Mạc Chi Tuyệt gật đầu với người đó rồi từ trong quần áo lấy ra một viên linh thạch. Không biết hắn đã kiếm được viên đá này như thế nào khi luôn đi chung với Mạc Thiên.
Người áo đen nhận lấy viên linh thạch cất vào trong người rồi cúi đầu nhận lệnh.
- Điều tra tên lúc nãy cho ta.
- Vâng.
Sau đó lập tức rời đi không để lại chút dấu vết.
Mạc Chi Tuyệt cũng nhanh chóng trở về, nghĩ đến Mạc Thiên không biết đã tỉnh hay chưa, hắn mở cửa phòng thật khẽ rồi không một tiếng động bước đến đầu giường.
Người trên giường vẫn không hề thay đổi dáng nằm của mình, hắn lặng lẽ chui vào trong chăn, sau đó nhẹ nhàng kéo Mạc Thiên lại ôm vào lòng. Đột nhiên gần kề một vật thể ấm áp, cơ thể cậu liền vô thức tiến lại gần dụi dụi đầu. Thấy thế ánh mắt Mạc Chi Tuyệt cong cong, loé lên ý cười, ôm chặt người đang làm ra hành động câu nhân này. Mạc Thiên đúng là biết cách làm cho người ta động tâm mà.
...
Mạc Thiên có một giấc mơ, cậu nhìn thấy người thân của mình đang cười tươi vẫy tay với cậu, họ không hề xa cách như trong ký ức mà lại rất gần gũi. Tiếp đó đột nhiên hình ảnh này bị nhoè đi như một bức tranh bị vẩy nước, dần dần sụp đổ. Khung cảnh xung quanh Mạc Thiên phút chốc tối đen như mực vươn tay không thấy năm ngón, cậu đưa tay sờ soạng khắp nơi nhưng lại chỉ thấy khoảng không vô tận.
Mạc Thiên mò mẫm một lúc lâu, bất chợt nhìn thấy một dải khăn trắng phát sáng trong đêm. Dải khăn nhìn rất quen thuộc đang đung đưa lắt léo, chân cậu bất giác tiến lại gần. Nhịp tim gia tốc theo từng bước chân, càng đến gần chiếc khăn lụa tim Mạc Thiên lại càng mạnh mẽ đập.
Đột nhiên không báo trước, cảm giác đau đớn xuyên thấu đó lại xuất hiện, Mạc Thiên nhăn chặt mày lại, khụy xuống, hít thở một cách khó khăn. Tay cậu ôm ngực trái của mình, cảm giác lần này lâu hơn lần trước rất nhiều, lâu đến nỗi Mạc Thiên cảm thấy mình sắp chết đi...
- Ca! Tỉnh, tỉnh!
Mạc Thiên hoảng hốt giật mình tỉnh lại, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, cảm giác như vừa qua một kiếp vậy. Dù trên người đang toát mồ hôi nhưng bàn tay của cậu lại lạnh toát. Mạc Thiên run rẩy đưa tay xoa mặt, lúc nãy cậu thấy có thể chết đi ngay lập tức, cảm giác cực kỳ chân thật.
Vậy mà tỉnh lại thì tất cả đều bay biến cứ như đó chỉ là một cơn ác mộng. Mạc Thiên tất nhiên biết nó không đơn giản như vậy, bởi vì cơn đau này hệt như tối hôm qua.
- Ca, gặp ác mộng sao?
Bây giờ Mạc Thiên mới để ý đến tư thế của hai người, cậu đang được Mạc Chi Tuyệt ôm vào trong ngực, một tay của hắn nắm chặt tay cậu, tay còn lại thì ôm ngang eo. Do chênh lệch chiều cao nên nhìn có chút không thích hợp, Mạc Thiên ngồi dậy đầu óc choáng váng một chút rồi tỉnh hẳn.
- Không có gì đâu, chỉ là mơ mộng vẩn vơ thôi.
Cười tươi đưa tay xoa đầu hắn, Mạc Thiên giấu diếm không nói cho Mạc Chi Tuyệt biết. Chuyện này còn chưa rõ ràng, nói cho hắn sợ chỉ làm hắn lo lắng thêm một thôi.
Đột nhiên Mạc Chi Tuyệt bắt lấy bàn tay đang xoa đầu mình xuống lật lại.
- Cái này có từ lúc nào?
Mạc Thiên kinh ngạc nhìn vết thương dài tầm một đốt ngón tay trên bắp tay mình, cái này là sao đây??
Nhìn Mạc Thiên đang hoang mang không biết phải nói sao, tròng mắt Mạc Chi Tuyệt loé lên sát ý. Nhìn vết thương tuy nhỏ thế này nhưng không thể xem thường được, hơn nữa Mạc Thiên còn chưa làm chuyện gì để bị thương hết, nếu có chắc chắn phải phát hiện ra chứ, đằng này đột nhiên trên người lại xuất hiện nó một cách vô căn cứ. Là ai đã giở trò?
Mạc Thiên thu lại tay của mình, nặn ra một nụ cười cho là tự nhiên nhất nói với hắn.
- Chắc là không cẩn thận thôi, được rồi để ta đi tắm một chút.
Nói xong liền chạy trốn vào phòng tắm, để lại một người đang u ám sắc mặt.
...
Mạc Thiên đứng thần thờ nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, từ hôm qua tới giờ liên tiếp xảy ra những vụ việc kỳ lạ. Rốt cuộc bắt đầu từ đâu?
[Hệ thống ngươi trả lời cho ta, nếu không ta liền đình công]
[Mẹ nó, ta nói được làm được đó!!!]
Rẹt.. Rèee
Âm thanh máy móc vận hành một lúc sau đó mới có tiếng đáp lại.
[Ký chủ có chuyện gì muốn hỏi vậy?]
[Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra trên người ta!]
[Chuyện này không thể tiết lộ sớm được mong ký chủ thông cảm, hệ thống sẽ luôn bảo vệ an toàn cho ký chủ nên ký chủ có thể yên tâm.]
Nói một tràng dài bằng giọng nói của người máy xong nó liền lặn mất tăm, không cho cậu có cơ hội hỏi lần nào nữa. Mạc Thiên thật sự rất bực mình, hận không để đánh chết nó ngay lập tức, có cái hệ thống hố người này đi theo không biết là tốt hay xấu mà. Trước mắt chỉ thấy cái xấu của nó thôi. Tức chết cậu rồi!
Cao Lãng ngồi bên cạnh liếc mắt sang Mạc Thiên, ánh mắt chăm chú vào cánh tay của cậu một lúc sau đó liền quay người đi. Nhanh chóng ghi chép gì đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 31
Chương 31