DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Chương 25: Quần áo

Edit: Thanh Thạch

Lăng Thanh Vân vừa đập chết tên tang thi biến dị kia đã bị Trang Thành kéo áo, trong lúc kinh hãi, suýt chút nữa đã nện gậy về phía Trang Thành!

May mắn, giác quan của hắn giờ đã sâu sắc hơn nhiều, rất nhanh đã biết đó là Trang Thành, gậy nanh sói mới không nện xuống, nhưng mà…

Lăng Thanh Vân nhìn Trang Thành cầm ba viên tinh hạch đứng trước mặt mình, một bộ thèm nhỏ dãi, nhất thời dở khóc dở cười.

Được rồi, nhìn biểu tình động tác của Trang Thành tuyệt đối không phải muốn cho mình, Lăng Thanh Vân nhìn thấy đầu cậu không tự giác dí về phía mấy viên tinh hạch, tựa hồ lập tức muốn ăn liền đoạt lấy, dùng nước rửa sạch.

Nhìn đến hai tay Trang Thành dính óc, hắn thở dài, cầm một miếng xà phòng trong không gian ra giúp Trang Thành rửa tay.

Ánh mắt Trang Thành vẫn không rời khỏi ba viên tinh hạch, đợi Lăng Thanh Vân đeo găng tay thật cẩn thận giúp cậu rửa tay xong, cậu liền lấy ba viên tinh hạch nhét hết vào miệng, Lăng Thanh Vân còn đang sợ cậu nghẹn, cậu đã hưng phấn nhìn về một phía, hai mắt tỏa sáng!

Mẹ nó! Lại là tang thi biến dị!

Cũng may tang thi chung quanh bị tinh hạch kéo tới đã bị Trang Thành dọa chạy, Lăng Thanh Vân liền đón đầu tang thi biến dị mới tới.

Lại thêm một viên tinh hạch! Trang Thành vừa thấy tên kia ngã xuống, đã vọt đến, Lăng Thanh Vân rơi vào đường cùng chỉ có thể rửa tay với tinh hạch cho cậu thêm lần nữa.

Con cún trong không gian nói tinh hạch có thể giúp không gian thăng cấp nhưng đối với Lăng Thanh Vân mà nói, không gian lớn như vậy đã đủ dùng, ngược lại là Trang Thành…

Nghe nói tang thi hoàn toàn bị cơn đói chi phối, vĩnh viễn đều bị vây trong trạng thái đói khát, hắn đã không cho Trang Thành ăn thịt người, như vậy, để cậu ăn nhiều tinh hạch tiến hóa lên cũng tốt.

Hơn nữa, vẫn có tinh hạch cho Trang Thành ăn, liệu cậu có thể dần dần không thèm thịt người nữa không?

Nhưng dường như số lượng tang thi biến dị đã tăng lên rất nhiều… Lăng Thanh Vân thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không mấy để ý, nhiều tang thi biến dị thì Trang Thành càng có nhiều đồ ăn, không phải sao?

Trang Thành ăn tinh hạch xong liền đứng phía sau Lăng Thanh nhìn hắn giết tang thi, Lăng Thanh Vân rất thích sinh hoạt như vậy, bên tai thường thường vang lên tiếng “Được một điểm công đức”, hoàn toàn chính là động lực cho hắn tiếp tục chiến đấu!

Bận rộn đến chiều, tang thi trên quảng trường gần như đã chết hết, Lăng Thanh Vân suy nghĩ, tính toán đi xem các đường xung quanh, thuận tiện giết tang thi.

Nhưng Trang Thành đi theo hắn… Lăng Thanh Vân suy nghĩ một chút, tháo mũ bảo hiểm trên đầu mình xuống đội lên đầu Trang Thành.

“Hô hô”, Trang Thành phẫn nộ lắc đầu, dùng tay lay thứ trên đầu mình.

“Thành Thành, em đội cái này được không? Như vậy em sẽ an toàn hơn.” Lăng Thanh Vân túm lấy quần áo Trang Thành.

Trang Thành vẫn lắc đầu, qua một lúc lâu mới an tĩnh lại.

“Ngoan lắm!” Lăng Thanh Vân hôn một phát lên mũ bảo hiểm, sao hắn lại cảm thấy mình đang dỗ trẻ con vậy nhỉ?

Không nghĩ tới, hắn vừa thơm xong, cái đầu mang mũ bảo hiểm của Trang Thành liền đập vào mặt hắn, “Cốp” một phát, tý nữa thì gãy răng. Lăng Thanh Vân kinh hãi đẩy đối phương ra, cách mũ bảo hiểm liền nhìn thấy Trang Thành há to miệng, phỏng chừng là muốn cắn mình một miếng…

Bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn tay Trang Thành tóm vai hắn không dùng sức lớn, giữa mùa đông hắn lại mặc nhiều, nếu không chỉ sợ hắn đã biến thành tang thi!

“Ô ô…” Phát ra thanh âm thật nhỏ, Trang Thành ngoan ngoãn lùi lại, cậu cũng không biết vì sao vừa rồi thức ăn dựa vào huých cậu một cái, cậu rất muốn rất muốn cắn đối phương một cái! Đó là thức ăn của cậu, thơm quá a… Nhưng may mắn trên đầu có cái gì đó, bằng không cậu sẽ ăn luôn thức ăn mất…

Không biết tại sao, cậu biết nếu mình ăn thức ăn thì sẽ cực kỳ cực kỳ khó chịu.

Đội mũ bảo hiểm cho tang thi còn có thể ngăn cản công kích… Lăng Thanh Vân nhìn tay Trang Thành, xem ra, tìm quần áo và găng tay cho Trang Thành đã là chuyện cấp bách!

Vừa rồi ở dãy nhà trọ bên kia có rất nhiều tang thi, nhưng quanh công viên này đều là tiểu khu mới xây, số lượng tang thi ít hơn hẳn, hơn nữa nhìn ra được bên này đã có quân đội tới cứu viện, để lại không ít xác tang thi bị trúng đạn, phỏng chừng ở đây đã không còn người sống.

Như vậy cũng tốt! Đúng lúc tiện cho mình tìm quần áo! Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành đi từ phố này sang phố khác, mấy tang thi rải rác trên đường không thể làm gì hắn, ngược lại còn hiến công đức cho hắn.

Hắn vừa đi vừa giết tang thi, đi qua rất nhiều nhà rất nhiều siêu thị đã không còn lại chút gì, rốt cuộc hắn tìm được mấy cửa hàng quần áo nam.

Hiện tại Trang Thành cần một bộ đồ có thể bọc kín cậu lại, cho nên Lăng Thanh Vân liền chọn áo bông quần thể thao, lại nhét hết quần áo mà mình và Trang Thành có thể mặc vào không gian – thời điểm giết tang thi không cẩn thận liền bị bắn máu thịt lên người, không thể cứ mặc mãi một bộ được! Thứ này vĩnh viễn cũng không ngại nhiều!

Cướp bóc mấy cửa hàng quần áo xong, lấy được bảy tám đôi găng tay, Lăng Thanh Vân liền kéo Trang Thành vào một tiệm, đóng cửa lại.

Hắn nghĩ lúc mình thay quần áo cho Trang Thành đối phương sẽ kịch liệt phản kháng, thậm chí còn định lúc Trang Thành sắp ăn mình liền trốn vào không gian, không ngờ Trang Thành cực kỳ phối hợp, mặc hắn làm…

Không phải là vừa rồi muốn cắn mình, giờ thấy áy náy nên nghe lời chứ? Lăng Thanh Vân nhìn sắc mặt Trang Thành, đột nhiên nghĩ như vậy.

Lúc trước có hôm Trang Thành đột nhiên hùng hùng hổ hổ đến tìm hắn nói hắn không được bắt nạt nữ sinh trong khối. Sau lại phát hiện ra đó là hiểu lầm, mấy ngày tiếp theo, Trang Thành đối với hắn đúng là trăm nghe ngàn thuận, nấu cơm giặt giũ phục vụ không nói, còn lau dọn phòng trọ của hắn đến không còn một hạt bụi, ngược lại khiến hắn cảm thấy ngại ngùng – hắn vốn không trách Trang Thành mà?

Hiện tại Trang Thành ngoan ngoãn để mình mặc quần áo, mắt chớp cũng không chớp nhìn mình… dừng lại, không được nghĩ nữa, Lăng Thanh Vân gõ gõ đầu mình, tang thi vốn là không chớp mắt!

Nhẹ nhàng giúp Trang Thành thay ra quần áo bẩn thỉu đã bắt đầu bốc mùi bên ngoài, mặc cho cậu áo bông rộng thùng thình, lại mất không ít công phu mới giúp cậu đổi xong quần, sau đó Lăng Thanh Vân liền lấy ra găng tay.

Trước đeo một đôi găng vải mười ngón, sau đó thêm một lớp găng da, nghĩ nghĩ, đeo thêm một găng tay dài hai lớp cho Trang Thành, bọc cậu kín mít.

Trang Thành bị bao kín như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút tuyệt đối không ai phát hiện là tang thi! Hơn nữa cũng không dễ dàng làm mình bị thương!

Lăng Thanh Vân vừa lòng, thậm chí muốn ôm đối phương một cái, nhưng nghĩ đến lúc trước mình biểu hiện quá mức kích động đổi lại một cái đập đầu, giờ răng vẫn còn đau mà hình ảnh cậu há miệng muốn cắn mình…. cuối cùng hắn chỉ vỗ vỗ lưng Trang Thành.

Ở cùng một tang thi kỳ thật áp lực rất lớn, nhưng đó là Trang Thành! Bởi vì đó là Trang Thành cho nên hắn tình nguyện chịu áp lực cũng không muốn rời khỏi đối phương, nhưng hiện tại Trang Thành bị bọc thành quả bóng lại khiến hắn có chút cảm giác an toàn.

Rốt cuộc không cần tùy thời tùy chỗ chuẩn bị tinh thần trốn vào không gian! Lăng Thanh Vân cảm thấy hành động của mình quá là chính xác, một lát sau, hắn cảm thấy không chỉ chính xác, rõ ràng là anh minh thần võ thiên hạ vô song đệ nhất thế giới…

Bởi vì, khi bọn họ ra khỏi cửa tiệm, quẹo vào một đường khác liền thấy một kỳ cảnh – một đám tang thi vây quanh một cái tủ lớn đổ kềnh dưới đất.

Con phố này có không ít xác tang thi đang phân hủy, bởi vậy số lượng tang thi rất ít, lúc này hầu như toàn bộ vây quanh cái tủ kia.

Loại tủ này vừa nhìn đã biết là tủ đặt làm, Lăng Thanh Vân biết trước kia có thợ mộc dựa vào lượng tiêu hao vật liệu để thu phí nên các vật dụng đều làm vô cùng dày, phỏng chừng cái tủ trước mắt cũng là loại đó!

Tang thi không có hứng thú với động vật, chỉ biết truy đuổi con người, hiện tại vây quanh cái tủ cào cào…

Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Vân là giết tang thi cứu người, nhưng bỗng khựng lại, nhìn về phía Trang Thành bên cạnh.

Trang Thành có lẽ là nhớ rõ hắn mới không ăn hắn, nhưng người khác thì sao? Trang Thành có thể nhịn được không? Hơn nữa, nếu có người thấy được Trang Thành, nhìn thấy hắn ở cùng tang thi…

Lăng Thanh Vân dừng bước, xoay người muốn rời đi.

Nhưng đã không kịp nữa rồi!

Lăng Thanh Vân nhìn thấy Trang Thành chạy về phía cái tủ kia liền căng thẳng, vội vàng đuổi theo!

Mấy tang thi vây quanh tủ đều là tang thi cấp thấp, đối với ngăn tủ chỉ có thể đánh với cào, lưu lại những vết móng tay, thậm chí không biết lật tủ lên!

Bọn chúng còn thử đẩy, nhưng bên trái đẩy bên phải cũng đẩy thành ra cái tủ căn bản không di chuyển…

Nhưng hiện tại người chạy tới là Trang Thành! Trình độ biến dị của Trang Thành cao nhất so với những tang thi hắn từng gặp! Cậu có thể hiểu được một số cái đơn giản, thậm chí còn có thể tự kiềm chế không ăn mình!

Cuối cùng ngay lúc Trang Thành đặt tay lên tủ định lật lên thì Lăng Thanh Vân ôm chặt cậu: “Thành Thành!”

Lăng Thanh Vân tới gần tất nhiên khiến đám tang thi bất lực với cái tủ “động tâm”, bọn chúng không cần phải nói liền tâm ý tương thông đồng loạt nhào về phía Lăng Thanh Vân, thức ăn cách một lớp gỗ với thức ăn ngay trước mắt, bọn chúng đương nhiên chọn cái dễ dàng hơn!

Thời điểm này, Lăng Thanh Vân chỉ có thể buông Trang Thành ra, lấy gậy đập chết đám tang thi, may mắn nơi này từng bị càn quét qua, tang thi lượn lờ cũng chỉ có mấy tên, cho nên mới chỉ có vài tang thi vây quanh cái tủ, khiến người bên trong may mắn sống sót, cũng giúp Lăng Thanh Vân không tốn mấy thời gian đã giải quyết hết nguy hiểm bên người.

Sau đó, khi Trang Thành lật cái tủ lên, hắn không đánh nữa, quay lại ôm cổ Trang Thành, không để cậu tiếp cận hai ông bà trốn dưới cái tủ.

Đúng vậy, đó là hai ông bà già, tuổi đã cao, có lẽ vì đói khát mà da mặt càng chảy xệ, phủ đầy đốm đồi mồi, chỉ nhìn đơn thuần sắc mặt bọn họ còn khủng bố hơn cả Trang Thành đã thành tang thi.

Nhưng có khủng bố thế nào thì họ cũng là người sống!

“Cứu trợ hai người, được hai điểm công đức.” Bên tai Lăng Thanh Vân vang lên tiếng nói.

Hai ông bà lúc bị lật tủ lên vẻ mặt kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy Lăng Thanh Vân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông lão che đằng trước bà lão hai mắt đã mờ sương: “Cháu trai, cháu trai, cho chúng ta ít đồ ăn được không, bạn già của ông sắp chết đói rồi!”

Không cần ông nói, Lăng Thanh Vân cũng biết hai người này đã đói sắp không chịu nổi rồi, chắc cũng vì thế, bọn họ mới có thể trốn dưới tủ ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng nơi này đã có bộ đội tới, trong lúc cứu người đồng thời cũng mang đi hết lương thực, làm sao bọn họ có thể kiếm được? Nếu Lăng Thanh Vân không thấy bọn họ, hai người hoặc là bị tang thi phá tủ ăn luôn, hoặc là chết đói trong cái tủ, căn bản không có khả năng sống sót.

Lúc trước Lăng Thanh Vân lấy được không ít đồ ăn cho vào không gian, cũng không ngại cho bọn họ một chút. Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là phòng ngừa Trang Thành ăn hai người!

May mắn, Trang Thành bị bọc thật sự kín, bằng không chỉ sợ đã duỗi tay xé xác hai người này!

Đọc truyện chữ Full