*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về phần bản thân Đường Diệu Huân, còn rất thức thời mà đến nhà ăn giải quyết vấn đề ấm no, cũng không ở lại văn phòng để làm hai người ngại.
“Nơi này có thật nhiều thảm lông thoải mái.” Lâm Cạnh kéo ghế, “Trách không được lần trước cậu nói cái kia không cần giữ.”
“Ừ, nhà ông ấy còn một đống.”
Trọng Minh phu nhân là Phượng Hoàng, mười tám họ hàng trong nhà đều là cầm, mỗi lần đến mùa thay lông, cánh phành phạch vẫy có thể ra một đống thảm lông. Kỳ Lân nhãi con lúc lên năm, đã từng bị đại Kỳ Lân ngậm đến làm khách, kết quả dị ứng lông chim, sau khi về nhà hai mắt đỏ bừng, điên cuồng hắt xì cả nửa tháng.
Hồ Mị Mị tức muốn điên: “Quý Minh Lãng sao anh không chăm sóc con trai!”
Quý tiên sinh lúc ấy còn tương đối thẳng, không có dục vọng gì: “Bởi vì anh nghĩ nhãi con thường xuyên đi Thanh Khâu chơi mà.” Mà họ hàng nhà em cũng rụng lông.
Kết quả ngủ nửa tháng trong thư phòng.
Bất quá hiện tại đã khá hơn nhiều, linh lực khi Kỳ Lân nhãi con lớn lên cũng tăng cường. Quý Tinh Lăng đi hâm nóng đồ ăn, lại vặn bình giữ ấm đổ một ly trà ấm áp, tự mình thấy mình giống lão cán bộ thật chua xót, còn phải là mặc kiểu áo màu xanh từ Tôn Trung Sơn.
May mắn không ở phòng học, này nếu để cho người khác thấy, mặt mũi của Tinh ca lãnh khốc có còn không, Mặt! Mũi! Còn! Không!
Lâm Cạnh đẩy hộp cơm của mình qua: “Ăn không?”
Quý Tinh Lăng: “…… Không cần, tôi có.”
Lâm Cạnh cũng không miễn cưỡng, vặn nắp đồ uống của mình, lại nói: “Tôi cho rằng văn phòng của giáo viên đều giống như ở lầu Đào Lý, không nghĩ tới nơi này thoải mái như vậy, có chút giống thế ngoại đào nguyên.”
Quý Tinh Lăng khó hiểu, hắn nhìn quanh bốn phía, trang trí lộng lẫy lấp lánh chói mù mắt, ghế sô pha da thật nhập khẩu tứ Ý, trên tường treo một dòng chữ của Phó tỉnh gửi tặng.
“Đào Hoa Nguyên Ký tôi còn học rồi, này nơi nào giống Đào Uyên Minh, rõ ràng phi thường thế tục hiệu quả và thực dụng.”
“Vậy đọc nghe một chút.”
“……”
Tinh ca lựa chọn vùi đầu ăn cơm.
Nhưng kỳ thật Lâm Cạnh thật sự thích nơi này, khả năng bởi vì nơi nơi đều là thảm nhung, tạo một cảm giác thoải mái không giải thích được. Nhưng cậu mới vừa giải thích được một nửa, người đối diện liền tự luyến nói một câu: “Cậu xác định không phải bởi vì cùng tôi ăn cơm, mới cảm thấy thoải mái?”
“Quý Tinh Lăng cậu câm miệng đi.”
Đại thiếu gia đùa xong thầy giáo Tiểu Lâm, tâm tình tốt lắm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Này, đó có phải Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết hay không? Sao bọn họ lại chạy tới nơi này.”
Hai người hẳn là muốn đi căn tin, cũng không biết vì sao đường chính thì không đi, cố tình đi qua hoa viên.
Lâm Cạnh hỏi: “Cậu thật sự không biết?”
Tư duy Quý Tinh Lăng chưa đuổi kịp: “Hả?”
“Thôi.”
“Không thể thôi, cậu có biết nói như vậy sẽ khiến người khác tò mò muốn chết hay không.” Quý Tinh Lăng kéo mặt cậu, “Tôi biết cái gì?”
“Biết bọn họ ở bên nhau.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng có điểm ngốc: “Là cái bên nhau mà tôi nghĩ sao, Vi Tuyết cùng Lý Mạch Viễn? Đậu má, không phải đâu, tôi còn tưởng rằng Vi Tuyết theo đuổi cậu.”
Lúc này đến phiên thầy giáo Tiểu Lâm khiếp sợ, cậu từ chỗ nào mà rút ra kết luận như vậy?
Quý Tinh Lăng giải thích: “Cô ấy không phải toàn đưa đồ ăn vặt cho cậu sao, cô ấy luôn quay sang nói chuyện với cậu trong lớp tự học nữa, đúng không?” Ý đồ không tốt cực kì rõ ràng.
“Cô ấy không chỉ cho mình tôi đồ ăn vặt, cô ấy cho đồ ăn vặt tất cả mọi người, cô ấy cũng không có nói chuyện với tôi trong tiết tự học, thời gian của cô ấy nói chuyện với Lý Mạch Viễn còn nhiều hơn tôi một trăm lần.”
“Phải không?”
“Trách không được cậu không để cho tôi ăn mận khô mặn cô ấy đưa.”
“…… Không phải, không liên quan đến mận khô mặn, cậu đừng nói thế.” Quý Tinh Lăng dựa lưng ghế, suy nghĩ tìm lời nói, “Bất quá chúng ta có phải nên nhắc nhở một chút hay không, từ văn phòng hiệu trưởng có thể trực tiếp nhìn đến hoa viên, miễn cho bọn họ ngày nào đó cầm lòng không được, nắm tay hay gì đó, đúng không.”
“Ừ, cậu đi đi.”
“Quan hệ của cậu với Lý Mạch Viễn tốt, vì sao tôi lại đi.” Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, “Lần trước xếp hạng của cậu ấy rớt, chẳng lẽ là bởi vì cái này?”
“Vậy Lý tổng không đơn giản là rớt chính trị, mà là phải rớt tất cả.” Lâm Cạnh nói, “Năng lực học tập của cậu ấy siêu đỉnh, thật sự yêu đương cũng không ảnh hưởng thành tích, không liên quan đến cái này.”
Quý Tinh Lăng tràn đầy phấn khởi: “Vậy còn cậu?”
“Tôi cũng không.” Lâm Cạnh để ly xuống, rũ tầm mắt nói, “Yêu sớm không phải cũng chỉ cùng nhau làm bài thôi sao, có cái gì để ảnh hưởng đến thành tích.”
“…… Thầy giáo Tiểu Lâm cậu thật sự đơn thuần.”
“Vậy cậu nói cho tôi một cái không đơn thuần đi.”
Quý Tinh Lăng im lặng, nếu nói cùng Vu Nhất Chu bọn họ, thì đề tài tiếp theo khả năng sẽ là chuyện bí mật của con trai, nhưng thầy giáo Tiểu Lâm không được, không ok, không thể bị làm bẩn, cho nên hắn ấu trĩ theo thói quen cướp một viên Croquette từ hộp cơm đối phương, vừa muốn ăn lại nhớ tới chuyện linh lực, đành phải đưa đến miệng đối phương, học Vi Tuyết nói một câu: “Cho cậu, mua sự câm miệng của cậu.”
“Một viên Croquette mà muốn tôi câm miệng?”
“Tôi cũng có thể đút cho cậu tất cả những viên còn lại.”
“……”
Quý Tinh Lăng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, một chiếc đũa để thẳng, chỉ kém trực tiếp nhét thẳng vào miệng, Lâm Cạnh nghiêng đầu, mới vừa tính tìm một góc độ để cắn, cửa văn phòng lại bị người nào đó mở ra.
“Tiểu Tinh a.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy thầy giáo Tiểu Lâm đụng vào chiếc đũa, Quý Tinh Lăng còn chưa kịp phàn ứng lại, viên Croquette đã rớt trở về hộp cơm. Hơn nữa Lâm Cạnh lại thuận thế quay sang bên trái, chiếc đũa của đại thiếu gia không còn bên miệng cậu nữa, mà nằm trong không khí, chỉ về phía bình giữ ấm lớn màu bạc, thấy thế nào cũng chỉ là trong lúc ăn cơm nhàm chàn, quơ đũa chỉ điểm giang sơn, chỉ trích cái bình của cán bộ trung niên.
“……”
“Xin chào hiệu trưởng.” Học sinh giỏi vẫn luôn vững vàng bình tĩnh như vậy, gặp biến bất kinh.
“Lâm Cạnh cũng ở sao.” Đường Diệu Huân cười nói, “Đừng ngại, tiếp tục ăn đi, ăn xong mệt thì có thể lên sô pha nằm một lát, thảm tùy tiện dùng, thầy chỉ tới lấy đồ.”
Ngoài thời gian công tác hiệu trưởng không giống phiên bản Ngưu Vệ Đông số 2, rất thân thiết và hòa ái. Ông một bên tìm văn kiện một bên thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Toán ạ.”
“Đào Hoa Nguyên Ký ạ.”
[Đào hoa nguyên ký (chữ Hán: 桃花源記) hay Đào hoa nguyên (桃花源), là một trong những sáng tác nổi tiếng của , một danh sĩ trong lịch sử cổ điển Trung Quốc.]
Đường Diệu Huân: “Phụt.”
Hai bạn nhỏ vẻ mặt đang muốn suy sụp, tình huống lại lúng túng cực kì.
Có thể là lo lắng nhãi con lại tiêu hóa kém, hiệu trưởng lại chủ động bù: “Không sao, ngoài thời gian học mấy đứa có thể tâm sự đá bóng hay game, thầy không có nghiêm khắc đến như vậy.”
Ông không ở trong văn phòng lâu nữa, tìm được văn kiện liền tự giác rời đi, sau khi cửa đóng lại, Quý Tinh Lăng cảm khái: “Hiệu trưởng cũng thật đơn thuần.” Chúng ta cũng không có nói trận bóng hay game, thầy giáo Tiểu Lâm vừa mới có ý tưởng không thuận khiết.
“Ừ, những người khác đều đơn thuần, toàn thế giới đều không có ai tàn nhẫn độc ác không thuần khiết đáng khinh âm hiểm như cậu.”
“Tôi không có đáng khinh, càng không có ác độc, tôi rất thuần khiết.”
“Quý Tinh Lăng cậu thật thuần khiết.”
“……”
Chúc mừng người chơi giải khóa tấm card mới x1.
Thời gian ở phòng hiệu trưởng ăn cơm, so trong tưởng tượng còn thêm nhẹ nhàng tự tại. Lão Phùng mang hai hộp cơm không trở về, nói bữa tối lại đưa tới.
Khi hai người đi về lầu Đông Sơn, vừa vặn nhìn thấy Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết đang đi phía trước, vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng đại thiếu gia nhàn đến mức không có chuyện gì, một hai phải bát quái một chút: “Cậu cảm thấy bọn họ đang nói cái gì?”
Thầy giáo Tiểu Lâm lại càng mạnh, căn bản không cần đoán, trực tiếp kéo ống tay áo của hắn đi nhanh hai bước.
Vi Tuyết: “Thuê khách sạn cả đêm bao nhiêu tiền?”
Lý Mạch Viễn: “500.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh: “……”
Thực xin lỗi, quấy rầy!
Hai người xoay người muốn trốn, kết quả ——
Vi Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng tớ lại nghe được một cụm VIP Discounts, cho nên hẳn nên chọn giá chiết khấu? Cậu nghe được giảm giá bao nhiêu không?”
“Không có, tốc độ nói của cô kia quá nhanh.” Lý Mạch Viễn nói, “Đợi lát nữa hỏi cô Ninh một chút, hỏi xem cổ có câu nguyên văn hay không.”
“Được.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh từ trước đến nay đều nhanh trí ném nồi, giành trước chiến lược cao điểm“Tôi không nghĩ gì cả, tôi rất bình tĩnh”: “Cậu mới vừa khẩn trương cái gì?”
“Đậu má, tôi vì sao phải khẩn trương?”
“Bởi vì cậu không thuần khiết.”
“Ai nói tôi không thuần khiết, cậu vừa mới phát cho tôi tấm thẻ thật thuần khiết xong!”
“……”
Hai người cãi nhau ầm ĩ vào phòng học, chí chóe như học sinh tiểu học.
Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết thảo luận xong tiếng Anh, hiện tại lại ngồi cạnh nhau làm toán. Quý Tinh Lăng cảm khái yêu sớm siêu thuần khiết của học bá một chút, lại ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua người bên cạnh.
“Làm gì?”
“Không làm gì.”
Lâm Cạnh không để ý đến hắn, rút ra một cây bút bắt đầu làm bài. Quý Tinh Lăng cũng đeo tai nghe, nằm xuống bàn nhìn là ngủ, thật là học thuộc bài —— ngoại trừ tiếng Anh, Lâm Cạnh lại khai phá cách sử dụng mới từ Ipod, tốn thời gian cả ngày để đọc cho hắn nhưng câu văn cần học thuộc trong cả một học kỳ, ngữ văn chính trị lịch sử gì đó, câu chữ rõ ràng, khi đọc được một lúc, có thể là do mệt mỏi, giọng cậu nhỏ lại và có chút khàn khàn, nghe tới lại thật mềm mại.
Quý Tinh Lăng nghe, không tự giác duỗi tay sờ sờ đầu của cậu: “Giọng của cậu nghe khá hay.”
Lâm Cạnh hơi hơi trốn:“Ừ.”
Bức màn trong phòng học bay lên, gió thổi qua cả mùa thu.
……
Mùa đông ở Cẩm Thành không có tuyết, chỉ biết có mưa bụi ẩm ướt lành lạnh, bị gió thổi qua, lạnh đến thấm vào xương.
Linh lực của Quý Tinh Lăng không xuất hiện vấn đề nữa, nhưng Quý Minh Lãng vẫn chưađiều tra được lúc trước hắn ăn linh quả từ nơi nào, cho nên bàn ăn trong văn phòng hiệu trưởng vẫn được mở mọi lúc. Cô hoạch điểu thật ra rất cao hứng, rốt cuộc có thể chăm sóc hai bạn nhỏ, dù sao có tài xế cách vách, hộp cơm càng đổi càng lớn, có một lần thậm chí còn bằng một giỏ hoa.
Đằng xà Lão Phùng…… Tôi quá khó khăn.
Lâm Cạnh cơ bản không ngồi xe trường nữa, bởi vì sáng sớm mỗi khi cậu ra cửa, Quý Tinh Lăng đều đã đứng ở bên thang máy chờ, sau đó nói một câu: “Này, cậu so với ngày hôm qua chậm ba phút.”
Khiến cho thầy giáo Tiểu Lâm rất khẩn trương, rất bối rối, so ngồi xe trường còn càng đúng giờ hơn.
Độ ấm trong xe thoải mái, Quý Tinh Lăng ném áo khoác vào chỗ phó lái, nghiêng người qua: “Cậu đang cười cái gì vậy?”
“Nhóm Ninh Tam.” Lâm Cạnh nói, “Ninh Thành hôm nay rơi tuyết lớn, bọn họ chơi muốn điên rồi.”
“Lặp lại?” Quý Tinh Lăng nhìn tên nhóm.
Thầy giáo Tiểu Lâm đưa qua cho hắn xem.
Có thể đạt tới: Cẩm Thành không có tuyết.
Beast: ha ha ha hâm mộ đi!
Duy: ha ha ha ha hâm mộ đi!
Brito: ha ha ha hâm mộ đi!
Quý Tinh Lăng dựng thẳng ngón cái, quả nhiên đều lặp lại.
Brito: Lâm ca, chúng tớ vừa mới ra mắt nghiệp vụ mới nhất là “Viết lời tỏ tình trên tuyết”, cậu có thích nữ sinh nào hay không, có thể giảm giá 20%.
Có thể đạt tới: Không thèm 20%, miễn phí thì suy xét một chút.
Đại thiếu gia đã ngồi lại, đang lười biếng cúi đầu xem di động, không chú ý tới nội dung nói chuyện phiếm của bạn cùng bàn nữa.
Brito: Mười tệ cũng không cho tớ, Lâm ca cậu có phải keo kiệt quá không!
Beast: Đậu má! Lão Từ, cậu có thể chú ý trọng điểm hay không! Đây là vấn đề về tiền sao! Cậu nhìn kỹ lại câu trả lời của Lâm ca đi!
Duy: Đậu má! Lâm ca cậu có tình huống!
Brito: Đậu má! Giao ảnh chụp!
Lâm Cạnh lười giải thích, gửi qua một phong bao lì xì lớn
Có thể đạt tới: Được rồi, giúp tớ viết cái này.
Brito: Học tra như vậy? Vậy nhất định đẹp như tiên!
Beast: Học tra như vậy? Vậy nhất định đẹp như tiên!
Duy: Học tra như vậy? Vậy nhất định đẹp như tiên!
Năm phút đồng hồ sau, di động của Quý Tinh Lăng rung lên.
Có thể đạt tới: Quà Giáng Sinh.
Ngay sau đó gửi tới một tấm ảnh.
Từ Quang Dao, cũng chính là Brito của nhóm hay lặp lại, từ nhỏ đã học thư pháp, cậu ta lấy một cành cây gãy viết chữ lên tuyết khí thế hùng dũng lại xinh đẹp.
—— Quý Tinh Lăng, chúc cậu nhanh chóng thi được 500 điểm!
Với lợi ích từ bao lì xì, không chỉ có miễn phí tặng kèm dấu chấm than, còn được vẽ một trái tim lớn xung quanh.
Tam trung Ninh Thành có lương tâm viết giùm, mua một tặng hai, chất lượng cao giá lại thấp, tôi thích bạn, bạn cũng thích tôi.
Quý Tinh Lăng tỏ vẻ bất mãn: “Vì sao quà Giáng Sinh của tôi lại có lệ như vậy?”
“Vậy cậu muốn cái gì, thuốc lá Mao Đài hay là tổ yến bào ngư?”
“Cậu tặng cho người xa lạ đều là sách!”
“Cậu còn gọi bạn của lớp chúng ta là ‘ người xa lạ ’?”
“Không sai biệt lắm, tôi đến bây giờ cũng không nhớ rõ họ và tên của tất cả bọn họ.”
“……”
Một tuần sau chính là lễ Giáng Sinh, bên bộ quốc tế tương đối náo nhiệt, có lễ hội và chợ, ngoài ra còn có các buổi chia sẻ kinh nghiệm, nhưng trụ sở thì tương đối yên tĩnh, Vương Hoành Dư chỉ chịu bỏ một tiết họp lớp, để mọi người có thể thả lỏng 40 phút, rút thăm trao đổi quà Giáng Sinh.
Lâm Cạnh mua một quyển sách bìa cứng Shakespeare. Kỳ thật cậu vốn muốn mua đồng hồ học sinh, chẳng hạn như swatch, cũng vừa lúc trung tâm thương mại có hoạt động giảm giá, không tốn kém lại thực dụng, kết quả đại thiếu gia không vui, cứ đứng ở bên cạnh phê phán: “Màu hồng này là cái gì, lỡ may là nam sinh thì sao, nữ tính như thế, sao cách chọn quà của cậu kém thế. Màu đen cũng không được, quá buồn, quá buồn cậu có biết hay không!”
Lâm Cạnh ném đồ xuống, trở tay kéo người ra khỏi cửa hàng, để tránh cái miệng thiếu văn hóa này bị anh trai ở quầy đánh.
Nam sinh nữ sinh đều có thể dùng, còn có hạn chế kích thước, vốn phạm vi lựa chọn đã nhỏ, Quý Tinh Lăng lại còn quản đủ thứ, đồng hồ không cho mua, ví tiền không cho mua, cái ly không cho mua, chocolate không cho mua, tạp chí điện ảnh không cho mua, từ lầu một đến lầu sáu của trung tâm thương mại, diss liên tục nửa tiếng, diss một lúc, thầy giáo Tiểu Lâm hoàn toàn không còn cách nào khác: “Cậu chuẩn bị đưa cái gì, bằng không tôi cũng mua như vậy.”
“Là mẹ tôi chuẩn bị, năm trước hình như là thẻ mua sắm trong trung tâm thương mại, rõ ràng thì không biết, dù sao bà ấy có rất nhiều, hay tôi đưa cậu một tấm”
“Đừng.” Lâm Cạnh không muốn thiếu nhân tình về tiền này, quay đầu vừa thấy, “Chỗ đó có bán bút máy, được không?”
Vừa nghe cũng được, nhưng cửa tiệm cố tình dán một tấm áp phích, có thể là chuẩn bị cho ngày Lễ Tình Nhân, màu hồng phấn, siêu lãng mạn, còn viết một hàng chữ to.
—— viết tâm sự bí ẩn nhất, đưa cho người mình yêu nhất.
Đùa cái gì vậy, loại sản phẩm vô đạo đức như vậy sao có thể ở dưới mí mắt Tinh ca bán đi!
Vì thế hắn quyết định lập tức: “Đó là bút tùy thân, hoặc là lớp mười hai, thi đại học cũng thế, thứ khó nhất như vậy, chẳng khác đưa cho người đó một phần tương lại.”
Lâm Cạnh: “……”
Đưa cho người khác tương lai như vậy, tôi khả năng sẽ không còn tương lai.
Cuối cùng vẫn là mua sách.
Đại thiếu gia ở hiệu sách đi quanh một vòng, tự mình chọn một cuốn Shakespeare 《 tứ đại bi kịch 》, bìa cứng, xa hoa, đắt tiền.
Đứng ở bên quầy thu ngân, Lâm Cạnh thật sự không nhịn được, uyển chuyển đưa ra ý kiến: “Quý Tinh Lăng, cậu có cảm thấy quá Giáng Sinh đưa cho người ta tứ đại bi kịch hình như không quá thích hợp hay không?”
“Cuốn sách nổi tiếng có cái gì mà không thích hợp? Không phải còn nằm trong danh sách khuyến khích học sinh tiểu học đọc sao?”
“…… Bằng không đổi thành tứ đại hài kịch, cũng là Shakespeare.”
“Không được!”
Rất bá đạo.
Cả giấy đóng gói cũng là hoa văn nhiều màu sách, rất MAN cũng rất nhiệt huyết, khi Lâm Cạnh nhận được trong tay, cảm giác đang ôm một cục gạch nung lớn.
……
Nhóm lặp lại, từ thiên dao bọn họ còn đang lảm nhảm kháng nghị, vì sao bọn tớ lên mạng tra Quý Tinh Lăng ở trường cấp ba Sơn Hải, lại là nam, còn là giáo thảo cấp bậc soái ca, Lâm ca sao cậu lại như thế, đẹp như tiên đâu!
Có thể đạt tới: Các cậu nhàm chán như vậy sao, thế mà còn có thể lên mạng tìm.
Duy: Tò mò không được sao!
Beast: Tò mò không được sao!
Brito: Tò mò không được sao!
Lâm Cạnh tắt nhóm WeChat, hỏi người bên cạnh: “Vậy cậu muốn quà Giáng Sinh như thế nào?”
“Bugatti Veyron.”
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Quý Tinh Lăng cười, dựa vào gối trên xe: “Tôi nhớ đêm Bình An là chủ nhật đúng không, cậu đừng mời người khác, tôi mang cậu đi ra ngoài ăn cơm.”
Kiểu áo Tôn Trung Sơn:
* là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Thế Ngoại Đào Nguyên được bao quanh bởi vách đá.
: là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại [ – Four Tragedies ]