[*] cách gọi chung của quỷ là ta-mi, nhưng khi thân quen rồi, sẽ chuyển xưng hô về như người bt
*****
Đoạn phim trong đĩa chỉ kéo dài khoảng hai phút, nội dung không đầu không đuôi, Vương đạo diễn thực không hài lòng, không chút lưu tình không ngừng phê bình.
Đĩa tiếp theo thì đầy đủ hơn một chút, ít nhất cảnh tượng cũng phức tạp hơn, hình ảnh từ hoang mạc biến thành rừng cây rậm rạp, trong hình một con quỷ đen thui lắc lư chạy như điên, lần này còn có lời thoại, nó vừa chạy vừa hướng phía trước gào rống thê lương.
Đạo diễn đánh giá: "Chỉ chạy có một mình vậy thôi hả? Lý do đâu? Chẳng có chút lô gich nào cả!"
Thế là đĩa thứ ba bắt đầu có lô gich, một cô gái rớt xuống nước, sau đó bị thủy quỷ ở trong nước dùng mái tóc dài của mình quấn lấy mắt cá kéo xuống đáy nước.
Đạo diễn vẫn không hài lòng, tiếp tục săm soi: "Haiz! Phim gì mà đơn điệu quá, phim kinh dị thì cũng cần có nội dung trọn vẹn như phim thương mại chứ. Câu chuyện chính, câu chuyện phụ, tình yêu của nhân vật, thiếu thứ nào cũng không được, bộ phim có nội dung nhàm chán như vậy sẽ không tung ra thị trường được."
Đĩa tiếp theo quả nhiên xuất hiện nhân tố khác, con quỷ đen thui kia bắt đầu nói yêu đương! Còn có cả cảnh hôn!
Mắt thấy hai bóng quỷ trên màn hình hôn hít say mê, đạo diễn vỗ bàn mắng to: "Quá khó coi! Rốt cuộc là quay cái thứ rác rưởi gì đây?"
Mọi người đại khái đã nhìn ra vấn đề: "..."
Vệ Tây có thể nói là người duy nhất xem say sưa, thế nhưng tầm mắt của cậu đột nhiên bị che lại. Cậu kéo tay nhị đồ đệ đang bịt mắt mình, còn chưa kịp xem tiếp thì một vị đạo trưởng không nhìn nổi nữa đứng dậy nói với Khâu Quốc Khải: "Khâu tổng, phiền ngài dẫn người của đoàn phim ra ngoài một hồi, tôi và các vị đạo hữu khác có việc cần thương lượng."
Khâu Quốc Khải cũng cảm thấy mấy bộ phim kia thực khó xem, nghe vậy liền phối hợp kéo Vương đạo diễn đang không ngừng phê bình chỉ trích cùng những thành viên khác trong đoàn rời khỏi phòng họp. Cửa phòng vừa đóng lại, biểu tình của mọi người lập tức ngưng trọng.
Cùng lúc đó, hình ảnh trên màn hình cũng dừng lại, nam quỷ vung tay một cái, nữ chính ở trong lòng vừa mới cùng nó hôn hít nồng nhiệt lập tức tan biến, nó cũng quay đầu lại, mặt không biểu cảm chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Tình cảnh này thực sự quỷ dị, Lục Văn Thanh sợ tới phát run, Đoàn Kết Nghĩa bị anh bám dính cũng hoảng sợ: "Sư... sư phụ, hình như nó có thể nhìn thấy chúng ta a..."
Sư phụ vẫn còn suy tư về hình ảnh vừa nãy, không thèm để ý tới anh, chỉ có sư đệ trầm giọng mở miệng: "Anh không cảm giác sai."
"Cái, cái gì?!"
Trong phim thật sự có quỷ? Mẹ nó, xem phim kinh dị mà lòi ra quỷ thật thì có khác gì ở đô thị tám chuyện với quỷ đâu chứ?
Anh vừa mới dứt lời, những đạo sĩ khác ở trong phòng họp đã bàn bạc xong, ăn ý bắt đầu bày trận, dán bùa khai nhãn, giơ pháp khí hướng về phía màn hình.
Cư nhiên có thể mô phỏng thành hình, quỷ này rõ ràng không dễ đối phó.
Chiến trận đã bày, quỷ hồn cũng nhìn thấu mưu tính của nhóm đạo sĩ, âm phong trong phòng đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, nó giận dữ quát: "Xen vào chuyện người khác!"
Ngay sau đó nó bay ra xông tới đánh nhau với nhóm đạo trưởng.
Khí lực của nó rất lớn, thân hình quỷ mị, oán khí kinh người, rất khó đối phó. Nhóm đạo sĩ lập tức tụ thành đoàn, vung kiếm gỗ đào kiếm thất bảo kiếm trừ tà trở hết tài năng, chỉ có người của Thái Thương Tông là hai tay trống trơn. Đoàn Kết Nghĩa nhìn trái rồi nhìn phải, cảm thấy bọn họ thực không hợp không khí, vì thế từ trong túi lôi ra mấy cây kiếm gỗ nhét vào tay sư phụ cùng sư đệ nhà mình.
Đoàn Kết Nghĩa: "Sư, sư phụ, chúng ta có lên không?"
Vệ Tây cầm kiếm, không mấy hứng thú, cậu nhìn ra được nó không phải ác quỷ, vì thế thiện tâm đại phát nói: "Không cần, phim nó đóng không tệ, sư phụ tha cho nó một con đường sống."
Đoàn Kết Nghĩa: "?"
Sóc Tông: "..."
Đạo trưởng Chí Di Quan đứng bên cạnh: "???"
Cũng không biết là chấm hỏi vì phóng sinh hay vì bộ phim không tệ...
Quỷ hồn lấy một địch một đám, rốt cuộc lực bất tòng tâm, móng vuốt cào rách phần vai áo bào của một lão đạo trưởng. Rốt cuộc nó cũng ý thức thực đám đạo sĩ này khó đối phó, có ý muốn rút lui, liếc nhìn nhóm Thái Thương Tông lẻ loi trong góc, xoay người công kích.
Vệ Tây vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn có chút cao hứng: "Ô? Tự mình đưa tới cửa? Các đồ nhi! Có thức ăn ngon rồi!"
Sóc Tông: "..."
Đạo trưởng Chí Di Quan ôm phần vai bị thương, thấy một màn như vậy thì tưởng nhóm người Thái Thương Tông sợ tới choáng váng, nghĩ tới vừa nãy Vệ Tây còn nói tha cho quỷ hồn một con đường sống thì không khỏi nhíu mày trách móc: "Đạo quan nhỏ tới đây xem náo nhiệt gì chứ?"
Mới đầu ở đại sảnh nghe thấy lai lịch Thái Thương Tông đã cảm thấy không đáng tin, hiện giờ nhìn kĩ thì lại càng phẫn nộ hơn, ông ở Chí Di Quan tu tập mấy chục năm, có được thanh huệ kiếm truyền thừa mấy đời, vung kiếm có thể trảm yêu trừ ma mới dám lăn lộn giang hồ, đám người từ đạo quan Thái Thương Tông này cư nhiên cầm kiếm gỗ, mà lại còn chưa khai quang!
Kiếm gỗ chưa khai quang có khác gì đồ chơi trẻ con đâu chứ?! Bọn người này xem pháp sự là gì? Trò đùa à?
Lão đạo sĩ phẫn nộ tới không biết nói gì, Huống Chí Minh cùng Phong đạo trưởng Phong Niên Quan cũng phát hiện chiến cuộc thay đổi, quay đầu nhìn lại thì thấy quỷ hồn bất ngờ vọt tới trước mặt Vệ Tây, hai người hoảng sợ xông tới: "Vệ đạo trưởng!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vệ Tây vui sướng vứt kiếm, vươn tay tới... bóp cổ quỷ hồn vừa vọt tới, hung hăng dộng xuống đất!
Quỷ hồn bị dộng một phát lập tức phát ra tiếng kêu gào chói tai, ngay sau đó nó bị Vệ Tây túm lấy mắt cá chân, hệt như đang chơi trò nhảy dây mà điên cuồng quất xuống đất cùng quất lên vách tường.
Vệ Tây nghe thấy tiếng đám Huống Chí Minh gọi, vừa quất vừa quay đầu lại: "Sao?"
Quỷ hồn rơi vào tay Vệ Tây bị quất tới sắp tiêu tán, lại còn bị Đoàn Kết Nghĩa vừa la chí chóe vừa giơ kiếm gỗ đào chọt chọt chỉa chỉa, nó vô lực rũ hai tay quết quết trên mặt đất.
Huống Chí Minh cùng Phong đạo trưởng yên lặng dừng bước, Phong đạo trưởng nhìn mà há hốc mồm, Huống Chí Minh thì cảm thấy màn này có chút quen mắt...
Đạo trưởng Chí Di Quan bị một màn này làm bối rối.
Vệ Tây tung người nhảy đè lên người quỷ hồn bị mình quất tới choáng váng, bắt đầu dùng sức rút đầu nó, đồng thời gọi đồ đệ ở bên cạnh: "Tới ăn!!"
Nhìn đám người đã rơi vào trầm mặc, Sóc Tông vội vàng đưa tay ngăn cản Vệ Tây. Quỷ hồn nghe lời Vệ Tây nói, lại cảm thấy cổ mình sắp bị kéo đứt, nó sợ tới mức suýt chút nữa đã hồn bay phách tán: "Không thể a a a a!"
Vệ Tây quả thực thèm ăn tới cực điểm, biết nó không phải ác quỷ, chỉ có thể vắt óc nghĩ lí do: "Mi mưu đồ gây rối, hóa thân thành hình, quấy rầy đoàn phim, muốn thương tổn mạng người, mặc dù phim quay không tệ nhưng vẫn là vi phạm thiên đạo!"
Vi phạm thiên đạo thì có thể ăn!
"Tôi không có a!!!" Quỷ hồn thực sự khóc tới sắp mù tới nơi: "Tôi tôi tôi, tôi nào lớn gan như vậy chứ, lại còn thương tổn mạng người? Tôi thấy nơi này quay phim kinh dị nên tới thử kính thôi mà!!!!!"
Mọi người: "........."
****
Đầu nó bị kéo ngày càng dài, ý chí chiến đấu tan biến, Vệ Tây sợ nó giải bày, chỉ muốn nhanh nhanh ăn thịt nó, Sóc Tông suýt chút nữa đã không ngăn được, tình cảnh nhất thời có chút mất khống chế.
May mắn cậu vừa định há miệng táp thì miếng ngọc bội đeo trước ngực đột nhiên nóng lên lôi kéo lại lý trí đã mất, cậu rốt cuộc cũng thoát ra khỏi trạng thái đói bụng tới mất khống chế.
Lúc Vệ Tây tỉnh táo lại thì ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả đồ đệ đều thực khó nói.
Một hồi lâu sau, Vệ Tây chỉ có thể không cam lòng buông tay, ngồi qua một bên, lôi ngọc bội trong áo ra im lặng vuốt ve.
Vệ Đắc Đạo...
Tình tự của Vệ Tây thay đổi quá nhanh, so với bình thường thấp hơn rất nhiều, thấp tới mức âm trầm.
Sóc Tông ở bên cạnh nhìn Vệ Tây, chân mày khẽ nhíu lại.
Nhóm đạo trưởng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể tự động bỏ qua nhóm người Thái Thương Tông, xác quỷ hồn vừa nãy còn tỏ ra hung thần ác sát qua một bên truy hỏi, dù sao thì mới vừa nãy mọi người mới đánh một trận.
Quỷ hồn bị hỏi thực ủy khuất nói: "Ông hỏi vì sao tôi lại đánh mấy ông? Là mấy ông ngắt ngang phần thử kính của tôi, lại còn bày ra trận thế muốn đánh nhau với tôi, bây giờ lại còn cáo trạng trước là sao?"
"...thử kính." Nhóm đạo trưởng: "Mi quấn lấy Vương đạo diễn không tha, lại còn nói không muốn thương tổn?"
"Làm sao có thể chứ? Ông ấy là thần tượng của tôi a!" Quỷ hồn nói: "Tôi bảo vệ ông ấy còn không kịp, ẩn mình trong CD đương nhiên là vì muốn dùng kỹ thuật diễn của mình đả động ông ấy trong phần thi a!"
Mọi người nhất thời bị suy nghĩ của nó đánh bại: "Mi có cái gì mà thi..."
Quỷ hồn cảm thấy khó chịu khi bị khinh thường: "Không phải ông ấy quay phim kinh dị sao? Tôi có trải nghiệm thật, còn tự mình biên kịch, kỹ thuật diễn tốt hơn cái đám diễn viên hạng bét kia. Nữ hai kia NG mười mấy lần lại còn chi chi chít chít đùn đẩy trách nhiệm, vì sao tôi không thể đóng phim chứ? Tôi còn không cần xử lý hình ảnh, khẳng định một lần là qua, dựa vào cái gì không chịu tranh thủ cơ hội chứ?"
Nghe rất có lý a.
Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy có vấn đề: "Mi chỉ muốn tranh thủ cơ hội thì vì sao lại quấy nhiễu đoàn phim quay phim?"
Quỷ hồn: "Tôi không có, tôi không có nha, cậu đừng có nói bậy bạ! Tôi không có chịu mang tiếng oan đâu."
Đoàn Kết Nghĩa: "Chứ đám diễn viên quần chúng kia không phải mi đuổi đi à? Còn xé phục trang của đoàn phim nữa."
Quỷ hồn: "Tôi bị bệnh thần kinh à? Tự sưng xé phục trang của bọn họ làm gì? Phục trang tốt như vậy tôi xem là bảo bối còn không kịp, lúc ở trong nội thành còn lén thử qua."
Nói xong, quỷ hồn có chút ngượng ngùng: "Rất vừa người a, nhất là phục trang nam chính, rõ ràng là may theo kích cỡ của tôi, nói tới thì tôi cũng có chụp chung poster với bọn họ, đăng trên weibo luôn, cũng có thể xem là một thành viên của đoàn phim a."
Mọi người vừa câm nín lại bất ngờ, giờ đã có thể giải thích những chuyện lạ xuất hiện trong lúc chụp poster, thế nhưng tin đồn linh dị huyên náo sau đó thì không liên quan gì với quỷ hồn này sao?
Vậy rốt cuộc là ai làm?
Quỷ hồn đại khái nhìn ra mọi người không muốn đánh nhau với mình nữa, liền chủ động xin lỗi lão đạo trưởng Chí Di Quan bị mình quào trầy: "Đại sư, vừa nãy xin lỗi a, Vương đạo diễn khó khăn lắm mới có thời gian chỉ bảo tôi, kết quả lại bị mọi người quấy nhiễu, khi ấy tôi thực sự rất tức giận, lại thấy mọi người cầm đao cầm kiếm nên nghĩ là mọi người muốn thương tổn tôi, giận quá liền lao lên đánh."
Lão đạo trưởng hiếm khi gặp được quỷ hồn thấu hiểu đạo lý như vậy, mặc dù vết thương vẫn còn ẩn ẩn đau đớn nhưng cơn giận trong lòng cũng giảm bớt được ít nhiều.
Biểu tình của ông hòa hoãn hơn một chút, quỷ hồn lập tức phát hiện, lập tức mặt dày sáp tới: "Đại sư, nếu ngài không giận tôi thì có thể giúp tôi nói tốt vài câu với Vương đạo được không, để ông ấy cho tôi một vai diễn. Tôi không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần có lời thoại là được rồi! Tôi rất có năng lực học tập, mỗi lần ông ấy phê bình tôi đều nghiêm túc nghi nhớ trong lòng, sau đó cố gắng sửa chữa!"
"..." Sắc mặt lão đạo trưởng lạnh như băng: "Cút!"
Quỷ hồn ảo não lăn đi, trước khi cút còn không quên khẩn cầu: "Các vị đại sư, cầu mọi người đừng tố cáo với Vương đạo, lỡ như ông ấy có ấn tượng xấu về tôi thì khổ lắm."
****
Sóc Tông nhìn Vệ Tây đang thất thần, dư quang chợt lóe, ngẩng đầu thì thấy quỷ hồn bị đám đạo trưởng xua đuổi chạy về phía bên này.
Chân mày Sóc Tông nhíu chặt hơn, vừa nãy bị Vệ Tây đánh thảm như vậy mà còn dám tới?
"Mi muốn làm gì?"
Quỷ hồn không thèm để ý tới Sóc Tông, chỉ dè dặt nhìn Vệ Tây: "Đại, đại sư?"
Tâm tình Vệ Tây rất xấu, bị quỷ hồn gọi thì hung ác nhìn qua, không nói lời nào.
Quỷ hồn dĩ nhiên rất sợ Vệ Tây, bị nhìn chằm chằm liền run bắn, thế nhưng không biết lấy dũng khí từ đâu ra cố chống đỡ không bỏ chạy, ngược lại còn mở miệng run rẩy nói: "Ngài.. ngài vừa nãy đã nói, tôi đóng phim không tệ à?"
Vệ Tây: "?"
Sóc Tông: "?"
Vệ Tây nhớ lại một chút rồi trầm mặt gật đầu.
Quỷ hồn nhận được đáp án thì oa một tiếng gào khóc, khóc so với khi nãy bị đánh thê thảm còn lớn hơn, bất quá là vì vui mà khóc. Đến lúc này nó hoàn toàn quên hết sợ hãi, vừa khóc vừa ngồi chèm bẹp bên chân Vệ Tây...
"Cám ơn!! Ngài là người đầu tiên trên cõi đời này khẳng định diễn xuất của tôi a!!!"
Vệ Tây: "?"
Sóc Tông: "..."
****
Quỷ hồn kia không cần thiết phải nói láo, mọi người dò xét thêm một chút liền biết mỗi ngày nó thực sự chỉ núp trong CD chờ Vương đạo diễn kiểm tra diễn xuất của mình.
Trải qua một phen náo nhiệt nhưng vẫn không tìm ra hung thủ sự kiện linh dị, mọi người có cảm giác thực vô lực, dĩ nhiên làm người ta vô lực nhất chính là đám người Thái Thương Tông kia...
Sóc Tông vừa quay đầu liền phát hiện Vệ Tây không thấy đâu, liền hỏi Đoàn Kết Nghĩa: "Sư phụ anh đâu?"
"Cái gì mà sư phụ tôi? Sư phụ tôi không phải cũng là sư phụ cậu sao?" Đoàn Kết Nghĩa nghiêm túc chỉnh sửa cách gọi của sư đệ, sau đó mới đáp: "Sư phụ mới cùng Phương Tiểu Kiệt đi đâu rồi ấy."
Phương Tiểu Kiệt chính là tên quỷ hồn, theo lời anh ta nói thì trước khi chết mình chuyên đóng vai phụ trong các bộ phim, không có cơ hội nổi tiếng, đến tận khi chết vẫn chỉ là một thằng khố rách áo ôm. Có lẽ cũng chính vì chấp niệm muốn nổi tiếng quá sâu nên sau khi chết năng lực đặc biệt mạnh, có được kỹ năng phụ thân vào đĩa CD...
Thật sự là năng lực làm người ta câm nín.
Sóc Tông không có hảo cảm với quỷ hồn ôm đùi Vệ Tây khóc lóc thảm thương kia: "Bọn họ đi đâu?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Không rõ, hình như nghe Phương Tiểu Kiệt nói anh ta có lén quay không ít cảnh phim, phỏng chừng định cho sư phụ thưởng thức đi?"
****
Sau khi hỏi rõ biết Vệ Tây thưởng thức nhất là cảnh hôn diễn, Phương Tiểu Kiệt liền diễn lại một lần cho Vệ Tây xem, sau đó thấp thỏm hỏi: "Cậu cảm thấy ổn không?"
Vệ Tây gật đầu: "Rất tốt."
Lần này cậu đã hiểu được hai người châu đầu vào nhau quấn quít ở bên ngoài công trường Hương Cảng đang làm gì, Phương Tiểu Kiệt diễn rất chú tâm, cùng nữ quỷ huyễn hóa ra hôn tới quên cả đất trời, Vệ Tây nghĩ tới hai cái miệng quấn quít duyện mút vừa nãy, không khỏi gật đầu: "Anh diễn rất tỉ mỉ."
Phương Tiểu Kiệt vì được Bá Nhạc thưởng thức mà vừa cảm động lại xấu hổ, cũng không ý thức được ý nghĩa lời nói Vệ Tây, chỉ tưởng cậu khen diễn xuất của mình, liền ngượng ngùng nói: "Là vì Vương đạo nói tôi diễn thiếu nguyên tố tình yêu, mới đầu tôi cũng không dám thể hiện lỗ liễu. Thế nhưng lần nọ tôi cùng Vương đạo tới tham gia một buổi họp báo, nghe ông ấy nói với ký giả, một người diễn viên giỏi là phải dâng hiến cả thân và tâm mình cho nghệ thuật, không thể có thành kiến với diễn xuất hình thể và triển lộ thân thể, sau đó tôi đã hiểu ra tinh túy diễn xuất, tôi muốn làm một diễn viên giỏi, nhất định phải diễn được hết tất cả các tình huống!"
Vệ Tây cái hiểu cái không gật đầu: "...triển lộ... thân thể?"
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc cậu lặp lại mấy từ này, gương mặt hư ảo của Phương Tiểu Kiệt tựa hồ có chút ửng đỏ: "Đúng vậy, sau đó tôi có quay thử, cậu muốn xem không?"
****
Vệ Tây trở về phòng, nhị đồ đệ đã ở trong phòng, sau khi mở cửa cho cậu thì nghiêm túc hỏi: "Em cùng Phương Tiểu Kiệt kia làm gì vậy?"
Vệ Tây đặt đĩa CD lấy từ chỗ Phương Tiểu Kiệt lên bàn: "Nó đưa cho ta đĩa phim mới nhất, nghe nói là có đột phá diễn xuất."
Sóc Tông: "...?"
Vệ Tây hỏi: "Muốn xem cùng không?"
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Sóc Tông có chút mất tự nhiên... chống lại ánh mắt Vệ Tây, qua một lát sau anh dời tầm mắt nói: "Đưa đây."
Lúc bỏ đĩa vào máy phát, Sóc Tông có nhìn lướt qua một chút, quả nhiên là CD tự quay rất sơ sài, hình poster trên đĩa cũng không có, chắc cũng chả hay ho hơn chút nào.
Vệ Tây leo lên giường, tựa hồ tạm thời chưa có ý đi ngủ, thấy Sóc Tông bỏ đĩa vào máy xong liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đồ nhi, cùng xem đi."
Sóc Tông đứng bên mép giường do dự một chút, sau đó nghe lời ngồi xuống.
Dương khí của anh rất nồng, trước giờ Vệ Tây vẫn rất thích kề cận, lập tức sáp tới gần.
Không khí trong núi có chút ẩm ướt, trong phòng mở điều hòa nên ẩm ướt biến thành oi bức, hơi nước trong không khí dính vào làn da cơ thể.
Điều hòa hình như mở hơi cao.
Sóc Tông ngửi thấy khí tức thanh đạm quanh quẩn bên chóp mũi, giống như đang ăn trái cây hoặc là túi sô cô la mà Vệ Tây mang theo. Cằm bị mấy cọng tóc xoăn cọ cọ, có hơi ngứa, cúi đầu thì nhìn thấy chóp mũi dưới ánh đèn hơi vểnh vểnh của Vệ Tây, hàng mi dài cong cong rũ thành một đạo bóng mờ như hai chiếc quạt nhỏ, bầu không khí tựa hồ lại trở nên khá vi diệu.
Hai người mập mờ dựa vào nhau ngồi trên giường, lưng lót gối, Sóc Tông dời tầm mắt, cố ép chính mình tập trung vào màn hình TV, tâm thần không yên, đột nhiên cảm thấy trong bầu không khí yên lặng tràn đầy ái muội này, xem chút phim ảnh để phá vỡ không khí cũng không có gì không tốt.
Ý niệm vừa mới lóe lên trong đầu, chiếc TV trước mặt đột nhiên truyền ra một trận rên rỉ mơ hồ.
Sóc Tông: "???"
Đột nhiên anh có dự cảm không tốt lắm.
Giây tiếp theo, anh rốt cuộc cũng biết dự cảm này tới từ đâu.
Trên màn ảnh lớn gắn trên mặt tường đối diện bất ngờ xuất hiện một bóng dáng đang điên cuồng rung động, Phương Tiểu Kiệt không biết xẩu hổ ôm nữ quỷ huyễn hóa vào lòng, biểu tình tựa hồ muốn thăng thiên.
Vệ Tây nhìn chằm chằm một hồi, chỉ thấy Phương Tiểu Kiệt trên màn hình vừa động vừa kêu to, nhìn không hiểu lắm, cậu chỉ có thể mê mang nhìn qua đồ nhi thân yêu: "Đây chính là đột phá mới mà nó nói à?"
Sóc Tông: "..............."
Anh tạo nghiệt gì a!
...*...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 50: Anh tạo nghiệt gì a
Chương 50: Anh tạo nghiệt gì a