*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chàng trai tóc đen vừa nói ra câu nọ khỏi miệng, Đầu Bếp Frank đã giật mạnh lông mày bên phải.
Tròng mắt gã nhanh chóng long lên vẻ tức tối, biểu cảm cũng cũng có chút hung tợn.
Gã Đầu Trọc cảm thấy Đầu Bếp Frank càng lúc càng nổi bão, trong lòng cũng khá e ngại.
Dẫu sao, nếu gã muốn thỏa mãn ham mê ăn uống của mình, gã vẫn phải làm theo lời Frank... Không thể chọc giận Frank, cũng không thể để người khác chọc giận Frank.
Tay gã siết thật chặt khớp tay Giang Dĩ Lâm, đến nỗi Giang Dĩ Lâm cũng thấy có hơi đau.
Gã Đầu Trọc nói rất nhẹ, “Mày cũng nên nghe lời chút đi... Đừng có nói mấy lời khiêu khích này nữa.”
Gã lén ngó qua Frank, quả nhiên, cái gã đàn ông gầy còm này, điệu cười trên khóe miệng đã càng lúc càng méo mó, nhưng gã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Gã ta nhẹ nhàng thổi một hơi về phía cằm Giang Dĩ Lâm.
“Anh bạn nhỏ, có ngon thì... MÀY NÓI LẠI LẦN NỮA COI?”
Giang Dĩ Lâm mỉm cười nhìn Frank, nhẹ giọng nói, “Có nói lại bao nhiêu lần cũng như nhau thôi... Tao không cần đồng bọn, tụi mày cũng không xứng làm đồng bọn của tao.”
“Rất hay... HAY LẮM.”
Frank rõ ràng trong khá tức giận, gã ta cười khẩy một tiếng, nhẹ nhấc thanh cưa máy khỏi vai mình, “Cạch cạch…” một tiếng, mở công tắc lên.
“Brưm… brưm”
Tiếng cưa máy, vang lên bên tai Giang Dĩ Lâm, một cách chậm rãi.
“Trước khi tao bước vào cái bệnh viện tâm thần này, tao đã được nghe người ta nói cho một điều...”
“Khi một người bị người ta chỉa cây súng lục vào gáy, hoặc suýt thì bị giết ngay trên giường, thì người đó sẽ không từ chối yêu cầu của người khác đưa ra đâu.”
Tia lửa lách tách trong không khí, nhảy nhót trước mặt Giang Dĩ Lâm, đầu lưỡi cưa máy bén ngót càng lúc càng sát đầu mũi hắn.
“Câu này tao cũng quên mất đã nghe ở đâu rồi... Cơ mà...”
Frank thè lưỡi liếm mép, “Bây giờ đây tao cảm thấy rất là tò mò... Tao chợt muốn thử nghiệm chút xem, mày có chịu nghe thật không đây? Anh bạn nhỏ ạ.”
Giang Dĩ Lâm nhìn lưỡi dao bén ngót kia mỗi lúc một sát, hắn biết, Đầu Bếp Frank đang chờ mình nói lời cầu xin tha, nhưng chàng trai tóc đen vẫn cứ mím môi, mặt thờ ơ.
Đến lúc này, Frank cũng không khỏi có chút nôn nóng trong lòng.
_ lì lợm đến vậy luôn? Thà bị tao lấy cưa máy chặt thành thịt băm... Cũng không muốn cầu xin sao?Frank nhếch lên ý cười quái dị nơi khóe môi.
_ vậy thì tao đành đáp ứng mày thôi ha.
Tốc độ cưa máy kề vào nhanh dần, đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm lại vươn tay còn lại, cùng với cái tay đang bị Gã Đầu Trọc nắm chặt, hai tay cùng vận sức, trong tình huống Gã Đầu Trọc không đề phòng, bất ngờ gạt tắt công tắc điện đã bị hỏng mất một nữa.
“Vụt… vụt…”
Ánh sáng chợt chớp nháy một hồi, qua giây lát lập tức tối đi.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 60% 』
Sự thật thì, đối với Đầu Bếp Frank cũng như những người khác trong bệnh viện tâm thần này mà nói, bọn họ không có độ nhạy cảm mạnh với ánh sáng, sau khi được cải tạo cơ thể, họ có thể nhìn được khá rõ vật thể trong bóng tối, cho nên, vào thời gian căn phòng này vẫn còn tối đèn, Frank chỉ hơi co lại đồng tử một tí.
_ nhưng mà, chuyện Giang Dĩ Lâm đã làm... Vốn mục tiêu cũng không nhằm vào bản thân hắn.Không gian vừa quay về với bóng tối, vẻ mặt Gã Đầu Trọc đã lập tức thư thái hơn mấy phần, có một sự thỏa mãn và lười nhác như một chú mèo, không tự chủ thả tay ra một chút.
Nhân khúc ngoặc* này, Giang Dĩ Lâm thoát tay ra khỏi, hơi khòm mình xuống, tránh cú chém từ chiếc máy cưa điện của Frank.
*bẻ lái
Chân hắn chợt đưa ra sau đạp một cú lên tường, mượn lực phản lại từ mặt tường, sau đó nhảy bật lên phía trước, bắt lấy chiếc camera nhìn đêm để dưới đất lên, lấy chiếc camera làm tầm nhìn, nhanh chóng chạy về phía trước.
“THẰNG NGU! TAO ĐÃ BẢO MÀY GIỮ CHẶT NÓ VÀO... MÀY LẠI ĐI THẢ NÓ RA!”
Giang Dĩ Lâm nghe thấy tiếng mắng chửi từ sau lưng, có vẻ là Frank đang trách mắng nặng nề Gã Đầu Trọc.
Ở đầu bên kia, cưa máy lại lần nữa đâm vào trong tường, giúp kéo chút thì giờ cho Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen đang trên đường cũng phải hơi nhếch môi.
Dựa trên loạt hành vi trước đó của Gã Đầu Trọc, Giang Dĩ Lâm đã đoán rằng gã có độ nhạy cảm với ánh sáng rất mạnh, còn Đầu Bếp Frank tuy cầm cưa máy, nhờ đó tăng lên sức tấn công của gã ta, nhưng cũng vì thế mà gã ta có hơi bất tiện và chậm chạp khi hành động, không nhanh nhạy bằng Gã Đầu Trọc, cho nên, nếu muốn bỏ chạy thật nhanh, điểm cần phá chính là ở Gã Đầu Trọc. *điểm nứt, crack
“Khỉ gió, mày đừng hòng trốn! Tao đã nói rồi... Tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá thật lớn!”
Giang Dĩ Lâm nghe thấy từ sau lưng mình, Frank vừa gào thét như vậy vừa đuổi theo hắn, mà dựa trên những tiếng bước chân lộn xộn kia, Gã Đầu Trọc so với Frank, gã gần với hắn hơn.
Giang Dĩ Lâm không dừng chân chạy, qua tần số bước chân cùng với âm thanh lớn nhỏ để phán đoán khoảng cách giữa họ.
_ quả nhiên... Không hổ là cơ thể có tố chất vượt trội gấp ba lần... So với người bình thường đó sao?
Khoảng cách giữa bọn họ dần dần bị thu hẹp, dẫu lúc chạy trốn Giang Dĩ Lâm có dùng cách khoa học cỡ nào, đạt đến tốc độ gần với mức cực hạn của người bình thường khi chạy vọt lên trong thời gian ngắn, vẫn không tài nào kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ.
Chạy qua vài khúc cua, Giang Dĩ Lâm thầm suy tính đối sách, thì nhớ tới hành lang được chế từ lưới sắt trên lầu ba – nếu là ở đó...
_ nếu là ở đó...
Chàng trai tóc đen đồng tử hơi co lại, camera nhìn đêm mà hắn đang dùng, cho trống trải tầm mắt mình một chút.
“Chết tiệt! Đừng hòng trốn!!”
Âm thanh đằng sau, càng lúc càng vang dội và dữ dằn.
...
Frank giơ cao cưa máy trong tay, vẻ mặt mỗi lúc một sốt ruột.
Tuy rằng khoảng cách giữa gã ta và chàng trai tóc đen đang không ngừng bị rút ngắn, nhưng chàng trai nọ rõ ràng rất thông minh, hắn liên tục lợi dụng đổi hướng lúc băng qua khúc rẽ, giữ khoảng cách không đổi của gã ta và Gã Đầu Trọc...
Mỗi lần Frank cảm giác mình sắp tóm được thằng ranh kia... Nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Dĩ Lâm dễ dàng tuột khỏi tay.
Có vài lần còn phải cái tư thế chạy của Gã Đầu Trọc trước mặt, chặn mất tầm nhìn của Frank, gã thậm chí nhịn hết nổi bám vào vạt áo của Gã Đầu Trọc, làm gã phải ngửa ra sau, lùi ra sau gã.
“Khỉ gió, mày cản trở đường đi của tao đó! Đồ ngu!”
Qua vài bận, gã ta phát hiện Giang Dĩ Lâm chạy tới một phòng bệnh nam, Frank bỗng dừng bước, khóe môi nở nụ cười dị dị, gã ta bảo Gã Đầu Trọc bọc bên bên ngoài, chặn trước chỗ cửa.
Phía sau cánh cửa, bước chân Frank thả rất nhẹ.
“Lộp cộp… lộp cộp…”
“Lộp cộp… lộp cộp…”
Tiếng bước chân ma quái, trong màn đêm này vang lên một cách chậm rãi.
_mày cứ như hoảng quá không chọn đường ấy, anh bạn nhỏ ạ... Cứ để tao, để tao dạy mày vài thứ, đáp lại sự bất kính của mày.
Chàng trai tóc đen vào trong rồi, rất cẩn thận đóng cửa lại ngay, khóa trái.
Nhưng mà, dù có khóa lại thì cũng không có tác dụng là bao với Frank, cùng lắm là chỉ tốn mất nửa phút của gã ta, bật cưa máy lên, sau đó dùng lưới cưa bén ngót kia phá banh ổ khóa rồi.
Gã ta lại tắt cưa máy đi lần nữa, thậm chí mang tâm trạng rất tốt mà chỉnh chỉnh cổ áo mình, hài lòng mở cửa ra, ấy nhưng nụ cười trên khóe môi... Đã dần cứng lại.
Bởi vì gã ta phát hiện,
Bên trong căn phòng bệnh này...
Dường như cũng không có bóng dáng gã trai trẻ kia đâu cả....
Giang Dĩ Lâm náu mình trong bóng tối, nín thở ngưng thần, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân của Frank còn trầm đục hơn Gã Đầu Trọc-
_ điều này rất kỳ lạ, cho dù Frank có thân hình gầy còm hơn, nhưng lực chân lại không kém hơn chút nào.“Xẹt xẹt… xẹt xẹt…”
Công tắc máy cưa được Frank chỉnh đến mức cao nhất, cho thấy vô cùng rõ ràng cảm xúc ác liệt hiện tại của gã ta.
“Chết tiệt... CHẾT TIỆT! Tại sao nó không có ở đây?! Tao rõ ràng đã thấy nó bước vào phòng này mà?!”
Giang Dĩ Lâm nghe âm thanh phát ra từ ngoài kia có thể đoán được, có vẻ như – tính khí của ngài đầu bếp rất không tốt, gã ta đang liên tục quơ quào thanh cưa máy sắc bén vô cùng kia, tiếng “Xẹt… xẹt...” liên tục vang lên.
Tiếng cưa máy chém vào từng cái giường bệnh, xé toạc từng tấm ga trải giường... Tiếng giá kim loại bị uốn gãy... Tiếng ngăn kéo bị kéo ra... Đều hòa âm với nhau.
Gã Đầu Trọc dường như cũng từ trước cửa đi vào, bọn họ lục soát hết giường này đến giường khác, vẫn không thể tìm được bất cứ dấu vết nào của hắn.
“Nó đi từ cửa sau... Lúc mày ở ngoài trông cửa, có thấy nó đi ra không, hử?”
“Tao không rõ nữa... Tao chỉ chắc chắn trong lúc tao trông chừng, cửa phòng vẫn mở, nhưng mà tao lại không biết nó mở từ bao giờ...”
“Được rồi Frank, mày nổi sùng thì cũng phải có lý do chứ... Mắc gì phải trút giận lên tao?! Dù nó có nhanh đến cỡ nào đi nữa, nó trốn, còn chúng ta vẫn có thể truy tìm nó mà! Nó chắc chỉ đi không xa đâu.”
Cả hai hầu như đều hùng hùng hổ hổ, tính khí cũng không tốt mấy – tất nhiên, dù có là ai thì khi thấy con mồi mà mình cứ ngỡ đã tính toán kỹ lưỡng, nắm trong lòng bàn tay mình, lúc mở ra lại thấy trống không, tính khí sao mà bình tĩnh cho được, huống chi còn là mấy tay bệnh nhân đã không được bình thường cho lắm rồi.
Tiếng bước chân của họ càng chạy càng xa, dường như là vội vã rời khỏi phòng bệnh này, bắt đầu lần theo dấu vết của chàng trai mà họ biết, người đã chạy được một khoảng rồi.
Giang Dĩ Lâm cứ thế mà chờ cho một hồi, xác định bọn họ không quay lại hồi mã thương* mà giết, nghiêng đầu, nhìn sang anh chàng tóc quăn màu trà bên cạnh mình.
thuật ngữ "Hồi mã thương" còn dùng để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh hay cả bóng đá. (nguồn: )
Nói đúng hơn, chính là cái người cách đây không lâu, bị hắn hoàn toàn xem như một khối thi thể... Mà sờ soạng khắp người y, lục soát trên người y.
Vị trí mà bọn họ đang trốn hiện tại chính là bên trong cánh cửa ngầm khuất sau cửa.
Khi Giang Dĩ Lâm bước vào phòng bệnh này, thời điểm mới khóa cửa lại, thì đã thấy trên chiếc giường bệnh cách đó không xa, người mà hắn vốn cho là thi thể, lại từ từ ngồi dậy, ngoắc ngoắc tay với Giang Dĩ Lâm, dẫn hắn vào phòng tối này.
Tình huống gấp gáp, sau khi phán định ban đầu uy hiếp với hắn về sau, Giang Dĩ Lâm cũng theo vào, mà hiện tại hắn cũng có thể đánh giá kỹ hơn về anh chàng này rồi.
Vì đôi mắt trông có vẻ hơi rũ xuống, thần thái của anh chàng này nhìn rất u sầu, y nở một nụ cười nhàn nhạt với Giang Dĩ Lâm.
Vừa cười lên một cái, cái lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện nơi khóe môi.
Mà thần thái có chút u sầu của y, khiến Giang Dĩ Lâm nhớ đến một người – chính là người anh trong cặp song sinh ở trong phòng bệnh trước đó, làm hành động thất lẽ với hắn, hiện đã bị hắn đánh ngất, Anthony.
_ khoan đã... Anthony đã từng nói, tất cả hành vi của họ đều là dược cha sứ dạy bảo cho, tuy rằng nói theo lẽ thường thì, cha sứ hẳn là một nhân vật có tuổi tác nhất định cũng như sõi đời, nhưng trong bệnh viện tâm thần này, mọi thứ đều không thể phán đoán theo lẽ thường...
Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, giây sau đó, anh chàng tóc quăn màu trà trước mặt hắn, từ tốn móc ra từ phía sau một cây thánh giá.
Chàng trai tóc đen thậm chí cũng không biết đối phương lấy ra từ đâu nữa... Bởi vì lúc trước lục soát toàn thân y, Giang Dĩ Lâm khẳng định, đối phương hẳn không giấu bất cứ thứ gì trên người cả.
Cơ mà, thời điểm anh chàng tóc quăn màu trà lấy thánh giá ra, Giang Dĩ Lâm đã có thể xác định... Người này tám chín phần mười chính là cha sứ trong miệng tụi Anthony.
Ngài Cha sứ đột nhiên kề gần vào Giang Dĩ Lâm, dưới ánh mắt đề phòng của chàng trai tóc đen, như có chút ngại ngùng cầm thánh giá của mình, đưa sang.
“Ừm thì... Có thể trả lại tôi giấy nhật ký không? Để trao đổi, tôi có thể cho cậu thánh giá này.”
“… nó có thể phù hộ cậu trong bệnh viện tâm thần này, không phải bị linh hồn tà ma nhập thể.”
Thấy Giang Dĩ Lâm không hề bị lay động, không nhận lấy thánh giá của y, ngài Cha sứ trên mặt hiện lên thoáng qua chút cảm xúc bối rối.
Y tiến về phía trước một bước, mái tóc quăn màu trà kia nhẹ nhàng phất qua đôi má mịn màng của chàng trai tóc đen.
Trong một khoảng cách rất gần, y đưa tay, chỉ trong một cái chớp mắt Giang Dĩ Lâm phản ứng không kịp, sợi dây xích bạc đã khóa trên cổ chàng trai.
“Cùm cụp …” một tiếng.
Cây thánh giá được chế tác tinh xảo đẹp đẽ, nhẹ nhàng gẩy gẩy ở vị trí xương đòn của Giang Dĩ Lâm.
Cha sứ lui về sau một bước, nhẹ nhếch môi.
_ ta trói em lại rồi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 68: Không nơi để trốn (9)
Chương 68: Không nơi để trốn (9)