*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lạch cạch …”
Âm thanh vang vọng trong bóng đêm càng thêm rõ rệt, như thể có ai đó ghé vào tai hắn, khẽ lay động xiềng xích Tử thần vậy.
Nghe thấy âm thanh này, Giang Dĩ Lâm khẽ nhíu mày.
Hắn bình tĩnh nhìn khúc rẽ cách đó không xa.
Nếu như Jeff và tay Frank mang tiếng đầu bếp nọ, lao ra tấn công ngay lập tức mà không theo bất cứ dự đoán nào thì... Nói lên rằng chỉ có một khả năng, chúng nấp ở đấy chờ sẵn, khiến mình trở tay không kịp.
Vị trí hiện tại của chàng trai tóc đen, kể ra cũng có chút ánh sáng, theo một ý nghĩa nào đó, nếu như bọn họ thật sự ở đó, kẻ địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, như vậy hắn sẽ nằm trong trạng thái bị động đủ bề.
_ là bọn chúng sao... Bọn chúng ở đấy sao?
Giang Dĩ Lâm đứng tại chỗ cũ đợi một hồi, thấy đối diện không có động tĩnh gì đáng nghi, nín thở, chậm rãi đưa camera ban đêm lên, cuối cùng nhắm ống sang phía bên đó.
_... Không có ai cả.
Trên màn hình hiển thị ánh sáng xanh, không có dấu vết của một ai cả.
_ kỳ lạ... Lẽ nào thật sự là ảo giác của mình sao?
_ nhưng mà... Trên phương diện trực giác rất ít khi mình nhầm lẫn mà.
Chàng trai tóc đen rơi vào trầm tư, nhưng vẫn đi lên trước vài bước.
Băng qua lối đi được chế từ lưới sắt này rồi, phía trước có một cái lỗ chắn ngang, Giang Dĩ Lâm hơi nâng mình nhảy một cái, sau đó đáp xuống sàn hiện trường.
Hắn nhìn quanh một chút, không thấy bóng dáng gã đàn ông đầu trọc lẫn tay đầu bếp đâu, tiếp tục đi vào phía trong.
Chàng trai tóc đen trong lòng còn giữ một tầng cảnh giác, trong đầu tiếp tục suy tư, “Trực giác của ta hẳn sẽ không lầm, cho dù bọn chúng không có ở đây, thì cũng phải ở trong tầng này, chênh lệch không quá nhiều...”
“Dựa theo bản đồ toàn mặt, tầng này còn có hai căn phòng chưa biết để làm gì, nếu đoán không lầm thì, có khả năng rất lớn bọn chúng đang ở trong một phòng...”
Giang Dĩ Lâm đi lên vài mấy bước, lập tức sau, một vật thể bất ngờ rơi xuống trước mặt hắn.
Hắn dừng bước... Nhìn thì thấy hóa ra là một khối thi thể.
Đầu tóc cứ như bị cắt xẻo bằng thứ gì đó dị dị, cả cơ thể cũng xuất hiện đốm đốm chi chít, giống như vết thương để lại sau khi bị tra tấn bằng dao vậy.
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
Phía trên là một bệ giao cầu thang, nhìn từ góc này, không thể thấy được có ai hết.
Trên đầu có một cái cần gạt trông có vẻ khá lớn, hẳn là bị rơi xuống từ nơi đó.
Qua một hôi, chàng trai tóc đen nghe thấy tiếng người có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Giọng nói ấy có âm sắc khá lanh lảnh, vì âm điệu quá cao cũng như giọng điệu lại quái dị, nghe ra có mấy phần hung hãn, như một vị nghệ nhân gia soi mói vậy.
“Không đúng, không đúng... Không phải hắn... Không phải hắn.”
“Chết tiệt, người tao muốn không phải tên này, đám tư liệu sống này thật sự quá kém, bọn họ không thể thỏa mãn được linh cảm trào dâng của ta, bọn họ không thích hợp làm giấy vẽ hoàn hảo, bọn họ thậm chí còn không khiến tao nổi lên được tí dục vọng nào hết!”
“Người tao muốn không phải hắn... Không phải mấy thứ bỏ đi này! Lũ sâu bọ đó! Không phải hắn...”
Giang Dĩ Lâm nghe được, dường như ở nơi cao nhất, có ai đó đang liên tục đi tới đi lui.
Không biết là do hiệu quả cách âm quá kém, hay là tiếng nói của người đó quá mức vang dội, giọng điệu oán giận còn dị dạng này, nghe cực rõ, tựa như đâm lao, đến mức có thể chui vào đầu Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen lập tức nghiêng người, nấp ở một nơi không dễ bị chú ý.
Hắn ngưng thở, tiếp tục lắng nghe tiếng động của người phía trên.
Người phía trên bực tức đi vài vòng, lại bỗng nhiên dừng bước, có vẻ đang đứng trước ai đó.
“... Mày tên là Miles nhỉ, ê? Nói chuyện!”
Người nọ dường như đã lấy ra một thứ có thể giật điện, ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của một người khác.
_ Miles?Giang Dĩ Lâm đứng trong góc hẹp cẩn thận lắng nghe.
_ở tầng cao nhất... Miles quả nhiên ở đó, nói cách khác, người đang nói còn lại có phải là bác sĩ không đây.
“Mày nói tên kia liệu có đến đây không... Mày nói coi? Ê?”
Nghe đến đó, Giang Dĩ Lâm chậm rãi chau mày.
_ cậu ta... Cậu ta là chỉ ai?
_ lẽ nào trong tòa nhà bệnh viện tâm thần này... Trừ mình ra, còn có những người khác nữa, mà trong khoảng thời gian này lẻn vào được sao?
Giang Dĩ Lâm nghe thấy giọng nói kia, sau một trận cười quái dị, nói tiếp.
“Tao đang hỏi mày đó... Sâu tạp nhỏ ạ.”
“Mày đừng có lo, cho dù mày bây giờ ngậm miệng không nói, ta cũng có cách có được tin tức ta muốn biết, cạy ra từ miệng mày thôi mà.”
Sau đó lại có tiếng lanh canh kéo dài.
“Phập phập-”
Nghe như thể âm thanh của lưỡi kéo cắt đứt đốt ngón tay.
“A A A A A A -”
Âm thanh sau đó Giang Dĩ Lâm nghe được, một âm thanh đầy đau đớn, cất lên thất thanh.
“Tôi không biết... Tôi không biết còn có ai đến nữa...”
“Giết tôi đi... Xin ông hãy giết tôi đi... Tôi thật sự không biết gì hết mà...”
Tiếng cầu xin tha của Miles nghe mơ hồ cùng cực, tựa như nỗi đau đớn tột độ, khiến họng y không thể thoát ra bất cứ âm thanh nào.
“Được rồi, Edward, lúc này mày không thể chơi đùa hắn tới chết như vậy được.”
Một giọng nói nghe vô cùng lạnh lùng cấm dục, từ tốn cất lên, nghe ra đôi phần ý thờ ơ, hình như là đang ngăn cản hành vi của một ai đó khác.
_ trên tầng cao nhất ngoại trừ bác sĩ, còn có người khác nữa...? Có đến hai người?Giang Dĩ Lâm vội xoay chuyển hướng suy nghĩ.
_ không... Không đúng... Nghe giọng điệu, người thứ hai lên tiếng, hẳn là người chi phối trong hai người này.
Chàng trai tóc đen dời tầm mắt lên thi thể vừa bị quẳng xuống, vết cắt trên da thịt không phải do dao giải phẫu mà thành, mà hẳn là một cây kéo loại to, gần giống với loại người làm vườn hay dùng.
Kết hợp với giọng điệu bọn họ nói chuyện... Tính cách của người thứ hai có vẻ lý trí bình tĩnh hơn, phù hợp với người làm trong y tế hơn – cho nên người thứ nhất nói chuyện không phải bác sĩ, người sau mới phải.
Ngay sau đó, hắn nghe được một chuỗi tiếng bước chân giống với giày da nhẹ giẫm trên đất.
“Miles, mày đừng lo, tụi này đảm bảo, mày sẽ không phải chịu bất cứ vết thương nào trên cơ thể đâu, tao chỉ hy vọng mày ở yên đấy, làm một mồi nhử là đủ rồi.”
“Mày không muốn nói ra người mà mày đã gửi bức điện tín kia là ai, không sao, tụi này sẽ biết thôi.”
“Mày cũng không cần lo cho an nguy của người kia đâu. Nếu như hắn thật sự đến đây, bị tóm được, tụi này cũng sẽ không làm hắn đâu mà – cùng lắm là chơi đùa ‘nhiều nhiều’ tí thôi, làm hắn đi không nổi, nói không ra.”
“Mày chỉ cần ngoan ngoãn ở đây là tốt rồi... Còn mấy đốt ngón tay bị cắt đi vì mày không nghe lời vừa nãy, tụi này cũng tốt tính mà, để đây giúp mày nối lại bằng ‘dụng cụ’ kia vậy ha.”
Bác sĩ tiếp tục nói với giọng đều đều, thoáng mang theo vài phần ý cười.
Nghe thấy Miles tạm thời không có nguy hiểm gì, Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
“Dụng cụ... Dụng cụ... Là thứ đó ư? KhÔNg! kHônG... Tôi không muốn, tôi không muốn! Tôi thà ở đây, xin các người... Mau giết tôi đi!”
Giọng của Miles lại vang lên.
_dụng cụ..? Dụng cụ gì?
Giang Dĩ Lâm đanh mặt lại, đúng lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 20% 』
Chàng trai tóc đen nghe vậy, nhếch nhếch khóe môi.
_ vậy người thứ nhất được gọi là Tay Kéo sao? Rất thú vị, rất phù hợp với giọng điệu dị dị y như nghệ thuật gia kia.
_ Kẻ Ăn Thịt Người... Thợ Cắt Tóc... Bác Sĩ...
_có vẻ như cái bệnh viện tâm thần này... Cũng có lắm gã nghệ sĩ nghiện thể hiện tài năng quá nhỉ.
Âm thanh trên kia đã ngừng, khôi phục sự yên tĩnh.
Giang Dĩ Lâm tiến lên phía trước vài bước, đi vào phía trong của tòa nhà, căn phòng thứ nhất trừ phòng bếp ra.
Trong phòng dường như có tiếng khóc thút thít.
_ hả?Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày.
Hắn cúi đầu, vốn định tìm thử có khe hở nào để mà nhìn vào bên trong một chút hay không, phát hiện hình như không có rồi.
Vào khoảnh khắc chàng trai tóc đen toan mở cửa...
Một đôi tay bỗng dưng xuất hiện từ phía sau,
Bịt kín miệng hắn,
Kéo hắn vào một căn phòng khác....
Phía sau cánh cửa căn phòng thứ nhất.
Đầu bếp Frank lại bật cưa máy của mình lên, tiếng cưa máy va vào nhau, đặt trong căn phòng bệnh trống hoác này, nghe vào càng thêm rõ ràng.
Mà gã đầu trọc đồng bọn của y ngồi trên giường bệnh, nhâm nhi thịt vụn vướng trên kẽ răng, gã vừa được ăn no, cho nên hiện tại không có tâm trạng ăn uống gì hết, cứ như bị tụt hứng vậy.
Trên chiếc giường gã ngồi, có một cô gái đang nằm ở đó.
Một cô gái nhỏ đã bị bọn họ giết chết.
Không có cách nào khác, con nhỏ này không nghe lời họ, không đồng ý với họ, về chuyện động thủ sát hại tàn ngược tất cả nhân viên trong bệnh viện tâm thần này.
Cô gái nhỏ kiên quyết cho rằng, trong đó vẫn có vài người là vô tội, người không biết chuyện, không thể động thủ.
Đụng phải tay đầu bếp Frank hung hăng, gã cảm thấy cực kỳ không kiên nhẫn – gã từng có một người em gái, cô ả đó cũng y hệt như con nhỏ này vậy, cực kỳ lắm mồm, nhưng lại mang niềm vui đến cho mẹ gã.
Nói lý lẽ với con nhỏ này, Frank thấy rất phiền, ả líu ra líu ríu cứ như con chim sẻ... Làm gã không yên tĩnh nổi, rõ ràng cũng không bộc phát sức mạnh gì hết, thế mà dám huơ tay múa chân trước mặt bọn họ.
Vì vậy gã đã lấy cưa máy xẻo cô ả làm thịt rồi, nhân tiện thu âm lại tiếng khóc xin của ả trước khi chết, coi như để dành sau này cần sử dụng vậy.
Trừ thi thể của cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, trong căn phòng này, còn có vài bộ thi thể của bệnh nhân tâm thần cũng như nhân viên bệnh viện khác nữa, bọn họ có thể coi như lên kế hoạch gần giống ôm cây đợi thỏ, sát hại không ít người.
“Có phải mày cả nghĩ quá rồi không đó, Jeff?”
Frank liếm liếm môi mình, nhìn gã trai đầu trọc đang liếm răng mình bên kia.
“Tao mong là tao nghĩ nhiều rồi... Tao thì khá nhạy cảm với ánh sáng, có thể tụi mày không cảm giác được, nếu như tao nhớ không lầm, có con sâu nhỏ nhân lúc tao không có ở đó, lén bật công tắc điện lên.”
Nghe đến đây, Frank cau mày, mà cũng đúng lúc đó, bên ngoài cửa dường như có tiếng động rất khẽ.
“Ha!”
Bộ mặt cay nghiệt của gã nở nụ cười dữ tợn, treo cưa máy lên giá cao, đi đến trước cửa, bất thình lình mở cửa phòng ra, “Đã tới rồi sao?!”
Ngoài cửa, vẫn không có ai cả.
Frank nhíu nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, thế là đưa mắt nhìn sang căn phòng bệnh thứ hai.
“Xem ra, động tĩnh là do anh em sinh đôi kia làm... Rõ không thú vị, đoán sai rồi.”
Gã thì thào một mình, đầy tiếc nuối đóng cửa lần nữa.
…
Đó là một đôi tay lạnh như băng, nhẹ ấp trên mặt Giang Dĩ Lâm.
Đối diện Giang Dĩ Lâm, là một cặp sinh đôi, một đôi anh em nếu chỉ nhìn từ vẻ ngoài, trông xinh đẹp vô cùng.
Da họ cực kỳ trắng, so sánh với màu da của người bình thường, thậm chí còn tái hơn một chút.
Một người có đôi mắt hơi ánh lên vẻ u sầu, mà của người còn lại, ánh mắt lại có phần xâm lược một cách trắng trợn và cả nóng bỏng.
“Đừng, ra ngoài...”
Cái người có đôi mắt buồn từ tốn nói, “Cô gái trong căn phòng đó đã chết rồi... Chỉ có hai con quái vật ở đó thôi. Nếu như cậu, cậu gõ cửa... Sẽ chết đó.”
Một người nam khác trông cũng xinh đẹp y vậy nói, “Cậu yên tâm, tụi này làm vậy chẳng qua là cứu cậu thôi.”
Giang Dĩ Lâm nhìn gương mặt y đúc nhau của bọn họ, không khỏi mà chau mày.
Cặp sinh đôi sức đều mạnh đến kinh người, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ thoạt nhìn gầy yếu của họ, cũng như nắm giữ sức tấn công cực kỳ đáng sợ, chắc cũng là những thí nghiệm đã được ‘can thiệp’ bằng ‘dụng cụ’ như tay bác sĩ đã nói...
_ nói cách khác, rất có khả năng bọn họ không như thoạt nhìn, thật sự vô hại như biểu hiện.“... Vậy thì rất cảm ơn hai người.”
Giang Dĩ Lâm nhíu mày, hơi khước từ.
Hắn chậm rãi đứng lên, muốn nhanh rời khỏi đây.
“Không, không được đi!”
Cái người có đôi mắt buồn bỗng dùng sức vươn tay ra, túm Giang Dĩ Lâm trở lại, ngã ập vào lòng y, thậm chí còn khiến chàng trai tóc đen cảm thấy có hơi đau nữa.
“Tụi này từ bé đã được cha sứ trong bệnh viện này dạy rằng... Khi con làm việc thiện, thần linh sẽ hồi báo con tương ứng.”
“Tụi này đã cứu cậu, cho nên, cậu phải trả lại cho tụi này tương xứng đó.”
Anh chàng trông giống hệt y đứng cạnh đó, hắn ta nhếch đôi môi lãnh đạm lên.
Người em trong cặp sinh đôi bắt đầu mân mê vành tai xinh xinh của chàng trai tóc đen trước mặt mình như một loài động vật nhỏ, liên tục liếm tới liếm lui, rồi lại bất ngờ dùng sức cắn một cái, khiến chàng trai với thân hình dẻo dai phải khẽ run run một cái, một hành động nhỏ, lại toát lên tình qua cử chỉ âu yếm.
Trên thực tế, hắn ta và anh trai hắn, ở trong căn phòng thứ hai, dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn theo hết người này đến người khác, gõ cửa căn phòng thứ nhất.
Bọn họ không giống mấy tên bệnh nhân cực đoan đi báo thù này nọ, nhưng bọn họ cũng không phải người thiện lành gì, xưa nay chưa từng cứu những người kia.
_ cơ mà lạ lùng là, nhìn thấy người đàn ông phương Đông sơ mi trắng quần tây đen này vào lúc sắp bước vào căn phòng nọ chịu chết, bọn họ bỗng dưng cảm giác có chút không nỡ.
“Không bằng lấy thân cậu đây... Báo đáp phần ơn của chúng tôi đã cứu mạng cậu, cậu nói sao?”
Người anh u sầu của hắn ta, nhỏ giọng hỏi.
Chẳng qua giọng điệu khi nói... Hoàn toàn không phải giọng điệu thương lượng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 63: Không nơi để trốn (4)
Chương 63: Không nơi để trốn (4)