DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 118

Từ Viễn cũng ngừng hô hấp theo Chu Ôn Lương, màn ảnh trước mắt cùng bối cảnh âm nhạc quỷ dị, còn có thanh âm nức nở dưới giường, trong sảnh thật sự quá trống trải, thế cho nên Từ Viễn cảm thấy thanh âm nức nở ấy vọng lại từ dưới ghế ngồi của hắn.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, vẫn không có một ai, vẫn trống không như cũ, trong màn hình Tưởng Ảnh cũng không có làm gì Chu Ôn Lương, mà là cười hỏi hắn vì cái gì còn không ngủ.

Chỉ là nụ cười kia quá mức quỷ dị, này mẹ nó ai có thể ngủ được?

Lúc này Chu Ôn Lương cũng phát hiện ra dị thường của Tưởng Ảnh, nhưng hắn ở trước mặt Tưởng Ảnh vẫn bảo trì bình tĩnh, thoạt nhìn thì như một câu truyện về cuộc sống hàng ngày của người con trai bình thường, cốt truyện kế tiếp cùng những đoạn phía trước cũng không khác biệt, nhưng lúc trước cảm thấy thật bình thường, hiện tại mặc kệ là nhìn như thế nào, vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Từ Viễn cần thiết thu hồi lời vừa mới, 《 chạy trốn 》 thật sự là một bộ phim kinh dị, chỉ là chỗ đáng sợ của nó không phải là những màn ảnh máu me hoặc là quỷ quái dữ tợn tạo thành sợ hãi cho người xem, mà là dùng những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt, tới đánh sập phòng tuyến trong nội tâm ngươi, thánh âm vòi nước chảy tí tách trong phòng tắm, tiếng mài dao, còn có những món ăn tối không thấy được nguyên liệu nấu.

Những thứ này đều là việc nhỉ thường thấy trong đời thực, khi vào trong màn ảnh lại mang một ý nghĩa khác, Từ Viễn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nữ thần trong màn hình lớn vẫn như lúc vừa ra sân, nhưng trong mắt Từ Viễn nàng so với tỷ tỷ Sadako còn đáng sợ hơn.

Điện ảnh đã trôi qua một nửa, Tưởng Ảnh tự sát, mà cuối cùng Chu Ôn Lương cũng đã trở lại tuyến thời gian bình thường, nhưng yếu tố kinh dị vấn không có giảm bớt, ngược lại so lúc trước càng thêm mạnh mẽ, Từ Viễn cảm thấy như đang chạy theo Chu Ôn Lương ra khỏi hành lang này, sau một đoạn thời gian vội vàng chạy trốn, bọn họ thành công gặp lại Tằng Tinh Khả.

Chỉ là lần này, ở trong mắt Tằng Tinh Khả, hắn căn bản nhìn không thấy Chu Ôn Lương, thứ hắn nhìn thấy chỉ còn những con số đang giảm đân trên thang máy, tích một tiếng, hai bên cửa thang máy mở ra, trong thang máy có một đôi bé gái sinh đôi mặc váy màu đen, đôi mắt các nàng thẳng lăng lăng mà nhìn Tằng Tinh Khả.

Tằng Tinh Khả lập tức quỳ rạp xuống đất, vô số đoạn ngắn hồi ức ở trong đầu hắn hiện lên, cuối cùng hắn cam tâm tình nguyện mà đi vào thang máy, cùng bé gái chìm xuống.

Từ Viễn cảm thấy hốc mắt mình có chút ươn ướt, vừa rồi lúc Tưởng Ảnh chết đi hắn đã khóc một hồi, mẹ nó vì cái gì một bộ phim kinh dị còn muốn làm những thứ lừa tình như thế này!

Những đoạn còn lại coi như vào đúng chủ đề, Chu Ôn Lương bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn của mình, từ hành lang, buồng vệ sinh, tầng hầm ngầm, giống nhue lỗi chỗ đều tiềm tàng nguy cơ tiềm ẩn, những cảnh kinh dị này thật ra cũng xây dựng giống như những bộ phim khác, còn trong phạm vi tiếp thu của Từ Viễn.

Nhưng mà ngay lúc Từ Viễn vừa muốn thả lỏng một hơi, ống kính trên màn hình đột nhiên chuyển góc, biến thành góc nhìn xuống, hơn nữa khoảng cách còn dần dần kéo xa, vách tường bốn phía thay đổi theo từng biến hóa của ánh sáng, Từ Viễn thế nhưng có cảm giác mình đang bị một con quái vật nhìn chằm chằm, chỉ càn vừa tưởng tượng như vậy, hắn liền cảm thấy da đầu tê dại, không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại, lại chỉ có thấy ánh sáng đỏ từ máy chiếu lóe ra.

Cái màn ảnh này không có bất kỳ thanh âm nền, mà trong đại sảnh cũng không có người khác, cho nên lúc này Từ Viễn gặp phải sợ hãi hơn rất nhiều khán giả khác, hắn thậm chí có một loại xúc động muốn chạy ra ngoài.

Bộ điện ảnh này nếu chiếu trên mạng thì tốt biết bao, ít nhất hắn có thể cùng cư dân mạng bình luận một phen để chống cự lại loại sợ hãi này.

Điện ảnh đã đến hồi cuối, không khí đáng sợ dường như tiêu tan đi không ít, Từ Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tê liệt ngã xuống ghế ngồi, nhưng hắn vừa thả lỏng không lâu, liền thấy được Cao Điềm sắm vai quỷ tân nương từ nơi xa hướng về phía mình chậm rãi đi tới.

Từ Viễn rốt cuộc nhịn không được che kín đôi mắt, co lại thành một đoàn ở trên ghế, thoạt nhìn rất vô tội, rất nhỏ yếu, lại đáng thương.

Mãi đến khi suất diễn của Cao Điềm trôi qua, Từ Viễn mới một lần nữa mở bừng mắt, điện ảnh rốt cuộc sắp kết thúc, Mã Nguyên làm Từ Viễn thập phần chờ mong rốt cuộc lên sân khấu, vốn dĩ Từ Viễn cho rằng hắn ở bên trong cũng chỉ có mấy cái màn ảnh, nhưng không nghĩ tới vai diễn phối hợp còn không ít, là vai ác duy nhất trong bộ điện ảnh này, biểu diễn của Mã Nguyên là không thể bắt bẻ, phối hợp với Chu Ôn Lương cũng thực xuất sắc, lúc Mã Nguyên từ đầu thuyền nhảy xuống, hắn nói với Chu Ôn Lương một câu: "Ngươi không bao giờ có thể ra khỏi nơi này."

Từ Viễn không thèm để ý tới lời của Mã Nguyên nói, xoay người đi vào du thuyền, hắn đã tìm được phương pháp rời đi nơi này, chỉ cần tìm được cánh cửa chân chính, là hắn có thể trở lại thế giới hiện thực của chính mình.

Kết cục tự nhiên là mọi người đều vui, Từ Viễn trở lại thế giới bình thường, trở lại gian phòng không có mẫu thân.

Nói không rõ trong lòng là cái cảm giác gì, rõ ràng kết thúc là HE, nhưng trong lòng Từ Viễn vẫn có điểm khó chịu.

Bộ phim đến đây là kết thúc, Từ Viễn hít sâu một hơi, từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cái bộ phim kinh dị này thế nhưng còn có trứng màu, trên màn hình đột nhiên tối om, ngay sau đó ánh sáng lóe lên, giống như điện áp không ổn định, khi màn ảnh một lần nữa sáng lên, Từ Viễn liền nhìn thấy Tưởng Ảnh đứng cứng đờ ở góc phải màn hình, nhìn về phía hắn, hướng hắn nghiêng đầu, nhếch miệng cười, sau đó vươn tay, giống như muốn từ trong màn hình bò ra.

Từ Viễn sợ tới mức trực tiếp đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, mãi đến khi toàn bộ đèn trong đại sảnh sánh lên, hắn mới phản ứng lại vừa rồi chỉ là một quả trứng màu mà thôi, Từ Viễn ngồi trên mặt đát chỉ muốn chửi ầm lên.

Khi Từ Viễn hốt hoảng mà từ rạp chiếu phim đi ra, tiểu cô nương đặc biệt chuyên nghiệp mà qua đi hỏi hắn: "Ngài cảm thấy bộ phim này thế nào? Dọa người sao?"

Từ Viễn nghe tiếng quay đầu nhìn tiểu cô nương một cái, ánh mắt dại ra, lắc lắc đầu.

"Không dọa người sao?" Tiểu cô nương hỏi hắn.

Từ Viễn ha hả cười một tiếng.

Cũng cùng vấn đề này, cũng có rất nhiều cư dan mạng lên Weibo hỏi về vấn đề nay, bọn họ không dám đi vào rạp chiếu phim quan khán, chỉ có thể dựa các bình luận trên mạng để cảm thụ một chút về bộ điện ảnh này.

Tuy rằng tết Trung Nguyên không thích hợp cái hoạt động này, nhưng vẫn có rất nhiều tìm kiếm kích thích đi vào rạp chiếu phim.

Dù sao có một câu nói rất đúng, muốn theo đuổi kích thích, vậy cứ tạm hưởng đến cùng.

Những nhóm người đã xem qua bộ phim rát nhiều tình mà trả lời cư dân mạng, chính là rất khó nói rõ ràng nhóm cư dân mạng này ôm suy nghĩ như thế nào.

"Không dọa người a, tôi cảm thấy thực ấm áp, khi nhìn thấy nam chính cùng mẹ ôm nhau tôi đã khóc rất lâu, đáng tiếc cuối cùng mẹ nam chính vẫn chết, tôi thấy rất khổ sở."

"Lầu trên nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc thì tại so cậu khóc? Không nói rõ ràng buổi tối mẹ cậu đi tìm cậu."

"Nó không phải vấn đề dọa người hay không dọa người, nó thật là...... Cái loại này, rất ít thấy cái loại này......"

"Điện ảnh thản sự không dọa người, đúng, một chút cũng không dọa người, tôi về nhà đến giờ, đèn trong phòng vẫn luôn sáng, chỉ cần vừa tắt đèn tôi liền cảm thấy mẹ mình đang yên lặng đứng ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào tôi."

"Tôi cảm thấy, bộ điện ảnh này nên để cho nhóm học sinh tiểu học xem, bảo đảm ban đêm chúng nó không dám nửa đêm trốn trong ổ chăn nghịch điện thoại."

"Nam chính cùng vai ác là chân ái! Là chân ái!"

......

Những người còn chưa xem qua bộ phim này liền rất mê man, rốt cuộc thì bộ điện ảnh này ra sao, vì cái gì có người nói thân tình, có người nói tình yêu, còn có người nói là tình giữa người và quỷ?

Đều là cái quỷ gì a!

Mãi đến một ngày khi có một bình luận dài về 《 chạy trốn 》, mọi người mới có khái niệm đại khái về bộ phim này.

Bài bình luận này lấy tiêu đề rất dài, gọi là: Tội nghiệt của nam chính đến tột cùng là cái gì? Để cô ấy chết đi, hay để cô ấy tồn tại? ( nội dung có spoil, cẩn thận)

Tội nghiệt của Tằng Tinh Khả đóng vai tổng tài Ngô Nham là không thể chiếu cố tốt con gái nhỏ của mình, để bé ngã từ tàng cao xuống, mà Chu Ôn Lương đóng vai Trần Đông Niên, lại là trơ mắt mà nhìn mẹ mình chết ở trước mặt.

Trần Đông Niên bước lên du thuyền chia làm ba tầng không gian, từ lần đầu tiên hắn đẩy cửa phòng cho khách ra, hắn đã vĩnh viễn ở bên trong trận ác mộng này, đấy tàu là quá khứ, ở giữa là hiện tại, ( cũng không phải hiện tại thật), mà tầng trên cùng, lại gọi là vực sâu, nam chình trở lại quá khứ nhìn thấy mẫu thân, kỳ thật đã bị con quái vật ở vực sâu ô nhiễm.

Hắn trải qua vô số đấu tranh, đều lấy thất bại mà chấm dứt, cuối cùng là mẹ hắn đoán ra toàn bộ chân tướng, nàng phải dùng sinh mệnh của mình đem con trai trở lại tầng không gian thứ hai.

Trần Đông Niên vì trở lại trong hiện thực, hắn không thể không trơ mắt mà nhìn mẹ mình lại lần nữa chết ngay trước mặt mình, trong lòng thống khổ có thể nghĩ, hắn thật vất vả mới một lần nữa gặp được mẹ, nhưng giờ phút này lại muốn lần nữa mất đi nàng.

Đồng thời lại sinh ra một cái vấn đề khác, trong thế giới hiện thực mẹ nam chính chết vì nguyên nhân gì, rôi đem bộ phim này xoát ba lần, từ bình thuốc ngủ, đến các dụng cụ cắt gọt trong phòng bếp, còn có tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, có thể suy đoán ra, mẹ Trần Đông Niên cũng là tự sát, hơn nữa, lúc ấy hắn ở trong phòng vệ sinh thấy toàn bộ quá trình, mà không có ngăn cản.

Đối với người mẹ bị bệnh trầm cảm mà nói đó là một sự giải thoát, nhưng đối với Trần Đông Niên còn đang rất nhỉ mà nói, là tội nghiệt mãi mãi của hắn.

Bộ điện ảnh này từ đầu tới cuối không có xuất hiện bất luận màn ảnh máu tanh nào, cũng không có quỷ quái đặc biệt khủng bố nào xuất hiện, ( Cao Điềm sắm vai quỷ tân nương còn khá xinh đẹp), nhưng rất nhiều chi tiết lại dấu diếm sự sợ hãi to lớn, hơn nữa có một số màn ảnh mà Phó đạo quay chụp làm người ta phải tán thưởng, xưng hô hắn một tiếng quỷ tài đạo diễn cũng không quá.

Mặt khác tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tôi cho rằng Phó đạo đối phương diện thân tình khắc hoạ luôn là thập phần trầm trọng, có thể thấy được năm đó Phó tiên sinh đối hắn ảnh hưởng đến nay cũng không có thể tiêu trừ.

......

Cư dan mạng sau khi xem xong bình luận, lâm vào hoài nghi thật sâu, 《 chạy trốn 》 thật sự là một bộ phim kinh dị sao? Thấy thế nào bình luận càng như là một bộ trinh thám hại não.

Mọi người đối phim kinh dị thực sợ hãi, nhưng đối phim trinh thám vẫn là nhiệt tình yêu thương, từ bộ 《 Lâu đài màu trắng》 có thể thấy được, Phó Chân đối cái loại hình này hẳn là rất am hiểu.

Ngày đầu phòng bán vé《 chạy trốn 》 thực không lý tưởng, chỉ có 500 vạn, đối lập đầu tư 1500 vạn, này còn tính có thể, bất quá điểm trên douban lại cho cực cao, nhóm cư dân mạng đã xem qua đối bộ phim này phi thường khen ngợi, vì thế này liền dẫn tới rất nhiều cư dân mạng không yêu thích phim kinh dị bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đi xem, chính mình nhát gan, nếu ở rạp chiếu phim xấu mặt thì làm sao bây giờ? Không đi xem, xem bình luận lại thấy trong lòng ngứa ngáy, hơn nữa rất nhiều người đều nói bộ điện ảnh này kỳ thật không có đáng sợ, bọn họ tâm tư liền sinh động lên, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, lúc sau làm một quyết định tổ chức thành đoàn đi xem 《 chạy trốn 》 hoạt động, một người đi xem sợ hãi, một đám người không phải sẽ đỡ sợ hơn sao.

Còn có chủ bá linh cơ vừa động, dứt khoát trốn ở một góc rạp chiếu phim, trộm quay chụp phản ứng của khán giả khi xem chạy trốn trong thời khắc năng lượng cao, sau đó đem người mặt có thể thấy rõ đánh mosaic, phát đến trên mạng đi, hiệu quả còn rất không tồi, bất quá hai ba ngày, liền tăng fan lên vài vạn.

Đọc truyện chữ Full