DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần
Chương 19: Đè tôi thoải mái lắm hả?

Hai người khó khăn lắm mới bình thường trở lại, cùng nhau về nhà.

Trình Mục Tiêu vẫn cẩn thận kiềm chế bản thân như trước, len lén liếc nhìn Thẩm Tử Sơ. Có lẽ bởi họ lớn lên cùng nhau, cậu đã quen với rất nhiều cử chỉ thân mật của tên bạn nối khố này, chỉ cần không vượt quá giới hạn, hắn có thể dễ dàng lừa gạt qua chuyện.

Xem ra Thẩm Tử Sơ đã tin lời hắn, Trình Mục Tiêu thoáng thả lỏng, nhưng tâm trạng lại xấu hẳn đi.

E rằng họ thật sự đã gần quá rồi.

Trình Mục Tiêu ôm tâm sự nặng nề mở livestream. Lần này hắn không thay quần áo, hiếm hoi lắm mới có một ngày mặc đồ nam đẹp trai ngời ngời, cả màn hình tràn ngập các fan đang gào khóc.

Đôi mắt Trình Mục Tiêu lấp lánh, mỉm cười nói: “Nếu tôi cắt tóc thì các bạn thấy sao?”

[!! Aaa không muốn đâu, Tiêu thần có chuyện gì thế?]

[Tôi đoán là gây gổ với anh công.]

[+số căn cước.]

Nhìn mưa bình luận quét qua, Trình Mục Tiêu cười: “Sao thế được? Chẳng liên quan gì đến cậu ấy. Chỉ là tôi muốn cắt tóc thôi.”

Hắn dường như chợt chú ý tới một từ, vội vàng nói rõ: “Với lại lần sau đừng có gọi cậu ấy là công, ai trên ai dưới còn chưa chắc đâu, nhá?”

Vẻ mặt nheo mắt cười gian khiến một đám gào lên “nam thần”, âm cuối lên cao giọng của hắn còn có vẻ cưng chiều nữa. Không thể không thừa nhận tuy khuôn mặt hắn rất xinh đẹp nhưng cũng đích xác đầy khí khái nam nhi.

Tương phản quá tuyệt -///-

[Tôi bỗng cảm thấy đồ nam cũng không tồi…]

[Không sao hết bọn tôi cũng rất thích nhìn nam thần mặc đồ nam! Tung hoa~]

Trình Mục Tiêu bấy giờ mới chính thức bắt đầu buổi livestream.

Trong lúc đó, bởi chưa tới thời gian đổi về cơ thể mèo, Thẩm Tử Sơ liền bật YY hỏi thăm tình hình Đỗ Đường Chu.

Cậu nhìn danh sách bạn bè, phát hiện anh ta đang không đăng nhập.

Thẩm Tử Sơ rất lo lắng, nhưng cậu không có số điện thoại của Đỗ Đường Chu.

Đường nhìn của cậu dừng tại nick Thương Thủy Lưu Vân, cậu chợt nhớ ra, Sở Phi Ly có số.

Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho anh.

[Tam Nguyệt Chiết Hoa: Cậu có liên lạc được với Đỗ Đường Chu không?]

Sở Phi Ly vừa ra khỏi phòng tắm bỗng thấy tin nhắn này.

[Thương Thủy Lưu Vân: Sao thế?]

[Tam Nguyệt Chiết Hoa: Hôm nay tôi cùng Đường Đường đi gặp Tạ Thu, nhưng mà bị Tạ Thu phát hiện.]

Thẩm Tử Sơ quên chưa nói chuyện mình cùng Đỗ Đường Chu đi gặp Tạ Thu làm gì, sợ Sở Phi Ly thắc mắc, cậu vội vàng giải thích: [Tam Nguyệt Chiết Hoa: Anh ấy nhờ tôi lừa Tạ Thu, giúp anh ấy thoát khỏi chuyện rắc rối…]

Cậu còn chưa kịp nói hết, Sở Phi Ly đã trả lời.

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi biết.]

Thẩm Tử Sơ nhìn chằm chằm dòng chữ kia, chỉ một lát sau, điện thoại di dộng của cậu đổ chuông.

Cậu nhanh chóng nhấc máy, từ ống nghe vọng ra giọng nói của Sở Phi Ly: “Nói trực tiếp qua điện thoại thì dễ hơn.”

“…Ừ.” Nhịp tim của Thẩm Tử Sơ tăng nhanh, cậu cầm di động đi ra hàng hiên nhỏ.

Gió đêm phất qua tóc cậu, cảm giác khô nóng bốc lên từ sâu trong nội tâm, không sao đè xuống được. Thanh âm của Sở Phi Ly quanh quẩn bên tai cậu, chầm chậm chui qua lỗ tai đến trái tim, gợi lên chút ngứa ngáy nhè nhẹ.

Trời tối người yên, tiếng trống ngực của Thẩm Tử Sơ càng thêm dồn dập.

“Cậu gọi anh ấy là Đường Đường, hẳn là đã biết chuyện của anh ấy rồi.”

“Ừ.”

“Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Nghe anh hỏi, tâm trạng Thẩm Tử Sơ bình ổn lại, cảm giác phiền não cũng dần dần tiêu tán.

Cậu thuật lại tất cả sự tình cho Sở Phi Ly. Nghe cậu kể xong, anh nói: “Không sao, chắc cái cậu Tạ Thu kia cũng không dễ buông tay đâu.”

Sao cậu biết rõ thế hả!

Mặt mày Thẩm Tử Sơ hồng lên, chợt nhớ trước kia Sở Phi Ly từng nói anh và Tạ Thu có phần giống nhau.

Cũng đã nhiều ngày rồi, cậu vẫn chưa biết rốt cuộc người Sở Phi Ly thích là ai. Cậu rất muốn can đảm một lần để hỏi anh, nhưng lời đến bên môi lại như nặng nghìn cân, nặng đến không sao mở miệng.

Cậu càng miên man suy nghĩ, nhịp tim lại càng mất kiểm soát.

Đúng lúc này, Sở Phi Ly bên kia đầu dây thình lình hỏi: “Cậu có thích ai không?”

Thẩm Tử Sơ:???

Sở Phi Ly nhẹ nhàng giải thích: “Lần trước tôi đến bệnh viện thăm cậu có gặp một người rất đẹp…”

Ý anh là Trình Mục Tiêu?

“Mục Tiêu là bạn thân từ nhỏ của tôi.”

“Thật à?”

Không biết có phải do ảo giác của cậu, Thẩm Tử Sơ cảm thấy thanh âm kia bỗng rạng rỡ hơn hẳn.

Thẩm Tử Sơ yên lặng trả lời: “Thật.”

Về phần có thích ai hay không, cậu không muốn trả lời.

Trái tim cậu thắt lại, chẳng lẽ phải nói rằng cậu thích anh hay sao?

Cậu thầm mến Sở Phi Ly đã nhiều năm, nhưng anh không hề biết. Huống hồ… anh còn thích người khác, cậu đau lòng khôn xiết nhưng ngoài mặt lại vẫn phải tỏ ra chẳng hay điều gì.

Đờ mờ.

May mà cậu mặt liệt, không cần giả bộ cười hì hì với anh.

Thẩm Tử Sơ khéo léo kéo câu chuyện về chủ đề cũ: “Cậu cho tôi số điện thoại của Đỗ Đường Chu nhé, tôi muốn trực tiếp xin lỗi anh ấy.”

“Tôi chuyển lời giúp cậu.”

“Không cần, xin lỗi thì phải tự mình nói mới được.”

Sở Phi Ly âm thầm bật cười, anh thích tính bướng bỉnh của cậu.

Sở Phi Ly đọc cho cậu một dãy số. Xong việc, Thẩm Tử Sơ vừa định cúp điện thoại bỗng nghe anh hỏi: “Sức khỏe cậu khá hơn chưa? Có muốn đến đón Khỏa Khỏa không?”

“Hôm nào đấy tôi sẽ đến.”

Trái tim Sở Phi Ly đập mau hơn vài phần, bắt đầu ảo tưởng đến cảnh Thẩm Tử Sơ tới nhà mình.

Thật là… Hạnh phúc không gì sánh nổi.

“Được, trước lúc ấy tớ sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Ừ.” Tâm trạng Thẩm Tử Sơ cũng vui vẻ hẳn “Nhờ cậu.”

Cậu cúp máy, bấm gọi Đỗ Đường Chu. Bên kia đầu dây rất ầm ĩ, âm thanh đinh tai nhức óc, hầu như không thể nghe rõ Đỗ Đường Chu nói gì.

“A lô? Tiểu Sơ?”

“Anh đang ở đâu?”

Hình như Đỗ Đường Chu đã say rồi, giọng nói đầy hơi men: “Ở quán bar!”

Thẩm Tử Sơ cau chặt mày, cậu thậm chí còn nghe vài tiếng đùa cợt không đứng đắn, cảm thấy không ổn chút nào.

“Bar nào? Em đến tìm anh.”

Đầu óc Đỗ Đường Chu quay cuồng, báo tên quán bar cho cậu.

Thẩm Tử Sơ cầm áo khoác lên. Cậu không muốn phá ngang buổi livestream của Trình Mục Tiêu, chỉ vội vàng để lại một tờ giấy rồi ra khỏi nhà.

Cuối tháng mười một, gió đêm thổi qua mặt mát lạnh. Thẩm Tử Sơ cài kín áo khoác, gọi xe đi tới quán bar mà Đỗ Đường Chu nói.

Bên trong quán rượu kia xa hoa trụy lạc, hơn nữa cậu phát hiện khách khứa hầu như đều là nam giới.

Thẩm Tử Sơ thoáng nghi ngờ, nhưng cậu không nghĩ nhiều, tập trung tìm kiếm Đỗ Đường Chu.

Cậu không hề biết khoảnh khắc mình bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Người ưa nhìn chẳng bao giờ thiếu bạn tình, mà kiểu khí chất sạch sẽ như cậu, liếc mắt cũng biết chưa có kinh nghiệm gì.

Có điều người để ý tới Thẩm Tử Sơ hầu hết đều là 0, dù sao chiều cao 1m8 của cậu còn sừng sững ở đó. Cũng có vài tên 1 vô liêm sỉ định chạy tới quyến rũ, nhiều kẻ thậm chí còn ôm mưu đồ xấu, muốn xem cảnh đóa hoa băng giá này nở rộ bên dưới mình. Một người như vậy nếu đuôi mắt nhuộm màu tình dục chắc chắn cực kỳ đẹp đẽ.

Thẩm Tử Sơ tìm hồi lâu, rốt cục thấy Đỗ Đường Chu trong một góc khuất. Anh ta đã uống say không biết trời trăng gì, bên cạnh còn có một người luôn tay rót rượu, có vẻ muốn đưa anh ta đi đâu đó.

“Buông anh ấy ra.” Thẩm Tử Sơ không vui trừng tên kia.

Người nọ toan há miệng chửi “mẹ nó”, khó khăn lắm mới gặp một chàng trai đáng yêu rồi chuốc say được cậu ta, kết quả lại có tên nào nhảy ra quấy rối vậy?

Nhưng vừa ngẩng lên, đầu óc gã ta lập tức mê muội.

…Không phải mình hoa mắt chứ? Người trước mặt đẹp quá sức tưởng tượng rồi.

Thẩm Tử Sơ hoàn toàn không để ý đến bộ dạng ngây dại của gã đàn ông kia, cậu chỉ nhìn Đỗ Đường Chu. Biết là tâm trạng anh ta không tốt, nhưng cũng không thể đến loại quán bar này uống rượu!

Thẩm Tử Sơ cúi đầu: “Đường Đường.”

Mí mắt Đỗ Đường Chu nặng trĩu, nghe Thẩm Tử Sơ gọi, anh ta lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Sơ?”

Người bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra có chuyện!

Gã ta kinh ngạc đảo mắt nhìn hai người, hình như mình cua trúng hoa có chậu rồi? Thoạt trông rõ ràng là Đỗ Đường Chu cãi vã với bạn trai nhà mình, khó chịu nên chạy đến đây mượn rượu giải sầu thôi.

Thấy Thẩm Tử Sơ muốn đưa Đỗ Đường Chu đi, người nọ lập tức kéo cổ tay cậu: “Cậu đi đâu?”

Hiện giờ hiển nhiên hắn có hứng thú với Thẩm Tử Sơ hơn.

Mặt Thẩm Tử Sơ càng thêm đen: “Tôi đi đâu không cần báo cho anh.”

Gã kia cười vô cùng gian xảo, tựa hồ còn muốn nói gì.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thẩm Tử Sơ đã đỡ Đỗ Đường Chu đứng dậy, ánh mắt lạnh băng nói: “Lúc tôi vừa tới hình như anh đang muốn đưa anh ấy đi đâu?”

Cái nhìn này khiến tên đàn ông tỉnh rượu phân nửa, gã ta bị vẻ mặt của cậu dọa cho hết hồn.

Thẩm Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, đỡ Đỗ Đường Chu chầm chậm ra khỏi quán.

Ngay cả cậu cũng biết đây này là loại bar gì. Cậu không khỏi đau đầu, chẳng hiểu sao Đỗ Đường Chu lại phải tới gay bar, hay là anh ta say rồi mới tới.

Mặc dù Thẩm Tử Sơ là cong, nhưng cho tới giờ cậu vẫn chưa từng làm gì “khác người”, tất cả đều giấu kín trong lòng, ngay cả Trình Mục Tiêu cũng thường chế giễu cậu thuộc lớp người chết trong im lặng.

Đã hơn nửa đêm, Thẩm Tử Sơ thật không biết phải đưa Đỗ Đường Chu đi đâu, hơn nữa anh ta đã ngủ say như chết rồi. Suy nghĩ một chút, trong số người quen của Đỗ Đường Chu hình như cậu chỉ biết mỗi Sở Phi Ly, tối nay cậu lại vừa gọi điện cho anh, giờ có đưa con ma men này tới thì hẳn anh cũng sẽ không nói gì.

Cậu gọi một chiếc xe, đưa Đỗ Đường Chu tới chỗ Sở Phi Ly.

Đêm hôm khuya khoắt, nhìn bộ dạng của Đỗ Đường Chu, Thẩm Tử Sơ cũng nóng nảy.

Khóe mắt rớm lệ, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Cậu không ngờ Tạ Thu có thể khiến Đỗ Đường Chu khốn khổ đến vậy, dù sao anh ta lúc nào cũng cười hì hì lại rất hòa nhã, nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến bộ mặt này của anh ta, cậu thậm chí căn bản không nghĩ tới.

Khó khăn lắm mới tới được nhà của Sở Phi Ly, Thẩm Tử Sơ đứng bên cửa, nhấn chuông.

Sở Phi Ly đã lên giường ngủ chợt nghe âm thanh bên ngoài. Tưởng rằng Đỗ Đường Chu đêm khuya mò tới, anh đen mặt đi mở cửa.

Không ngờ cửa vừa mở ra lại thấy Thẩm Tử Sơ, gương mặt đen như đáy nồi tức thì sáng rỡ: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tử Sơ đỡ Đỗ Đường Chu vào: “Lúc tôi gọi điện cho anh ấy thì anh ấy ở quán bar. Tôi hỏi nhà ở đâu nhưng anh ấy chỉ mơ mơ màng màng nói địa chỉ chỗ này, đến rồi tôi mới phát hiện chìa khóa không mở được cửa nên đoán đây là nhà của bạn bè hoặc họ hàng thôi.”

Sở Phi Ly gật đầu, cùng cậu cẩn thận đỡ Đỗ Đường Chu đến ghế sô pha.

Thẩm Tử Sơ đứng lên định đi lấy khăn ướt cho Đỗ Đường Chu, chẳng ngờ vừa bước ra một bước bỗng vấp phải góc bàn trà, Sở Phi Ly đứng đó vội túm lấy cậu.

Kéo một cái, hai người cùng ngã xuống băng ghế.

Khi Thẩm Tử Sơ lần nữa mở mắt ra, cậu phát hiện mình ngã vào lòng Sở Phi Ly.

Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, không khí chung quanh bỗng trở nên ám muội.

Ánh nhìn nóng bỏng của Sở Phi Ly khiến Thẩm Tử Sơ bối rối, nhưng cậu vẫn không rời mắt khỏi anh.

Tiếng tim đập trong lồng ngực đã lớn đến mức chính cậu cũng nghe thấy. Thẩm Tử Sơ chỉ hận bản thân quá kém cỏi, một lần tiếp xúc đơn giản mà thôi… Tại sao cậu lại không thể rời mắt được nữa vậy?

Chính lúc này, Đỗ Đường Chu ngay bên cạnh họ đột nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng, phá tan không gian yên tĩnh.

Nhịp tim của Thẩm Tử Sơ thêm dồn dập, cái tư thế này khiến cậu không biết làm sao cho phải.

Mà câu tiếp theo của Sở Phi Ly… Còn khiến cậu không biết làm sao hơn nữa.

“Đè tôi thoải mái lắm hả?”

Đọc truyện chữ Full