DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 119: Dẫn sói vào nhà

Hai người Hạ Tử Trọng đoán, đám ngọc còn lại đều là hàng giả, có không gian mới là ngọc thạch đích thực… Cho dù mọi người chọn một trăm, một ngàn cũng chưa chắc có một cái là thật.

Bất quá cái này làm cho hai người phải suy nghĩ — loại không gian ngọc thạch này chắc hẳn không gian không hấp thu, sau này bọn họ chỉ cần kiểm nghiệm từng cái hẳn là sẽ tìm được một cái không gian nữa nhỉ?

“Chờ khi chúng ta tìm được mấy khối ngọc không gian nữa là có thể che dấu không gian rồi.” Phương Hách gom hết mấy cái ngọc phế vào một chỗ, vẻ mặt đầy mong đợi.

Hạ Tử Trọng buồn cười hỏi cậu: “Cũng chỉ có thể làm đám người Luân Hồi không nghi ngờ thôi.”

Phương Hách sửng sốt một chút, lập tức lườm hắn một cái: “Vậy cũng được rồi, như thế chúng ta cũng yên tâm hợp tác với bọn họ.”

Quách Binh hôm nay đi họp các tiểu đội và quân đội cũng tương đối thống nhất ý kiến – về căn cứ là phải về, mà trên đường đi ngang qua mấy thành trấn cũng phải đi!

Hết cách rồi, nhân số quân đội quá ít, thực sự không thể đi đơn độc như cũ, trước đó nhiều tang thi như vậy ai cũng nhìn thấy, vạn nhất gặp phải. Nhiều người dù sao cũng an toàn hơn ít người đúng không? Hơn nữa chỉ có nhiều người, mới có thể đi được nhiều nơi.

Tuy nói có người cùng đồng hành thì việc thu thập tinh hạch của người Luân Hồi bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại bọn hắn cho dù muốn đơn độc hành động người quân đội cũng sẽ không đồng ý: bọn họ còn đang nghi ngờ không biết tiểu đội nào ăn cắp vũ khí của họ đó, sao có thể thả bọn hắn ra khỏi tầm mắt chứ?

Đoàn xe lần thứ hai dưỡng sức cả đêm, sáng sớm ngày kế xuất phát.

Luân Hồi lại thêm hai người Hạ Tử Trọng tổng cộng có bốn chiếc xe, quân đội hai chiếc bọc thép mở đường ở phía trước, phía sau rời rạc bảy, tam chiếc xe bình thường, đoạn đường này mười mấy chiếc xe trông lại có vẻ rất đồ sộ.

Đoàn xe hướng thẳng về phía Đông Nam, nơi đó có một trấn lớn, nơi này cách nhà máy lọc dầu gần như vậy chắc có thể tìm ra một ít xăng. Đó cũng là điểm dừng chân đầu tiên của mọi người.

Xa xa nhìn thấy cái trấn kia mơ hồ có bóng người lay động bên đường cái.

“Các tiểu đội chú ý, phía trước hình như có người đang đánh tang thi, các đội xe mở đường tận lực tránh khỏi xung đột.” – “Có người ở đó đánh tang thi?”

“Nơi này cách căn cứ không xa, có phải người trong căn cứ ra ngoài làm nhiệm vụ không?” – “Hay là chúng ta chạy về trước đi?”

Mọi người vội vã tăng tốc độ chạy về phía trước, nhưng không lâu sau khi bọn họ nhận ra người trước mắt không phải người cùng bọn họ đi Tây Bắc, càng không giống người căn cứ A thị đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Lúc trước trong đội họ, trừ người quân đội ở ngoài cơ hồ tất cả đều là dị năng giả, cho dù không phải dị năng giả cũng là người mang theo vũ khí nóng bên mình. Mà trong căn cứ đội ngũ phổ thông không có nhiều dị năng giả cũng sẽ không đi xa như vậy làm nhiệm vụ. “Tang thi cao cấp!”

“Bọn họ không biết tiếng động sẽ dẫn tới tang thi cao cấp sao?”

“Có phải là dị năng giả thể chất không?”

“Nhiều người như vậy đều là dị năng giả hệ thể chất?”

Hạ Tử Trọng đứng trên nóc xe dùng ống nhòm nhìn ra xa, qua một lát mới nhảy xuống, nói khẽ với mấy người Quách Binh: “Vũ khí của bọn họ có gì đó rất quái lạ, không giống như dị năng giả.”

“Vũ khí?” Quách Binh vừa nãy cũng nhìn qua ống nhòm tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ốm yếu một nhát chém đứt cánh tay một con tang thi, sau đó trên cánh tay tang thi kia còn bốc lên khói trắng! Nếu vậy thì đây là một loại vũ khí có uy lực cao.

Cả bọn mắt sáng rực lên, bọn hắn cho dù có nhiều vũ khí nóng hơn nữa, một khi dùng hết cũng phải xài nắm đấm. Dị năng cũng vậy, chờ khi đạn hết, dị năng đều hao hết, nếu như có loại vũ khí này…

Trong đội ngũ người có thể nhìn ra bí mật vũ khí của những người đó chỉ là số ít, những người khác thậm chí còn không có phân biệt được những người kia đang đánh với tang thi cao cấp, hay là thân thủ lợi hại mới có thể nhanh chóng quét gọn ngã đám tang thi kia.

Những người kia đương nhiên cũng phát hiện đám người Hạ Tử Trọng – có hai chiếc xe bọc thép quân dụng đó, bọn Hạ Tử Trọng không muốn bị chú ý cũng không được. Bọn họ cấp tốc thanh lý chiến trường, có vài người khom lưng móc tinh hạch ra, những người còn lại thì cầm vũ khí cảnh giác nhìn về phía bọn họ.

Trong đội hiện giờ tiểu đội trưởng có quân hàm cao nhất, nên đương nhiên sẽ là người nói chuyện với bọn họ, cùng lúc đó Quách Binh cùng các đội trưởng đội ngũ khác cũng đứng dậy.

Mấy người cùng người dẫn đầu đối phương chạm trán không biết nói gì, một lát sau mấy người Quách Bình trở về đội ngũ: “Lên xe trước, đi tới trụ sở của bọn hắn.”

Từ điện thoại vô tuyến nội bộ Luân Hồi truyền ra giọng Quách Binh sơ lược, thì ra những người này không phải người A thị, mà là người từ phía Tây A thị, tận thế đến bọn họ chiếm cứ một cái xóm nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ tang thi bên trong liền xem nơi đó là cứ điểm của mình.

Sau khi phát hiện dị năng giả, người trong căn cứ nhỏ này cũng như người căn cứ A thị liền ra ngoài kiếm vật tư, thanh lý tang thi thu tinh hạch.

Tin tức cụ thể hơn trong thời gian ngắn như vậy bọn Quách Binh không thể hỏi ra, đặc biệt là lúc đó bên cạnh còn có những người khác. Bất quá trụ sở của bọn họ cũng gần đây, nghe nói bọn Quách Binh đến từ căn cứ A thị, còn có người quân đội đi theo, đối phương liền mời bọn họ đi qua – thuận tiện hỏi thăm tình huống cụ thể của A thị một chút.

Thôn nhỏ này xây dựa theo sườn núi, cửa bị dị năng giả hệ thổ dựng thành một bức tường cao, tang thi bên ngoài cũng được bọn họ thanh lý sạch sẽ, cho dù lâu lâu có tang thi tình cờ đi ngang qua bọn họ cũng có thể xử lý.

Đến cửa trụ sở, xe dẫn đầu mở cửa nói rõ tình huống rồi mới mở đường cho cả bọn lái xe vào.

Hạ Tử Trọng cùng xe tiểu đội Luân Hồi, hơn nữa hai chiếc xe bọc thép quân đội nhìn qua thực sự quá nổi bật, sau chiếc bị đối phương xem là xe quân dụng. Mà xe mấy tiểu đội còn lại đồng loạt đều là xe việt dã, làm cho mấy người trong cứ nhỏ này đều hâm mộ không thôi.

Người phụ trách trong thôn trực tiếp mời đại biểu quân đội, các đại biểu tiểu đội thương lượng, còn ‘đội viên bình thường’ như Hạ Tử Trọng được an bài chờ ở trong sân.

Diện tích thôn không nhỏ, đoàn người trên đường đi vào thấy không ít những mảnh đất gieo trồng như ở cửa Tây căn cứ. Không ít dụng cụ hứng nước mưa được chế ra để ngoài trời.

Trong thôn, già trẻ gái trai không ít, ngoại trừ phụ nữ và trẻ em trong thôn chưa từng ra ngoài, những người còn lại đều đã được tận thế rửa tội, trên người có thể cảm giác rõ được mùi tanh của máu.

Khóa kỹ xe, Hạ Tử Trọng và Phương Hách cùng nhau bước xuống, trước cửa viện có mấy người đang đứng, hiển nhiên là đang giám thị bọn họ.

Phương Hách mắt tinh, lặng lẽ kéo tay Hạ Tử Trọng, thấp giọng nói: “Vũ khí bọn họ dùng đều giống nhau.”

Hạ Tử Trọng nhìn lướt qua tay mấy người đứng trước cửa, thấy vũ khí trong tay bọn họ đa số đều rất thô ráp, không giống vũ khí bóng loáng của hắn, nhưng nhìn sơ cũng thấy khác thường.

Lại nhìn lướt qua cái sân bị khóa kín, trong cái viện kia có một cái ống khói vô cùng cao. Hạ Tử Trọng hoài nghi đó là nơi luyện chế vũ khí. Chỉ tiếc nơi đó nhất định sẽ được trông coi nghiêm ngặt, bọn họ có thể lẻn vào mà không bị phát hiện nhưng bạch cầu bây giờ không thể ra khỏi không gian – nó còn cần phải giữ điểm tầng hầm nhà máy quốc phòng.

Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, hoặc là trực tiếp cướp vũ khí của bọn họ nghiêm cứu một phen.

“Vũ khí của bọn họ hẳn phải có thêm thứ gì đó, cho nên lực sát thương của chúng cao hơn vũ khí bình thường.” Hạ Tử Trọng biết sau này trong căn cứ sẽ có loại vũ khí này, nhưng không biết chúng khi nào mới được nghiên cứu ra.

Bây giờ nhìn lại, nói không chừng là từ thôn nhỏ này truyền ra.

Bọn Hạ Tử Trọng tuy rằng bị giám thị, nhưng người lãnh đạo căn cứ điểm này cũng không hạn chế hành động của bọn hắn, bởi vậy khi bọn hắn ra ngoài những người này cũng không ngăn cản.

Một ít tiểu đội nhân cơ hội bắt chuyện với người trong thôn, nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức liên quan tới vũ khí.

Người trong căn cứ này tựa hồ đã ngầm thống nhất với nhau, không có một ai bị dao động đem chuyện vũ khí bí mật nói cho người khác biết. Hơn nữa trong bọn họ đa số không phải dân cư bản xứ, tất cả đều là mấy kẻ già đời đã từng làm việc trong thành phố nhưng vì nguyên nhân nào đó mà tập trung ở đây, đương nhiên sẽ không có người bị dụ khai ra tình báo.

Hai người Hạ Tử Trọng cũng không sốt ruột, Quách Binh còn chưa biết làm sao, nếu như người quân đội nhất định muốn biết tin tức này mà người dân trong thôn không chịu cho biết thì sau đó bọn hắn cũng có phương pháp lấy được thôi. Cho dù hắn có biết bí mật trong đó thì cũng không thể làm ra được thứ vũ khí ấy – bọn hắn căn bản chưa từng luyện thép bao giờ.

“Tử Trọng, người kia có phải đã gặp ở chỗ nào rồi không?”

“Sao?” Hạ Tử Trọng đang thất thần, nghe tiếng liền nhìn qua chỗ Phương Hách chỉ.

Trước cửa căn nhà đối diện có vài người đang đứng, trong đó có một người đàn ông nhìn thật quen mắt. Nhưng cũng chỉ thấy khá quen. Hạ Tử Trọng cũng không nhớ nổi người này đã gặp ở chỗ nào, Phương Hách cũng nhớ không ra, bất quá nếu người này cả hai người đều có ấn tượng thì chắc là đã từng gặp qua lúc mạt thế rồi?

“Anh Vương, sao thế? Những người kia có vấn đề gì không?” Một người thấy người ở bên cạnh vẫn luôn nhìn mấy người bên căn cứ hiếu kỳ hỏi. “Không. Chỉ là cảm thấy hình như đã gặp qua ở chỗ nào rồi.” Người kia lắc đầu một cái, nhất thời cũng không nhớ ra nổi.

Đọc truyện chữ Full