DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 34: Tòa Thư Sơn

Tống Dụ bấm vào, phát hiện những bức hình kia đều là ảnh chụp nhật ký của cô bé.

Mấy năm trước cũng bị một chủ blog chính thức đăng lên trên blog, nhưng mà có người khống chế bình luận, bẻ cong sự thực, dân mạng cũng không tìm ra sự thật, độ hot không tăng lên, qua một thời gian dài cũng bị người ta dần dần quên lãng.

Vừa bắt đầu nhật ký, cô bé giọng điêu phi thường thoải mái, hết sức chờ mong đối với trường mới lớp mới, nét chữ thanh tú, còn mang theo sự chân thành của tuổi mười lăm mười sáu, có chút tính trẻ con cùng thổ tào.

–– A a a ngày đầu tiên khai giảng vì kẹt xe đến muộn nên bị phạt đứng ngoài cửa, cái này cũng thật mất thể diện quá rồi *che mặt* *che mặt*. Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo dạy tiếng Anh rất đẹp, hy vọng sau này có thể cứu vãn lại hình tượng.

–– Bạn cùng bàn là một nam sinh… Ánh mắt cậu ấy khiến mình không thoải mái. Thật kỳ quái.

Nhưng không bao lâu sau, giọng văn trong nhật ký bắt đầu trở nên ngột ngạt.

Bạn cùng bàn của cô luôn táy máy tay chân với cô, động tác có thể xem như là quấy rối tình dục, nhưng mà những người ngồi bàn trước và bàn sau không xem là chuyện gì lớn lao, thậm chí lúc trong tiết còn quay video lại, đăng lên trên mạng, video đặt tên là ‘Nhìn xem học sinh mới chuyển trường dâm cỡ nào.’

Nhật ký nhiều lần xuất hiện mấy từ như ‘Buồn nôn cả một ngày’, ‘Thật sự muốn ói’, ‘Mình nên làm thế nào’.

Lời văn trở nên lộn xộn. Gia đình cô bé điều kiện không tốt, cha cô vẫn luôn nằm viện, cô không dám vì những việc này làm phiền cha mẹ. Cô bảo là muốn đổi bạn cùng bàn, chủ nhiệm lớp là Âu Y Liên trực tiếp cằn nhằn ngược lại, “Ngồi chỗ nào chả là ngồi, EQ trò mà cao hơn chút thì đã hòa hợp với người ta rồi.”

Tính tình trầm lặng cùng dư luận vây quanh làm cho cô bé ở trong lớp trở nên vô cùng khó hòa nhập, bị đàn áp tới mức bị nữ sinh lớp trên chặn ở WC bắt nạt, không thể nhịn được nữa lại đi nói cho giáo viên chủ nhiệm. Hai lần bị quấy rầy khiến Âu Y Liên cảm thấy cực kỳ phiền, quăng cho cô bé một câu nói rằng, “Không biết tự ái, làm mấy trò rẻ rúng như vậy còn mong ai tôn trọng mình?”, “Người trong video là trò phải không, một cây làm chẳng nên non, nếu trò không dung túng, cậu ta có thể càn rỡ vậy sao?”

Những câu nói này như một chậu nước lạnh dội ướt toàn thân cô, cô trở về chỗ ngồi liền khóc nấc lên. Một nữ sinh hiền lành trong lớp không nhìn nổi, cùng cô đi tìm hiệu trưởng, nói về chuyện này. Sau khi hiệu trưởng tìm Âu Y Liên nói chuyện, ngày hôm sau Âu Y Liên đứng trước cả lớp, bật video cô bé bị bạn cùng bàn quấy rối tình dục được đăng trên mạng ra, một lần lại một lần, trong miệng dối trá nói, “Giữa bạn cùng bàn với nhau đùa nghịch một xíu, ví dụ như chuyện này.”

Chẳng khác nào một cuộc lăng trì.

Phần sau nhật ký trở nên ngổn ngang, tựa hồ là khổ sở tới mức không thể viết thành lời.

Người trong nhà rốt cuộc phát hiện tình trạng của cô bé không bình thường, nhưng mà nam sinh kia bối cảnh rất lớn, căn bản không phải là người một gia đình phổ thông có thể chọc vào được. Mẹ của cô bé khóc mấy ngày, ngủ không ngon giấc, chỉ có thể tan nát cõi lòng mà làm thủ tục chuyển trường. Sau đó làm ầm ĩ trên mạng, gia đình nam sinh lần nữa dùng tiền chèn ép, lại tìm người đổi trắng thay đen, cũng không làm ra sóng gió gì.

Tống Dụ sau khi xem xong, tâm tình là: Tao giết Âu Y Liên!

Cậu gửi email hỏi một câu.

[Cô gái kia có ổn không?]

Người ẩn danh bên kia rất lâu mới đáp lại một câu.

[Thay đổi môi trường rồi, tốt hơn rất nhiều, hẳn sẽ hy vọng mình không bị quấy rầy.]

Tống Dụ sững người. Chuyện cũ đau đớn đến như vậy, cô bé cũng sẽ không muốn nhớ lại một lần nữa.

Mới đầu, Tống Dụ định làm lớn câu chuyện mấy năm trước này, ồn ào đẩy lên hot search, khiến Âu Y Liên thân bại danh liệt. Nhưng nếu thực thi công lý bằng cách này có thể sẽ xé rách vết thương đã kết vảy của người trong cuộc, đối với cô gái kia tạo nên thương tổn lần thứ hai.

Tống Dụ hỏi người đó.

[Anh là ai?]

Người gửi email trả lời.

[Cậu có thể xem tôi là một người xa lạ tốt bụng.]

Người xa lạ tốt bụng?

Tại sao đúng lúc cậu muốn đối phó Âu Y Liên gửi cho cậu những tài liệu này?

Anh ta biết thân phận của cậu?

Dường như muốn xóa bỏ những lo lắng của cậu, người kia gửi tin lại.

[Tôi vẫn luôn chú ý Âu Y Liên, cũng điều tra cậu. Hy vọng cậu trả công lý lại cho cô bé kia. Cám ơn.]

Tống Dụ nhíu mày lại.

Đã chú ý Âu Y Liên rất lâu, cho nên biết rằng cậu cùng cô ta không hợp nhau?

Đã điều tra cậu, cho nên biết thân phận của cậu không đơn giản?

Hình như nói cũng có lý, nhưng cậu luôn cảm thấy kỳ lạ.

[Anh là người của Nhất Trung thành phố C?]

Là giáo viên hoặc học sinh.

Nhưng bên kia không hồi âm.

Tống Dụ thở ra một hơi, gửi phần tài liệu này cho hiệu trưởng.

Rồi trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Quang. Chuyện như vậy nếu không dựa vào dư luận thì đành chỉ có thể theo quy củ. Nếu cậu ẩn danh báo cáo cho ngành giáo dục hẳn sẽ bị qua loa cho xong.

Hơn nữa, Âu Y Liên ngang ngược như vậy, khẳng định phía trên có người.

Lúc Mạnh Quang nhận điện thoại thì đang say khướt: “Alo, Dụ Dụ, lại xảy ra chuyện gì?”

Tống Dụ: “Nào, anh họ, đã đến thời điểm chúng ta trừng ác dương thiện rồi.”

Mạnh Quang: “Hả?”

Tống Dụ: “Em muốn báo cáo về giáo viên chủ nhiệm lớp em.”

Mạnh Quang cầm điện thoại di động, cười rộ lên: “Cuộc sống cấp ba của em cũng rất phong phú nha, trong một tuần, đầu tiên là báo cáo bạn học, sau đó là báo cáo giáo viên. Ha ha ha.”

Tống Dụ trợn mắt một cái, nghĩ đến vừa nhập học đã gặp phải Vương Từ cùng Âu Y Liên, lại thêm một thằng Cao Phong: “Đúng vậy đó, em sẽ báo cáo bất luận người nào!”

Mạnh Quang bị cậu chọc cho cười ha ha. Nhóc con này cũng rất hung hăng, dám báo cáo bất luận người nào.

Tống Dụ tỉnh táo lại, nói tiếp: “Anh nhìn tài liệu em gửi đi, sẽ biết được chủ nhiệm lớp em chả ra thể thống gì.”

Rồi cậu chuyển tiếp toàn bộ tập tin qua cho Mạnh Quang.

Mạnh Quang xem xong, quả nhiên còn tức giận hơn so với cậu, tức đến nỗi đập bàn, cách điện thoại mắng Âu Y Liên cả buổi.

Tống Dụ nghe được, cụp mắt,  có chút xuất thần.

Từ việc của nữ sinh kia, cậu nghĩ tới những điều Tạ Tuy đã trải qua trong sách.

Tạ Tuy nguyên tác như thế nào? Đối mặt với sự quấy rầy đến từ Vương Từ, hắn bản thân kiêu ngạo như vậy, trong lòng sẽ thấy ngột ngạt tới cỡ nào. Có bao giờ hắn cũng cảm thấy ‘buồn nôn’, cảm thấy ‘mê man’ hay không. Hắn chỉ muốn học cho thật giỏi, sau này để cho bà nội Trần sống thoải mái hơn một chút. Nhưng cuộc sống đầy ác ý, liên tiếp vồ vập không ngừng.

Mạnh Quang giận đùng đùng đi xử lý chuyện này.

Cúp điện thoại, trong lòng Tống Dụ cảm thấy rất khó chịu, nhìn chăm chú màn hình di động nửa ngày, muốn tìm Tạ Tuy nói chuyện, lại không biết nói cái gì.

Trước hết gửi mấy dấu chấm.

[Tống Dụ: ……]

Sau khi Tạ Tuy tiện tay tìm người gửi tài liệu cho Tống Dụ xong liền tập trung xử lý chuyện của bà nội Trần.

Hứa Thi Ân cho hắn rất nhiều tiền, vào trong tay hắn là một con chip đánh bạc lớn.

Tra ra được người chụp hình quả nhiên là Vương Từ.

Tạ Tuy nhấp một ngụm cà phê,  cụp mắt, che đậy đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt. Kỳ thực đối với hắn hai mươi lăm tuổi mà nói, những nhân vật nho nhỏ thời học sinh này đã gần như không nhớ rõ.

Trọng sinh một đời thanh tâm quả dục, nhưng vẫn luôn có kẻ tự nhảy ra trước họng súng.

Điện thoại di động sáng lên, là Tống Dụ. Tạ Tuy nhìn thấy sáu dấu chấm kia, ngón tay vuốt nhẹ qua miệng ly.

[Tạ Tuy: Tại sao còn chưa ngủ?]

Hắn có thể xử lý Âu Y Liên, dùng thủ đoạn càng triệt để, càng ác liệt hơn.

Nhưng hắn càng sẵn sàng giúp Tống Dụ tự mình đạt được công lý cùng khí phách thiếu niên.

Tống Dụ ôm điện thoại di động nằm trên giường, gãi đầu.

[Tống Dụ: Ngủ không được.]

[Tạ Tuy: Vì sao?]

Tống Dụ chính là muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, những chuyện trong sách còn chưa xảy ra, làm sao có thể nói, vò đầu nửa ngày không tìm ra chủ đề gì, trực tiếp bỏ cuộc.

[Tống Dụ: …… Sợ đánh không lại.]

Tạ Tuy thấp giọng cười ra tiếng.

[Tạ Tuy: Ừ.]

[Tống Dụ: Ừ cái gì mà ừ, đánh không lại cậu có giúp tớ đánh không?]

Chiều ngày mai hắn hẳn là sẽ không đi vây xem Tống Dụ đánh nhau.

[Tạ Tuy: Đánh không lại thì đừng đi.]

[Tống Dụ: Không được, quậy thành như vậy, lời tàn nhẫn nào tớ cũng nói ra rồi, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng.]

[Tạ Tuy: Vậy thì cứ coi như có tham dự là được rồi.]

Hắn kỳ thực vẫn luôn không thích nhóc con này đánh nhau, lỡ khiến bản thân mình bị thương thì sao?

Có ý gì, bị đánh hay không không quan trọng, quan trọng là có tham dự?

[Tống Dụ: Con người cậu thật lãnh khốc nha.]

[Tạ Tuy: Cậu mới biết?]

[Tống Dụ: ……]

Tống Dụ cảm thấy thời buổi bây giờ không tán gẫu nổi nữa. Trong lòng cậu buồn rầu, đặc biệt là khi đối mặt với Tạ Tuy. Cậu nín nửa ngày, muốn hiểu thêm về hắn.

[Hồi bé cậu có quyển sách nào đặc biệt thích đọc không?]

Trước tiên bắt đầu từ hồi ức tốt đẹp.

Điển hình của việc không có chuyện gì để nói nên tìm đại một chủ đề.

Tạ Tuy khẽ cười một tiếng. Tống Dụ thật sự là người nói chuyện không chủ đích nhất trong số những người hắn từng gặp gỡ trong hai đời này.

Nhưng hắn lại nguyện ý dành thời gian cùng cậu nói những điều không có ý nghĩa này.

[Không có.]

Tống Dụ không buông tha.

[Không có? Thật sự không có sao, mấy truyện giống như “Peter Pan”, “Hoàng tử bé” í.]

Tạ Tuy:

[Kiểu như sách giáo dục dành cho thiếu nhi?]

Tống Dụ: “…”

Mấy chữ ‘sách giáo dục dành cho thiếu nhi’ khiến những lời cậu định nói tiếp đều nghẹn trong cổ họng.

Cầm điện thoại di động, Tống Dụ nghiến răng nghiến lợi gõ một hàng chữ cuối cùng.

[Ngủ! Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai đi làm giáo bá!]

Tạ Tuy khẽ cười.

[Ngủ ngon.]

Giờ học cả ngày thứ sáu, kỳ thực Tống Dụ đều không chú tâm. Ngày hôm qua sau khi tán gẫu với Tạ Tuy xong, không hiểu sao cậu ngủ rất ngon, nhưng đến tiết của Âu Y Liên vẫn cảm thấy buồn ngủ. Cửa sổ mở ra, gió thổi mát rượi, cậu gục xuống ngủ một giấc.

Âu Y Liên viết chữ trên bảng đen xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Dụ đang ngủ, bất mãn cùng oán hận cho tới giờ tại thời khắc này bạo phát. Cô ta đứng trước mặt cả lớp, trách móc: “Có mấy người thật sự là không tự biết thân biết phận.”

“Cảm thấy mình bị bệnh liền có thể có nhiều ưu đãi đặc biệt sao? Sau này ra xã hội, dựa vào cái bệnh của trò để người khác cho trò công ăn việc làm à? Làm ăn mày cũng phải có tôn nghiêm chứ.”

Tầm mắt của cô ta theo dõi Tống Dụ, lời trong lời ngoài mang ý tứ trào phúng hết sức rõ ràng, chính là cố tình khiến người khác biết Tống Dụ bị bệnh, nhưng cũng không nói rõ là bệnh gì.

Cả lớp không dám thở mạnh.

Đây là lần đầu tiên trong giờ học cô ta công khai biểu thị bất mãn đối với Tống Dụ, đại khái cũng là do Tống Dụ đang ngủ, không có cơ hội phản bác cô ta.

Chuông tan học vừa vang lên, Âu Y Liên ôm giáo án rời đi, có học sinh cầm đề muốn hỏi cô tay, gọi nửa ngày cũng không được đáp lại, khiến cô bé đứng tại chỗ, cực kỳ xấu hổ.

Mã Tiểu Đinh: “Chủ nhiệm lớp này thật sự bị thần kinh! Trời sáng rồi, để cho giáo viên tiếng Anh đổi người thôi.”

Hề Bác Văn: “Hả? Không phải là ‘trời lạnh rồi’ sao?”

*thiên lương vương phá (天凉王破): là một câu rút gọn từ quyển tiểu thuyết ‘Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi’. Câu gốc là: ‘Trời lạnh rồi, để cho Tập đoàn Vương phá sản thôi’ (天凉了,让王氏集团破产吧). Có ý nghĩa là giả cool ngầu trình độ cao.

Cậu ta chỉ biết Mã Tiểu Đinh bị mù ngữ văn, không ngờ ngôn ngữ mạng cũng dùng tầm bậy tầm bạ.

Mã Tiểu Đinh sững sờ một chút, cố gắng cứu vãn hình tượng của mình: “Ông không hiểu! Trời sáng rồi, cô ta chết rồi, nói rõ là tối hôm trước đã bị sói giết.”

Hề Bác Văn một mặt lạnh lùng: Thật mắc cười nha.

Mã Tiểu Đinh thẹn quá hóa giận, cầm sách ngăn trở tầm mắt của cậu ta: “Nhắm mắt nhắm mắt, trời tối nhắm mắt, tối hôm nay tôi liền giết ông. Ông chết rồi, không có di ngôn, đừng nói nhảm nữa.”

Tống Dụ khi tỉnh lại liền nghe được cuộc đối thoại giữa Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn, dụi dụi mắt, “Lúc lên lớp Âu Y Liên nói cái gì.”

Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu nửa ngày, cảm thấy nhóc con này khi mới tỉnh ngủ vừa mê man vừa dịu ngoan, vẻ ương bướng không hiện ra, thật đáng yêu. Hắn lạnh nhạt nói: “Nói rằng bản thân cô ta có bệnh.”

Tống Dụ dụi mắt: “Thế cô ta cũng rất tự biết thân biết phận.”

Dù gì cô ta cũng sắp bị đuổi rồi, ai thèm để ý đến cô ta.

Cán bộ ngữ văn theo thông lệ đến thu bài tập, là người duy nhất trong lớp Tống Dụ từng tiếp xúc.

Cô bé gánh trọng trách của tất cả nữ sinh trong lớp.

Lưng đeo kỳ vọng của cả hội, trong lúc chờ, cô lấy dũng khí hỏi: “Dụ ca, cậu, cậu có căng thẳng chiều nay không?”

Môi Tống Dụ khẽ động, kéo lên một đường cong xem thường, “Căng thẳng chứ.”

Hô hấp của cán bộ ngữ văn cứng lại, cả đám nữ sinh đang chen chen chúc chúc vểnh tai lên nghe cũng âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.

Không nói đến thân phận bình xịt… ông xã quốc dân kia, thì Tống Dụ cũng là người trong lớp bọn họ! Đây chính là cuộc chiến liên quan đến tôn nghiêm lớp A1!

Học sinh lớp A1 tan nát cõi lòng.

Cán bộ ngữ văn ngượng ngùng cười một cái, ánh mắt khó nén nổi sự lo lắng: “Thật sự căng thẳng à.”

Tống Dụ nghiêng đầu, nở nụ cười: “Nhất định phải căng thẳng chứ, chiều nay lại chui ra thêm một đứa con trai, lần đầu tiên làm cha, không có kinh nghiệm nuôi con gì.”

Sau giây phút sững sờ.

“Phụt ha ha ha ha ha.”

Cả đám cười bò.

Đại khái là Tống Dụ cho người khác cảm giác không lạnh lùng, cũng không khó tiếp cận như vậy, bầu không khí cả lớp lập tức trở thành đặc biệt hài hòa, vui vẻ.

Có nữ sinh can đảm chủ động giơ tay, cười thành tiếng: “Vậy ca ca cân nhắc tớ nè, tớ đề nghị kiếm thêm một người làm mẹ đứa con, tớ không sợ phiền, tớ giúp cậu nuôi con.”

Nữ sinh bên cạnh cô vội vàng kéo tay cô xuống, cười mắng: “Bà điên rồi, tối nay Tạ thần giết bà.”

Tạ thần bị nhắc tới thì cong môi, nhưng nhìn cũng không phải là quá vui vẻ.

Tống Dụ tuy rằng ngoài miệng mãi nói muốn cùng các bạn nữ trong lớp tiếp xúc, nhưng khi có dịp rồi liền trở nên cực kỳ cà lơ phất phơ.

Xoay bút, cậu theo bản năng cười nhạo: “Không cân nhắc, không nhận đề nghị. Đừng ép buộc tôi, gọi ai là ca ca vậy. Tôi còn lâu mới ăn trò này của cậu nhé em gái –––”

Bàn tay đang xoay bút khựng lại.

Cậu câm miệng.

Bởi vì luôn cảm thấy có điểm nào không đúng lắm.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Cả lớp lần thứ hai cười ra tiếng.

Đã giúp Tống Dụ bổ sung phần kế tiếp của câu nói rồi.

Tra nam lãnh huyết nhất diễn đàn, danh bất hư truyền.

Tống Dụ: “…”

Đệt! Cậu còn cười nhạo Mã Tiểu Đinh F.A! Chính mình không phải cũng như vậy sao?

Mã Tiểu Đinh cười tới đau cả bụng.

Tống Dụ mệt mỏi mà nộp bài tập.

Cậu bắt đầu phản ánh về bản thân, từ lúc xuyên không tới giờ vẫn chưa tìm được bạn gái hình như không phải là do ý trời rồi.

Sau trận ồn ào trong lớp, Tống Dụ phát hiện bên cạnh mình, những bạn học vốn luôn quy củ đảm nhiệm vị trí diễn viên quần chúng kia đã chậm rãi trở nên sinh động hơn, đến gần cậu hơn. Ví dụ như sau khi tan học, một nữ sinh cố tình đưa cho cậu một chai nước uống, nói: “Dụ ca cố lên.” rồi đỏ mặt chạy đi.

Tống Dụ nghĩ mãi mà không ra: “Trò gì vậy?”

Mã Tiểu Đinh là thẳng nam, đối với nam nam dị thường mẫn cảm, nhưng đối với nam nữ cực kì trì độn, vò đầu: “Không biết. Trò gì mới?” Y đói khát nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay Tống Dụ, “Vậy cái trò này Dụ ca có bị cắn câu không?”

Tống Dụ liếc nhìn y một cái: “……”

Sau khi tan học, Tạ Tuy liền nói có việc phải đi trước, Tống Dụ hỏi nửa ngày Tạ Tuy chỉ ngậm miệng không nói, nhìn cậu cười, hơi chớp mắt.

Dụ ca tự nhận bản thân rất hiểu chuyện, đương nhiên một mặt ‘Tớ hiểu mà’, gật đầu một cái.

Tuy rằng cậu kỳ thực cái gì cũng không hiểu.

Quyết chiến tầng thượng tòa Thư Sơn.

Có người trên diễn đàn bật livestream lên.

[Hoan nghênh vào xem chương trình võ thuật (phụ huynh và con cái) đặc biệt mùa khai giảng của trường Nhất Trung thành phố C, ai là giáo bá (ai sẽ làm cha?]

[Tôi đây là bình luận viên Đại K.]

[Hiện tại tôi đang ở tòa Thư Sơn – sát bên tầng thượng tòa Dục Đức. Ôi chao, phong cảnh thật là đẹp, gió thổi vù vù, thật có cảm giác như Hoa Sơn Luận Kiếm*. Trống kèn vào chỗ, chỉ đạo ánh sáng vào chỗ, nhóm fangirl đâu, hãy cho tôi nghe âm thanh của các bạn.]

*Hoa Sơn luận kiếm là một sự kiện đặc biệt trong võ lâm đương thời. Trong đó, những cao thủ có tiếng tăm nhất sẽ được mời đến núi Hoa Sơn, thi thố võ nghệ.

Tầng dưới cũng phi thường nể tình.

Bất luận nam nữ cũng cùng nhau ha ha ha ha ha ha.

Tòa Thư Sơn là khu lớp học của khối 11, có sân thượng, ngay ở mái nhà, xem như là thánh địa tỏ tình của trường Nhất Trung thành phố C.

Rất nhiều người thích hóng chuyện đều chạy tới vây xem, nhưng dù sao cũng là thứ sáu, đa số người đều lựa chọn bắt xe buýt về nhà, nhàm chán xem bài đăng.

Có thi đấu thì khẳng định có thắng thua, có thắng thua thì tất có dự đoán.

Trong bài post vui vẻ mà sống dậy.

[Tôi cược một bịch snack là Dụ ca của tôi thắng.]

[Dụ ca thắng tôi quyên góp cho trường học một tòa nhà.]

[Tôi đưa Maserati tặng hiệu trưởng.]

[Tôi! Dùng nụ hôn đầu đời mà bản thân đã cất giữ nhiều năm, cược ông xã Dụ ca của tôi thắng a a a a a a a!]

[Trâu bò, tôi cũng muốn. Tôi cược Dụ ca thắng, nếu như đoán đúng, tùy cơ bốc một cô em trong bài post này, tặng thân xử nam đã cất giấu mười bảy năm của tôi!]

[Pheeeeeeeeeeeeeee.]

Những thứ dùng để đặt cược càng về sau càng bậy bạ, sau lại có một đám nam sinh vào quậy, đã bắt đầu dùng đêm đầu tiên để cược rồi.

Bình luận viên đúng lúc ngăn cản.

[Vui lòng trả lại bài post cho tôi có được không?]

[Những người kêu Dụ ca thắng thì trả nụ hôn đầu, đêm đầu, xe hơi, nhà lầu, tên tôi nhớ kỹ hết rồi, đến lúc đó đừng quỵt nợ!]

Bầu không khí trong bài post ngược lại là vui vẻ một cách kỳ lạ.

Tống Dụ đối với mấy cái này hoàn toàn không biết.

Mã Tiểu Đinh mang theo một đám đàn em của y đi theo phía sau Tống Dụ, đảm nhiệm vai trò làm người đại diện.

Đông đúc đến mức khiến cho Tống Dụ trở thành đại ca xã hội đen.

Tống Dụ vốn tưởng yên lặng đánh nhau xong rồi rời đi: “…”

Trên hành lang rải rác không ít người.

Tầng thượng lại phi thường trống trải.

Trời xanh quang đãng, sắc xanh da trời trong suốt. Gió lay động bộ đồng phục của Tống Dụ, sợi tóc cũng bị thổi tới ngổn ngang, đôi con ngươi của thiếu niên nhạt màu. Cậu chỉ muốn nhanh chóng trở lại làm bài tập, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn, trông đặc biệt thiếu đòn – ngông cuồng tự tìm đánh.

Cao Phong khụ một tiếng thông cổ họng, nghĩ đến chuyện trên diễn đàn, quyết định trước tiên nên lập uy.

Gã cười lạnh một tiếng, vứt điếu thuốc còn chưa đốt mà gã cầm tới chỉ để giả bộ cool ngầu xuống mặt đất, sau đó dùng chân đạp lên, tay nắm cổ áo, giọng điệu ồm ồm, “Mày chính là cái thằng…”

Chờ chút, tên mạng của Tống Dụ là cái gì ấy nhỉ.

Đàn em nhìn thấu sự xấu hổ của gã, vội nói: “Ông xã Dụ ca của cưng! Ông xã Dụ ca của cưng!”

Cao Phong: “…”

Cái tên gì khốn nạn dữ vậy!

Gã chắc chắn sẽ không đọc hết cả cái tên lên, nhưng nếu gọi “Dụ ca” hay “ông xã” đều như giết gã. Một cái tên sáu chữ đã có bốn chữ khiến người ta không mở miệng đọc được, thằng này thật cmn là thiên tài đặt tên.

Tống Dụ nhìn bọn họ đoán tới đoán lui, tinh phong huyết vũ một tuần mà còn chưa rõ thực hư chuyện này, cười nhạo thành tiếng, lạnh nhạt nói: “Đúng, không sai, anh đây chính là ông xã Dụ ca của cưng.”

Cao Phong: “…………”

Toàn bộ sân thượng: “…………”

Một đám con trai to cao lực lưỡng mạc danh kỳ diệu* bị người khác chiếm tiện nghi.

*không hiểu ra sao

Mấy cô bé đang im lặng quan sát trong hành lang: “A a a a a a a a a a a a!”

Bình luận viên Đại K cầm ống nhòm, nhiệt tình giải thích cho mọi người trên diễn đàn.

Thứ sáu sau khi tan trường, Tạ Tuy ở lại phòng học chờ một lúc, người kia lại gửi tin nhắn, hướng dẫn hắn đến một tòa nhà giảng dạy cũ ở góc hẻo lánh của khuôn viên trường.

Đọc truyện chữ Full