“Mời tất cả mọi người xuống xe, chúng tôi cần kiểm tra tiêu độc, mọi người xếp hàng vào bằng lối này.” Một vị quân nhân mặt mày sáng sủa nói với bọn họ, yêu cầu xuống xe đi vào bằng lối khác.
“Xảy ra chuyện gì?” Phương Hách lo lắng hỏi Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu, thấy bọn Quách Binh cũng xuống xe mang theo vẻ mặt buồn bực tiến tới, thấp giọng hỏi: “Thu hết đồ vào chưa?”
Quách Binh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu: “Đã sớm thu xong rồi.”
“Bên ngoài để vật tư bình thường… Còn có, trong không gian hai người bọn họ cũng đừng để mấy vật gây chú ý.”
Quách Binh càng buồn bực thêm, nhưng vẫn gật đầu: “Bọn họ chỉ mang theo hạt giống cùng một ít thức ăn dễ hỏng, và vài thứ hàng xa xỉ.” Rượu, thuốc lá, trà, những thứ này Quách Binh không nỡ để ở trong ngọc bội – nơi đó tuy thời gian chậm lại, nhưng lâu dài cũng sẽ biến vị, cho nên đều để trong không gian Trần Ninh và Yên Nhạc.
Nói xong, thấy Hạ Tử Trọng không nói gì nữa mới thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Có phải cậu phát hiện cái gì không?” Nhiều lần ‘trực giác’ của Hạ Tử Trọng đều có tác dụng cứu mạng cả bọn, hắn không tin Hạ Tử Trọng chỉ tùy tiện hỏi chơi.
Hạ Tử Trọng quét mắt nhìn một hàng dài trước cửa: “Nhân viên bên kia yêu cầu chúng ta xuống xe, tôi nghi bọn họ muốn tìm vũ khí.”
“Vậy là… mấy người khác bên quân đội về tới rồi?” Quách Binh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hạ Tử Trọng cười cười: “Nhân số bọn họ lần này tham gia nhiệm vụ cũng không ít, ở nhà máy lọc dầu cũng chỉ nổ có mấy chiếc xe, có thể là họ bỏ xe lại rồi ngồi cùng một chiếc nhưng lúc chúng ta đi người cũng không ít đâu. Buổi tối hôm ấy chúng ta còn nghe tiếng súng đạn không ngừng, suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được vấn đề – không lẽ mấy cái đó là do bọn tang thi gây ra?”
“Cậu nghĩ chuyện kia là do ai làm?” Hỏi thì hỏi nhưng tầm mắt Quách Binh đã liếc về phía mấy đội ngũ đứng gần đó.
Hạ Tử Trọng nhún vai: “Ai có thực lực như vậy? Ai có loại lá gan này, loại khí phách này?”
Quách Binh cung cười híp mắt gật đầu nói: “Quả thực rất can đảm…”
Mọi người đứng xếp hàng đi vào trong, mỗi người sau khi vào phải báo tên tiểu đội, chờ bọn họ tra dữ liệu, mới được phân vào chung nhóm với đội viên của mình.
Chỗ này không giống những cửa vào khác, mọi người sau khi vào đều cảm thấy có gì đó không đúng, tâm tình mỗi người đều run rẩy, nhưng không dám phản kháng – xung quanh là hai hàng quân nhân trang bị đầy đủ súng ống, có ai biết chuyện này là sao không?
Trong viện có một bộ máy, mỗi người đi vào đều phải đi qua đó một vòng. Vật kia nhìn qua khá giống băng chuyền được cải tạo, có lối thoát hiểm, máy rất lớn, hơn nữa vô cùng cồng kềnh.
Cũng may nhìn thấy mấy người đi trước không có phản ứng gì, mọi người mới an tâm một nửa.
Bỗng nhiên, khi một người đi qua, đám người đứng cạnh cái máy bỗng nhiên xì xào bàn tán, làm người kia rõ ràng đã đi qua rồi nhưng không dám cất bước nữa – bây giờ mình phải làm sao đây?
“Được rồi, đi đi.” Mấy người kia không nói gì, chỉ phất tay với hẳn một cái, tất cả người tiểu đội đều đã đi qua cái máy kia, rồi mới ra khỏi chỗ này.
Người nọ thở phào nhẹ nhõm vội vã chạy về đội mình. Thấy quả thực không có chuyện gì, mấy người này mới từ một cánh cửa khác đi ra ngoài.
Những đội ngũ phía sau đều như thế, có vài người bị gom lại một chỗ, đa số đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quách Binh cùng Trần Ninh bỗng nhiên đi vào một góc, thấp giọng nói: “Cậu xem mấy người có phản ứng kìa, hình như bọn họ đều là dị năng giả không gian phải không?”
Trong mắt Trần Ninh loé ra một tia tinh quang, khẽ gật đầu: “Không sai.”
Đội ngũ nào mạnh đều sẽ cố ý bồi dưỡng vài không gian dị năng giả, không gian dị năng giả tuy rằng ít thấy nhưng không phải hàng hiếm, mấy đội ngũ dư dả đều sẽ có một, hai người. Như Luân Hồi, quy mô nhỏ nhưng cũng có hai không gian dị năng giả, đúng là hiếm thấy.
Bởi vì không gian dị năng giả không tham gia chiến đấu mà vẫn thường xuyên cùng đội ra ngoài hành động, đội phó Trần Ninh phụ trách thu thập tình báo khắp mọi mặt trận đương nhiên hiểu rõ. Vừa nãy mấy người kia, đều là dị năng giả hệ không gian.
Bá chủ vẫn chưa nhìn ra vấn đề, lúc đến phiên bọn họ kiểm tra.
Ellen, mấy ả dị năng giả hệ thủy mà hắn âm thầm sủng, các dị năng giả sức chiến đấu cao, cùng với một người phụ trách kiểm tra bỗng nhiên nhấc tay trái lên. Các binh sĩ thời thời khắc khắc nhìn chăm chăm màn hình kiểm tra lập tức bao vây người của tiểu đội Bá chủ.
Ellen cả kinh, đè xuống thấp thỏm trong lòng, lạnh lùng nói: “Các vị có ý gì? Đội viên của tôi gây phiền toái gì sao?”
Người phụ trách vẫn nhìn chăm chăm vào chỗ bọn họ, ngữ khí lạnh lùng nói: “Đội trưởng không cần phải gấp gáp, để thành viên còn lại kiểm tra xong rồi nói sau.”
Ellen có chút phỏng đoán được là chuyện gì, nhưng… Chuyện này thật sự có khả năng sao? Hay chỉ là đang lừa hắn?
Hắn không ra lệnh, mà đội viên của hắn dưới sự uy hiếp của bầy súng sống cũng không thể không đi qua kiểm tra. Không lâu sau, trong đội lại có một nam một nữ bị bắt ra. Ba dị năng giả hệ không gian.
“Mang đi.” Tên quan chỉ huy kia cái gì cũng không nói, đã rất rõ ràng, nếu như trong đội bọn họ chỉ có một dị năng giả hệ không gian thì những thứ lấy ra sau đó có thể là hiểu lầm – tỷ như nguỵ trang thành vũ khí mang ra từ lúc trước.
Mà ba người bọn họ trong không gian đều là vật phẩm khả nghi, nói thế nào thì chắc chắn bọn họ có vấn đề – ở bên ngoài làm nhiệm vụ nửa tháng lấy đâu ra được nhiều vũ khí như vậy? Cho dù dị năng giả của bọn họ cường hãn thế nào thì chuyện này cũng không có khả năng!
Toàn bộ tiểu đội Bá chủ đều bị giải đi, một người lính đột nhiên chạy vào, thấp giọng nói bên tai vị chỉ huy kia, người nọ nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Tập trung lại một chỗ, tí nữa giải quyết sau.”
Có Bá chủ mở đầu, mấy đội ngũ phía sau cũng không dám không thành thật nữa, nhóm binh lính áp giải tiểu đội Bá chủ đi lập tức có một nhóm khác thay thế. Nghĩ thôi cũng biết, chỉ cần mình dám có một chút phản kháng nhất định sẽ ăn đạn!
Lúc sau, một không gian dị năng giả bị kéo ra, bị bắt lấy hết tất cả đồ vật trong không gián ra trước mặt mọi người. Người kia không rõ vì sao, nhưng cũng may quân đội không trực tiếp áp giải đi, lấy ra một chút đồ cũng không có gì.
Một cái, một cái, mãi đến khi hắn lấy ra hai cây súng, người phụ trách mới cho hắn cất đồ về, mọi người mới tỉnh ngộ, hiểu ra bọn họ đang tìm cái gì.
Tiểu đội Luân Hồi vẫn luôn ở sau đuôi, đến cuối cùng mới tới họ.
Đội viên trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm – bọn họ nhặt được một đống đồ đó! Này nếu như bị tra được, vận mệnh sẽ không phải giống như Bá chủ sao?!
Bọn họ có thể lọt qua được không đây?
Quách Binh vẻ mặt bình tĩnh như thể cả thế giới đều không liên quan đến mình, trên mặt không có nửa điểm lo lắng, thật là một người đàn ông tự tại, da mặt dày, tố chất tâm lý mạnh mẽ khiến cho người cảm thán không thôi.
Chờ Quách Binh bình an đi lên, bình an đi xuống, mọi người mới cùng nhau thở phào một cái nhẹ nhõm, ngay cả Hạ Tử Trọng cũng vậy: tuy hắn đoán ngọc bội không gian sẽ không bị quét được, nhưng… Cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Quách Binh đi một vòng đều không sao, hai không gian dị năng giả đi càng không có vấn đề gì — trong không gian bọn họ đều là hạt giống, đồ ăn, bộ máy kia quét qua chỉ thấy hình dạng mô phỏng bên ngoài, ai còn dư hơi mà đi dò xét chứ?
Hai người Hạ Tử Trọng phía sau càng không có vấn đề gì, thuận lợi đi vào.
Ra ngoài sân, xe của bọn họ dừng cách đó không xa, súng ống trên xe đều bị kiểm tra qua một lượt, mà bọn Hạ Tử Trọng để trên đó đều là vũ khí bình thường có thể đổi được từ căn cứ, đương nhiên không có ai soi mói.
“Đệt! Ngay cả xe cũng kiểm tra, may là lúc trước không quăng đồ lung tung.” Quách Binh xem xét xe mình vài vòng mới yên tâm, xăng dầu và các vật quan trọng đều đã thu vào không gian, cho dù có người nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì tổn thất cũng không lớn.
“Tôi đi tìm vị đội trưởng kia đã, hỏi việc vũ khí, mọi người về trước đi.” Trần Ninh xác nhận mấy chiếc xe đều không có vấn đề gì mới nói với bọn Quách Binh.
“Được, cậu đi trước đi, xác nhận hiệp nghị chúng ta ký hữu hiệu rồi chờ bọn họ làm ra là được.” Quách Binh phất tay một cái, quay đầu nhìn hai người Hạ Tử Trọng nói: “Có về nhà không?”
“Có, cũng nên về một chút.” Hạ Tử Trọng cười, vũ khí đặc thù có bọn Quách Binh lo liệu là tốt rồi, hai người bọn họ chỉ muốn mau mau về nhà vào không gian – kết quả rồi cũng sẽ có, việc bây giờ bọn họ muốn làm nhất là nghĩ biện pháp mở khóa cửa nhà máy quốc phòng.
Lái xe ra khỏi sân, trên đường về nhà mọi người cứ có cảm giác lạ lạ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bọn họ luôn cảm thấy người trong căn cứ có vẻ nhiều hơn, lều vải tạm bợ hai bên đường ngày một nhiều.
Vỉa hè bày đầy các sạp hàng, có mấy người không đủ khả năng dựng lều, phải cong mình năm chèo queo dưới mấy cái mái hiên cong cong.
Phương Hách còn nhìn thấy hai đứa nhỏ sáu, bảy tuổi sóng vai ngồi trong góc nhà, ôm một cái bình cao cao hưng phấn móc bột phấn trong đó ra ăn.
Một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt làm bộ điệu đà ở bên đường, mưa dầm mà trên người lại không có bao nhiêu quần áo, càng bị nước mưa xối cho dính sát vào người, lộ ra vóc dáng đẹp đẽ, quăng mị nhãn cho một gã đàn ông cách đó không xa đang cầm hai gói mì.
Nhiều người xếp đầy chậu chậu bình bình trên đường phố để hứng nước mưa – Sự thực chứng mình, nước từ trên trời rơi xuống còn an toàn hơn nước múc từ dưới sông lên, tuy rằng không đủ sạch sẽ nhưng chỉ cần lắng cặn, nấu sôi, chưa từng nghe ai nói uống nước mưa sẽ biến thành tang thi, ngược lại uống nước ngầm biến thành tang thi thì nghe rất nhiều lần.
Cơ hồ đâu đâu cũng thấy mấy cặp đôi làm chuyện đồi bại giữa đường, người đi qua khó tránh khỏi phiền muộn. Mà nhân loại là động vật có tính thích ứng cực mạnh, cho dù trải qua những ngày tháng khổ cực cỡ nào cũng có thể tìm được biện pháp sống sót
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 121: Bị bắt
Chương 121: Bị bắt