DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 21

Giang Hằng Thù nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vầng trăng trên đầu, ánh sáng bạc rơi xuống rừng cây yên tĩnh, chiếu xuyên qua những cành cây rơi xuống mặt đất. Giày của Giang Hằng Thù đạp lên những chiếc lá khô, tạo ra những tiếng xào xạc, bước chân của Giang Hằng Thù ngày càng nhanh hơn.

Chiếc xe thể thao ngừng ở con đường nhỏ cách đó không xa, trên xe có một thanh niên tóc vàng đang ngồi, hắn đem cửa sổ hạ xuống, ngó đầu ra đánh giá phía sau lưng Giang Hằng Thù.

Phó Chân nhớ rõ người thanh niên này, hắn từng thấy người này hay đi bên cạnh Giang Hằng Thù, không biết người thanh niên này có quan hệ gì với Giang Hằng Thù, không lẽ hắn là người mà Giang Hằng Thù thích?

Phó Chân rũ mi mắt xuống, từ trong túi nilon lấy ra một viên đường, bỏ vào miệng, đường có vị đào, kèm theo vị bạc hà tươi mát, đầu óc đang mơ màng như được tưới vào một luồng gió mát, Phó Chân nghiêng đầu, càng lại gần Giang Hằng Thù thêm một chút.

Giang Hằng Thù dừng ở cửa xe, hướng Vương Đồng nói: “Cậu lái xe đi, đợi chút nữa đến chỗ bác sĩ Tống.”

Khi Giang Hằng Thù nói lời này, hắn nghe thấy Phó Chân thấp giọng hỏi: “Anh có thể nói về người anh thích cho tôi không?”

Giang Hằng Thù nghe rõ vấn đề của Phó Chân, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn hướng Phó Chân hỏi: “Cậu vừa rồi nói gì đó?”

Phó Chân lúc này đã không còn dũng khí đem câu kia hỏi lại, hắn nhấp miệng, phe phẩy đầu nói: “Không có gì.”

Vương Đồng từ trên xe nhảy xuống, một bên ngáp, một bên vòng qua bên lái xe, giống như rất lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi.

Giang Hằng Thù cửa xe ra, đem Phó Chân buông xuống, đỡ hắn lên xe, sau đó hắn cũng lên xe, liền ngồi ở bên người Phó Chân, Phó Chân dựa mặt vào lưng ghế, mí mắt rũ xuống một chút, thân thể hắn vô ý thức hướng về phía Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nâng lên tay đem đầu Phó Chân điều chỉnh một chút, làm hắn dựa vào càng thoải mái một chút.

Vương Đồng nổ máy khởi động xe, lúc quay đầu lại liền thấy được một màn vừa nãy, hắn thật sự không thể tin được Giang Hằng Thù sẽ làm động tác ôn nhu như vậy, hắn hiện tại còn nhớ rõ mùa hè năm trước thời điểm bọn họ rơi vào đầm lầy, Giang Hằng Thù hung tàn như thế nào.

Vương Đồng trong lòng yên lặng thở dài một hơi, không cùng người không cùng số mệnh, hắn nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, đây là ai vậy?”

Giang Hằng Thù xốc mí mắt lên nhìn Vương Đồng, nói: “Không liên quan gì tới cậu, lo lái xe đi.”

Vương Đồng quay đầu sách một tiếng, đối với hành vi của Giang Hằng Thù, đánh giá qua tám chữ: “Qua cầu rút ván, tá ma giết lừa.”

Giang Hằng Thù không nói chuyện, nhưng thật ra Phó Chân nhịn không được nhếch miệng cười một cái.

Xe thể thao càng chạy càng xa, dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh xuyên qua khu rừng này, bên đường cây cối phát ra tiếng sàn sạt cùng tiếng còi ô tô, Giang Hằng Thù lấy một chai nước từ trong túi ra, đem nắp bình vặn ra, đưa tới trước mặt Phó Chân: “Uống nước.”

Phó Chân mở mắt ra, tiếp nhận bình nước trên tay Giang Hằng Thù, uống hai ngụm nhỏ, rồi sau đó ngã vào trên vai Giang Hằng Thù, nặng nề ngủ.

Cho đến khi tới phòng khám bác sĩ Tống, Giang Hằng Thù cũng không có đánh thức Phó Chân dậy, mà là trực tiếp bế hắn ra, nhanh chóng đưa đến bên trong phòng khám.

Bác sĩ Tống thoạt nhìn không đến 30 tuổi, hắn ăn mặc một chiếc áo blouse trắng, mang theo gọng kính vàng, văn nhã lại nghiêm cẩn, hắn nhìn thoáng qua Phó Chân trong ngực Giang Hằng Thù, hơi hơi nhíu mày, hướng Giang Hằng Thù nói: “Đưa đến gian phòng thứ nhất phía đông kia.”

Sau khi Giang Hằng Thù đem người đưa vào liền bị bác sĩ Tống đuổi ra, hắn đứng ở ven tường cúi đầu nhìn di động, thời gian từng phút từng giây trôi qua, vừa nhấc mắt đã qua 1 giờ sáng.

Vương Đồng nhàm chán đứng đợi ở bên ngoài, hắn giúp Giang Hằng Thù tìm kiếm Phó Chân đã hơn 30 tiếng đồng hồ, chưa hề chợp mắt lấy một lát, hiện tại liền ngáp liên miên, khóe mắt cũng tràn ngập nước mắt.

Vương Đồng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái, sau khi đi ra hướng Giang Hằng Thù hỏi thăm: “Lão đại, hắn rốt cuộc là gì của anh, anh hơn phân nửa đêm không ngủ được, là vì tìm hắn.”

Giang Hằng Thù nhàn nhạt nói: “Người làm cùng trong công trường.”

Vương Đồng đợi một hồi lâu, lại không có nhận được câu trả lời đáng tin của Giang Hằng Thù, Vương Đồng nhìn ánh đèn trên nóc nhà nhìn đến đau mắt, Vương Đồng cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xem nhẹ một cách nghiêm trọng: “Anh lừa quỷ đi, những người công nhân khác ở công trường cũng mất tích, sao không thấy anh đi tìm? Anh là thánh mẫu sao lão đại?”

Giang Hằng Thù ngẩng đầu lên nhìn Vương Đồng, không giận tự uy.

“Được được được, em không nói nữa là được chứ gì,” Vương Đồng nháy mắt liền túng quẫn, hắn che miệng ngáp một cái, “Lão đại ngài còn có việc gì sao? Nếu không em lên lầu ngủ một giấc.”

“Đi đi.”

Vương Đồng lắc đầu xoay người hướng cầu thang đi lên, càng lúc tiếng bước chân càng xa, hắn cũng biến mất ở ngã rẽ cầu thang.

Giang Hằng Thù dựa người lên tường, buông di động, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, lấy ra một điếu ngậm trong miệng, hắn lấy bật lửa ra đang muốn đem thuốc lá châm lửa, động tác của hắn lại ngừng lại, hơi do dự một chút, lại đem bật lửa cùng thuocs lá cất vào túi.

Không lâu sau đó, bác sĩ Tống từ trong phòng di ra, hướng Giang Hằng Thù nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là lượng đường trong máu quá thấp, lúc về chuẩn bị ít đường glucose là được, lại nghỉ ngơi mấy ngày, liền khỏe mạnh.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, bộ dạng như không quá để ý, bác sĩ Tống tháo bao tay xuống, nói tiếp, “Bất quá trái tim hắn không tốt lắm, về sau có thời gian tới làm kiểm tra toàn thân.”

“Cảm ơn, vết thương trên đùi hắn không có việc gì đi?”

Bác sĩ Tống lắc đầu, “Đệ là bệnh cũ, hơn nữa đã qua thời gian trị liệu tốt nhất, ở chỗ tôi không có cách nào trị.”

“Đúng rồi, Vương Đồng đâu?” Bác sĩ Tống hỏi.

“Đi lên ngủ.”

“Được rồi, các cậu cũng về đi, tôi cũng đi ngủ.” Bác sĩ Tống hướng Giang Hằng Thù vẫy tay, làm bộ làm tịch mà ngáp một cái, cũng xoay người đi lên lầu.

Giang Hằng Thù đẩy cửa phòng ra, trong phòng chỉ còn lại một cái đèn ngủ, Phó Chân đang ngủ say, sắc mặt của hắn so với lúc Giang Hằng Thù mới cứu tốt hơn rất nhiều, tay trái hắn đang được truyền nước.

Giang Hằng Thù ánh mắt hơi lóe, bên trong mang theo một ít cảm xúc đặc biệt.

Phó Chân có lẽ là nghe được tiếng bước chân của hắn, mở mắt ra, thấy Giang Hằng Thù hướng mình đi tới, hắn mới nhận ra đây không phải là mơ, hắn mở miệng hỏi: “Anh đã đến rồi?”

Giang Hằng Thù hỏi hắn: “Cậu muốn về nhà hay ngủ lại đây một đêm?”

Phó Chân nghĩ nghĩ, thanh âm mềm mại nói: “Tôi muốn về nhà.”

“Được.”

Giang Hằng Thù cúi thân xuống một tay đem Phó Chân từ trên giường bệnh ôm lên, Phó Chân hoảng sợ, hai tay vội vàng ôm lấy Giang Hằng Thù, hắn tuy rằng thực thích Giang Hằng Thù, nhưng là bị hắn ôm vào ngực như vậy vẫn có chút thẹn thùng,đầu Phó Chân cơ hồ muốn chôn đến ngực, hắn đối Giang Hằng Thù nói: “Tôi có thể tự đi.”

Giang Hằng Thù không để ý đến lời nói của Phó Chân, hiện tại thời gian đã khuya, để Phó Chân tự đi, không chừng bên ngoài trời cũng sáng.

Tới khi ra khỏi phòng khám, Phó Chân mới chú ý tới Vương Đồng cũng không có ra theo, hắn hỏi Giang Hằng Thù: “Cái kia, hắn đâu?”

“Hắn lưu tại phòng khám.”

Phó Chân a một tiếng, sau đó đã bị Giang Hằng Thù đặt vào ghế phụ, hắn ngơ ngác mà nhìn Giang Hằng Thù đi vòng qua bên kia, kéo ra cửa xe ngồi ở vị trí lái.

“Thắt đai an toàn vào.” Giang Hằng Thù nhắc nhở nói.

Chờ Phó Chân thắt đai an toàn xong, Giang Hằng Thù khởi động xe chở hắn về phòng trọ, sau đó ôm hắn từ lầu một về tới phòng, lại đem hắn đặt lên giường mới buông ra.

“Chờ một chút,” Ngay khi Giang Hằng Thù muốn rời đi, Phó Chân vội vàng gọi hắn lại, hắn đem thẻ ngân hàng của mình ở dưới đệm lấy ra, đưa tới trước mặt Giang Hằng Thù, “Đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 771206, bên trong tiền không nhiều lắm, nhưng là ——”

Tầm mắt Giang Hằng Thù dừng ở thẻ ngân hàng trong tay Phó Chân, hỏi hắn: “Có ý tứ gì?”

Phó Chân mơ hồ cảm thấy thái độ của Giang Hằng Thù trong nháy mắt càng thêm lãnh đạm, nhưng là hắn không biết mình làm sai cái gì, hắn rũ con ngươi xuống, trong thanh âm mang theo thở dài: “Cái này hôm đó lúc trở về vốn muốn đưa cho anh, không nghĩ tới lại xảy ra loại sự tình này, tôi không giúp được anh cái gì, cái này là việc duy nhất tôi có thể làm."

Giang Hằng Thù đột nhiên nhớ lại ngày đó Phó Chân hỏi mình đến công trường làm gì, hắn khi đó nói với Phó Chân là mình thiếu tiền, chỗ nào đó trong lòng Giang Hằng Thù lặng yên sụp đổ, hắn lắc đầu cự tuyệt nói: “Tôi không cần.”

Phó Chân há miệng thở dốc, còn muốn nói gì, Giang Hằng Thù đánh gãy lời hắn nói: “Tôi thật sự không cần”, hắn ngồi xuống mép giường, nâng tay lên xoa nhẹ lên đầu Phó Chân, động tác tùy ý, lại lộ ra một tia ôn nhu.

Phó Chân hít hít cái mũi, nắm thẻ ngân hàng trong tay: “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Không có việc gì.”

Phó Chân mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Anh như thế nào biết tôi ở nơi đó?”

“Tìm Vương Đồng tra.” Giang Hằng Thù trả lời nói.

Buổi tối ngày hôm đó Giang Hằng Thù trở lại cho thuê phòng liền nhận thấy được Phó Chân không ở trong phòng, lúc ấy hắn cũng không có để ý, nhưng là ngày hôm sau Phó Chân cũng không xuất hiện ở công trường, hắn hướng quản đốc dò hỏi, quản đốc nói cho Giang Hằng Thù hắn cũng không gọi được cho Phó Chân, lúc này Giang Hằng Thù mới ý thức được Phó Chân có khả năng đã xảy ra chuyện.

Hắn liền tìm Vương Đồng điều tra camera theo dõi, liền tra ra được chiếc Minibus khả nghi, thời điểm hai Lưu gia huynh đệ bắt cóc Phó Chân cũng đã nghĩ qua, chiếc Minibus đi qua rất nhiều nơi không có camera theo dõi, Giang Hằng Thù chỉ có thể cùng Vương Đồng tra từng nơi một, rốt cuộc ở chạng vạng ngày hôm qua mới tìm được.

Giang Hằng Thù đứng lên nói: “Tôi cần phải trở về.”

Phó Chân nắm lấy vạt áo giò của Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù cúi đầu, nhìn về phía tay Phó Chân, những vết kim rên mu bàn tay hắn càng nhìn thấy rõ hơn lúc trước, hắn hỏi hắn: “Còn có việc gì sao?”

“Anh có thể ở lại với tôi một chút sao?” Phó Chân hỏi, thanh âm nho nhỏ.

Giang Hằng Thù giật giật môi, Phó Chân cho rằng hắn muốn cự tuyệt mình, ngón tay đang nắm lấy vạt áo của Giang Hằng Thù vô ý thức mà buông ra, Giang Hằng Thù lại cái gì cũng không có nói, yên lặng ngồi trở lại mép giường, hướng Phó Chân nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Đọc truyện chữ Full