[Cáo] có bợn hỏi cáo là, chap này có thịt không vậy, hí hí, tự khám phá nhé, hí hí hí
******
Sóc Tông: "Khó chịu chỗ nào?"
Vệ Tây cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể biếng nhác mở rộng thân thể, đầu vùi vào gối cọ cọ, còn phát ra tiếng hừ trầm thấp.
Thấy dáng vẻ Vệ Tây thực sự rất khó chịu, Sóc Tông lo lắng, thậm chí gạt bỏ cơn giận trong lòng, muốn tiến tới kiểm tra.
Kết quả giây kế tiếp chỉ thấy Vệ Tây tựa hồ không thể chịu nổi vén chăn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sóc Tông: "............"
Vệ Tây ôm chăn quắn quéo, vừa cọ vừa run, không thể tìm ra cách giải thoát: "Không thoải mái..."
Sóc Tông phẫn nộ trực tiếp kéo chăn trùm lên người Vệ Tây: "Chịu đựng!"
Tâm tư đồ đệ tựa hồ không tốt lắm, bất quá Vệ Tây cũng không nghĩ sẽ được trợ giúp, nghe vậy chỉ có thể cố nhẫn nhịn, khó chịu phát ra tiếng lầm bầm khe khẽ.
Âm thanh lúc thấp lúc cao, không giống như lúc bình thường nói chuyện mà như ngậm một viên kẹo sữa hòa với giọng mũi ướt át, mập mờ đến mức sắp nhỏ ra nước.
Nhiệt độ trong phòng cao đến mức sắp bốc cháy, trong bóng tối mỗi phân tử không khí đều bất an xao động.
Sóc Tông liếc nhìn một cái rồi quay lưng lại, chỉ hận không thể cắt đứt lỗ tai mình, anh nằm ở bên trong, trước mắt là mặt kính trong suốt của phòng tắm, mặt không biểu cảm, môi còn chút ấm.
Bên trên lưu lại mùi vị của Vệ Tây mút vừa nãy.
Nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy trước khi xoay người, hai gò má Vệ Tây đỏ bừng, ánh mắt ướt nhẹp như đong đầy nước.
Vệ Tây xoay tới xoay lui, càng cọ lại càng khó chịu, cậu cảm nhận được nguy cơ chưa từng thấy trong đời, lúc này thân thể khó chịu đến mức sắp hỏng mất.
Cũng may ngay lúc Vệ Tây cảm thấy chính mình sắp nổ tung thì đồ đệ nằm bên kia lặng im không nói tiếng nào rốt cuộc quay đầu lại, biểu tình căng thẳng chết lặng, yên lặng chống lại tầm mắt cậu.
"Tới đây."
Âm thanh đối phương không biết bị làm sao, trầm thấp cứ như bị giấy nhám chà xát.
Xuất phát từ tin tưởng đối với đồ đệ, Vệ Tây theo bản năng nhích tới gần.
Chỉ thấy đồ đệ nâng cánh tay kéo cậu ôm vào lòng, chăn tung lên một cái bao chặt lấy thân thể cậu.
*** một hai một hai một hai đoàn quân cua bước đều bước một hai một hai một hai***
Vệ Tây đầu óc trống rỗng nằm trong chăn, mệt mỏi đến mức không mở mắt nổi, nhìn đồ đệ đứng dậy rời đi, cậu muốn nói chuyện nhưng không thể phát ra được âm thanh, cả người cứ như bị nướng tan chảy.
"Lục Khuyết." Vệ Tây thở hồng hộc nằm chèm bẹp trong chăn, ánh mắt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi đồ đệ: "Vừa nãy sư phụ bị trúng độc à? Hay bị ám toán?"
"............" Sóc Tông rút khăn giấy, lau tay xong thì vo thành nùi ném vào thùng rác, thật muốn mắng chửi người. Thế nhưng liếc nhìn ánh mắt vẫn còn mờ mịt hơi nước của ai kia, lại nghĩ tới vừa nãy đối phương liều mạng nhẫn nhịn nhưng vẫn mất khống chế phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh đáp: "Không phải, là phản ứng bình thường của thân thể, em nghĩ nhiều quá rồi."
Biết mình không trúng độc, tâm tư phòng bị rốt cuộc cũng thả lỏng, không khỏi hồi tưởng lại cảm xúc khi nãy, không biết ngượng ngùng không biết xấu hổ tổng kết: "Thực thoải mái."
Sóc Tông: "..."
Vệ Tây lại lần nữa không chút keo kiệt khen ngợi đồ đệ: "Đồ nhi rất giỏi."
Sóc Tông cắn răng leo lên giường: "...im miệng, không cho nói nữa."
Vệ Tây nhìn đồ đệ nhanh chóng chui vào chăn, lúc này tinh thần khá hưng phấn nên không muốn ngủ, nghĩ tới lời đồ đệ vừa nói, không khỏi hỏi: "Phản ứng bình thường? Khuyết Nhi, con cũng có phản ứng à?"
Đồ đệ không thèm để ý tới cậu, sau khi nằm xuống thì không nói năng gì nữa, Vệ Tây chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở có chút nặng nề của đối phương, trong lòng có chút lo lắng, dứt khoát luồng tay vào chăn đối phương lần mò, muốn xác định một chút.
Loại phản ứng bình thường này thực không dễ chịu.
Kết quả tay vừa mới chui vào chăn đã bị nắm lấy, bàn tay đồ đệ nóng như lửa, năm ngón tay bấu chặt cổ tay cậu: "Em lại muốn làm cái gì?"
Vệ Tây ngồi dậy, sáp tới gần nhìn vẻ mặt Sóc Tông, thấy gương mặt đối phương căng cứng. Đối diện vối ánh mắt bức bách của đối phương, Vệ Tây quan tâm giúp đối phương gạt đi mấy sợi tóc vướng víu: "Chân đồ nhi bị thương, khó chịu chỗ nào, sư phụ giúp."
Cả người đồ đệ căng cứng như dây cung, sau khi cậu dứt lời thì lập tức tiêu tán.
Sóc Tông phức tạp liếc nhìn biểu tình lo lắng của Vệ Tây, qua một hồi lâu phẫn nộ không có chỗ trút, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, số lần thở dài trong khoảng thời gian này của anh có lẽ còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại.
Kéo cái tay mò vào chăn mình ra, xốc chăn phủ lên người Vệ Tây vừa nhích tới gần, sau đó đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn của đối phương, ấn cái đầu vẫn còn muốn quan sát xem mình có khó chịu hay không nằm xuống gối: "Đừng động, ngủ đi."
Vệ Tây bị kéo vào trong chăn, chỉ một thoáng đã bị dương khí ấm áp trên người đồ đệ bao trùm khắp người, cậu nhịn không được thoải mái hít sâu một hơi, cơn buồn ngủ lập tức dâng lên.
Thế nhưng tâm tình lo nghĩ của người làm sư vẫn cứ đeo bám, mặc dù buồn ngủ tới không chịu nổi vẫn không quên hỏi: "Đồ nhi thật sự không có không thoải mái à? Chân còn đau không..."
Cằm Sóc Tông đặt trên mái tóc rối bù của cậu, tầm mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì, hình ảnh người trong quá khứ cùng người bây giờ không ngừng đan xen chồng lắp lên nhau, cuối cùng ngừng lại ở Vệ Tây quan tâm hỏi han "thương thế" của mình, thật lâu sau anh mới thấp giọng trả lời: "Tôi không sao."
Vệ Tây được dương khí vờn quanh cực kỳ thoải mái, sau khi nhận được câu trả lời thì mệt mỏi ừm một tiếng, tiếp đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mộng.
Giấc mộng hỗn loạn không chịu nổi, cứ như chắp vá mớ ký ức vụn vặt của cậu thành một đoàn, không đầu không đuôi, làm người ta chẳng hiểu gì cả.
Cậu tựa hồ đang cùng một người nào đó đánh nhau, đầu óc rất hưng phấn, trước mắt là một mảnh huyết sắc, cậu chỉ muốn táp một ngụm ăn sạch đối phương.
Nhưng như vậy sao được, Vệ Đắc Đạo mà biết thì lại cằn nhằn.
Vệ Tây nghĩ vậy, trong lúc mơ ngủ vô thức nhích tới gần khí tức ấm áp hơn một lúc, ngay lúc này, đồ đệ ôm cậu trong lòng đột nhiên mở bừng mắt.
Gò má giống như bị lửa thiêu đốt.
Sóc Tông theo bản năng quay đầu nhìn qua thì phát hiện miếng ngọc bội màu trắng mà Vệ Tây luôn đeo trên người được đặt bên gối, miếng ngọc đang điên cuồng phát ra nhiệt độ, nóng hệt như lò lửa.
Thứ quái quỷ gì đây? Sóc Tông giơ tay gạt nó qua một bên, đại khái là bị động tác của anh kinh động, cái đầu trong lòng lầm bầm nói mớ vài câu.
Sóc Tông liếc nhìn một chút, đưa tay xoa xoa hai cái rồi một lần nữa nhắm mắt lại.
Nào mờ mới thiêm thiếp không được bao lâu thì trong đầu vang vọng một giọng nói hệt như sấm nổ: "Tách ra!!!!"
Âm thanh có chút già nua, phừng phừng phẫn nộ, Sóc Tông lập tức mở mắt, thế nhưng trong căn phòng lờ mờ tối, trừ bỏ tiếng hít thở của Vệ Tây thì hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.
Sóc Tông suy tư một trận, cảm thấy đại khái là mình đã mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, có chút do dự nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau...
"Dậy!!!!"
"Buông ra!!!"
"Mi đã làm gì hả???"
Sóc Tông cứ chìm vào giấc ngủ là lại bị mạnh bạo đánh thức, bị quấy rầy giấc ngủ như vậy, có là thần tiên cũng sẽ nổi giận. Cố tình hết lần này tới lần khác lại không tìm ra ngọn nguồn âm thanh, liếc nhìn một vòng căn phòng, nửa điểm âm khí cũng không có, đừng nói là yêu quái.
Anh không khỏi nhíu mày, khách sạn trong núi này quả nhiên có cổ quái, quấy nhiễu làm người ta không thể nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi đảo mắt nhìn qua Vệ Tây. Vệ Tây ngủ rất sâu, đầu tóc xoăn rối bù ở ngay bên cạnh anh, hô hấp đều đều, mặt mũi thả lỏng, an ổn miễn bàn.
Sóc Tông ngẩn người, đưa tay gạt đi mấy cọng tóc mái, thầm nghĩ, cùng ở chung một phòng nhưng âm thanh kia lại không quấy rầy Vệ Tây sao?
Chẳng lẽ là ảo giác của anh?
Nghĩ vậy, Sóc Tông lại nằm xuống gối, từ từ khép mắt lại.
Chỉ chốc lát sau...
"Tách ra!!!"
Trong đầu một lần nữa vang lên tiếng gầm rống như sấm nổ.
Sóc Tông mở đôi mắt trải đầy tơ máu, nhìn căn phòng tối tĩnh lặng.
Có để người ta sống không vậy?
****
Hôm sau Vệ Tây thức dậy, vừa mở mắt liền phát hiện đồ đệ đã tỉnh, đang âm trầm chăm chú nhìn mình.
Cậu ngáp một cái: "Dậy sớm vậy?"
Đồ đệ rũ tầm mắt, biểu tình có chút phức tạp, muốn nói lại thôi: "Tối hôm qua... em có nằm mơ không?"
"Có a." Vệ Tây tiến tới bên ngực Sóc Tông hít hai ngụm dương khí, nhớ lại một chút thì không thể nhớ rõ giấc mơ kia, hình ảnh lộn xộn, khi thì đánh nhau, khi thì cậu chạy vào nhà người kia trộm ăn gì đó, đối phương bắt gặp cũng không cường ngạnh đánh đuổi, vì thế cậu ăn thực no, cứ như tối qua ăn đủ dương khí của đồ đệ vậy, cực kỳ thoải mái. Vì thế tổng thể là: "Là một giấc mơ đẹp."
Sóc Tông: "..."
Thấy biểu tình Sóc Tông, Vệ Tây sửng sốt: "Đồ nhi cũng nằm mơ à? Không ngủ ngon sao?"
Sóc Tông: "..."
Đâu phải chỉ không ngủ ngon.
Cả một buổi tối, anh bị ồn tới mức căn bản không thể ngủ.
...*...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 53: Có để người ta sống không vậy
Chương 53: Có để người ta sống không vậy