Tôn Diệu vẫn đang rơi trên khuôn mặt mình, mọi chuyện đến mức này, nếu Tôn Diệu không muốn ngồi tù, cơ hội duy nhất chính là giống như Thư Vấn nói, giết Hàn Bách Hàm. Anh biết Tôn Diệu không ra tay, chỉ là vẫn luôn đấu tranh với lương tâm của chính mình.
Tôn Diệu là một con thú bị dồn đến đường cùng, trước sau phải trái đều là cạm bẫy chí mạng, chẳng có một con đường nào mà hắn có thể đi được.
Hàn Bách Hàm muốn hỏi hắn Thư Vấn ở đâu, muốn hỏi hắn có biết Tào Vũ Tường thích Thư Vấn không, có biết tối hôm đó rốt cục thì Tôn Tuần Yến ngã lầu như thế nào không, nhưng anh chợt cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tôn Diệu, so với cảnh tượng mà mỗi một lần trong quá khứ anh gặp Tôn Diệu, thì càng tuyệt vọng hơn, khoảnh khắc đó, Hàn Bách Hàm nghĩ, nếu Tôn Diệu ngồi tù thật, Tôn Tuần Yến phải làm sao?
"Hay là anh giết tôi đi," Hàn Bách Hàm nói: "Nhưng cho dù anh giết tôi rồi, thì kết cục cũng chẳng có gì thay đổi." Tôn Diệu mở ngón tay ra che mặt lại, tiếng hít thở trở nên hỗn loạn, hắn nói: "Tiểu Yến phải làm sao đây?"
Hàn Bách Hàm chậm rãi nói: "Có thể xin pháp luật giúp đỡ, tôi sẽ giúp con bé tìm đơn vị xã hội giúp đỡ, anh đi đầu thú tòa án sẽ xử nhẹ, anh ngồi tù nhiều nhất là mười mấy năm rồi sẽ ra được, khi đó Tiểu Yến cũng còn trẻ, có lẽ lúc đó con bé đã tỉnh lại, anh có thể nhìn thấy con bé kết hôn sinh con..." Những lời này Hàn Bách Hàm không biết mình nói ra có tác dụng gì hay không, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, anh không phê phán Tôn Diệu vì sao phải lên kế hoạch giết Tào Vũ Tường, anh chỉ thử thức tỉnh tính người của Tôn Diệu mà thôi. Anh phát hiện thờ gian tỉnh lại càng lâu, tầm mắt càng mơ hồ, anh đoán khoảng một lát nữa, chắc là mình sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hai người bọn họ đều im lặng, một lát sau, Hàn Bách Hàm nghe thấy Tôn Diệu đứng dậy, chắc là đi chăm sóc Tôn Tuần Yến rồi.
Lúc Tôn Diệu quay lại lần nữa, Hàn Bách Hàm hỏi hắn: "Đây là đâu?"
Tôn Diệu nói: "Quê tôi, cách thành phố hơn 60km."
Hàn Bách Hàm nhắm mắt lại, anh mở mắt trong khoảng thời gian dài sẽ thấy choáng đầu, anh cảm nhận được Tôn Diệu ngồi xuống bên cạnh mình, nghe thấy tiếng bật lửa, sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá, Tôn Diệu đang hút thuốc.
"Anh có biết Tào Vũ Tường thích Thư Vấn không?" Hàn Bách Hàm hỏi.
Ánh mắt Tôn Diệu hơi không tập trung, hắn nói: "Tôi biết."
Hàn Bách Hàm hỏi hắn: "Vậy vì sao Tiểu Yến lại ở cùng hắn? Vì sao Tiểu Yến lại ngã lầu?"
Tôn Diệu nhẹ giọng nói: "Tiểu Yến đi giúp Thư Vấn từ chối Tào Vũ Tường, ngoài Tào Vũ Tường, chẳng ai biết đêm đó xảy ra chuyện gì."
"Thư Vấn thì sao?" Hàn Bách Hàm hỏi.
Tôn Diệu nói: "Con bé cũng không ở đó."
Hàn Bách Hàm hỏi: "Tại sao không nói với cảnh sát?"
Giọng Tôn Diệu rất lạnh nhạt: "Tôi nói rồi, cảnh sát không tin. Bọn họ nghĩ tôi vu cáo Tào gia để đòi tiền."
Hàn Bách Hàm nói: "Nên anh thông đồng với Thư Vấn, dẫn Tào Vũ Tường tới nhà anh, rồi giết hắn?"
Tôn Diệu không trả lời.
Hàn Bách Hàm nói tiếp: "Tôi tin anh, nhưng anh đối xử với tôi thế nào? Giờ cha tôi vẫn đang bị giam giữ chẳng có tin tức gì, cho dù tôi không chết, thì công việc e là cũng chẳng giữ được nữa."
Tôn Diệu im lặng rất lâu, rồi nói: "Xin lỗi."
Lúc sau Hàn Bách Hàm ngủ thiếp đi, ở trong hoàn cảnh này anh không nên ngủ, nhưng đầu óc anh mê man, toàn thân cực kỳ khó chịu.
Lúc tỉnh lại lần nữa Hàn Bách Hàm phát hiện ra xung quanh tối đen như mực, ban đầu anh nghĩ là đêm đã khuya rồi, nhưng lúc sau cảm thấy thực sự quá tối, nên trong lòng bắt đầu sợ hãi, anh gọi: "Tôn Diệu!"
Tôn Diệu không trả lời.
Hàn Bách Hàm giơ tay lên, chẳng quan tâm đang choáng đầu hoa mắt, tìm tòi trong không trung, sau đó bị người ta đột ngột bắt lấy cổ tay, giọng Tôn Diệu vang lên: "Cậu không nhìn thấy à?"
Trong phòng im lặng một lát.
Tôn Diệu bỗng dưng nắm lấy cánh tay Hàn Bách Hàm đỡ anh dậy: "Tôi đưa cậu tới bệnh viện."
Xe của Hàn Bách Hàm dừng ở ngoài sân, xung quanh yên tĩnh tối đen như mực.
Lúc Tôn Diệu đỡ Hàn Bách Hàm lên xe, Hàn Bách Hàm hỏi hắn: "Tiểu Yến thì sao?"
"Tôi tạm thời đưa con bé đến chỗ chị họ tôi," Tôn Diệu mở cửa xe đỡ Hàn Bách Hàm lên chỗ ngồi phía sau xe, chỉ vài bước ngắn ngủi, nhưng Hàn Bách Hàm đang choáng đầu hoa mắt cũng đổ mồ hôi ròng ròng.
Tôn Diệu ngồi vào ghế lái khởi động ô tô, hắn nói: "Bệnh viện thị trấn gần nhất là hơn 20km."
Hàn Bách Hàm không nói gì, anh nằm sấp trên chỗ ngồi không ngừng thở gấp.
Ô tô chạy trên con đường nhỏ của vùng nông thôn, con đường coi như vẫn bằng phẳng, nhưng chỉ có một làn đường.
Hàn Bách Hàm nhắm mắt lại, mặt không chút máu nói: "Tôi nghe thấy tiếng nước chảy."
Xe vừa rẽ qua khúc cua, Tôn Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Bên phải là một con sông lớn." Hoàng Hà ở quê hắn, mặt sông rất yên ả, đáy sông sâu hơn 10m.
Hàn Bách Hàm tựa trán trên ghế ngồi bằng da.
Bỗng nhiên, Tôn Diệu đột ngột đạp phanh xe.
Hàn Bách Hàm không khống chế được cơ thể, từ ghế dựa lăn xuống đệm.
Tôn Diệu không nói gì, mở cửa xuống xe, phía trước xe, Thư Vấn đang mặc một cái váy đứng giữa đường, mái tóc dài tán loạn, giày cũng hỏng mất một chiếc.
"Cháu nổi điên cái gì vậy?" Tôn Diệu quát Thư Vấn.
Thư Vấn bắt lấy cánh tay hắn: "Chú muốn dẫn Yến Yến đi đúng không?"
Tôn Diệu không trả lời, hắn hỏi cô bé: "Muộn thế này rồi cháu tới đây bằng gì?"
Thư Vấn nói: "Tôi gọi taxi, tài xế không tìm được đường nên không chịu đi, tôi bèn xuống khỏi xe đi bộ tới."
Tôn Diệu lạnh giọng quát: "Cháu có biết con gái một thân một mình nguy hiểm chừng nào không?"
Thư Vấn không trả lời, cô bé chỉ nhìn Tôn Diệu: "Chú đừng lén dẫn Yến Yến rời khỏi đây, chúng ta không phải người một nhà ư? Chu đừng bỏ tôi lại một mình."
Ngực Tôn Diệu chập trùng dữ dội, hắn dùng sức hít thở khôi phục lại cảm xúc của mình, hắn bắt lấy cổ tay Thư Vấn, kéo cô bé đẩy vào ghế phụ lái. Sau đó lại mở cửa chỗ ngồi phía sau xe, bế Hàn Bách Hàm đặt lại trên chỗ ngồi phía sau xe.
Thư Vấn nắm lấy lưng ghế dựa, nhìn Hàn Bách Hàm, cô bé hỏi Tôn Diệu: "Chú định đi đâu?"
Tôn Diệu quay lại ghế lái, khởi động ô tô: "Tới bệnh viện."
Thư Vấn nói: "Đừng đi, chú sẽ bị bắt đó."
Tôn Diệu không để ý đến cô bé.
Thư Vấn hạ nhẹ giọng, tiến đến gần nói với Tôn Diệu: "Chúng ta vẫn còn cơ hội, ở đây chỉ có hai chúng ta không phải sao? Giống như giết Tào Vũ Tường ấy, làm ra tai nạn giết anh ta đi, xung quanh đây không có camera giám sát, không có cách nào định tội chúng ta đâu."
Tôn Diệu vẫn không nói gì.
Thư Vấn tỏ ra đáng thương nói: "Tôi sai rồi, tôi không nên tiếp cận anh ta, chú đừng giận tôi, đừng lơ tôi."
Cuối cùng Tôn Diệu cũng mở miệng, hắn nói: "Tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện trước, sau đó sẽ dẫn cháu tới cục cảnh sát."
Thư Vấn ớn lạnh, cô bé hỏi: "Yến Yến phải làm sao?"
Tôn Diệu bình tĩnh nói: "Cháu không cần phải quan tâm."
Thư Vẫn bỗng nhiên khóc ầm lên, cô bé nói: "Đều là lỗi của tôi."
Tôn Diệu kéo cửa sổ xe xuống một chút, dùng sức hít thở một ngụm khí lạnh ban đêm, hắn nói: "Không phải lỗi của cháu, là lỗi của tôi. Cháu còn chưa tới 18 tuổi, vẫn còn là trẻ con, tôi là người trưởng thành, chuyện này nên do tôi chịu trách nhiệm."
Thư Vấn khóc trông rất đau lòng: "Không tới cục cảnh sát được không? Tôi đi cầu xin công tố viên Hàn, bảo anh ta buông tha cho chúng ta được không?"
Ý thức của Hàn Bách Hàm gần như đã mơ hồ.
"Thư Vấn," giọng Tôn Diệu trầm xuống: "Cháu không phải là người ngây thơ như thế."
Tiếng khóc của Thư Vấn lập tức ngưng bặt, trên mặt cô bé chỉ còn nước mắt, ở trong khoang xe tối tâm nhìn Tôn Diệu thật lâu, rồi cô nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn chú ngồi tù."
Nói xong, cô bé đột ngột vói người sang cướp vô lăng của Tôn Diệu, dưới tình huống Tôn Diệu không kịp chuẩn bị gì, bỗng nhiên quay bánh lái qua bên phải. Tôn Diệu vội vã đưa Hàn Bách Hàm tới bệnh viện, xe vốn đang lái rất nhanh, bỗng chốc không khống chế được mà rẽ sang phải, sau đó dọc theo con đê không cao vọt xuống sông.
Khoảnh khắc xe rơi xuống sông, Tôn Diệu phản ứng cực kỳ nhanh mở cửa xe ra, lúc nước sông mạnh mẽ tràn vào trong khoang xe, hắn dùng chân đạp cửa xe ra, đồng thời xoay người lại nắm lấy cổ tay Thư Vấn, kéo cô bé từ trong xe bơi ra ngoài.
Tôn Diệu đẩy thư vấn lên bờ, đợi đến lúc cô bé nắm lấy cỏ ở trên bờ, lại xoay người bơi đến nơi xe chìm xuống.
Lúc này, Thư Vấn bắt lấy cánh tay Tôn Diệu, nói: "Đừng đi, đây là tai nạn! Chúng ta gọi điện báo cảnh sát!"
Tôn Diệu không nói gì, dùng sức đẩy cô bé ra, quay người bơi về phía chiếc xe đã sắp không thấy đỉnh đâu nữa, lúc này trong xe toàn là nước, hắn mở cửa khoang sau ra, duỗi tay bắt lấy Hàm Bách Hàm.
Hàn Bách Hàm khôi phục chút ý thức, anh bắt đầu vũng vẫy, Tôn Diệu chỉ có thể ôm lấy anh từ phía sau, cánh tay từ dưới nách đỡ thân thể anh lên, từ trong nước đạp nước gắng sức nổi lên mặt nước.
Thư Vấn toàn thân ướt đẫm, đứng bên bờ nhìn bọn họ.
Tôn Diệu kéo Hàn Bách Hàm bơi vào bờ, nhẹ nhàng đặt anh xuống bãi cỏ, gọi: "Hàn Bách Hàm?"
Hàn Bách Hàm khó chịu ho khụ khụ.
Thư Vấn đang định nói gì đó, lúc chưa kịp mở miệng, thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, cô bé mờ mịt quay đầu, rồi lại nhìn về phía Tôn Diệu: "Vì sao?"
Tôn Diệu ngồi quỳ chân bên bờ sông đầy bùn lầy, nước sông không ngừng dọc theo gò má hắn nhỏ xuống, hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Thư Vấn: "Trước khi ra ngoài tôi đã báo cảnh sát, tôi mong một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy Tiểu Yến kết hôn." Nói xong, hắn cúi đầu, dùng tay chậm rãi chùi sạch nước trên mặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Nhật Tinh Trình
Chương 134
Chương 134