*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Đình gật gật đầu, hướng Phó Chân nói: “Tôi nhớ rõ cuối cùng chúng ta không có ký kết hợp đồng.”
Phó Chân giật giật môi, hắn cho rằng dù không có ký kết bản hợp đồng kia thì Phó Đình chắc hẳn cũng sẽ không đến tìm mình, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì hình như không phải vậy.
Lại nói, bộ dạng lì lợm la liếm hiện tại của Phó Đình giống như bạn trai cũ đến bắt gian vậy, hơn nữa còn là loại tinh thần không tốt lúc nào cũng có thể tạt axit, Phó Chân bị so sánh này của mình làm cho tức cười.
Phó Đình nhìn mặt Phó Chân, dưới ánh đèn đường những bông tuyết nhỏ rơi trên tóc hắn, trong đôi mắt hắn mang theo chút ý cười, trong lòng Phó Đình hơi nhảy lên, hắn có loại cảm giác muốn đem hắn mang về nhà.
Cũng may loại xúc động này lập tức liền biến mất.
Giang Hằng Thù tiến lên một bước, đem Phó Chân bảo vệ ở sau lưng mừng, hắn nhìn Phó Đình trong xe, bình tĩnh mở miệng hỏi hắn: “Xin hỏi vị tiên sinh này, anh là gì của Phó Chân?”
Phó Đình nhìn về phía Giang Hằng Thù, hắn muốn nói nhưng lại nói không ra lời, hắn thực sự không nên dừng xe lại, chỉ là khi nhìn thấy hai người nắm tay thân mật đi bên nhau, đáy lòng hắn lại bùng lên ngọn lửa giận thật lớn, cuối cùng hắn không nhịn nổi nửa dẫm phanh dừng xe lại.
“Cậu là ai?” Phó Đình cắn răng hỏi.
“Tôi là bạn trai của Phó Chân.” Giang Hằng Thù bình tĩnh trả lời.
“Bạn trai Phó Chân?” Phó Đình cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng châm chọc, nhưng lời hắn chưa kịp nói ra đã bị Giang Hằng Thù chặn lại.
Giang Hằng Thù lại một lần hướng Phó Đình hỏi lại: “Anh là gì của Phó Chân?”
Phó Đình há miệng thở dốc, lại nói không ra lời, Phó Chân sớm đã bị đuổi ra Phó gia, Phó Kiến Sâm cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, hiện tại hắn không còn là anh của Phó Chân nữa, hắn không là gì của Phó Chân cả.
Thấy Phó Đình không nói gì, Giang Hằng Thù hiểu rõ nói: “Nếu không có quan hệ, vậy vị tiên sinh này không cần hỏi nhiều về những vấn đề riêng tư như vậy nữa.”
Phó Đình nhìn Giang Hằng Thù trước mắt, sâu trong đáy mắt hắn mang theo sự phẫn nộ, mà sự phẫn nộ này lại không biết xuất phát từ đâu, hắn có cảm giác giống như có món đồ rất quan trọng nào đó đang bị cướp đi.
Giang Hằng Thù không để ý đến Phó Đình, hắn xoay người lôi kéo tay Phó Chân, hướng hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Chân ừ một tiếng, xoay người đi theo Giang Hằng Thù rời đi.
Đi xuyên qua dòng người, dưới ánh đèn lay động cùng tuyết rơi trắng xóa, hai người liền dừng lại dưới một gốc cây, Giang Hằng Thù vỗ vỗ bả vai Phó Chân, không tiếng động mà an ủi hắn.
“Phó Chân, ngươi thật sự muốn ở bên cạnh một nam nhân sao?” Phía sau bọn họ truyền đến tiếng dò hỏi của Phó Đình.
Phó Chân quay đầu lại đi, nhìn phương hướng Phó Đình, Phó Đình vẫn duy trì tư thế ngồi trong xe như vừa rồi, nhưng đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Phó Chân rũ mắt, do dự một chút, chậm rãi đem tay từ trong lòng bàn tay Giang Hằng Thù rút ra, hắn hướng Giang Hằng Thù tới: “Em muốn tự mình tới.”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, hắn đứng ở tại chỗ, nhìn Phó Chân hướng Phó Đình đi đến.
Phó Đình nhìn Phó Chân chậm rãi đi tới, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn quá khứ, dưới ánh hoàng hôn trên bờ biển đầy cát vàng, một nam hài tử chạy như bay đến bên người mình, dùng giọng điệu ngọt ngào gọi ca ca.
Hiện tại nhìn thấy chân trái Phó Chân hơi thọt, đi đường luôn lung lay, nơi nào đó trong tim Phó Đình như bị nắm chặt, đau đến không thở nổi.
Phó Chân đi tới trước xe liền dừng chân lại, hắn hơi cong người hướng Phó Đình nói: “Tuy rằng không biết tại sao hôm nay ngài lại dừng xe chặn chúng tôi lại, nhưng tôi cho rằng chúng ta dù không có hợp đồng kia thì chúng ta cũng không hy vọng sẽ gặp lại nhau.”
Phó Chân tạm dừng một chút, muốn nghe câu trả lời của Phó Đình, nhưng Phó Đình lại duy trì trầm mặc không nói gì, đôi mắt hắn không chớp mà nhìn về phía mình.
Phó Chân mím môi, hỏi: “Đúng không?”
Sau một lúc lâu, Phó Đình mới gật đầu: “Đúng vậy.”
Trên mặt Phó Chân chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười, hắn hướng Phó Đình nói: “Cho nên, về sau chúng ta sẽ không cần gặp lại.”
Phó Đình nhìn đôi mắt Phó Chân, dưới ánh đèn đôi mắt ấy lạnh như băng, hắn nhớ hôm Phó Chân bị đuổi ra Phó gia, hắn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía mình.
Chờ đến khi Phó Đình lấy lại tinh thần, Phó Chân đã rời đi xa.
Hắn cùng Giang Hằng Thù tiếp tục hướng về phương xa đi đến.
Phó Đình như cũ không động đậy, các xe ở phía sau hắn không ngừng nhấn còi, nhưng suy nghĩ của hắn đã bay xa đến nơi nào rồi.
Tại sao quan hệ của bọn họ và Phó Chân lại biến thành như thế này?
Rất lâu sau đó, Phó Đình cúi đầu, ánh mắt hắn dừng ngoài cửa xe, hắn nhìn Giang Hằng Thù phất tay bắt taxi, kéo ra cửa xe để Phó Chân ngồi vào trước, sau đó Giang Hằng Thù cũng đi theo lên xe.
Cho đến khi xe taxi màu đỏ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn, Phó Đình như một người tuyết đang bị tan dần, động tác chậm chạp mà lái xe về nhà.
Trong phòng khách Phó gia hoàn toàn yên tĩnh, Phó Kiến Sâm đang ăn bữa tối ở nhà bếp, gọi quản gia lấy một bộ chén nĩa ra cho hắn để hắn ăn cơm cùng.
Phó Kiến Sâm chú ý tới tối hôm nay cảm xúc của Phó Đình không đúng lắm, hắn buông dao nĩa trong tay ra, đôi tay để chống lên bụng, thân thể hơi ngửa ra sau, giao điệp ở trên bụng nhỏ, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, hỏi Phó Đình: “Con làm sao vậy?”
Phó Đình nhớ tới hình ảnh Phó Chân nắm tay một người nam nhân đi trên phố, chuyện này cho dù hắn nói cho Phó Kiến Sâm, Phó Kiến Sâm chỉ sợ cũng sẽ không để ý, hắn lắc đầu, không nói gì.
“Ngày cưới của Loan Loan đã định ra, vào ngày 23 tháng 1.” Phó Kiến Sâm hướng Phó Đình nói.
“Khá tốt.” Phó Đình thất thần nói.
Phó Kiến Sâm nhăn mày lại, hỏi: “Rốt cuộc con bị làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Phó Kiến Sâm như là đã nhận ra cái gì, hắn trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi Phó Đình: “Con nhìn thấy Phó Chân?”
Giờ khắc này Phó Đình không muốn nói thật với ba mình, dưới ánh đèn sáng ngời khuôn mặt Phó Đình thoạt nhìn thêm vài phần tiêu tụy, hắn gục đầu xuống: “Không có.”
Phó Kiến Sâm liếc mắt nhìn Phó Đình đang nói dối mình, hắn lại không có vạch trần lời nói dối của Phó Đình, hắn nhớ tới ngày bọn bắt cóc gọi điện thoại đến, đến hôm nay hắn vẫn chưa điều tra được là ai kéo số ấy vào sổ đen.
“Ba ba, ca ca, con đã trở về.” Đường Loan Loan đẩy cửa ra, bước chân nhẹ nhàng đi đến.
Phó Đình quay đầu đi, nhìn về phía Đường Loan Loan, hắn cũng không muốn cười, chính là khi nhìn thấy Đường Loan Loan, trong nháy mắt hắn không tự chủ được cong khóe miệng, lúc đối mặt Đường Loan Loan hắn vĩnh viễn biến thành ca ca tốt nhất thế giới.
Mà Phó Kiến Sâm cũng hoàn toàn quên mất việc điều tra số điện thoại bọn bắt cóc, hắn còn đang muốn điều tra chuyện số điện thoại bọn bắt cóc bị đưa vào sổ đen, nhưng chỉ cần vừa thấy đến Đường Loan Loan, liền giống như đối mặt tran bảo quý giá nhất trên thế giới.
….
Khi Phó Chân trở lại phòng trọ đã là đêm khuya, hắn nói ngủ ngon với Giang Hằng Thù, liền trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Sau khi Giang Hằng Thù nghỉ việc ở công trường, về sau thời gian nhàn rỗi liền nhiều lên, phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng Phó Chân đọc sách, còn Phó Chân thì vẽ tranh.
Ánh dương ấm áp giữa mùa đông chiếu vào cửa kính, thanh âm bút chì cọ xát vào giấy không ngừng vang lên, khi nghe lại cảm thấy đây cũng là một giai điệu không tồi, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng sự ôn nhu trong phòng vẫn được lưu giữ lại.
Mỗi ngày Giang Hằng Thù đều báo cáo hành trình của mình với Phó Chân, buổi sáng hôm nay Phó Chân vẫn tiếp tục vẽ tranh ở trong phòng, Giang Hằng Thù buông quyển sách trên tay, hướng Phó Chân đang ở vùi đầu vẽ tranh nói: “Hôm nay anh phải về nhà một chuyến.”
Mẹ hắn mấy ngày nay không ngừng gọi điện thoại giục hắn về, cuối cùng còn dùng đe dọa để mệnh lệnh hắn trở về, mặc kệ hắn hiện tại đang vội cái gì, hôm nay hắn cần về nhà một chuyến.
“Khi nào trở về?” Phó Chân buông bút vẽ trong tay, ngẩng đầu hướng Giang Hằng Thù đối diện.
Bộ dạng hiện tại của Phó Chân ngoan ngoãn đến làm người đau lòng, Giang Hằng Thù xoa xoa đỉnh đầu hắn, nói: “Buổi tối hôm nay liền trở về.”
Phó Chân ừ một tiếng, hắn còn tưởng rằng Giang Hằng Thù phải đi rất lâu mới về, Giang Hằng Thù hỏi hắn: “Buổi tối em muốn ăn cái gì, lúc về anh mua cho em.”
Phó Chân lắc đầu: “Không cần mua, trong ngăn tủ còn có một ít mì sợi em ăn chưa hết.”
“Được.”
Giang Hằng Thù trở về thay một bộ quần áo liền rời đi, sau khi hắn đi, tốc độ vẽ của Phó Chân càng nhanh hơn rất nhiều, chỉ là ngẫu nhiên sẽ dừng bút, sờ sờ khóe môi vừa mới bị Giang Hằng Thù hôn.
Biệt thự Giang gia ở trên lưng chừng núi, lão quản gia mặc áo bành tô đứng ở ngoài cửa, hắn mang theo bao tay trắng, rất có phong phạm của một người thân sĩ, Giang Hằng Thù đi tới, kêu một tiếng: “Vương thúc.”
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.”
Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Vương thúc là người nhìn tiểu thiếu gia của Giang gia lớn lên, ông cơ hồ đem hắn trở thành con mình, một bên mở cửa, một bên hỏi Giang Hằng Thù: “Buổi tối hôm nay ngài muốn ăn cái gì, để tôi kêu phòng bếp chuẩn bị.”
Giang Hằng Thù: “Không cần chuẩn bị, buổi tối cháu còn phải đi về.”
Lời này mới vừa nói xong không bao lâu, Giang Hằng Thù lại nói: “Đúng rồi, Vương thúc giúp cháu làm một phần bánh dâu tây ngàn tầng đi, cháu muốn mang đi.”
Tuy rằng không biết tại sao ngày thường tiểu thiếu gia không thích ăn bánh ngọt nay lại yêu cầu làm một cái bánh dâu ngàn tầng, nhưng Vương thúc vẫn xứng chức mà đồng ý: “Được thưa thiếu gia”, ông lại nói tiếp, “Phu nhân chờ ngài ở trên tầng.”
Giang Hằng Thù gật đầu, đi dọc theo cầu thang màu nâu, dừng lại trước cửa phòng thứ hai ở phía đông, hắn gõ cửa, bà Giang thật mau đem cửa mở ra, nhìn thấy Giang Hằng Thù trở lại, trên mặt bà Giang lập tức tràn đầy ý cười.
“Cuối cùng đã trở lại.” Giang phu nhân vỗ vỗ bả vai Giang Hằng Thù, giang hai tay thân mật ôm lấy hắn.
Bà Giang mang Giang Hằng Thù đi đến phòng trà dưới lầu, sau khi hai người ngồi xuống, Giang phu nhân hỏi tình hình gần đây của Giang Hằng Thù, lại nói với hắn: “Ba con đi họp ở phía nam, tuần sau mới trở về, ông nội con thì xuất ngoại đi du lịch chắc phải đến tết Âm lịch mới về.”
“Con biết rồi, trước khi về con có gọi điện cho ba và ông.”
Bà Giang cười cười, vừa lòng lại tự hào mà nhìn đứa con của mình, nàng nghĩ tới cái gì, mở ra album trong di động ra, hướng Giang Hằng Thù nói: “Trong đây có ít ảnh chụp của các cô gái, con nhìn coi có vừa mắt ai, có thời gian mẹ sẽ an bài gặp mặt một lần, con cũng đã lớn như vậy, nên tìm một người bạn gái về.”
Giang Hằng Thù không có tiếp nhận di động mà bà Giang đưa, hắn hướng bà Giang nói: “Con có người yêu thích.”
“A?” Bà Giang sửng sốt một chút, ngay sau đó minh bạch ý của Giang Hằng Thù, ánh mắt sáng lên, biểu hiện thập phần vui sướng, “Khi nào mang về cho mẹ xem, mẹ không phải là người cổ hủ, cũng không chú ý chuyện môn đăng hộ đối gì, chỉ cần nhân phẩm của nàng tốt, mẹ liền vui vẻ. Mà nàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc gì? Các con quen nhau như thế nào……”
Giang Hằng Thù rũ con ngươi xuống, hướng Giang phu nhân nói: “Hắn là nam nhân.”
- -------
Bánh dâu tây ngàn tầng:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 30
Chương 30