*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vòng cuối cùng đã kết thúc. Lần này Thế giới luân hồi không có bất kỳ “phần thưởng” gì cho Lâm Việt và Phong Mặc, sau khi rời khỏi thành phố hoang tàn sau cơn động đất, hai người xuất hiện trong động nhỏ trên núi Tứ Quý.
Quay đầu nhìn lại, cánh cửa dẫn vào lòng núi đã biến mất, lối đi cũng chỉ còn là một hang động bình thường, giống như một khe núi cho dã thú ngủ đông.
Lâm Việt kiểm tra nhẫn không gian của mình, quả nhiên đúng như lời người bán hàng rong trong khu Bạch Cốt lúc trước, trong số những thứ anh lấy được từ Thế giới luân hồi, chỉ có quần áo, đồ dùng hàng ngày và đồ ăn có thể mang trở lại đây, những vật khác trong không gian đều không còn tung tích.
Lâm Việt đốt điếu thuốc, hỏi Phong Mặc: “Cậu nghĩ khu Bạch Cốt sẽ có thay đổi gì?”
Phong Mặc cười lắc đầu: “Không đoán ra.”
Khi họ còn trong Thế giới luân hồi, ngoại trừ bốn chữ “đã được cải tạo”, hệ thống của thế giới chưa từng đề cập đến khu Bạch Cốt. Tuy trước đó Yulia từng nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ thay đổi được khí hậu ban đêm trong khu, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của họ mà thôi, bản thân Thế giới luân hồi chưa từng “hứa hẹn” bất kỳ điều gì, bởi vậy hai người không cách nào đoán được rốt cục khu Bạch Cốt sẽ có gì thay đổi.
Hai người cùng bàn bạc một chút về hướng đi sau khi trở về khu Bạch Cốt. Họ đều nghĩ gia nhập trận doanh của Yulia là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng cô ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Bất kể thế nào, cứ ra ngoài trước rồi tính.
Hút xong điếu thuốc, Lâm Việt cùng Phong Mặc ra khỏi hang động. Ngoài cửa hang có một người trông chừng, có lẽ đã đợi ở đó rất lâu.
Vừa nhác thấy bóng họ xuất hiện, người đàn ông bên ngoài liền nhiệt tình chạy tới đón: “Rốt cục cũng ra rồi! Giờ chỉ còn mỗi các anh thôi!”
Lâm Việt bắt được một từ then chốt: “Còn mỗi chúng tôi?”
Người đàn ông kia chỉ về phía khu Bạch Cốt, vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Đứng đây cũng khó mà giải thích cho thông được, các anh theo tôi về trước đã.”
Khu Bạch Cốt hiện tại đang là ban ngày, thoạt trông có vẻ rất an toàn bình lặng. Lâm Việt cùng Phong Mặc đi phía sau người kia, men theo đường nhỏ trở về.
Suốt dọc đường, Lâm Việt vẫn lo lắng không biết liệu quy tắc trong khu có biến thành ban ngày cũng có thể giết người bừa bãi hay không, bởi vậy anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với người dẫn đường, đề phòng bị hắn ta ám hại.
May sao quãng đường này vẫn bình yên vô sự.
Khu Bạch Cốt vẫn là khu Bạch Cốt như trong trí nhớ, con phố đồng nát, nhà cửa dựng từ rác rưởi, những người buôn gian bán dối đầu đường, tất cả đều không có gì khác biệt.
Nhưng trong sự quen thuộc đó, khu Bạch Cốt vẫn có vài thay đổi rất nhỏ.
Đám côn đồ chuyên chặn trước máy tra cứu bắt chẹt người mới không còn bóng dáng, trên đường núi cũng không thấy đoàn người chặn xe cướp tiền, người đi đường mặt mày hồ hởi nhiệt tình hơn hẳn, còn có không ít người đang giải thích quy tắc trong khu, nhắc những người mới tới cẩn thận nguy hiểm khi đêm xuống, cột mốc và các vật đánh dấu trên đường cũng được dọn dẹp dễ thấy hơn nhiều.
Mới đặt chân trở lại khu Bạch Cốt không bao lâu, họ đã gặp ngay trận chiến cướp rác lúc mười hai giờ trưa. Lâm Việt vốn định lao vào tranh giành một chút, nhưng anh bỗng nhiên phát hiện ra rất nhiều người có vẻ là “lão làng” ở đây lại không hề tham gia cướp đoạt, thậm chí vài người còn tốt bụng giúp người mới chuyển đồ, dạy họ cách đóng gói.
Cảnh tượng trước mắt quá lạ lùng, Lâm Việt nhất thời chưa kịp thích nghi.
Người luân hồi dẫn đường cười giải thích cho hai người: “Là thế này, không lâu sau khi các anh vào núi Tứ Quý thì khu Bạch Cốt công bố một quy tắc ẩn: nếu như có thể bảo đảm tỉ lệ người mới chết mỗi đêm thấp hơn 5%, khu Bạch Cốt sẽ mở ra lối đi thông tới một trạm trung chuyển khác tên là “thành Cực Lạc”, mà hoàn cảnh ở đó tốt hơn khu này nhiều. Có điều nếu trong ba ngày liên tiếp tỉ lệ tử vong cao hơn 5%, lối thông kia sẽ đóng lại, vậy nên người luân hồi cũ đều đang dốc sức bảo vệ người mới.”
Lâm Việt gật đầu đã hiểu, hóa ra là có một quy tắc như thế. Chẳng trách đám người luân hồi lăn lộn bao lâu bỗng nhiên đổi tính đổi nết, hết lòng trợ giúp người mới, thì ra là sợ người mới chết quá nhiều khiến họ không cách nào đến được trạm trung chuyển kế tiếp.
Lâm Việt không khỏi tò mò hỏi thêm: “Trạm trung chuyển mới trông thế nào?”
Người dẫn đường đăm chiêu một chút: “Cái này tôi cũng không biết, bởi vì người đã tới thành Cực Lạc thì không thể về lại khu Bạch Cốt, nhưng mà xem trên vé qua cửa thì thành Cực Lạc không thua kém gì đô thị nhỏ hạng ba của nước Bàn Cổ đâu! Muốn đi tới trạm trung chuyển kế tiếp phải nộp mười nghìn đồng tiền cực lạc, cho nên đám người luân hồi cũ ở đây giờ nhiệt tình lắm, hễ đến lượt vào Thế giới luân hồi sẽ lại cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Còn nữa, tiền thưởng khi săn đêm trong khu Bạch Cốt đã bị hủy bỏ, số tiền treo thưởng trên đầu các anh chắc cũng tự động xóa sạch rồi.”
Người dẫn đường giải thích xong, ba người cũng vừa vặn đi tới trung tâm khu Bạch Cốt.
Nằm ngay trung tâm khu Bạch Cốt giờ là một quảng trường lớn. Quảng trường này vừa hiện đại vừa xa hoa, mặt đất lát đá cẩm thạch sáng bóng như gương, chính giữa có một đài phun nước lớn, xung quanh đó còn bày năm pho tượng kim loại. Bên cạnh mỗi pho tượng đều xếp một loạt máy tra cứu và một cánh cửa đen tuyền, trên khung cửa lơ lửng năm chữ lớn “Lối vào thành Cực Lạc”.
Phong cách của quảng trường này quả thực hoàn toàn không ăn nhập gì với từng dãy “nhà ổ chuột” xung quanh.
Người dẫn đường đưa Lâm Việt và Phong Mặc tới bên một trong số năm pho tượng. Quanh pho tượng đó tụ tập rất nhiều người, ai nấy đều hưng phấn chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
“Cái thứ năm xuất hiện kìa!”
“Oa, vậy từ giờ bão tuyết cũng sẽ đỡ khắc nghiệt hơn phải không?”
“Nếu vậy thật thì có lẽ nhà nhựa cũng vẫn trụ được…”
Trong đám người nhốn nháo thấp thoáng bóng một thiếu nữ mặc váy lam nhạt. Cô gái có mái tóc buộc đuôi gà gọn gàng đang ngước nhìn bức tượng, đôi môi nở nụ cười vui vẻ.
Thiếu nữ đó là Chung Linh.
Vừa nghe nói có thêm một pho tượng mới, Chung Linh liền chạy vội tới đây. Cô biết khi pho tượng cuối cùng xuất hiện cũng là lúc Lâm Việt và Phong Mặc trở về!
Người dẫn đường còn chưa kịp kể cho hai người chuyện những bức tượng xếp hàng nơi đây, Chung Linh đã phát hiện ra bọn họ. Thiếu nữ mừng rỡ lập tức lao tới, khuôn mặt phấn khởi sáng bừng: “Yulia nói chắc chắn các anh bị kẹt trong Thế giới luân hồi rồi, bảo em đừng chờ nữa, nhưng mà em không tin! Quả nhiên em đã đợi được các anh về, các anh vẫn còn sống!”
Người dẫn đường có vẻ cũng quen biết Chung Linh, chào cô một tiếng rồi nói: “Vậy những chuyện khác nhờ cô giải thích với họ nhé, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Sau khi người kia đi, Chung Linh thấy nơi đây quá ồn ào huyên náo liền kéo Lâm Việt và Phong Mặc qua một bên.
Ánh mắt Lâm Việt vẫn luôn đặt trên năm bức điêu khắc, anh nhận ra pho tượng được nhiều người bàn tán nhất kia trông rất quen.
Đó là tượng một thiếu nữ váy ngắn đi chân trần, cô đứng trên một mảng tuyết lớn ngẩng nhìn trời cao thăm thẳm, ánh mắt tràn ngập hồn nhiên. Mái tóc tung bay của cô tựa hồ được đúc từ vài loại kim loại khác nhau, màu sắc chuyển dần từ nhạt tới đậm, sát đỉnh đầu là sợi tóc trắng muốt, xuống một chút là xám nhạt, xám đậm, cuối cùng là đen tuyền.
Trên phần đế chắc chắn của bức tượng khắc hai hàng chữ.
[Thần tuyết Phán Xuân]
[Người kiến tạo: Lâm Việt, Phong Mặc.]
Hai dòng chữ này cùng với lời những người xung quanh… Lâm Việt rốt cục hiểu ra, hỏi Chung Linh: “Bởi vì bọn anh thành công vượt qua Thế giới luân hồi trong núi Tứ Quý nên bức tượng này mới xuất hiện trên quảng trường?”
Chung Linh gật đầu: “Đúng! Sau khi các anh vào núi Tứ Quý, Yulia cũng đưa hai mươi mấy nhóm người mới tới khác vào, phần lớn họ đều chưa biết tung tích, chỉ có bốn đội trở về thôi. Sau khi đội đầu tiên về thì quy tắc trong khu Bạch Cốt cũng thay đổi, hơn nữa còn xuất hiện quảng trường này với một bức tượng, tiếp đó mỗi khi một đội quay về lại có thêm một bức tượng mới.”
Chung Linh bắt đầu kể lại một lượt chuyện liên quan đến từng bức tượng.
Pho tượng đầu tiên tên [Cung băng đuổi sao], là hình điêu khắc một người đàn ông giương cung nhắm lên bầu trời. Người đàn ông này vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt kiên cường, trên đầu mũi tên của anh ta còn có những vì sao lấp lánh vây quanh. Chung Linh nói từ khi có bức tượng này, bầu trời đêm của khu Bạch Cốt ngập tràn sao sáng, không những vậy còn có một vầng trăng.
Bức tượng tiếp theo là một cô gái dịu dàng, cô cầm trong tay một chiếc bình lớn, nước trong bình men theo lòng bàn tay cô chảy xuống mặt đất. Tên của bức tượng là [Thần mưa Lạc Anh], sau khi nó xuất hiện, mỗi khi đêm xuống, khu Bạch Cốt không còn phải hứng chịu giông bão như xé trời rạch đất, những cơn mưa cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Hai bức tượng còn lại là [Thần gió Lam Chỉ] và [Đất mẹ bao la]. Một bức có thể khiến cuồng phong dịu bớt, bức còn lại khiến những trận động đất nhẹ nhàng hơn.
Có năm pho tượng này trấn áp, khu Bạch Cốt về đêm sẽ không còn khó sống như trước kia, người mới tới cũng dễ thích nghi hơn nhiều. Tai họa được giảm bớt, quy tắc lại thay đổi, hoàn cảnh sinh tồn trong trạm trung chuyển này chắc chắn sẽ ngày càng tốt. Hơn nữa nghĩ tới bản thân mình cũng góp một phần sức cải thiện nơi đây, Lâm Việt bỗng cảm thấy thật vui vẻ, xem ra chuyến “du ngoạn” núi Tứ Quý của anh không hề lỗ vốn chút nào.
Sau khi giới thiệu một lượt công dụng của những pho tượng, Chung Linh dè dặt nhìn Lâm Việt: “Những đội kia đều về rất sớm, sao các anh về muộn thế? Trong lúc các anh đi em đã qua được đến… sáu lần Thế giới luân hồi rồi.”
Nghe Chung Linh nói vậy, Lâm Việt bất giác nhận ra khí chất của cô bé này quả thật đã có chút thay đổi. Ánh mắt cô trở nên chững chạc cứng cỏi hơn, hẳn là đã được tôi luyện rất nhều.
Lâm Việt không trả lời Chung Linh mà hỏi ngược lại: “Sáu lần Thế giới luân hồi em tham gia ấy như thế nào?”
Chung Linh mím môi, vẻ mặt mờ mịt nói: “Đều là mấy Thế giới luân hồi rất bình thường, em cảm thấy chỉ khó hơn công viên một chút thôi. Mỗi lần đều có mười người tham gia, mọi người đã có kinh nghiệm nên cũng biết giúp đỡ nhau, không có gì nguy hiểm lắm. Em vẫn luôn thấy rất kỳ quặc… nếu cứ là độ khó này… A, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em! Sao các anh lại mất nhiều thời gian vậy?”
Lâm Việt đáp qua loa: “Thời gian trong Thế giới luân hồi mà bọn anh tham gia không bình thường, kỳ thực bọn anh chỉ ở trong đó chưa đến mười ngày.”
Chung Linh càng thêm khó hiểu: “Kỳ lạ ghê… Bốn đội mang bốn bức tượng kia về cũng trải qua thời gian bất thường, nhưng mà bọn họ lăn lộn mấy tháng trong Thế giới luân hồi, đến lúc quay lại thì khu Bạch Cốt mới qua hai ba ngày thôi, sao đến các anh lại ngược lại nhỉ?”
Câu hỏi này tất nhiên không có ai trả lời được, ngay chính Lâm Việt cũng rất muốn biết vì sao mình lại gặp chuyện trái ngược với những người luân hồi kia.
Chung Linh hỏi han mấy câu rồi cũng hết hứng thú với vấn đề này, cô trông mong nhìn Lâm Việt và Phong Mặc: “Em đã góp đủ mười nghìn đồng, giờ có thể vào thành Cực Lạc rồi. Ở khu Bạch Cốt cũng chẳng có gì để lưu luyến, hơn nữa hai anh là người kiến tạo tượng, nghe nói có thể lĩnh vé qua cửa miễn phí, chúng ta cùng đến thành Cực Lạc đi!”
Nghe Chung Linh nói vậy, Lâm Việt và Phong Mặc lập tức lấy thẻ luân hồi của mình ra, cắm vào máy tra cứu bên cạnh kiểm tra.
Số tiền do bọn họ giết người cướp được trước đó quả nhiên đã bị xóa sạch, tiền treo thưởng cũng về 0, trong thẻ Lâm Việt chỉ còn lại 208 đồng tiền, ít đến tội nghiệp. May mắn làm sao, đúng như lời Chung Linh đã nói, sau khi anh kiểm tra số dư xong rút thẻ ra, một tấm vé màu trắng cũng được đẩy ra cùng với thẻ luân hồi.
Tấm vé trắng này chính là vé qua cửa để tới thành Cực Lạc.
Mặt trước tấm vé là một hình ảnh thành phố ban đêm rất thông thường, hẳn là ảnh chụp thành Cực Lạc, mặt sau in một loạt lời giới thiệu đơn giản.
- Có thể dùng vé vào cửa đổi một giường ngủ trong ký túc xá dành cho người mới của thành Cực Lạc.
- Thành Cực Lạc không có thời gian hạn chế, nếu muốn bạn có thể luôn ở lại trong thành, không bao giờ tham gia Thế giới luân hồi.
- Tất cả chi phí tiêu dùng cần thiết trong thành Cực Lạc đều được công khai, đề nghị kiểm tra số dư tài khoản thường xuyên.
- Khi tiền Cực Lạc của bạn về 0, bạn sẽ bịThế giới luân hồi loại bỏ.
- Thời gian hiệu lực còn lại của vé vào cửa: 30 giây.
Nghĩ tới số dư tài khoản 208 đồng của mình, Lâm Việt thoáng có chút bất an. Thế nhưng thời gian hạn chế ngắn ngủi còn lại không đủ để giải thích bất cứ điều gì, mà nếu không nắm lấy cơ hội lần này, muốn kiếm đủ mười nghìn đồng kiếm một tấm vé khác cũng không phải chuyện đơn giản.
Lâm Việt nói một tiếng “Đi!” với hai người bên cạnh, lập tức cầm vé bước qua cửa lối thông tới thành Cực Lạc.
Phong Mặc đứng trước cánh cửa kia, cười tủm tỉm nhìn Chung Linh: “Cô không biết vé vào cửa có thời gian hạn chế sao?”
Mặc dù hắn đang cười, nhưng Chung Linh không hiểu sao bỗng nhìn thấy khí lạnh tỏa ra từ đôi mắt đó.
Ánh mắt này hiển nhiên đang nói, Phong Mặc không tin cô, hắn cho rằng cô cố ý hại hắn và Lâm Việt.
Phong Mặc hỏi xong cũng chẳng buồn nghe câu trả lời, nhanh nhẹn bước qua cánh cửa. Thấy anh đi mất, Chung Linh luống cuống vội vàng nhét thẻ luân hồi của mình vào máy tra cứu, nhanh chóng đổi lấy một tấm vé.
Tấm vé này của cô có chút khác của Lâm Việt và Phong Mặc, nó không có điều khoản thứ năm – không có thời gian hạn chế.
Chung Linh chưa từng gặp những người luân hồi nhận vé miễn phí lúc trước, cô thật sự không biết chuyện vé miễn phí còn có thời gian hạn chế!
Phải giải thích với hai người kia, không thể để họ hiểu lầm mình. – Chung Linh nghĩ rồi cầm vé qua cửa, vội vã chạy vào lối thông.