Sáng sớm tám giờ ba mươi phút, xe của quân đội đã đến đúng giờ, các tiểu đội chỉnh lý xong trang bị, tạo đội hình đi theo xe quân đội.
Lần này quân đội điều động năm chiếc xe tải lớn, 2 xe lục chiến, xe tăng, xe hoả tiễn, vân vân. Bộ dáng kia, so với Hạ Tử Trọng thấy ở L thị còn nhiều hơn, xem ra trong lần thủ chiến lúc trước, quân đội tuy rằng quả thực tiêu hao không ít đạn dược, nhưng vẫn còn lưu lại không ít thứ.
Nhìn những chiếc xe này, mấy người Hạ Tử Trọng ít nhất cũng buông xuống một nửa tâm tình – xem ra căn cứ thật tâm muốn lấy lại đám thiết bị đó, mình nhiều nhất là bị họ xem như hỏa lực, bia đỡ đạn mà dùng, nhiệm vụ lần này không phải cố ý nhằm vào dị năng giả.
Đoàn xe cuồn cuộn ra khỏi căn cứ kéo thành một dãy.
Xe của bọn họ phụ trách ở trước sau trái phải xe quân đội mỗi phương hướng hoặc mở đường, hoặc đoạn hậu, hoặc trái phải phòng thủ, một đường đánh bay đủ loại tang thi không có mắt xông tới, hướng về phía Tây Bắc mà đi.
Hạ Tử Trọng ngồi trong xe có đề hai cái điện thoại vô tuyến. Một cái là liên lạc với quân đội, một cái là liên lạc với bọn Quách Binh. Vì để dễ phân chia, Phương Hách lấy ra mấy tờ giấy màu sắc rực rỡ trong không gian, màu xanh biếc dán lên điện thoại đùng liên lạc với bọn Quách Binh, màu đỏ thì dám lên điện thoại của quân đội.
Cả ngày đoàn xe đều khô khan vô vị tiến lên, mãi đến tận khi sắc trời tối lại mới dừng bên đường cái, các đội lục tục xuống xe nghỉ ngơi tại chỗ một đêm.
Đi xuống xe, đừng nói Phương Hách mà ngay cả Hạ Tử Trọng cũng cảm thấy chân tê rần, thân thể cứng ngắc, cả ngày lái xe, ngồi xe, thời gian dài dù là ai cũng không chịu nổi.
Mặc dù trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ một ngày ít nhất cũng dừng xe hai lần trở lên, lúc đi cũng thoáng nghỉ ngơi một chút. Trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp, làm gì có ai lại liên tục chạy lâu như vậy?
“Ngày hôm nay chúng ta chỉ đi được như vậy?” Phương Hách nhìn nhãn hiệu bên đường, những tòa nhà không trọn vẹn bất kham khớp một với bản đồ trong tay, hôm nay so với lúc họ tự đi chậm hơn không ít, phải biết bọn họ bình thường cũng nghỉ chân một hai lần.
“Lần này xe quá nhiều, tốc độ xe phía trước mở đường chậm chúng ta mới đi chậm.” Tuy rằng trong đoàn xe mở đường đều là các loại xe bọc thép việt dã tính chất cực tốt, nhưng biết sao được, trong đội ngũ còn chuẩn bị không ít xe tải vận chuyển thiết bị, vì những xe này mở đường, xe bọc thép phía trước không thể vừa thanh lý chướng ngại vật, vừa phải thanh lý tang thi chạy tới, cứ như vậy tốc độ làm sao có thể nhanh được?
“Cậu Hạ, hai người các cậu tới dùng cơm đi.” Từ điện thoại dán giấy xanh truyền ra giọng của Quách Binh, Hạ Tử Trọng đáp một tiếng, tìm khắp nơi một hồi mới đi đến vị trí của tiểu đội Luân Hồi.
Xe dừng ở trên đường, người tiểu đội thì tập hợp ở một hướng, người quân đội thì lại tập hợp ở một hướng khác.
Vị trí người Luân Hồi cách chỗ bọn Bá Chủ cũng không xa, Ellen mấy ngày nay vội vàng chuyện lớn chuyện nhỏ trong đội căn bản không có thời gian đi thông đồng với bạn trai nhỏ của người ta – trong đội nam nam nữ nữ bò lên giường hắn không dứt, làm gì còn thời gian nhớ tới Phương Hách?
Vào lúc này nghỉ ngơi tuy rằng nhìn thấy Hạ Tử Trọng và Phương Hách ở cách đó không xa, mà Ellen đang bận cùng Duẫn Đông tính kế làm sao mò được lợi ích trong lần nhiệm vụ này, cũng chỉ có thể gác chuyện như vậy qua một bên.
Hai người Hạ Tử Trọng càng không để ý tới tình huống của Bá Chủ, sau khi ngồi xuống liền tham dự đối thoại với bọn Quách Binh.
“Chiếu theo tốc độ hiện giờ, trong vòng năm ngày chúng ta có thể đến được nhà máy lọc dầu là tốt lắm rồi.” Quách Binh móc ra một điếu thuốc, đặt ở dưới mũi ngửi một cái, sau đó kẹp ra sau tai.
“Muốn đến nhà máy, nếu như trên đường không có chuyện gì ngoài ý muốn nói không chừng chúng ta phải đi hết bảy, tám ngày, thậm chí mười ngày.” Trần Ninh chuyển chuyển ngón tay trên bản đồ, giương mắt nhìn Quách Binh một cái: “May là chúng ta ở trong căn cứ để lại đồ dùng cho mấy tháng, nếu vạn nhất không về kịp thì cũng không phải dọn đi.”
Hai người Hạ Tử Trọng lần này đi đã đem tiền thuê nhà gửi ở chỗ người Luân Hồi phụ trách giữ nhà, nhờ bọn họ khi nào tới hạn thì đi đóng tiền nhà dùm – nhân viên hậu cần Luân Hồi lần này cũng chẳng có bao nhiêu người tham gia, đều lưu lại trong căn cứ đánh tang thi, đào tinh hạch, trông nhà.
“Chúng ta lần này đi ra mỗi chiếc xe mang xăng số lượng có hạn, quân đội bên kia cho dù mang nhiều hơn thì cũng không đủ, bọn họ hẳn là đang tranh thủ chạy tới điểm tiếp viện thứ nhất.” Tay Hạ Tử Trọng chỉ vào mục tiêu đầu tiên của bọn họ – nhà máy lọc dầu.
Lúc mấy người nói chuyện, đội viên phụ trách làm cơm đã làm xong. Lần này ra ngoài bởi vì nhân số đội viên Luân Hồi tương đối ít, cho nên hai nhóm người quyết định đồng thời kết nhóm. Hai người Hạ Tử Trọng đã sớm đưa gạo của mình cho đội viên Luân Hồi phụ trách làm cơm, ngoài ra còn có một ít trứng muối tìm được. Buổi trưa bởi vì quân đội không dừng xe nghỉ ngơi cho nên bọn họ đều ăn trên xe mình, đến tối mới có thể cùng nhau ăn chung nồi.
Có hai người cống hiến trứng muối, người phụ trách làm cơm trực tiếp làm một nồi cháo thịt nạc trứng muối, thịt cũng là bọn Hạ Tử Trọng đưa – thịt khô. Tuy rằng mùi vị không ngon, số lượng ít, nhưng dù gì cũng là thịt. Hơn nữa trứng muối và hành lá bọn Luân Hồi không biết đổi về từ nơi mào, nồi cháo lớn thơm ngát có thể đập chết bánh bột ngô căn cứ cứ vậy ra đời… Mọi người cuối cùng cũng có thể ăn được thứ gì đó nóng rồi.
Trong lúc nhất thời, chỗ của mấy tiểu đội khác đều truyền đến từng làn mùi hương. Lần này đều là đội trưởng mang theo đội viên chủ lực của mình, cho nên thức ăn cũng không tệ lắm. Những ngày tháng này gạo và mì đều trở nên quý giá, đại đa số người chỉ cam lòng dùng gạo nấu cháo. Có mấy tiểu đội chỉ có thể gặm bánh bột ngô, dẫn tới người xung quanh không ai thèm liếc mắt.
Ăn xong cơm tối không tới mười phút, trời lần thứ hai nổi mưa phùn. Khí trời âm trầm này làm tất thảy người sống sốt đều cảm thấy mệt mỏi.
“Trở về đi.” Quách Binh đứng dậy, vỗ vỗ cặp chân có chút tê: “Còn nói nếu khí trời tốt liền ở bên ngoài ngủ, trời mưa này không biết sẽ mưa bao lâu, chúng ta vẫn là về xe ngủ đi.” Bên trong xe cho dù có to cỡ nào cũng không thông thoáng bằng bên ngoài, đặc biệt là lần này bọn Quách Binh người không ít, mà xe cũng chỉ có mấy chiếc, mấy gã đàn ông chen chúc ngủ trong xe thật không thoải mái.
“Ở trong xe an toàn hơn một chút.” Hạ Tử Trọng nhìn lướt qua phía Đông, từ lúc bắt đầu ăn cơm đến giờ, tiếng súng ở phụ cận đoàn xe chưa từng ngừng.
Các tiểu đội đều có nhiệm vụ trực đêm, tối hôm nay không có ca của bọn họ, bởi vậy đội của hai người có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt một đêm. Mãi đến tận nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, mạt thế rèn luyện ra các gã đàn ông thô to không yếu ớt tới nỗi không ngủ được, từng người từng người chỉ cần dính đầu lên gối liền ngủ. Mà ngay cả Hạ Tử Trọng và Phương Hách có bàn tay vàng một khi trở lại xe cũng ngủ rất nhanh.
Quả nhiên, như bọn họ lúc trước dự liệu, đoàn xe tốn hết bốn ngày, lúc ba giờ chiều ngày thứ năm mới tới được chỗ cách nhà máy lọc dầu một ngày đường.
Ở trên đường gần nhà máy lọc dầu tán loạn xác xe, trên đường phố một mảnh hoang vu, chung quanh không thấy một bóng người.
Đội ngũ cẩn thận mở đường đi tới nhà máy, đẩy đống xe chặn đường tiến về phía trước.
Nhìn xe rải rác bốn phía, Hạ Tử Trọng nhíu mày: “Trong đống này cũng có thể tìm được xăng.”
Phương Hách cảnh giác nhìn chăm chăm đường phố bên ngoài, nghe tiếng Hạ Tử Trọng liền quay đầu nhìn ra ngoài rồi lại nhìn đến cửa nhà máy lọc dầu: “Nói như vậy, bên trong có thể sẽ có không ít tang thi.”
Nơi này cách khu dân cư rất xa, phụ cận trên đường mặc dù có không ít xe cộ mà lại không nhìn thấy bóng dáng tang thi, như vậy tám phần mười chắc chắn đám tang thi hiện giờ đang tụ tập trong nhà máy.
Hai người suy đoán không sai, phía trước liền truyền đến tiếng súng.
Sau tận thế, người chạy đi tị nạn không có đủ xăng để dùng đều sẽ đến chỗ này thử vận may. Càng không cần phải nói sau tận thế những người sống quanh đây cố ý tới chỗ này để tìm xăng.
Từng con từng con tang thi hưng phấn vẫy tay – nơi này đã lâu không có người sống đến, trước đó người của quân đội cũng không đi đường này. Hiếm khi ngửi được khí tức nhân loại, làm đám tang thi đói bụng thật lâu như bị dội máu gà hưng phấn khó kiềm chế.
“Chú ý! Tận lực tiêu diệt chúng nó tại cửa lớn, không được để xảy ra sai lầm khiến thùng đựng dầu bên trong cháy nổ!” Nơi này chính là nhà máy lọc dầu, trước cửa ra vào thì tốt rồi, mà phía sau cửa đều là những thùng dầu to to nhỏ nhỏ!
Tiếng súng đùng đùng một mảnh, dị năng giả có thể đánh xa đều xung phong giết tang thi.
Hai người đi tới mới thấy cảnh đám tang thi hưng phấn vây quanh cửa lớn, cảnh tượng kia, giống như ngày đó họ đứng trên tường nhìn xuống đợt sóng tang thi triều.
“Đệt! Nơi này đến cùng có bao nhiêu tang thi chứ!” Không biết là đội viên tiểu đội nào mắng một tiếng, bắt đầu bóp cò súng công kích tang thi trước mặt.
Bởi vì có kinh nghiệm phòng thủ thành, khi mọi người đối mặt với loại tình huống như vậy cũng không còn hoảng loạn. Quân đội đã sớm đem mấy chiếc xe tăng chặn cửa trước, đám tang thi trong một chốc sẽ không thể bò ra được.
Tình huống rất nhanh liền bị khống chế, còn lại chỉ là vấn đề thời gian, mà mọi người ở đây vừa mới quen, bỗng nhiên! Trong tang thi nhảy ra hai bóng người!
“A –!” Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người lính, một dị năng giả đứng trên xe tăng công kích nháy mắt bị kéo vào bầy tang thi!
“Tang thi biến dị!” – “Tập trung hỏa lực xạ kích!” – “Lão tam, lão tam! Đừng bắn.”
Hai người kia rơi vào liền bị tang thi xé xác, trong đội ngũ có không ít người từng vào nội thành gặp phải tang thi cấp hai, thế nhưng hai con tang thi cấp hai kia động tác thực sự quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả bọn Hạ Tử Trọng còn chưa kịp chú ý tới đã lôi người vào bầy tang thi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 104: Nhà máy lọc dầu
Chương 104: Nhà máy lọc dầu