Edit: Thanh Thạch
Tình địch thì ra chính là người mình tôn kính nhất! Lâm Giang Đào nhất thời nói không nên lời trong lòng mình có tư vị gì, suy nghĩ chuyển đi chuyển lại trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một câu – Lăng Thanh Vân tuyệt đối xứng đôi với thầy Trình, so ra, ngược lại là hắn không xứng!
So với Mạc Thiên, Lâm Giang Đào cảm thấy mình coi như vẫn tốt, bởi vì mình còn chưa tỏ tình, thời gian ở chung với Trình Trang cũng không nhiều, sau khi suy nghĩ cẩn thận, khẳng định còn có thể thu tâm đi tìm người kế tiếp, về phần Mạc Thiên… Nhìn bộ dạng Mạc Thiên như bị đả kích sâu sắc đến thần chí không rõ, lại bị Kỳ lân say khướt kích thích một phát, Lâm Giang Đào đột nhiên liền nói một câu ngay cả bản thân cũng chưa nghĩ đến.
Nhưng chữ ký của Lăng Thanh Vân hẳn là rất đáng giá phải không?
Ký tên? Lăng Thanh Vân thật muốn bật cười, thằng nhóc này cũng quá bình tĩnh, vừa rồi còn đối địch với mình, hiện tại thế mà liền xin mình ký tên?
Đối với hắn và Trang Thành mà nói, ba người trước mắt này quả thật đều đáng tuổi cháu, cho dù không thích bộ dạng kiêu ngạo của đối phương, hắn cũng không định thật sự bắt nạt trẻ con.
“Grừ!” Tiểu Công đột nhiên nhảy lên bàn ăn, đầu lưỡi quét một phát, bữa sáng của mọi người đều chui hết vào bụng nó, ăn xong, nó còn buồn ngủ nhìn chung quanh, sau đó bắt đầu nhảy tưng tưng trên bàn.
Mạc Thiên nghe tiếng rống kia cũng lấy lại tinh thần, nhưng trong mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, hắn lăng lăng nhìn Tiểu Công nhảy mấy cái, để lại mấy dấu chân trên mặt bàn cơm, lại có cảm giác thần tượng tan biến: “Đây thật là Kỳ lân?”
“Đương nhiên là thật, ngoại trừ nó, ai có thể lưu lại dấu chân trên bàn thép?” Lăng Thanh Vân nhìn cái bàn kia, bởi vì Tiểu Công ngẫu nhiên sẽ hưng trí nhảy trên bàn nên hắn phải đổi thành bàn thép, kết quả vẫn không thể may mắn thoát khỏi… Có lẽ cái bàn này có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật để bán? Nếu hắn ký tên lên đó thì phỏng chừng sẽ càng đáng giá nhỉ?
“Anh… Không, ngài…. Võ thần đại nhân, thì ra ngài không mất tích!” Mạc Thiên quay đầu lại nhìn Lăng Thanh Vân, run rẩy mở miệng. Lăng Thanh Vân đã chết, đây là chuyện rất nhiều người hiểu, nhưng mọi người lại nhất trí chỉ nói Lăng Thanh Vân mất tích.
Hắn thật sự thích Trình Trang, Trình Trang rất ôn nhu, biết chăm sóc gia đình, thực lực cũng mạnh, hắn gặp mấy lần liền yêu cậu, nhưng cuối cùng lại là kết quả như vậy…
Hắn không nên đến, nếu không đến, hắn vẫn sẽ cảm thấy bạn lữ của Trình Trang kém mình, hắn vẫn sẽ là Mạc Thiên kiêu ngạo, nhưng hiện tại, kiêu ngạo của hắn đã chẳng còn… Nhưng liền tính như vậy, hắn vẫn sùng bái người đàn ông trước mắt, đây chính là Võ thần! Võ thần đại công vô tư!
“Anh ấy vẫn sống, hai người chúng tôi đều thành lão bất tử rồi.” Trang Thành cười tủm tỉm nói, tay túm lấy cái đuôi của Tiểu Công, kéo nó từ trên bàn xuống, sau đó kéo nó về phía hầm: “Ngại ngùng, để mọi người chê cười, tôi mang nó đi trước.”
Đó là Kỳ lân đấy, Kỳ lân mang lại uy áp cường đại đối với họ! Vừa rồi khi Kỳ lân phun lửa, chính mình động cũng không thể động, hiện tại, thế mà bị Trình Trang dễ dàng kéo đi? Không, cậu không gọi là Trình Trang, hẳn là kêu Trang Thành?
Trang Thành và Lăng Thanh Vân, đều là người sống hơn một trăm năm, có thực lực như vậy cũng thực bình thường nhỉ? Chỉ có hắn, trước kia vẫn luôn cảm thấy Trang Thành có thể thoải mái đánh bại mình kỳ thật cũng chỉ mạnh hơn mình một chút… Mạc Thiên càng thêm uể oải.
Lâm Giang Đào ngược lại chậm rãi điều chỉnh tốt tâm tình, hôm nay hắn bị đả kích nhiều lắm, dần rồi cũng thành quen, lúc này không có người nói nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân Trang Thành đi xa, hắn hít sâu một hơi, lại hỏi: “Võ thần đại nhân, ngài vẫn luôn lưu lại Vân thành sao?”
Hắn thế mà có thể đứng cùng một thành thị với Võ thần!
“Tôi gần đây mới đến Vân thành, trước đó thì đi khắp nơi.” Nếu vẫn buồn ở trong phòng, cho dù còn có thể tu tập pháp thuật thì hắn cũng sẽ nghẹn chết! Bản thân Lăng Thanh Vân không phải là người khó ở chung, lúc này đối phương bộ dạng cẩn thận, hắn sẽ không khí thế bức người nữa.
Phỏng chừng, qua lần này, bọn họ sẽ không nhìn trúng người có chồng nữa đi? Trang Thành là của mình hắn! Nhưng nghĩ đến Trang Thành ở bên ngoài làm thầy giáo mà phải đối mặt với nhiều dụ hoặc như vậy, Lăng Thanh Vân lại có chút ghen tị — nếu hắn có thể đi cùng Trang Thành thì tốt!
“Võ thần đại nhân, thầy Trình chính là Trang Thành đúng không?” Trịnh Thu vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, lúc này nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thanh Vân bình thản, lập tức hỏi.
Cậu ta thật sự rất muốn biết năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Tuy rằng bởi vì quốc gia không cho phép mà không có bộ phim nào dùng Võ thần làm nhân vật chính, nhưng rất nhiều phim nói về đại hạo kiếp trăm năm trước đều lấy một ít dân chúng giãy giụa cầu sinh làm nhân vật chính. Ví dụ như bộ phim “Tâm Ngọc” nổi tiếng nhất kể về một cô gái tên là Chu Tâm Ngọc, kịch bản cải biên từ bộ tiểu thuyết tự truyện của cô, khi đó cô gian nan sống sót, chứng kiến một hồi chiến đấu của Võ thần, cũng được Võ thần trị bỏng mặt, cuối cùng, kết duyên cùng người yêu cô, một tác giả kiêm biên kịch nổi tiếng, mà chồng cô cũng từng tham gia sản xuất phim phóng sự về Võ thần.
Nhưng cho dù không có phim về Võ thần thì các loại tiểu thuyết yy cũng không ít, có con trai viết xuyên việt xong cùng Võ thần giết tang thi thành thần, có con gái tả Võ thần giận dữ vì hồng nhan… Nếu không có học viện Võ thần, nếu không phải cấp dưới và con nuôi của Võ thần đều còn sống, có lẽ còn có người sẽ viết truyện xuyên việt xong thu Võ thần làm tiểu đệ… Nhưng ngay cả như vậy, Võ thần cũng đã bị nhắc tới vô số lần, đương nhiên, có tả kiểu gì, đại bộ phận người đều biết người sánh đôi với hắn hẳn là Trang Thành.
“Đúng vậy, em ấy chính là Trang Thành.” Lăng Thanh Vân lúc này không giấu giếm nữa, nhưng cũng có chút do dự, đợi lát nữa, hắn nên bảo Trang Thành thôi miên hai người kia hay chỉ bảo bọn họ giữ bí mật nhỉ?
Đã qua trăm năm, hắn thật sự không định gióng trống khua chiêng xuất hiện lần nữa trước mặt dân chúng, cho dù nay bộ công pháp kia đã hoàn thành.
“Anh Lăng, em còn có việc, có thể đi trước không?” Cố Gia Bảo bị đốt tóc ngẩng đầu, thật cẩn thận mở miệng, hiện tại Trang Thành không ở đây, ông có thể đi là tốt nhất, bằng không đợi lát nữa…
Được rồi, Trang Thành khả năng ngày mai không xuống giường được, nếu cứ ở đây, phỏng chừng hôm nay ông phải nhờ Kim Tường tới cứu!
“Vừa tới đã muốn đi sao?” Trang Thành cười tủm tỉm đi ra từ phía sau, Cố Gia Bảo bị cậu nhìn thoáng qua, vội vàng ngồi lại, im lặng là vàng.
Trang Thành đã thả Tiểu Công vào ổ nó dưới tầng hầm, hiện tại, cũng nên giải quyết sự tình ở đây: “Mạc Thiên, Lâm Giang Đào, Trịnh Thu, không biết chuyện hôm nay mọi người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật hay không?”
Đám người Mạc Thiên sửng sốt, đều gật đầu: “Tôi sẽ!” Bọn họ đều nghe chuyện về Võ thần mà lớn lên, đến học viện Võ thần rồi thì càng thêm tôn kính Võ thần, dưới tình huống đó, đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Mạc Thiên bây giờ còn cảm thấy nói không nên lời tư vị trong lòng, nhưng có khó chịu thế nào, hắn không thừa nhận cũng không được, hai người trước mắt là trời đất tạo nên một đôi. Trang Thành là người của trăm năm trước…
“Cảm ơn, mấy người có cần Lăng Thanh Vân ký tên không?” Trang Thành ngồi xuống cạnh Lăng Thanh Vân, cười hỏi.
“Có!” Ba người trăm miệng một lời.
“Hừ!” Một bàn tay âm thầm vói vào quần áo Trang Thành, Lăng Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, Trang Thành thế mà còn đối với bọn họ hòa khí như vậy!
Tâm tình không tốt, Lăng Thanh Vân sẽ không muốn ký tên, Trang Thành tất nhiên là biết ý xấu của hắn, ngẩng đầu hôn một cái lên miệng hắn, quả nhiên, đối phương rất nhanh lại thần thái phi dương.
Đây, thật sự là Võ thần sao? Mạc Thiên đã chết tâm, người hắn thích đã hơn trăm tuổi, thần tượng của hắn còn có thể hờn dỗi… Hắn cảm thấy hắn không thể yêu tiếp được nữa.
Ảnh chụp của Lăng Thanh Vân, mặt sau là chữ ký rồng bay phượng múa, đám người Mạc Thiên khi rời khỏi biệt thự có loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ.
Ba người liếc nhau, Mạc Thiên u u mở miệng: “Đi uống rượu không?”
“Đi!” Lâm Giang Đào và Trịnh Thu cùng đáp ứng, nhưng mà, bọn họ có phải quên cái gì rồi không?
Trong phòng, Cố Gia Bảo bị bỏ quên vẻ mặt xấu hổ: “Anh Lăng, ngày mai em còn phải đi công tác nước M, hiện tại em về trước…”
“Cậu muốn đi nước M? Vẫn là hủy đi, bộ công pháp kia tôi đã hoàn thiện, định ngày mai công bố, đến lúc đó, còn phải phiền toái cậu nữa!” Trang Thành cười nói, thuận tiện cấu đùi Lăng Thanh Vân, cái tay kia sờ mó lưng cậu không thành vấn đề, nhưng cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cố Gia Bảo bi phẫn, ý của Trang Thành không phải kế tiếp những chuyện liên quan đều để ông làm chứ? Sao có thể như vậy! Đáng lẽ nên để cái tên Trương Nghị cả ngày ôm cháu kia đi làm!
Nhìn Cố Gia Bảo nhận mệnh rời đi, Lăng Thanh Vân ôm cổ Trang Thành: “Hiện tại không có người, em không phải nên thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt sao?”
“Thế nào thì tính là khoan hồng, thế nào thì tính là nghiêm phạt?” Trang Thành trực tiếp ngồi lên người Lăng Thanh Vân.
“Thẳng thắn thì được khoan hồng, eo chân bủn rủn, kháng cự thì nghiêm phạt, cầu xin tha thứ liên tục.” Lăng Thanh Vân trả lời, sau đó lập tức động thủ.
Làn da Trang Thành hắn thật sự thích không chịu được, vừa nhẵn nhụi vừa mềm mịn, đáng tiếc mấy năm nay cậu gầy bớt, lúc trước Trang Thành mập mạp, cảm giác xoa đùi xoa bụng khẳng định tốt hơn nhiều bộ phận nào đó trên người đàn bà!
“Võ thần đại nhân, ngài tạm tha tiểu đi! Tiểu không dám nữa!” Trang Thành sóng mắt lay động, khóe miệng mang cười, giây tiếp theo, nụ cười ấy đã bị Lăng Thanh Vân nuốt vào miệng.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên, động tác của Lăng Thanh Vân vô cùng trúc trắc nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, có ngốc đến đâu đều có thể học thành cao thủ, huống chi Lăng Thanh Vân ở phương diện này lại không ngốc…
Áo bị cởi ra, quần bị lột xuống, nơi này là phòng khách, nhưng hai người hồi đầu còn phải lên giường mới làm, hiện tại thì chẳng rối rắm địa điểm nữa!
Sô pha phòng khách rất lớn, Lăng Thanh Vân đẩy hai cái sô pha bị người khác ngồi qua ra, sau đó đặt Trang Thành lên sô pha hai người ngồi, vươn đầu lưỡi liếm cổ đối phương…
Hai viên trước ngực đã bị tay trêu chọc đến đứng thẳng, bộ phận dưới thân thì đã sớm dán lại cùng nhau, trên người Trang Thành luôn tản ra mùi hương khiến mình mê mẩn.
“Trang Thành, về sau em không được hái hoa ngắt cỏ nữa!” Lăng Thanh Vân thuận tay cởi quần áo mình, hắn vốn không mặc quần lót, hiện tại, thứ lửa nóng kia đã dán trên bụng Trang Thành, đầu cự vật đỏ sậm chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt, dừng trên cái bụng trắng nõn càng hiển dâm uế.
“Võ thần đại nhân, hiện tại bao nhiêu người muốn hiến thân cho người?” Trang Thành nhíu mày, mỗi lần nhìn thấy mấy tiểu thuyết yy Võ thần, cậu cũng muốn rống một tiếng Lăng Thanh Vân là của cậu! Hừ, số đo ba vòng của Lăng Thanh Vân cũng có người thông qua phim phóng sự mà tính ra, thế mà còn không chút sai sót, thật sự là đáng giận!
“Hiện tại anh là tiểu bạch kiểm được em nuôi, chỉ sợ em không cần anh tìm người khác thôi.” Cắn một ngụm trên cổ Trang Thành, sau đó dùng lục mút, mặt trên liền thêm một dấu đỏ tím, nhìn thấy nó, Lăng Thanh Vân cảm thấy mình lại nhịn không được.
Nếu là dĩ vãng, Trang Thành sẽ phản đối, nhưng hôm nay thì khác.
“Em cũng không có thói quen trâu già gặm cỏ non….. A!” Trang Thành hừ nhẹ một tiếng liền cảm nhận được thứ căng cứng của đối phương đang thử thăm dò phía dưới của mình, qua trăm năm, cậu đã hoàn toàn thích ứng Lăng Thanh Vân, vì thế liền thả lỏng, đối phương lập tức tiến vào thân thể mình.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hôm nay Lăng Thanh Vân không có khả năng buông tha mình, cậu rõ ràng hưởng thụ đi!
Lăng Thanh Vân chậm rãi động, đợi Trang Thành thích ứng mới tăng tốc độ: “Vậy em liền ăn nhiều ngọn cỏ già này đi… Thành Thành em chặt quá, bên trong nóng quá…”
“Sắc lang!” Bị đâm đến cả người bủn rủn, Trang Thành hận không thể một phen đẩy đối phương ra, nhưng động tác làm ra lại là gắt gao ôm lấy Lăng Thanh Vân, sau đó cắn bả vai đối phương, hai tay cào cấu trên lưng đối phương.
Thời điểm làm tang thi không dám cắn không dám cào, hiện tại ngược lại có thể cắn đủ cào đủ! Đáng tiếc thịt trên người Lăng Thanh Vân rất cứng rắn, cậu cắn một trăm năm, ngay cả dấu vết cũng không có.
Công đức kim thân đáng chết!
Lăng Thanh Vân không đáp lời mà cố gắng đưa đẩy eo, đồng thời không quên chăm sóc phía trước của Trang Thành, hắn biết hết điểm mẫn cảm trên người cậu, cho nên một thoáng chốc liền nhìn thấy cái đó của Trang Thành run run, bắn ra một ít dịch trắng, dừng trên ngực cậu.
Đưa tay sờ, chất dịch bị bôi đầy thân thể Trang Thành, khiến đối phương thoạt nhìn càng thêm mê người.
“A…. A….” Trang Thành theo va chạm phát ra một ít rên rỉ, lại đột nhiên bị Lăng Thanh Vân lật lại.
Cậu ghé vào sô pha, mông nhếch cao, Lăng Thanh Vân thì đứng dưới đất, đột ngột tiến vào.
Một tay nắm eo Trang Thành, một tay vuốt ve khắp người cậu, nhìn chính mình ra ra vào vào trong thân thể Trang Thành, Lăng Thanh Vân hận không thể cắn mấy miếng lên hai cánh mông kia!
Rốt cuộc, hắn tâm thân buông lỏng, phóng ra.
Cái kia còn trong thân thể đối phương đã mềm xuống, Lăng Thanh Vân lại luyến tiếc đi ra, ngược lại tiếp tục chậm rãi động, cảm thụ dư vị sau cao trào, đưa đẩy một hồi thậm chí lại có chút cứng rắn.
“Em muốn tắm!” Trang Thành xoay người khiến đối phương ra khỏi thân thể mình, Lăng Thanh Vân vừa rồi muốn làm gì cậu rất rõ ràng. Bao nhiêu lần, Lăng Thanh Vân nói làm thế thật thoải mái, muốn lưu lại trong cơ thể cậu, kết quả để đó để đó rồi lại thêm một lần?
“Được, chúng ta đi tắm.” Lăng Thanh Vân nở nụ cười, tắm, vừa hôn vừa sờ….
Bị Lăng Thanh Vân giúp đỡ tắm rửa, cuối cùng đến khi bị đối phương dùng nước miếng tắm, Trang Thành bất đắc dĩ: “Anh đủ chưa?”
“Sao mà đủ được? Cả đời này anh cũng không đủ được… Chúng ta làm lần nữa nhé?” Lăng Thanh Vân một ngụm ngậm vào thứ đã đứng thẳng của đối phương.
“Không được! Lát nữa có thể có người đến nữa!” Công pháp của bọn họ đã hoàn thành, Cố Gia Bảo khẳng định sẽ nói cho những người khác!
“Thế thì làm xong trước khi người ta đến… Thành Thành, em không biết vừa rồi anh có bao nhiêu ghen tị…”
Giả đáng thương gì đó, trước mặt người yêu cũng không phải chuyện mất mặt.
“Anh nhanh lên!” Cố Gia Bảo đáng chết! Trang Thành biết mình hôm nay phỏng chừng không trốn thoát được, đợi lát nữa nhất định phải an bài nhiều việc cho Cố Gia Bảo mới được!
“Thành Thành, anh yêu em.” Ôm Trang Thành lên, chậm rãi tiến vào thân thể đối phương, Lăng Thanh Vân ghé đến bên tai Trang Thành nói.
“Em cũng yêu anh.” Cả người Trang Thành lập tức mềm xuống… Dù sao thực lực của mình rất mạnh, trên cơ bản không có chuyện không xuống được giường, hơn nữa, mình cũng hưởng thụ, làm nhiều vài lần cũng không sao, nhỉ?
Lần nấu cơm này, chắc là sẽ làm rất lâu.
Hoàn chính văn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Chương 98: Trăm năm (Bốn)
Chương 98: Trăm năm (Bốn)