DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 187: Phương pháp tạo ra người mới

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Chính giữa phòng có một chiếc giường giải phẫu duy nhất, phía trên có một “Xác chết” của nữ tang thi khô cứng đã lâu.

Bụng nữ tang thi rất lớn, tương phản với thân thể ốm lòi xương của nó, rất rõ ràng, bụng nó lúc lên lúc xuống rất có quy luật, tựa như người sống đang hô hấp vậy.

Tần suất phập phồng này không có gì biến hóa quá lớn, chỉ là lúc đoàn xe bọn Hạ Tử Trọng rời đi căn cứ mới trở nên thoáng nhanh một ít, nhưng tựa hồ bởi vì người bên trong căn cứ còn ở, nên cũng không có biến hóa quá lớn.

Gian phòng thực nghiệm này là từ khi nào bắt đầu thành lập? Mấy tang thi kia cùng người chết thì sao?

Hôm nay trong căn cứ ngục giam không ai biết việc này, bởi vì lần trước lúc căn cứ SH thị bị phá hủy, mấy người mới tới đã xông vào sau đó giết hết mấy người cũ trong ngục giam này.

Người biết chuyện đều chết, hôm nay, người phía trên thậm chí ngay cả chuyện bên dưới ngục giam có một mật thất như vậy cũng không biết, thì chuyện khác làm sao biết?

Bọn họ chỉ biết là, bọn họ lúc trước trốn tới nơi này, tang thi cũng đã bị “Chắn” cách một mét ngoài tường vây, bọn họ nói hết lời hay, hứa hết lời hứa mới có thể đi vào nơi này, sau đó, lại đỏ mắt vì phạm nhân cùng cảnh sát ngục giam lợi dụng địa vị mạnh mẽ trưng thu lương thực người khác mang đến, do đó mới giết hết.

————

Quách Binh cuối cùng vẫn là không còn mặt mũi, bất quá Yên Nhạc cuối cùng cũng chui ra khỏi ổ chăn, sau đó liền cùng Trương Tiểu Minh chen lại chỗ hai người Hạ Tử Trọng không phản ứng ái nhân không còn mặt mũi nhà mình.

Đương nhiên, hai người Hạ Tử Trọng mặc dù có chút chuyện riêng tư muốn nói, nhưng không ghét bỏ hai tên quấy rối này, chỉ có Quách Binh ở một bên thở dài hơn nửa ngày, khiến người cả một xe đều dùng ánh mắt khinh bỉ cùng cười nhạo nhìn hắn.

Xe lái về nơi lúc trước lưu lại người canh phòng hội họp, Trịnh tư lệnh trên xe tải được thỉnh lên xe chỉ huy, cùng rời khỏi xe tải còn có đám người Trịnh thiếu úy.

Trở lại nguyên bản trên xe mình, trên xe chỉ huy truyền lệnh nói đoàn xe cần chỉnh đốn hai ngày, sau đó đi về phía Bắc.

Sau khi nghe xong mọi người lại lần nữa hoan hô, vô cùng náo nhiệt bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Thực vật dị năng giả phụ trách gieo trồng rau dưa, dị năng giả hệ thổ làm lò, hỏa hệ phụ trách đốt lửa, người khéo tay phụ trách nấu cơm.

Hạ Tử Trọng như trước cùng Phương Hách tựa vào nhau, đồng đội đều rất biết điều, dọc đường đi không có người nào lại gần nói chuyện cùng hai người họ, lưu cho bọn họ thời gian toàn vẹn ở bên nhau. Tuy rằng bọn họ không biết hai người biết nhau từ khi nào, lại có chuyện gì phiền lòng, nhưng từ khi người ba phiền toái của Phương Hách xuất hiện hôm nay, hai người cũng đã trải qua nhiều chuyện mới có thể bên nhau.

Hơn nữa nghe nói hình như bọn họ đã ở bên nhau tận trước khi tận thế – trước tận thế, đồng tính luyến ái trong nước không được đồng tình. Nếu gia đình thoáng chút thì còn dễ, nhưng gặp người nhà cổ hủ, trời biết sẽ có chuyện gì? Huống chi Phương Hách còn có người cha đã đoạn tuyệt quan hệ cha con mới cậu.

Não bổ rất mạnh, rõ ràng hai người đang lặng lẽ để bạch cầu lẻn vào phế tích lúc trước của SH thị, rồi ngẫu nhiên tán gẫu chuyện thời niên thiếu để gia tăng tình cảm lẫn nhau, lại bị người khác cho rằng hai người lúc trước rất khổ sở, não bổ cũng không ít.

Bạch cầu mất rất nhiều khí lực mới tìm được phế tích của SH thị lúc trước. Nếu không phải do bọn Hạ Tử Trọng hỏi thăm tương đối tỉ mỉ, mà bên ngoài căn cứ cùng bên trong căn cứ kiến trúc nhìn qua rất khác nhau, trời biết bạch cầu phải bay tới lúc nào.

Bọn Hạ Tử Trọng hôm nay lúc rời khỏi căn cứ ngục giam, khi không còn tang thi đuổi theo đoàn xe mới để bạch cầu bay về hướng căn cứ SH thị, may mà sau khi lên cấp bốn tốc độ bạch cầu bay nhanh hơn nhiều, căn cứ đó lại không quá xa, lúc này mới có thể bị nó tìm thấy.

Bên ngoài căn cứ phần lớn đã không còn gì trọn vẹn, bên trong căn cứ nơi nơi đều có tang thi du đãng, nhìn qua tình huống tang thi dày đặc so với nội thành cũng không kém hơn bao nhiêu. Đặc biệt trong mấy tang thi này có không ít tang thi đều ăn mặc… Khác thường.

Ví dụ như rõ ràng là nam nhân, bên dưới lại mặc váy nữ, hoặc là tùy tiện chắp vá mấy mảnh vải rồi đeo lên người thành quần áo, hiển nhiên đây đều là dân cư của căn cứ này, sau khi căn cứ bị hủy thì cũng bị nhiễm bệnh biến thành tang thi.

Dọc theo đường đi, không có ai, càng không có tang thi ngăn cản nước đi của bạch cầu đại nhân, nó một đường thuận lợi mà bay, đi dạo đến trung tâm nhà máy, Hạ Tử Trọng nhắm mắt phân tích hơn nửa ngày, mới để nó bắt đầu xem xét.

Bạch cầu cùng bọn Hạ Tử Trọng đi qua gian phòng đặt thiết bị di truyền sản xuất, thấy giống với bốn bộ thiết bị kia, tuy rằng cụ thể nhìn không rõ, nhưng có chút tương tự nên có thể nhận ra. Kiến trúc trong căn cứ tuy rằng cũng có chút tổn hại, nhưng tổn hại cũng không lớn, phần lớn là lúc trước người chạy trốn đánh nhau với tang thi, nhà máy này ngược lại không có dấu vết gì.

Để bạch cầu tự đi tìm mục tiêu, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cùng nhau ăn cơm.

Bây giờ bởi vì rau dưa khan hiếm, khi mọi người nấu cơm lại muốn đa dạng. Bánh ngũ cốc cứng bao nhiêu mọi người đều biết, Trịnh tư lệnh đã lớn tuổi, Trịnh thiếu úy sợ chú hắn ăn thứ này không cẩn thận đem mấy cái răng vốn không vững chắc làm gãy, liền nghĩ ra trò mới – lấy bánh ngũ cốc đập ra, bỏ vào nước nấu, lại cho vào miếng rau rồi rắc chút muối, liền có thể làm ra món thích hợp cho răng không chắc, thân thể không tốt không thích hợp ăn mấy món cứng.

Sau khi phương pháp này bị mấy người nấu ăn nhìn thấy, lập tức quay đầu đập bánh ra – mọi người ăn bánh kia cũng cảm thấy đau răng, khó có được biện pháp mới còn không mau học hỏi?

Món cháo mới này rất được hoan nghênh, ăn ngon không uổng công a! Nấu đơn giản nhưng cũng đầy đủ dinh dưỡng, lập tức nhận được sự yêu thích của mọi người.

Sau khi Trịnh tư lệnh uống một ngụm cháo, cảm thán nói: “Thứ này hương vị rất giống với mùi kem đánh răng được làm ra từ thiết bị trong căn cứ.”

Sau khi người bên cạnh nghe được, ánh mắt soàn soạt nhìn về phía hai chiếc xe chứa thiết bị kia – nếu không phải bây giờ không có điện, bọn họ đều muốn thử xem thứ đó có thể làm ra được cái gì.

Thực ra mọi người sở dĩ có hứng thú đối với hai thiết bị kia như vậy, hoàn toàn là vì hậu quả đã ngán bánh ngũ cốc muốn chết rồi. Bằng không trên đường trở về thử một đường chỉ ăn bánh ngũ cốc xem? Phỏng chừng không đợi mọi người về tới nơi, thì đã ói ra hết rồi.

Vừa ăn cơm tối, vừa cùng mọi người trò chuyện vài câu, hai người Hạ Tử Trọng ngẫu nhiên sẽ nghe bạch cầu ở trong đầu gọi – nó tuy rằng biết đại khái bộ dáng của mấy thiết bị kia, nhưng chỗ nó đang ở chính là chỗ nhà máy của SH thị lúc trước, bên trong đó máy di chuyền sản xuất không chỉ có một, nó không biết là cái nào, cái nào cũng thật dài, cũng đen đen, cũng cứng cứng, ai biết sẽ làm ra cái gì?

Hai người Hạ Tử Trọng cũng không biết, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phân biệt bằng tên, chỉ cần nhớ kỹ tên của bốn cái thiết bị kia, vẫn có thể phân biệt được.

Vì thế hai người liền luân phiên cúi đầu nhắm mắt, lâu lâu xem thử bạch cầu phát hiện cái gì.

Thực ra không ít, tỷ như máy móc làm khô ráo, tỷ như thiết bị sản xuất vải dệt, dây chuyền sản xuất dược phẩm… Mấy thiết bị này đã bị hỏng vài bộ phận, nhưng vẫn có thể sử dụng.

Nhìn mấy thứ này, lại tính toán đất trống trong không gian… Có vẻ có thể chứa được?

Để bạch cầu nhớ kỹ vài cái chiếm diện tích không lớn, hơn nữa hiển nhiên không có hư hao gì, hai người Hạ Tử Trọng an tâm chuẩn bị nghỉ ngơi, đợi đến nửa đêm, nhờ bạch cầu đang vui vẻ mang họ qua chỗ đó “Xem” mấy thiết bị giống với bốn món kia!

Trong căn cứ có không ít tang thi, trong nhà máy tuy không nhiều nhưng cũng không ít tang thi đang du đãng, lúc này đang là nửa đêm theo lý thuyết thì không phải là thời cơ tốt để hành động, nhưng bạch cầu không thể từ nhà máy về chỗ bọn họ, ban ngày bọn họ cũng không thể đi được – đừng quên hai người mỗi ngày vẫn cần đánh tinh hạch chung với đoàn xe đó.

Bởi vậy, bây giờ không hành động chỉ sợ sẽ mất đi cơ hội.

Hạ Tử Trọng dùng một đám chăn bông ngụy trang như trước, được Phương Hách che lại giả bộ như hai người đang ngủ. Phương Hách nhắm mắt lại quan sát tình huống của bạch cầu bên kia, Hạ Tử Trọng trở lại không gian, không kịp nhìn rau hoa sinh trưởng trong không gian, đã vội vàng cùng bạch cầu ra ngoài.

Hẳn là may mắn, dị năng của Hạ Tử Trọng thật sự rất nghịch thiên. Nếu như là lúc trước, Hạ Tử Trọng đến loại địa phương này lấy đồ, rất hao phí thời gian, khẳng định sẽ cùng đám tang thi lắc lư chung quanh chém giết một trận.

Nhưng bây giờ, chỉ cần phong hệ dị năng trên người hình thành lớp “Màng” mỏng manh, liền có thể ngăn chặn chúng nó tấn công.

Lại nhìn số lượng tang thi đang du đãng tứ phía, hai người phỏng chừng nơi này tạm thời không có biến dị thực vật, Hạ Tử Trọng hành động lại càng bớt việc.

Mấy thiết bị này nối với mặt đất, bốn phía còn cắm dây điện chằng chịt nên lấy rất tốn công, may mà dù sao cũng không bị tang thi phát hiện ra, chỉ cần lợi dụng phong hệ dị năng khống chế tháo dỡ dụng cụ không gây động tĩnh gì, liền sẽ không có tang thi hiếu kì lại đây thăm dò.

Suốt hai buổi tối, thời gian Hạ Tử Trọng đều tiêu hao ở chuyện này. Đem thiết bị di chuyền sản xuất mà SH thị có, toàn bộ hoàn hảo không tổn hại gì cho vào không gian. Những thiết bị khổng lồ kia “Trôi nổi” trong bầu trời không gian, thật dài, vừa thấy liền biết rớt xuống tuyệt đối có thể đập chết người a!

Trừ mấy thứ này ra, Hạ Tử Trọng đem nguyên vật liệu gì đó cũng thu vào không gian, lúc này mới tính triệt để xong việc.

Một giấc ngủ thẳng đến giờ cơm trưa, lười biếng duỗi eo trên sàn xe vừa dừng lại. Trên đường về A thị mọi người vẫn vừa đánh tang thi vừa gấp rút lên đường, thu thập tinh hạch cùng hành trình về nhà không chậm trễ cái nào.

Tối hôm qua Hạ Tử Trọng đã thu vào không gian những thứ có thể sử dụng được, nguyên bản không gian còn có chút trống trải bây giờ lại chật chội, ở giữa không trung đều chất một đống lớn. Có chút đau đầu cân nhắc vài ruộng đất tùy ý lớn lên, Hạ Tử Trọng nghiêm trọng hoài nghi, sau khi bọn hắn trở lại căn cứ A thị, đồng ruộng tuyệt đối sẽ làm cho hai người bọn họ bận việc một đoạn thời gian rất dài…

Đọc truyện chữ Full