Mấy người Quách Binh lấy khí lực như đốn củi mà xông lên, cũng chỉ làm sâu hơn vết thương trên cổ tang thi. Tang thi đứng dậy rít gào một tiếng, người vây quanh nó đều bị nó ném từng người một bay ra ngoài!
Một bóng người thừa dịp tang thi nhấc hai cánh tay, liền đâm một cái! Con mắt còn lại của tang thi cũng bị thủng!
Thị lực tang thi sơ cấp hầu như không có, chúng nó chỉ hành động dựa theo âm thanh và mùi, nhưng tang thi cấp một đã bắt đầu khôi phục một ít thị lực, đợi đến cấp hai, thị lực của chúng nó không khác con người là bao, đôi mắt một khi bị hao tổn, cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động của chúng. Lần này Phương Hách đâm con mắt nó còn đâm thẳng sâu tận xương! Tuy rằng không đủ sâu, nhưng cũng thương tổn được một phần não bộ của nó!
Lui sang một bên, Hạ Tử Trọng thừa dịp người khác tiến lên ngăn cản hành động của tang thi, liền lấy nước không gian uống hai ngụm bổ sung tinh lực, ngay khi một vòng người bị đánh bay, Phương Hách đang hấp dẫn sự chú ý của tang thi xông thẳng về phía nó! Phong hệ dị năng kéo thân thể Hạ Tử Trọng, hệ kim bám trên mặt dao. Một dao qua đi, vết thương bị chém ra một đoạn dài, chỉ còn dư lại chút xíu!
Con tang thi kia vậy mà còn động được!
Dị năng giả hệ sức mạnh trong tiểu đội Luân Hồi lúc này đã bò dậy, tiện tay nhặt búa không biết của ai gào to xông lên, hai tay siết chặt, tàn nhẫn chém đứt khối thịt cuối cùng nối liền với cái cổ nọ. “Phù phù, ùng ục, ùng ục…”
Theo đầu tang thi rơi xuống, khối thân thể kia cũng ngã nát trên sàn nhà.
Một người, hai người, ba người… Mọi người lục tục ngã ngồi trên đất, không biết là ai thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp! Hơn nửa đêm không ngủ chạy đến nơi này ăn khuya…”
Có người lúc trước bị tang thi ném ra ngoài bỗng nhiên bắt đầu ho khan, phun ra máu: “Mẹ kiếp, xương sườn hình như gãy rồi.”
Người tiểu đội Luân Hồi vội vã cứu trị người bệnh, Hạ Tử Trọng xua tay cho biết mình chỉ là thoát lực cũng không có bị thương, Phương Hách vội vã chạy đến bên cạnh hắn giúp hắn kiểm tra tay chân. “Đầu đâu?” Hạ Tử Trọng thấp giọng hỏi.
Phương Hách biểu hiện trên mặt có chút quái lạ, chớp chớp mắt với hắn: “Bên trong…”
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn vào không gian, liền thấy bạch cầu dùng tư thái hết sức quen thuộc đang ‘run run’, ở giữa không trung, trên người tỏa ra một tầng ‘sáng’, vẻ mặt sảng khoái – nó lúc nào lấy được tinh hạch? Cái đầu kia rõ chỉ mới chém đứt thôi mà!
Phương Hách nhịn cười, vươn tay vuốt ngực giúp hắn thuận khí. Quách Binh nhìn thấy còn tưởng rằng Hạ Tử Trọng cũng bị thương, vội hỏi: “Cậu bị thương chỗ nào rồi? Xương sườn có sao không? Tôi cho người xem một chút.”
“Đau sốc hông, đau sốc hông.” Hạ Tử Trọng liền vội vàng lắc đầu đứng dậy: “Có tổn thất ai hay không?”
“Tương đối, Tiểu Tôn gãy cánh tay, Mãnh Tử trên người bị thương một chút, gãy bốn cái xương sườn, những người còn lại cũng chỉ bị đập đầu mấy cái, đều là ngoại thương, không chết người.” Nói tới chỗ này, Quách Binh nghiêm nghị nói cám ơn Hạ Tử Trọng: “Lần này rất cảm ơn hai người, nếu như không có hai người, chúng tôi nhất định sẽ mất rất nhiều người.”
“Không có gì, đây vốn là chức trách của tụi tôi.” Nếu là hợp tác, Hạ Tử Trọng đương nhiên sẽ có trách nhiệm, đối phương chủ động hợp tác với mình nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vừa ý sức chiến đấu của mình và Phương Hách, nên thời điểm cần xuất lực Hạ Tử Trọng đương nhiên không lười biếng, huống chi… Bạch cầu nhà hắn còn không khách khí đem tinh hạch nuốt mất rồi…!
Con tang thi biến dị này tuy rằng hai người Hạ Tử Trọng xuất lực nhiều nhất, theo lý mà nói thu hoạch cũng phải hơn người ta. Nhưng đối phương cũng giúp đánh tang thi, nếu không hai người không thể nhanh như vậy đã giải quyết xong. Bạch cầu không nói tiếng nào trực tiếp độc chiếm tinh hạch… Quả thật không đúng với người ta.
Hạ Tử Trọng chợt nhớ tới giấc mộng ban nãy… Đó là báo hiệu bản tính tham ăn của bạch cầu sao? Cái này còn cần phải báo mộng sao hả?
Tiểu đội Luân Hồi ở trong căn cứ có phương pháp riêng, ít nhất bọn họ đã chú ý tới chuyện lãnh đạo cấp cao của căn cứ đã để ý đến tinh hạch. Bởi vậy lúc giết tang thi trong trường, tinh hạch đều bị bọn họ đào ra, giữ lại.
Hạ Tử Trọng lo lắng sẽ bị phát hiện, hai đội viên không bị thương trong đội đối phương đứng dậy đi tới chỗ đầu tang thi định móc tinh hạch, lại kinh ngạc kêu lên: “Ủa? Đầu tang thi đâu rồi?!”
Hạ Tử Trọng theo bản năng lần thứ hai ‘nhìn’ vào không gian. Bạch cầu đã hấp thu hết toàn bộ năng lượng trong tinh hạch, đang vui chơi bay loạn trên trời, híp đôi mắt to biểu tình thỏa mãn – nó… không phải nuốt luôn cái đầu tang thi của người ta rồi chứ?!
Ý nghĩ này thực sự quá kinh khủng, may là lúc này Phương Hách lén lút bóp bóp cánh tay Hạ Tử Trọng, thấy bộ dáng cậu muốn nói lại thôi, trong lòng Hạ Tử Trọng lập tức nhận định – nói không chừng đầu tang thi mất tích có liên quan với Phương Hách. Bất quá, cho dù Phương Hách thấy đầu tang thi bị chém liền ‘trộm’ cái đầu đó vào hắn cũng không muốn trách cứ. Vợ yêu nhà mình đây là đang tìm đồ ăn cho đứa nhỏ.
Đương nhiên, nếu như lén lút động thủ là bạch cầu, chắc chắn mình sẽ giáo dục lại nó!
Đầu tang thi không thấy. Người tiểu đội Luân Hồi tay chân nhanh chóng ở trong phòng học tìm vài vòng cũng không thấy. Một đội viên chỉ vào đường phố đen sì bên ngoài: “Có khi nào văng ra ngoài luôn rồi?”
Có thể.
Trong nội thành sớm đã cúp điện, lúc chiến đấu hỗn loạn tưng bừng, ngay cả người tự tay chặt đầu tang thi xuống cũng không biết cái đầu đó bay đi hướng nào, huống chi là người khác! Sàn phòng đã bị tang thi đập ra một cái lỗ lớn, cửa sổ sớm nát tan, biết đâu chừng cái đầu kia đã bay ra ngoài?
“Đi về nghỉ trước.” Quách Binh không phải không nghi ngờ hai người Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách không phải đội viên của mình, nhưng lúc chiến đấu bọn họ cách tang thi rất xa, bây giờ hai người cũng không có mặc quần áo rộng lớn, trên người có thứ gì liếc mắt một cái cũng nhìn ra. Còn nữa, cho dù cái đầu mất tích có liên quan đến họ – bọn họ cũng là người xuất lực giết tang thi nhiều nhất, vậy nên tinh hạch trong đầu tang thi cho bọn họ cũng phải.
Trần Ninh ở trong phòng quét mắt một vòng cuối cùng mới trở lại căn phòng cũ nghỉ ngơi, tầm mắt lướt qua hai người Hạ Tử Trọng. Hai người này cũng không lập tức chạy về nơi để hành lý của bọn họ, trên người ngoại trừ vũ khí mới dùng đều không mang thứ gì. Nhìn trang phục trên người bọn họ, Trần Ninh bỏ đi tia nghi ngờ cuối cùng đi tới bên cạnh Quách Binh: “Hiện tại trời quá tối, sáng mai hãy tìm.”
“Ừ, có lẽ rơi ra ngoài rồi, tất cả ngày mai nói tiếp.”
Một hồi loạn chiến, tiểu đội Luân Hồi ngã xuống năm người bệnh, hoạn nạn qua đi họ được đồng đội băng bó thành thục nằm trên đất dưỡng thương. Nhân viên trực đêm xếp lại lần nữa, đổi thành mấy người không bị thương canh giữ.
Hạ Tử Trọng lúc này không thể không cảm thán một câu – người tiểu đội bọn họ thật là đủ may mắn. Gặp tang thi cấp hai vậy mà không có người chết? Cho dù người bị thương cũng đều là gãy tay gãy chân, cũng không bị cắn hay cào phải, đây thực sự là kỳ tích. Sáng sớm ngày kế, tiểu đội Luân Hồi tìm tòi xung quanh, vẫn như cũ không hề phát hiện đầu tang thi. Cách trường dạy học không xa là khu dân cư, tuy rằng giữa khu dân cư và trường học có tường vây ngăn cản, nhưng cũng có thể thấy bên đó đã tụ tập không ít tang thi. Nếu như đầu tang thi tối hôm qua thật sự bị chém ‘bay’ qua tường vây, vậy bây giờ làm sao đi qua tìm tinh hạch đây.
“Thôi, đi thôi, bên ngoài tang thi bao la, đầy đường. Muốn đào tinh hạch liền đi bến tàu bên kia đào!” Quách Binh không xoắn xuýt nữa, mang theo các đội viên xuống lầu, lái xe, xuất phát về bến tàu.
Mãi đến khi lên xe của mình, Hạ Tử Trọng mới thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì?” Hắn vì không để người ta hoài nghi, cả buổi tối đều không chủ động hỏi chuyện này, thế mà lại thấy đầu tang thi sáng lòa trong góc không gian…
Phương Hách nín cả một buổi tối, lúc này mới mang oán hận vừa chọt mặt Bạch Cầu vừa giải thích: “Tối hôm qua, cái đầu vừa mới bị chặt, em liền nhìn thấy nó xông tới! Nằm ở trên đầu tang thi! Em sốt ruột, liền đem nó với đầu tang thi đưa vào không gian…”
Kết quả, đầu vừa mới vào, tinh hạch cùng bạch cầu liền bay ra giữa không trung, bạch cầu trực tiếp nuốt tinh hạch!
“Nó xông tới?!” Tối hôm qua ánh sáng quá mờ, Hạ Tử Trọng hai lần lui về phía sau hồi phục tinh thần lực, cũng không thể nhìn thấy ‘hành động vĩ đại’ của đồng chí Bạch cầu.
Má bạch cầu bị chọt lún xuống, vẻ mặt vô tội nhìn ‘mẹ’ mình, không rõ cậu vì sao muốn chọt nó.
“Chính là nó! Cũng may nó ẩn thân.” Phương Hách liền oán hận chọt chọt nó: “Em nhìn thấy có vật từ cửa xông tới, chính là loại hiệu quả sau khi nó ẩn thân – nơi nó đi qua không khí đều vặn vẹo. Nó nhào tới em sợ bị người ta nhìn thấy, sốt ruột quá liền…”
“Không sao, việc này không trách em.” Hạ Tử Trọng an ủi sờ tóc Phương Hách, lại dùng sức nhấn nhấn ‘cái trán’ bạch cầu hai lần: “Mày nói coi, mày ăn nhiều tinh hạch như vậy, sao còn không chịu suy nghĩ chu đáo hả?”
Bạch cầu ủy khuất dựa vào người Phương Hách, dùng cái trán bị chọt đau chà lên ngực cậu cầu an ủi.
Không thể câu thông thực sự quá phiền toái. Hai người thay phiên mắng nó một trận, cũng không biết nó có nghe lọt câu nào không.
Chờ Phương Hách ổn định tâm tình, muốn lấy nước ép trái cây từ không gian để Hạ Tử Trọng bổ sung vitamin, bất ngờ phát hiện trong không gian có chút khác thường: “Tử Trọng, trong không gian có phải hơi mờ mờ không?”
Không gian tách biệt ngày và đêm, giống như một ngày bình thường bên ngoài, một khi đến buổi tối, sắc trời sẽ đen thui.
Đêm qua sắc trời quá đen, hai người chỉ nhìn thấy bạch cầu ăn tinh hạch xong liền ở trong không gian bay tới bay lui, cũng không phát hiện có gì khác thường. Nhưng bây giờ, trong không khí mơ hồ có một lớp sương khói mỏng manh. Giống như lần trước, không gian tiến hóa!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 61: Người thắng cuộc
Chương 61: Người thắng cuộc