DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 183: Cha con

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Trịnh tư lệnh vốn ở trong lều, bên trong ngoại trừ một ít cây cỏ để ăn thì không còn bất cứ thứ gì, bọn họ vừa rời đi lập tức liền có người vụng trộm đi qua chiếm lều của họ, càng không có ai muốn ngăn cản bọn họ rời đi.

Người giám thị xa xa cũng không thấy được gì, chỉ biết là bọn họ đã tìm ra người thân của mình.

Trở lại đoàn xe, mấy người lưu lại trông xe thấy bọn họ trở lại vội vàng đi qua: “Mấy người trong căn cứ mời chúng ta vào nghỉ ngơi, các ngươi cũng đi đi.”

Trịnh thiếu úy lắc đầu nói: “Ta không đi, cùng nhau ở lại trông xe.” Nói xong, để người đem chú mình lên xe tải, bản thân cũng cùng đi lên.

Hạ Tử Trọng nghĩ nghĩ, thấy đám người Luân Hồi đều không ở, dứt khoát kéo vợ nhà mình đi về hướng văn phòng.

Hai người vừa đi vào, liền bị Yên Nhạc mắt sắc nhìn thấy, vẫy tay tiếp đón hai người: “Phương Hách! Nơi này!”

Thấy mọi người được người trong căn cứ chiêu đãi trong đại sảnh ngồi nghỉ ngơi, hai người liền đi qua, cách đó không xa có một người sững sờ nhìn về phía Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách, trong lòng kinh nghi bất định, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hách, một lát sau mới lặng lẽ xoay người chạy đi.

“Là người Trịnh gia sao?” Thấy Hạ Tử Trọng lại đây, Quách Binh chờ hắn ngồi xuống rồi hiếu kì hỏi thăm.

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Chính là Trịnh tư lệnh, hai ngày nay bị sốt hôn mê may là chúng ta lại đây, vừa rồi Uông tẩu đã trị cho ông ấy rồi.”

“Vận khí không tồi.” Quách Binh cảm khái nói, có chút buồn bã thở dài một tiếng: “Bọn họ thật may mắn, căn cứ bị hủy còn có thể tìm thấy người.”

“Cũng may mắn Diêm Tân quyết định lại đây xem tình huống.” Hạ Tử Trọng cười lắc đầu, tuy rằng bọn họ đem chủ ý đánh lên vật khiến đám tang thi không thể tiếp cận căn cứ, kết quả này ngược lại cũng gọi là thu hoạch ngoài ý muốn, xem ra lòng tham không đáy cũng không nhất định là xấu.

“Ngươi đoán… Là thứ gì? Vừa rồi chúng ta đã đoán, có khi nào bên trong gạch có gì hay không?” Quách Binh bỗng nhiên thần bí hề hề thấp giọng hỏi.

Hạ Tử Trọng biết hắn biết mình hiếu kì thứ có thể khiến tang thi chùn bước. Nghe xong lắc đầu: “Hay là dụng cụ gì?”

“Một ngục giam, ngươi nghĩ nó có thể có cái gì?”

Yên Nhạc bỗng nhiên lại đây: “Ta cảm thấy có lẽ là có dị năng giả có năng lực đặc biệt cũng không chừng!”

“Có lẽ là chủng loại biến dị thực vật kỳ quái nào đó?” Phương Hách cũng đưa ra ý nghĩ kỳ lạ.

“Hách Hách, là Hách Hách sao?” Một thanh âm bỗng nhiên đánh gãy cuộc trò chuyện mọi người, Phương Hách ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy một gương mặt già nua, đầy kích động nhìn chằm chằm mình, khiến cậu sửng sốt một chút.

“Hách Hách, là ba đây!” Người nọ đi lên, muốn ôm Phương Hách, Phương Hách phản xạ có điều kiện đột nhiên đứng dậy nhảy dựng về phía sau, dị năng hệ tốc độ cũng không phải để trưng, hễ di chuyển thì người thường không dễ dàng bắt được, huống chi cậu đã lên cấp bốn?

Người nọ lập tức bổ nhào lên chỗ Phương Hách vừa ngồi, suýt nữa trực tiếp đập mặt xuống đất.

Mà Hạ Tử Trọng cũng có chút sững sờ nhìn người kia, lại nhìn về phía Phương Hách – người gọi Phương Hách là “Hách Hách” kia, chính là người lần trước hắn tới đây gặp qua, chính là con rể của ông lão hàng xóm… Nhà ông ta không phải có con gái sao?

Trong trí nhớ đã ngủ say hồi lâu phảng phất một tầng sương mù, để người trốn không ra, nhìn không rõ.

Hạ Tử Trọng nhớ rõ năm cấp hai mình nghỉ hè có một lần ở lại nhà ông đến hết kì nghỉ, mà lúc ấy, cô cháu gái của ông lão hàng xóm cũng ở lại hết kì nghỉ. Hắn nhớ rõ người kia bộ dáng thập phần dễ thương, tuy rằng để tóc ngắn, nhưng mặt như búp bê, đối với mình lúc đó là người hấp dẫn nhất trong số bạn cùng tuổi.

Hắn đã sớm không nhớ rõ bộ dáng người kia, nhưng hiện tại, nhìn thấy nam nhân này, lại nhìn về phía Phương Hách bỗng nhiên nhớ tới – trên mặt người kia cũng có một má lúm!

Hơn nữa…

“Hách Hách, con không nhớ ba sao? Hách Hách, con không biết, lúc tận thế ba có bao nhiêu lo lắng cho con!”

Hách Hách, đúng, hắn tuy rằng ngay cả tướng mạo cụ thể, danh tính, hoặc quần áo người đó mặc là của nam hay nữ hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn sở dĩ vẫn cho rằng người kia là con gái chỉ vì một nguyên nhân, chính là lúc ấy mình nghe gọi là “Hảo Hảo”!

Hắn còn tưởng rằng đó là tên của cô bé đó!

Vô lực nâng tay che mặt mình, hắn nhớ rõ bộ dáng của ba Phương Hách, lại không nhớ được tên đầy đủ của Phương Hách… Hơn nữa, nhớ tới đời này sau khi hai người cùng một chỗ, cậu ở trong không gian từng nói với mình – “Anh nghĩ rằng hai ta biết nhau từ lúc nào?”

Hơn nữa cậu còn biết nhà hắn ở đâu, biết mình học trung học trường nào…

Nếu cậu đúng là cháu của ông lão hàng xóm kia, là cậu nhóc cùng mình chơi hết kì nghỉ hè, nếu cậu có tâm muốn hỏi thăm chuyện của hắn, đương nhiên có thể từ ông của mình mà nghe được tin tức…

Hít sâu một hơi, Hạ Tử Trọng rốt cuộc biết mình đến cùng có bao nhiêu ngu xuẩn, thì ra Phương Hách cũng không phải đơn thuần chỉ là học đệ khi học trung học nhìn thấy mình từ xa liền thầm mến mình… Cậu vẫn luôn nhớ rõ hắn… Có lẽ từ khi còn nhỏ đều chưa từng quên.

Phương Hách sắc mặt trắng bệch, gắt gao mím môi, nhìn nam nhân trước mặt đang làm bộ làm tịch đến nỗi ghê tởm.

Ông ta đã nhanh chóng từ bỏ cậu sau khi mẹ cậu qua đời, lúc học trung học bởi vì cuối cùng cũng tìm được chỗ sai của cậu, liền lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu.

Lúc trước ông ta vứt bỏ cậu dứt khoát như vậy, sau khi ông ngoại qua đời muốn ở nội thành nương tựa, cho dù cậu bị bệnh suốt ba ngày cũng không về nhà nhìn qua cậu, nếu không phải tự cậu đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua thuốc hạ sốt mà nói, ông ta cùng với bà mẹ kế kia sẽ rất vui nếu cậu chết!

Chuyện lúc trước, chịu ủy khuất bởi ông ta cậu chưa từng nói qua với Tử Trọng, cậu không muốn để anh lo lắng, vô cùng tức giận nói – “Ai là con ông? Lúc trước người đoạn tuyệt quan hệ cha con là ông, nói tôi không xứng mang họ Phương của ông, nói ông chỉ có một đứa con là Phương Triết. Như thế nào? Ông bây giờ không có lương thực?”

Gương mặt thanh tú của Phương Hách hiện lên băng lãnh, nhìn nam nhân trước mặt giống như đang nhìn đám tang thi bên ngoài vậy.

Ông ta sửng sốt một chút, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn cậu: “Hách Hách… Ba biết, lúc trước là ba không đúng, nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì nữa, ở đây không có con của ông.” Phương Hách như trước lạnh như băng nhìn ông ta, trong mắt không có nửa điểm độ ấm.

“Hách Hách, con như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Ba mấy năm nay tuy rằng không thể liên hệ với con, nhưng trong lòng ba vẫn luôn nhớ tới con…” Ông ta vừa nói, vừa từ trong lòng móc ra vòng tay có chút trắng, đã phai màu: “Con xem! Đây là của con, ba vẫn còn giữ!”

Biểu tình Phương Hách như trước không chút biến hóa, lúc nhìn thấy vòng tay ông ta mang ra bỗng nhiên bật cười. Khóe miệng cong lên, mang theo độ cong trào phúng: “Đây là di vật mẹ lưu lại, là con trai tốt của ông nhìn thấy tôi đeo vòng tay này nên đã cướp đi. Cái kia chỉ là mạ vàng, mẹ tên kia còn tưởng là vàng ròng mới xúi con bà ta đi đoạt, như thế nào, sau tận thế ông mới phát hiện nó là giả? Ông nếu thích như vậy, thì cứ giữ đi.”

Biểu tình ông ta run rẩy một chút, ông ta đương nhiên biết vòng tay này là giả, nếu không đã sớm bán đi rồi! Sau khi nghe được có người gọi tên Phương Hách, ông ta nhìn ra gương mặt giống với vợ trước bảy tám phần mới nhớ ra món đồ này, nên đã chạy về tìm.

“Hách Hách… Con không nhận ba cũng không sao, mấy năm nay là ba có lỗi với con, nhưng mẹ kế con… Ba mấy năm nay vẫn luôn hỏi thăm tin tức của con…”

Hạ Tử Trọng bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Hách vỗ nhẹ vai cậu, Phương Hách vẫn luôn buộc chặt thân thể mới thả lỏng một chút, ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn Hạ Tử Trọng – cậu không để ý ông ta sống hay chết, không để ý mấy lời ông ta nói – từ ngày ông ta cho mình tiền, nói không có đứa con như mình, cậu đối tình cha con đã không còn bất cứ hi vọng xa vời gì. Ngay cả lúc trước khi đoạn tuyệt quan hệ cha con, ông ta cũng chỉ gửi thư đoạn tuyệt vào trường học, bản thân căn bản không hề xuất hiện.

“Chú Phương.”

Ông ta sửng sốt một chút, lập tức thấy rõ người đứng bên cạnh Phương Hách chính là dị năng giả lần trước xuất hiện trong căn cứ, trong mắt liền phát ra hào quang hưng phấn – hắn biết dị năng giả kia khẳng định rất mạnh. Lúc trước căn cứ SH thị còn chưa bị phá, bởi vì trước tận thế ông ta kinh doanh ở SH thị không tồi, lúc ấy tại SH thị ông ta cũng có thể coi là người có thân phận cao nửa vời. Cho nên ông ta không cần ra khỏi căn cứ cũng có thể ăn uống no đủ.

Nhưng sau khi căn cứ SH thị bị phá, trên đường vì giữ mạng, ông ta không thể không đẩy ngã vợ con làm kẻ chết thay, lúc này mới không dễ sống chạy tới nơi này. Nhưng ở trong này, giữa một đám người quê mùa, thân phận ông ta căn bản cũng không dùng được, nếu không phải dựa vào quan hệ của con gái ông ta với con trai của Cổ Thiên, mới có thể tìm được miếng ăn, thì ông ta làm sao mà sống?

Hôm nay thấy được Phương Hách, thấy được xe của đội ngũ này, Phương Chí Cường lập tức phát hiện cơ hội! Nơi này chỉ là tiểu căn cứ do mấy đám ô hợp tạo thành, nếu không phải bởi vì có phương pháp kỳ quái có thể làm cho tang thi không thể tiếp cận, thì đã sớm bị phá!

Người khác cảm thấy như vậy rất an toàn, nhưng Phương Chí Cường lại rõ ràng – trong căn cứ chỉ có phần gieo trồng nhỏ như vậy, ngay cả đám người quản lý đồ ăn cũng không thể cung ứng đầy đủ! nếu không phải bây giờ trong tay mọi người còn có một ít lương thực tồn kho mà nói, một khi đồ ăn bị ăn hết, người trong căn sớm muộn gì cũng sẽ bị đói chết!

Trải qua một lần bị phá thành, bên ngoài lúc này lại bị tang thi bao vây, căn bản không ai dám ra ngoài tìm đồ. Mấy dị năng giả kia ỷ vào mình có dị năng, trong căn cứ nhỏ này tác quai tác quái, mạnh mẽ thu đồ ăn của người khác sung công, nhưng lại hoàn toàn không dám ra khỏi căn cứ, căn cứ như vậy căn bản không có tương lai.

Nhưng hiện tại, con mình từ căn cứ A thị tới! Chỉ cần có thể đi theo cậu, ông ta liền có thể thoát khỏi nơi này, để bọn họ mang theo ông ta đến A thị! Cho dù con ông ta không nuôi ông ta một đời, ông ta cũng tuyệt đối không thể không nuôi nổi bản thân!

Đọc truyện chữ Full