*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dĩ Lâm nghe vậy từ hệ thống, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Nghe rất mới mẻ, đây là lần đầu tiên hệ thống có thông báo mà lại lạnh băng đến thế.
_ nói cách khác... Bây giờ thời gian còn lại để hoàn thành phó bản này của hắn, chỉ có một giờ đồng hồ.“Một tiếng sao? Thế cũng đủ rồi.”
Giang Dĩ Lâm thì thào nói.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu nói với Miles, “Giờ chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây... Đến tầng hầm.”
Miles nhìn thấy chiếc chìa khóa trên tay Giang Dĩ Lâm, gật đầu, mà qua vài giây sau, anh ta như chợt nghĩ đến cái gì đó thế là gọi, “Khoan đã... Giang, máy quay của tớ vẫn còn trong phòng cứu thương!”
Giang Dĩ Lâm giật mình.
Lúc này hắn mới nhớ ra cái camera quay đêm của mình, nó không đang ở trong túi.
_ quần áo đã bị Bác Sĩ thay ra, camera ban đêm rất có thể cũng bị Bác Sĩ lấy đi rồi.
Chàng trai tóc đen sờ cằm, cứ có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ khó tả.
Miles trông có chút uể oải, nhưng lại lắc đầu nói, “Không sao, việc đó không phải mấu chốt, dù có thiếu vài bằng chứng đi nữa, nhưng nếu như chúng ta sống sót thoát khỏi đây... Chỉ cần thu hút sự quan tâm của chính phủ, thì rất có thể họ sẽ đến điều tra nhà thương điên này thôi.”
_nghe không có vẻ đơn giản như vậy.
Giang Dĩ Lâm nghe Miles nói đơn thuần như thế, lòng thầm cười nhẹ.
Dựa trên lời của Bác Sĩ trước đó, cái nhà thương điên này tám chín phần mười chính là âm mưu của chính phủ Mỹ đương nhiệm, nhưng vẫn còn một khả năng rất lớn, chính là kế hoạch mật do chính phủ tiền nhậm để lại.
Có điều, lúc này hắn không thể phá hủy hi vọng của Miles, Giang Dĩ Lâm nhẹ giọng an ủi một câu, mỉm cười nói, “Máy quay đêm phải nói rất quan trọng đối với chúng ta, không sao, chúng ta có thể quay lại phòng cứu thương tìm.”
Nói rồi, chàng trai tóc đen tay gõ gõ lên tường thang máy, dường như đang tìm cửa ngầm gì đó.
Toàn bộ thang máy bị kẹt ở không gian giữa tầng bốn và tầng năm, muốn đi ra ngoài thì đành phải tìm một con đường khác.
Giang Dĩ Lâm nhìn trần thang máy, hơi cau mày, dường như đã thấy được chỗ bất thường.
Chàng trai tóc đen gõ một cái lên một chỗ hơi gồ lên trên trần thang máy, đoán có lẽ phía bên kia là một thứ giống như ống thông gió vậy.
Hắn đảo mắt nhìn Miles, Miles gật đầu, rất ăn ý để Giang Dĩ Lâm lấy vai mình làm tựa, cánh tay lập tức đẩy lên phía trên.
“Kéttttt”
Tấm trần thang máy đã được tháo dỡ ngay sau đó.
Chàng trai tóc đen nhanh nhẹn trèo ra, sau đó bám vào dây thép thang máy, rồi lại nhảy lên một cái, quay trở lại chỗ tầng năm, Miles cũng theo sát phía sau.
Bọn họ quay về phòng cứu thương, Giang Dĩ Lâm lục tìm vài nơi nhưng vẫn không thấy cái camera ban đêm của mình đâu,, hắn không khỏi nhíu mày. Mà Miles lại khá may mắn.
Anh ta đã tìm được thiết bị của mình trong ngăn kéo của Bác Sĩ.
Giang Dĩ Lâm lại mở vài cái tủ, sau đó cau mày, hắn thầm ước tính thời gian một chút.
_ bây giờ nhìn sơ cũng đã qua khoảng năm phút... Hắn không thể tốn nhiều thời gian hơn chỉ để đi tìm camera ban đêm được.
_cơ mà kể cũng lạ, cái camera ban đêm ấy rốt cuộc Bác Sĩ đã giấu ở đâu chứ...? Cả cái phòng cứu thương hình như cũng đâu còn chỗ nào khác để giấu đồ nữa.
Giang Dĩ Lâm như có điều suy nghĩ sờ cằm.
_đổi góc độ khác, nó thật sự bị Bác Sĩ giấu đi sao?
_... Khi đó mình còn đang trong cơn hôn mê, về cơ bản đến bản thân cũng không biết rốt cuộc là ai đã giấu cái camera ban đêm đi được.
Miles gõ gõ cái máy quay ban đêm trong tay mình.
Anh ta mở ra nhìn thử, may mắn chính là trong này vẫn còn gần nửa pin.
Miles ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Lâm, đôi mắt sáng ngời tít lại.
“Không sao đâu, Giang, để tớ đi trước, cậu cứ ở phía sau là được rồi.”
“… để tớ làm con mắt của cậu, dẫn đường cho cậu đi vậy ha.”
Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt, đảo mắt nhìn máy quay ban đêm trong tay Miles.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ có cảm giác cái máy quay ban đêm trong tay Miles khá là giống cái của mình.
Chẳng qua, ngẫm lại thì, trong cái phó bản này, hắn và Miles nếu thân là bạn bè, vậy rất có thể máy quay đã mua loại giống nhau ngay từ trước khi phó bản bắt đầu rồi.
Chàng trai tóc đen nén xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, hơi nhếch môi nói, “Được thôi.”
…
Bọn họ lần nữa đi xuống cầu thang.
“Lạch cạcccch … lạch cạcccch…”
“Lạch cạcccch … lạch cạcccch…”
Vào thời điểm này, nhà thương điên Núi Lớn có vẻ vô cùng yên tĩnh, Giang Dĩ Lâm từ cầu thang tầng cao nhất đến tầng thấp nhất nhìn thấy rất nhiều thi thể.
Cơ thể bọn họ da thịt không được hoàn chỉnh bao nhiêu mảng, nhìn có lẽ là kỹ thuật hành hạ dã man của Tay Kéo đây mà.
Giang Dĩ Lâm thả nhẹ bước chân.
Đoạn đường này, hình như có hơi yên bình quá.
_ bọn họ không gặp lại bệnh nhân tâm thần có tính công kích khá mạnh nào khác nữa.
Miles giơ camera trong tay lên, rất nhanh đã theo Giang Dĩ Lâm đi trong bóng tối xuống một tầng bên dưới lòng đất.
Bọn họ lại đi đến sân bãi miệng đường ống nước thải, trong cái mùi thối um khó tả ấy, chàng trai tóc đen theo sát bước chân Miles, nhưng vẻ mặt suy tư vẫn không thay đổi.
Cảm giác phương hướng của Miles tốt ngoài dự đoán, rất nhanh bọn họ đã đến cửa chính phòng thí nghiệm thứ ba – trên thực tế tuy rằng nơi này đúng là có biểu thị trên bản đồ, nhưng những nơi lân cận nó lại có rất nhiều chướng ngại vật.
Giang Dĩ Lâm từ phía sau Miles nhẹ nhàng đi lên trước, lấy chìa khóa trong túi ra.
Ở trong bóng tối, Miles cầm lấy tay Giang Dĩ Lâm.
Cách lớp băng vải, không biết có phải vì căng thẳng lẫn sợ hãi hay không mà tay Miles có hơi lạnh ngắt, nhưng vẫn đủ an lòng người.
Người nam nhẹ giọng nói, “Để tớ mở đi, Giang, nơi này quá tối, cậu có lẽ sẽ có chút không tiện.”
Tiếng chìa khóa tra ổ nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất mở ra.
Cả căn phòng thí nghiệm, cứ như thế hiện lên trước mắt họ.
Ở lối đi được khắc đá hoa cương, nên trông cứ như một cái hang động vậy.
Mà ngoài ý muốn, bên trong lại sáng đèn, hoàn toàn khác với cảnh bóng tối ngoài kia.
Sau khi đi vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Miles cũng cất cái camera ban đêm đi, rồi ngoan ngoãn theo sau Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen đi lên trước, đến một căn phòng nọ thì chợt dừng bước.
Hắn bất ngờ phá nát cánh cửa.
Trong phòng, phía sau bàn làm việc có một ông chú đang ngồi... Một ông chú người khô đét, tưởng chừng sắp gần đất xa trời nhưng khí sắc lại vô cùng tốt.
Ông ta hơi híp hai mắt, rồi lại hé ra, dường như bị quấy rầy bởi động tĩnh.
Giang Dĩ Lâm nhìn ông chú ngồi xe lăn trước mặt, trong đầu phân tích.
Ông ta dù cho trông như sắp sửa bước một chân vào mộ phần nhưng mặt mũi lại không hề có vẻ già nua, như thể tinh thần và sức lực cực kỳ dồi dào vậy.
Qua bộ đồng phục cũng như trạng thái tinh thần lúc này của ông ta mà suy luận, ông ta chắc là người có quyền hạn cao nhất của cái phòng thí nghiệm này.
Ông chú quan sát Giang Dĩ Lâm cùng với Miles ở phía sau hắn một hồi, chợt nói, “Chúng bay không phải nhân viên bệnh viện tâm thần này, cũng không phải bệnh nhân tâm thần các thứ, đúng chứ?”
Giang Dĩ Lâm mím môi, nhìn ông già, mà ông ta cũng không đợi chàng trai tóc đen đưa ra nghi vấn, tự mình cười khẽ nói.
“Thật ra, tao là người phụ trách cao nhất của cái bệnh viện tâm thần này, hầu hết các dữ liệu về nhân viên cũng như bệnh nhân đều được in trong não tao... Tao rất khó để quên bọn họ, tao có thể 100% xác định, trong dữ liệu không có mặt chúng bay.”
“Bởi vì họ là tư liệu sống của ông, cho nên ông mới có thể ghi nhớ rõ ràng như vậy sao?”
Giang Dĩ Lâm nói nghe khá lạnh lùng.
“Ồ không, người trẻ tuổi ạ, mày không thể nói thế được... Thái độ của tụi tao đối với đại đa số bệnh nhân vẫn tương đối hữu hảo, nhưng mà đối với phần nhỏ những người đã bị người thân bỏ mặt, hoặc đến Chúa tội phậm phần nhỏ đã bị người nhà vứt bỏ người, hoặc là tội phạm tử hình bị Thượng Đế vứt bỏ, tụi tao có thể sẽ không trưng mặt nhân từ gì đâu.”
Ông ta mỉm cười, hai tay khoanh lại nhìn Giang Dĩ Lâm nói, “Chính thức giới thiệu, tên của tao là Rudolf... Người trẻ tuổi ạ, tao cần sự hỗ trợ của mày.”
“Hỗ trợ?”
Giang Dĩ Lâm mỉm cười nhìn ông già, không định tỏ thái độ gì, chỉ đáp lại với giọng điệu khá là lạnh nhạt, “Nếu ông thật sự cần sự hỗ trợ của bọn này thì ít nhất cũng phải đưa ra chút thành ý chứ... Ví dụ như để bọn này được tiếp cận sự thật bị che giấu của cái bệnh viện này vậy.”
“Được chứ.”
Rudolf chậm rãi nói, “Tao không biết mày đã biết được bao nhiêu, nhưng mày đã đến hẳn nơi này, chứng tỏ mày cũng có biết đôi chút về dự án nghiên cứu của cái bệnh viện tâm thần này nhỉ.”
“Dự án Walrider, dựa trên dự án nghiên cứu của nhóm các nhà khoa học làm việc cho Hitler vào Thế Chiến II mà tạo ra sản phẩm.”
“Mày không thể phủ nhận, cái đầu của gã điên đó, phải nói là có một số ý tưởng đáng tham khảo đấy chứ.”
“Cái gọi là Dự án Walrider, thật ra trên bản chất là một loại robot nano. Tao giải thích đơn giản chút vậy... Mày nghĩ đi, nhân loại tồn tại đã hàng thế kỷ, không lúc nào không nghĩ đến một vấn đề, đó chính là – tiến hóa
“Tiềm năng của não bộ con người là vô hạn, nhưng mà chính thứ gọi là bộ da cũng như bắp thịt, theo một ý nghĩa nào đó đã hạn chế tiềm năng này.”
“Cho nên, khi cuộc chiến đã gần đi đến thất bại, nhà khoa học thuộc hạ của Hitler đã đưa ra một đề xuất, đó là bằng một phương thức nào đó để chuyển hóa linh hồn con người thành một tồn tại tương tự như người máy nano, tách khỏi cơ thể để thực hiện một số công chuyện.”
Nói đến đây, ông ta cũng không khỏi hơi bị kích động, ngón tay đưa ra nhịp nhịp bàn nói, “Mày có biết điều đó có nghĩa là gì không?! Nó có nghĩa là... Chúng sẽ trở thành một thứ gần như không gì không làm được! Sau khi linh hồn thoát ra khỏi thể xác, bất cứ vũ khí nào cũng không thể làm gì được nó... Nói cách khác, trong thế giới này, chúng là sản phẩm tựa như thần linh vậy!”
“Nhưng những sản phẩm tựa thần này, lại không thể tránh khỏi một nhược điểm trí mạng.”.”
Giang Dĩ Lâm nhìn ông già, nhả từng chữ mà nói, “Hay còn là... Nếu như phá hủy thân xác mà nó đang bám nhờ, nó sẽ chết đi, đúng chứ?” Ông ta nghe thế thì cười cười.
Ông hài lòng nhìn Giang Dĩ Lâm một cái, nói, “Quả nhiên là mày rất thông minh.”
Ông ta từ tốn lấy ra một tập hồ sơ ghi nhận từ bên dưới, “Thí nghiệm trên mấy ngàn người... Cuối cùng chỉ có một người thông qua, người đó chính là Billy.”
Ông ta hạ giọng, bàn tay gầy gầy trơ xương dò trên tập hồ sư, dường như có chút không muốn, “Nhưng thí nghiệm lại nảy sinh một chút ngoài ý muốn... Thiết bị kiểm soát tư duy lại mất hiệu lực với Billy, cho nên hắn ta sau một lần thí nghiệm đã lâm vào trạng thái điên loạn, linh hồn thoát khỏi thể xác, bắt đầu cuộc càn quét bệnh viện tâm thần mà không khác gì cuộc tàn sát.”
“Mặc dù tao cảm thấy vô cùng đáng tiếc... Nhưng tao hi vọng mày có thể phá đi ống nuôi cấy Billy. Đây là việc tao mong mày có thể làm được.” “… tất nhiên, không chỉ mỗi tao được hỗ trợ, mà cũng giúp cho chính bản thân mày. Nếu như ống nuôi cấy của Billy không bị phá, hắn ta sẽ không tha cho bất cứ người sống rời khỏi bệnh viện tâm thần này đâu.”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.
『 tíccch… tíccch… 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan: 90% 』
_ quả nhiên...
_ cho dù ông ta có nhắc tới, có lẽ cũng gần như chính là việc thật, tiến độ thăm dò thế giới quan vẫn không đạt đến 100%, còn kém chút nữa.
Điều này càng khẳng định suy nghĩ mơ hồ trong nội tâm Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen hờ hững nhìn ông chú, nhận lấy tập hồ sơ ông ta đưa mình, cũng không nói gì.
Giang Dĩ Lâm và Miles cùng với ông chú ra khỏi phòng, sau khi đi hết hành lang, bọn họ thấy được toàn cảnh phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất chia làm hai tầng, bọn họ hiện tại hẳn là đang đứng trong phòng quản lí ở trên cao nhất.
Gạt thi thể đã ngạt thở mà chết nằm gục trên thiết bị, Giang Dĩ Lâm nhìn bảng điều khiển, thử ấn vài nút, phát hiện những thiết bị này dường như đã bị hư hại nghiêm trọng, không thể sử dụng nữa.
Chàng trai tóc đen nhìn xuống vài chục ống nuôi cấy bên dới qua cửa sổ kính, hình như chúng đã bị vô hiệu hóa, những cơ thể ngâm bên trong cũng hóa thành xác khô, trông rất kinh dị.
Mà ống nuôi cấy ở giữa của hàng thứ nhất vẫn còn rung rung rất nhẹ, bên trong có một người đàn ông khỏa thân với cơ thể khá hoàn chỉnh.
Trên người người đàn ông cắm đầy ống dẫn trong suốt, khoảng cách hơi xa, không thấy rõ diện mạo, chất lỏng màu xanh biếc bên trong nổi ùng ục bọt khí.
Người đàn ông ấy không mở mắt.
Nhưng mà... Giang Dĩ Lâm lại có một loại dự cảm.
_ hắn ta có lẽ... Đi tìm vị trí hiện tại của mình không sai vào đâu được, tựa như một con mãnh thú không bao giờ ngủ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 79: Không nơi để trốn (20)
Chương 79: Không nơi để trốn (20)