Lúc này, Trình Vũ đang lái xe cười bảo: “Cảm ơn bao lì xì sộp của ông chủ nhé!”
Trần Liễm cũng nói: “Cảm ơn”.
Viên Thiển cho họ điểm người chơi.
Thân là Boss người chơi, màn này có thể cho tổng cộng mười nghìn điểm, trong hai mươi tư giờ chỉ có thể cho cùng một người chơi một nghìn điểm.
“Khỏi cần khách sáo, sư phụ thưởng cho các con”. Viên Thiển rất hào phóng nói.
Có cảm giác thoải mái mình là địa chủ, cả server đều nhờ mình nuôi sống.
Ôn Dương cúi đầu xuống, kề sát bên tai Viên Thiển nói: “Ngủ một lát đi”.
“Ừm”. Viên Thiển nhắm mắt lại.
Nhìn đi, sau khi làm Tán Tài Đồng Tử xong, sự phục vụ của Ôn Dương cũng dịu dàng hơn hẳn.
Ôn Dương chống cằm bằng một tay, nhìn Viên Thiển ngủ thiếp đi.
Trần Liễm ở hàng trước hơi cong khóe môi: “Bây giờ Viên Thiển chưa logout, không được sờ soạng lung tung”.
Trình Vũ cũng hớn hở.
Bọn họ lái xe hai ngày, cuối cùng cũng tới thành phố có bệnh viện trung ương.
“Cậu có cảm thấy đoạn đường này của chúng ta, bình an vô sự không phù hợp với thiết lập kịch bản không?” Trình Vũ sờ cằm nói.
Trần Liễm nhíu mày lại: “Liệu trong bệnh viện trung ương có mai phục không?”
“Mọi thứ đều có khả năng”. Ôn Dương nhíu mày, “Bất kể là làm thí nghiệm y học hay lấy huyết thanh của Viên Thiển, bệnh viện trung ương đều là lựa chọn đầu tiên”.
“Vậy là chúng ta phải vào bệnh viện trung ương hả?”
Ôn Dương cong khóe môi: “Sao nào? Chúng ta không thể vào à?”
Viên Thiển và Ôn Dương rất ăn ý nhìn nhau cười.
Mấy phút sau, ở giao lộ cách bệnh viện trung ương ba con phố có người ngất xỉu. Người đi đường tốt bụng gọi xe cứu thương, đưa người bệnh vào bệnh viện trung ương.
Bệnh nhân nói mình đau thắt cơ tim, đau đến khóc lóc om sòm kêu cha gọi mẹ.
Bệnh viện khẩn cấp làm một loạt các xét nghiệm, nhưng không phát hiện thấy gì.
Bệnh nhân lại bảo dòng họ nhà mình bị bệnh tim di truyền, không bao giờ sống quá hai mươi lăm tuổi, chẳng biết có phải đại hạn của mình đã tới không, không khác gì hát tuồng.
Bệnh viện đành phải để người bệnh ở lại viện quan sát, mà bác sĩ trưởng phụ trách bệnh nhân này là giáo sư nghiên cứu bệnh di truyền rất nổi tiếng ở bệnh viện trung ương, Đàm Địch.
Người bệnh diễn xuất phóng đại này chính là Viên Thiển.
Viên Thiển nằm ngay đơ trên giường bệnh, trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, liệu có Half-blood bất thình lình nhảy ra không.
Không phải Ôn Dương bảo bọn họ sẽ vào cùng nhau ư?
Nhưng đi đâu hết cả rồi? Đường Tăng anh đây ngay cả thần chú kim cô cũng chẳng có, không có cảm giác an toàn lắm luôn.
Trong đầu Viên Thiển chỉ toàn nghĩ đến việc làm thế nào để điều khiển Half-blood, bao giờ mới được mở khóa kỹ năng bay lượn trên trời mà không hề chú ý có người đã vào phòng bệnh của anh, đứng ở bên giường mát xa cho anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Thiển lơ đãng liếc nhìn hộ lý này.
Tuy hắn mặc áo hộ lý màu xanh, nhưng vẫn có thể thấy được bả vai rộng và đôi chân dài.
Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang xinh đẹp cực kỳ, lông mi hơi cong lên, nhìn từ góc độ phình ra của khẩu trang, mũi của anh chàng hộ lý này cũng khá cao.
Viên Thiển cứ lẳng lặng thưởng thức đối phương như thế, nhìn trọn năm phút.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói hơi lạnh lùng nhưng rất dịu dàng vang lên.
“Chưa đủ”. Viên Thiển kê cánh tay ra sau đầu, đổi sang tư thế thoải mái lười nhác hơn nhìn đối phương. “Còn muốn chòng ghẹo nữa cơ, mà sợ bị đánh”.
Quần áo bệnh nhân của anh tớn lên theo cánh tay, lộ rốn và vòng eo nhỏ.
Hộ lý nhìn eo anh, dừng lại.
Yết hầu hơi lên xuống, ánh mắt cũng dừng trên đường cong eo của Viên Thiển.
“Ngứa da”
Giọng nói lạnh buốt, dễ nghe cực kỳ.
Viên Thiển nhíu mày, nhấc đầu gối lên: “Cậu ấn nhẹ thôi, xương tôi sắp bị cậu bóp nát rồi nè”.
Đối phương nghiêng mặt sang, đè đầu gối của Viên Thiển xuống.
“Còn đắc ý nữa là làm anh khóc đấy”
Hộ lý này không phải ai khác, chính là Ôn Dương.
“Trình Vũ với Trần Liễm đâu rồi?” Viên Thiển hỏi.
“Đóng giả làm bác sĩ dễ bị nhận ra, Trình Vũ mặc quần áo của nhân viên quét dọn, Trần Liễm xách hộp đồ nghề, bảo trì mạch điện cho bệnh viện”
Nghĩ tới bộ dáng Trình Vũ mặc quần áo của nhân viên quét dọn, đi ủng dọn dẹp vệ sinh, Viên Thiển lại buồn cười.
“Anh ta phải mặc đồng phục y tá thì mới đáng xem”
Lúc này có tiếng bước đi trên hành lang, là giáo sư Đàm Địch tiếng tăm lẫy lừng.
Anh ta cao khoảng 1m75, người hơi mập, trên mũi đeo cặp kính gọng đen, trên túi áo blouse kẹp bảng tên, trông có vẻ là một học giả đôn hậu.
Khi Đàm Địch và các học sinh cùng đi vào căn phòng này, Ôn Dương liền lùi sang một bên, nhường chỗ cho anh ta.
Đàm Địch nhìn Viên Thiển, nói một tràng thuật ngữ liên quan tới bệnh tim di truyền, sau đó nhìn qua báo cáo xét nghiệm của Viên Thiển: “Bệnh nhân này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bởi dòng họ có tiền sử mắc bệnh di truyền nên anh ta hết sức lo lắng. Lúc các bạn đối mặt với người bệnh, nhất định phải kiên nhẫn mềm mỏng. Nội tâm của họ đều rất là yếu đuối, cần mọi người che chở”.
Viên Thiển cười ha ha trong lòng, nội tâm của tôi mạnh tới độ muốn lật tung cái bệnh viện rách nát này đây.
Đàm Địch cúi đầu xuống, nở nụ cười với Viên Thiển, vỗ mu bàn tay anh: “Anh này, cơ thể của anh không có bất cứ vấn đề gì. Hôm nay có thể xuất viện được rồi”.
“Thật ạ?” Viên Thiển lộ ra vẻ mặt căng thẳng, cầm tay Đàm Địch, sau đó lật lại. Đàm Địch nhìn Viên Thiển viết chữ trong lòng bàn tay, bỗng khựng lại.
Đàm Địch thẳng lưng, ho khụ một tiếng: “Để cho an toàn, vẫn nên ở lại viện một tối”.
Anh ta nhìn về phía Ôn Dương: “Nửa tiếng sau tôi kiểm tra hết phòng, anh đẩy bệnh nhân này tới văn phòng của tôi, tôi sẽ giải thích lại kỹ càng với anh ta về báo cáo xét nghiệm”.
Ôn Dương khẽ gật đầu.
Đàm Địch dẫn theo đám học sinh rời khỏi phòng bệnh.
Đi ở sau cùng, là một bác sĩ nam trẻ tuổi tóc ngắn hơi xoăn, trên mặt anh ta đeo khẩu trang, xoay đầu lại nhìn Viên Thiển.
Viên Thiển thở ra một hơi.
Xòe ngón tay ra, anh viết trong lòng bàn tay: Anh muốn qua màn phải dựa cả vào tôi.
Lúc đầu anh còn lo Đàm Địch nhìn mấy chữ này sẽ không phản ứng, nhưng không ngờ Đàm Địch lại đồng ý gặp riêng anh?
Viên Thiển thở ra một hơi, nhìn về phía Ôn Dương gật nhẹ đầu.
Nửa tiếng sau, Ôn Dương đi cùng Viên Thiển tới văn phòng của Đàm Địch.
Cửa đang đóng, Viên Thiển gõ cửa: “Giáo sư Đàm, anh có đó không?”
Không có ai đáp lại.
Ôn Dương nghiêng mặt, bỗng vẻ mặt thay đổi, một đá đạp văng cửa ra!
Cảnh tượng trong văn phòng dọa Viên Thiển giật mình.
Trên ngực Đàm Địch cắm một con dao giải phẫu, một người đàn ông trẻ cũng mặc áo blouse ngồi xổm trên bàn làm việc của anh ta, một khi gã rút con dao ra, Đàm Địch sẽ chết ngay lập tức.
Ôn Dương nhanh chóng rút súng, bắn liền ba phát.
Lại giống như trước đó, hai súng đầu ép đối phương né tránh, mà mỗi điểm né đều nằm trong dự đoán của Ôn Dương, phát súng thứ ba trực tiếp bắn trúng gã.
Half-blood đánh lén Đàm Địch ngã trên đất, mở to mắt vẫn không cam tâm cứ thế mà chết.
Viên Thiển lao tới, che ngực Đàm Địch.
“Tôi gọi bác sĩ cho anh ngay đây ——“
Ai ngờ Đàm Địch nhếch miệng cười, bất thình lình rút dao giải phẫu trên ngực ra, để ở cổ Viên Thiển.
Viên Thiển cúi đầu xuống, mới phát hiện dao giải phẫu chẳng qua là được Đàm Địch cầm tì trên ngực, căn bản không đâm vào trong người.
Bị lừa rồi!
Nháy mắt, Ôn Dương đã đi tới trước mặt Đàm Địch, hắn chẳng thèm để ý giơ tay cầm con dao của Đàm Địch. Đàm Địch hoàn toàn không ngờ tốc độ của Ôn Dương lại nhanh đến thế. Anh ta muốn phản kháng, Ôn Dương như đã biết trước, giữ cùi chỏ của anh ta bẻ ngược lại. Dao giải phẫu nguy hiểm sượt qua cổ Viên Thiển, nhưng một cái tay khác của Ôn Dương đã che ở cổ anh, mu bàn tay bị dao rạch ra một đường máu.
Khi Viên Thiển thoát khỏi khống chế của Đàm Địch, anh mới phát hiện Ôn Dương bị thương.
Ôn Dương đâm ngược dao giải phẫu vào cơ thể đối phương, Đàm Địch lung lay một cái, ngã xuống đất.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, lúc Trình Vũ và Trần Liễm chạy tới, Đàm Địch đã tắt thở.
“Đàm Địch…cũng là Half-blood hả?”
“Không, Đàm Địch là con người”. Ôn Dương nói.
“Cũng có thể là trong khoảng thời gian này, anh ta bị Half-blood nào đó nhắm, sau đó bị ký sinh”. Trình Vũ nói.
“Không, Half-blood này hẳn là có thể điều chỉnh cấu trúc tế bào của cơ thể mình, mô phỏng thành dáng vẻ của người khác”. Trần Liễm cúi đầu xuống kiểm tra anh ta.
Viên Thiển cúi đầu nhìn, phát hiện cơ thể của Half-blood này đang thay đổi, biến thành một chàng trai cao thon, có một gương mặt xinh đẹp hơn người, khác biệt một trời một vực với Đàm Địch.
“Chắc chắn chúng đã phát hiện ra chúng ta đang tìm Đàm Địch. Đàm Địch sợ rằng đã bị trung tâm kiểm soát bắt đi rồi”
Trần Liễm cau mày.
Ngay lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng chạy hoảng loạn.
Ôn Dương nghiêng tai lắng nghe, lạnh lùng bảo: “Là quái thú”.
Hai con quái thú nằm bò trên bệ cửa sổ, mấy con khác đã tới cửa văn phòng.
Trong đầu Viên Thiển hiện lên một câu: Bắt ba ba trong rọ.
Bọn họ chính là mấy con ba ba đó đấy!
Ôn Dương nhướng mày, Trần Liễm và Trình Vũ xoay người nã mấy phát súng về phía cửa sổ chính.
Hai con quái thú kia rơi xuống, phát ra tiếng bịch, lập tức có con khác bò tới, ùn ùn không ngừng.
“Tình hình này, dùng sạch đạn cũng bắn không hết”. Trần Liễm cau mày nói.
Ôn Dương đá văng quái thú xông vào từ cửa.
“Trình Vũ, chúng ta xuống dưới!”
Trình Vũ nghe cái là hiểu, xoay người đặt hai tay xuống đất, toàn bộ sàn nhà chấn động, nứt ra, mấy người bọn họ rớt xuống theo đám quái thú.
Trình Vũ làm không nghỉ, không ngừng đánh nứt mặt đất dưới chân, cứ thế rơi thẳng xuống tầng hầm để xe của bệnh viện.
Ôn Dương vững vàng đáp xuống đất, cắp lấy Viên Thiển chạy băng băng trong gara.
Ngay ở phía trước họ, một con quái thú chở một người trên lưng đang chạy trốn.
Mới đầu bọn họ còn tưởng đó là một Half-blood, nhưng Ôn Dương lại nâng súng trực tiếp bắn trúng đầu con quái thú kia.
Ngay sau đó có con khác xông tới, ngậm người kia chạy tiếp.
“Đó mới là Đàm Địch!” Ôn Dương vừa mở miệng, Trần Liễm và Trình Vũ đã phản ứng lại.
“Cậu bảo vệ Viên Thiển, bọn tôi đuổi theo!”
Nói xong, Trần Liễm và Trình Vũ cùng xông lên.
Mục tiêu của đám quái thú đó rõ ràng là mang Đàm Địch đi. Động tác của Trần Liễm và Trình Vũ mau lẹ, giẫm lên đầu những con quái thú khác. Mỗi lần bọn chúng muốn cắn Trần Liễm và Trình Vũ đều suýt soát, ngược lại động tác của hai người họ càng lúc càng nhanh.
Đúng lúc này, một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong tầng hầm để xe.
Viên Thiển cảm giác được Ôn Dương ôm mình thoáng lảo đảo, hắn đã dùng tay bịt kín mũi.
Mùi này có vấn đề?
Ôn Dương đang định mang Viên Thiển chạy trốn, mới hai, ba bước đã mất sức, Viên Thiển rơi xuống, ôm lấy hắn.
“Cậu làm sao vậy! Ôn Dương!”
“Đi mau…”
Cái mùi này có vấn đề!
“Cậu mau đổi điểm của mình đi…”
Viên Thiển thầm nghĩ chắc là do mình cho Ôn Dương không đủ điểm. Nhưng mà mấy ngày nay anh đã cho hắn hết thảy ba nghìn điểm rồi, chẳng lẽ vẫn không đủ để đổi?
Bỗng dưng, một tia sắc bén lóe lên, một bóng dáng đứng trên mui xe nhảy xuống, đâm dao giải phẫu vào lưng Ôn Dương.
Tất cả những việc đó xảy ra trong nháy mắt, Ôn Dương ngã về phía trước, Viên Thiển ôm lấy hắn.
Viên Thiển sững sờ tại chỗ, bên tai là tiếng rì rầm của Ôn Dương.
Một Half-blood đứng sau lưng Ôn Dương, cười ngả ngớn.
Đấy chẳng phải là Half-blood đóng giả giáo sư Đàm ư?
Rõ ràng gã đã bị giết rồi mà!
Tại sao… Tại sao vẫn xuất hiện?
Viên Thiển ôm chặt Ôn Dương, tay anh bụm chặt lưng hắn, máu đang từ từ thấm ra.
Cảnh tượng này quá chân thực, Viên Thiển thậm chí quên mất đây chỉ là một trò chơi, cái gọi là chết cũng không phải thật…
Nhưng lúc ấy anh không nghe thấy gì hết, thế giới lạnh lẽo vô cùng.
Từ trái tim đến mạch máu như đổ đầy băng vụn, cái lạnh và đau đớn thay nhau khiến toàn thân anh run rẩy.
“Ôn…” Cổ họng và nhịp tim của anh tưởng chừng như bị bóp lấy, phải dùng hết sức mới phát ra được tiếng.
“Tao bị giết nhưng không chết”. Half-blood kia cười nói.
Anh không thể để Ôn Dương chết được. Viên Thiển ôm Ôn Dương, kề sát bên tai hắn, khẩu lệnh qua màn là gì? Là cái gì?
Trong đầu hoàn toàn trống trơn, ngoài gương mặt của Ôn Dương, anh không thể nghĩ tới cái khác, nhớ lại đi!
Viên Thiển muốn nói khẩu lệnh qua màn, nhưng Ôn Dương lại bảo: “Đừng nói… Em vừa dùng điểm…mở khóa năng lực của anh…”
Half-blood kia tới gần từng bước, giữ vai Ôn Dương, đẩy anh ra.
Lúc này bên tai Viên Thiển vang lên giọng nói của hệ thống: Đã mở khóa năng lực điều khiển Half-blood.
Điều khiển Half-blood? Năng lực của tao là cái gì?
Hệ thống: Mượn dùng năng lực của Half-blood khác cho bất kỳ nhân vật mục tiêu nào.
Viên Thiển ngẩn ra, mượn dùng năng lực của bất kỳ Half-blood nào? Ban nãy tên kia bảo gã bị giết nhưng không chết! Thế thì chuyển năng lực của gã cho Ôn Dương đi! Ngay lập tức!
Hệ thống đáp: Nhìn vào mắt gã, đọc tên của mục tiêu chuyển dời.
Viên Thiển nhìn về phía Half-blood kia: “’Ôn Dương…Ôn Dương…Ôn Dương!”
Mau lên! Mau đem năng lực cho hắn!
Half-blood kia cầm dao giải phẫu, mỉm cười đi tới trước mặt Viên Thiển, ngón tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc bên tai anh, ánh mắt sâu xa: “Cậu thật đặc biệt… Rõ ràng cha muốn tôi giết cậu… Thế nhưng vừa nhìn thấy cậu…”
Bàn tay của gã phủ lên mặt Viên Thiển, sự say mê trong ánh mắt càng lúc càng rõ ràng.
Viên Thiển hít vào một hơi, vô thức lùi lại.
Nhưng mà lưng đã đụng vào một chiếc xe.
Bàn tay kia nâng cằm Viên Thiển lên, nhẹ nhàng nắn vuốt, nói bằng giọng dụ dỗ: “Cậu và tôi ở bên nhau, có thể thống trị tất cả Half-blood… Sau đó thế giới này sẽ là của chúng ta…”
Gã nghiêng mặt sang, lại gần Viên Thiển. Viên Thiển mở to hai mắt, nhìn thấy một con quái vật nhỏ đang từng chút một nhô ra từ miệng gã…
Bên tai Viên Thiển vang lên nhắc nhở của hệ thống: Đại não rơi vào trạng thái tê liệt, bạn đã bị quyến rũ.
Cái gì? Bị quyến rũ?
Cút ngay! Tao chả thấy cái thằng cha này hấp dẫn chỗ nào hết!
Thế chắc là thiết lập của game, Half-blood có năng lực quyến rũ con người.
“Đừng chạm vào anh ấy”
Giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm vang lên.
Một viên đạn bắn vào lưng Half-blood này.
Bên tai Viên Thiển truyền tới nhắc nhở của hệ thống: Giải trừ trạng thái tê liệt.
Half-blood kia loạng choạng xoay người lại, không thể tin nổi nhìn Ôn Dương.
“Tao…đã giết mày rồi mà…sao có thể? Sao…”
Ôn Dương lại bắn gã một phát.
“Lần sau muốn giết tao, phải dùng loại đạn này”
Half-blood kia ngã hẳn xuống.
Viên Thiển ngẩn người, khi Ôn Dương đi tới trước mặt anh, sờ lên nơi bị Half-blood kia chạm, Viên Thiển bỗng lấy lại tinh thần, ôm chầm lấy Ôn Dương.
Trái tim anh được lấp đầy, tựa như có thiên quân vạn mã đang chạy băng băng nhưng không có cách nào lao ra.
Chẳng thể thốt nên lời, ngoài ôm hắn thật chặt.
“Đừng tùy tiện nói khẩu lệnh qua màn”. Ôn Dương nói sát bên tai anh.
“Tại sao không được nói! Tí nữa là cậu chết rồi! Cậu có biết không!”
Ôn Dương nhẹ nhàng sờ gáy Viên Thiển, kề sát gò má anh: “Em có thể không qua màn, nhưng nhất định phải đi cùng anh tới cuối”.
Tim Viên Thiển bị nhéo mạnh một cái.
“Đầu óc cậu có vấn đề hả! Có phải là thật đâu! Tôi có thể…”
“Trừ em ra, em không tin những người khác có thể bảo vệ anh. Nếu như anh không tới được màn tiếp theo, em cũng chẳng cần”. Ôn Dương dựa vào bên tai Viên Thiển, nói rất chân thành.
“Hai chúng ta cũng không thể đứt cùng nhau ở màn này! Được người nào hay người đó!”
“Coi như qua màn tiếp theo rồi sao? Qua màn thì thế nào? Vì tấm séc Khôi Khoát Thiên Hạ cho kia ư? Nhà em có mỏ quặng đấy, anh không nhớ à?”
Ôn Dương nói thế, Viên Thiển vừa khổ sở vừa buồn cười.
“Em muốn cùng anh qua màn. Cho nên hứa với em đừng tùy tiện nói khẩu lệnh ra”
Cái ôm của Ôn Dương rất chặt, Viên Thiển cũng ôm chặt hắn.
Tuy đây chỉ là trò chơi, nhưng Viên Thiển lại cảm thấy, bất kể làm cái gì, hắn đều sẽ đi cùng anh tới cuối.
Lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên, Ôn Dương cực kỳ cảnh giác giơ súng lên nhắm vào nơi âm thanh phát ra.
“É é é ——đừng bắn bừa à nha! Tôi đây mà!”
Đứng ở đó chính là Trình Vũ.
Bấy giờ Ôn Dương mới bỏ súng xuống.
“Dọa người ta sợ chết khiếp”. Trình Vũ vỗ vỗ ngực.
Viên Thiển lập tức lúng túng, mới vừa rồi anh và Ôn Dương còn ôm nhau, chắc sẽ bị lấy ra trêu.
“Đàm Địch đâu?”
Ôn Dương hỏi.
“Cứu được, vẫn còn tức đây”
Trình Vũ vừa nói vừa đi qua.
Ôn Dương giữ cổ tay Viên Thiển, ngón tay chầm chậm đi xuống, nắm lấy ngón tay anh.
Tim Viên Thiển run lên, cũng thu ngón tay của mình lại nắm lấy hắn.
Không hiểu vì sao, có thể nắm tay hắn như này, Viên Thiển cảm thấy rất yên tâm.
Ôn Dương lấy ra từ trong túi một bao thuốc 555, ném cho Trình Vũ.
Trình Vũ rút một điếu, vô lại ngậm trong miệng, nói: “Cảm ơn đại ca khen thưởng!”
Bất ngờ, Ôn Dương kéo Viên Thiển ra sau lưng, chĩa khẩu súng trong tay về phía Trình Vũ bắn một phát.
Khoảng cách quá gần, Trình Vũ ngay lập tức nghiêng người né, nhưng đạn vẫn bắn vào cánh tay y.
Trình Vũ hừ lạnh một tiếng, thuốc trong đạn đang lan ra nhanh chóng, y không chút do dự kéo toạc cánh tay mình.
Viên Thiển điếng người, nhưng chợt hiểu ra.
“Ôn Dương ——Cậu làm cái gì thế!” Trình Vũ gào lên.
Ôn Dương lại bóp cò về phía y, Trình Vũ nhanh chóng lùi ra sau né.
“Viên Thiển! Ôn Dương điên rồi! Cậu mau ngăn cậu ta lại đi!” Trình Vũ nói lớn.
Viên Thiển vẫn đứng sau lưng Ôn Dương, lạnh giọng bảo: “Anh cũng đâu phải Trình Vũ”.
Trình Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Gì mà tôi không phải Trình Vũ? Hai người bị làm sao thế?”
Half-blood đã chết ban nãy kia bảo “Tao bị giết nhưng không chết”. Viên Thiển mượn năng lực của gã cho Ôn Dương, vết thương bị dao phẫu thuật đâm của Ôn Dương phục hồi ngay lập tức, điều ấy chứng tỏ năng lực của Half-blood ấy là “phục hồi”.
Nhưng trước đó ở trong văn phòng của Đàm Địch, rõ ràng gã đã biến thành dáng vẻ Đàm Địch bị giết chết.
Điều này chứng minh, rất có thể là đồng bọn thay đổi bề ngoài của gã, biến thành hình dạng của Đàm Địch.
Bây giờ Trình Vũ này, chính là cái tên đồng bọn đóng giả Đàm Địch!
“Tôi là Trình Vũ mà! Do mấy người nghi thần nghi quỷ đấy! Hai người có bệnh hả!”
“Vậy à? Thế Trần Liễm đâu rồi? Sao không đi với anh?”
“Anh Liễm đi theo dõi Đàm Địch rồi!”
Ôn Dương nở nụ cười: “Viên Thiển, vừa hay luyện tập thử năng lực anh mới có được đi”.
Viên Thiển cong khóe miệng cười xấu xa: “Được đấy”.
Anh tự nhiên đi tới phía trước Ôn Dương, nhìn vào mắt Trình Vũ.
Tầm mắt của Trình Vũ và Viên Thiển chạm nhau, rõ ràng muốn dời mắt, lại phát hiện mình như bị mê muội, động một cái cũng không được.
Dần dần, Viên Thiển cảm thấy lỗ tai mình khó chịu, giống như bị cô lập tới một thế giới khác.
Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai: Người chơi sử dụng năng lực quá tải, xin hãy tiết chế.
“Năng lực của Trình Vũ không phải cái này”. Giọng của Ôn Dương truyền tới từ bên tai.
Viên Thiển vừa quay đầu lại, giật nảy mình, Ôn Dương đứng sau lưng anh thế mà lại biến thành vẻ ngoài của Trình Vũ.
Nói cách khác, tên kia thật sự không phải Trình Vũ!
“Cậu… Tôi không quen cậu như này…”
Viên Thiển vừa nói xong, Trình Vũ sau lưng đã biến thành dáng vẻ của Ôn Dương.
Trình Vũ giả kia thấy mình bị bại lộ, lập tức xoay người định chạy trốn. Ôn Dương không hề nể nang bắn một phát súng tiễn gã logout.
Viên Thiển thở ra một hơi thật dài: “Nguy hiểm thật… Đúng là nguy hiểm thật. Nếu như chỉ có một mình tôi thì chắc chắn đã trúng kế của gã rồi”.
Ôn Dương cũng thở ra một hơi: “Lúc nãy người anh lảo đảo, có phải năng lực của anh có vấn đề gì không?”
“Hình như là quá tải… Nhưng mới dùng có hai lần thôi mà…”
Một tay Ôn Dương đỡ Viên Thiển: “Bây giờ anh có ổn không?”
“Vẫn ổn… Quả nhiên năng lực quá nghịch thiên không thể dùng tùy tiện.” Viên Thiển chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi, “Sao cậu biết đấy là Trình Vũ giả? Tôi nhìn thần thái với giọng nói của gã giống Trình Vũ y hệt “.
“Anh muốn biết hả?” Ôn Dương cong khóe miệng cười.
Viên Thiển ngẩn ra, người này cười lên đúng là lực sát thương vô tận.
Lúc này tiếng của Trình Vũ truyền tới từ lối ra gara: “Ông trời của tôi ơi, tôi với anh Liễm về cả rồi mà hai người vẫn còn kề cà ở chỗ này à? Muốn quỳ lạy trời đất đưa vào động phòng hả?”
Viên Thiển kề sát Ôn Dương nói nhỏ: “Này…chắc là thật nhỉ?”
Tác giả: Bíp——Boss màn Viên Thiển mở khóa năng lực
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thăng Chức Toàn Diện
Chương 54: Cám dỗ mọi mặt 04
Chương 54: Cám dỗ mọi mặt 04