*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị đạp bất ngờ không phản ứng kịp, xương lưng như muốn nứt toạc ra, Khâu Minh không có điểm tựa liền khụy xuống, cơn đau thấu trời xanh nhanh chóng lấp đầy bộ não hắn, hồi lâu vẫn chưa thể hồi phục.
Người mua hàng hai bên cũng bị tình cảnh này làm cho sửng sốt, có người nhận ra hắn liền đỡ hắn dậy.
"Gọi bảo vệ...không gọi cảnh sát nhanh lên, có người hành hung...!"
Nhâm Thạch đứng như khúc gỗ, không biết xúc động cái gì, nhưng nếu như mình được lựa chọn lại thì cậu vẫn muốn đạp chết mẹ hắn, tiếng người hỗn loạn bu quanh cậu, có người còn giữ cậu lại không cho cậu đi, nhìn Khâu Minh bằng đôi mắt hận ý mãnh liệt.
Khâu Minh đã đứng dậy được, liền bỏ phăng mấy bàn tay đang đỡ hắn, bảo vệ cũng nhanh chóng tới.
"Nhanh lên lôi cậu ta cho cảnh sát!"
Nhâm Thạch bị khoác vai lôi đi, Khâu Minh đã lên tiếng, sắc mặt có chút khủng bố: "Thả cậu ta ra đi!"
Câu nói của Khâu Minh làm Nhâm Thạch rất kinh ngạc, hai người bảo vệ liền chần chờ.
"Tôi bảo thả cậu ta ra các người điếc hả?"
Nhâm Thạch được thả ra, mọi người xung quanh cũng biết điều tản đi, Khâu Minh tiến lại gần cậu, Nhâm Thạch cứ tưởng hắn sẽ tung cho cậu một chưởng nhưng không, hắn nắm cổ áo cậu xách lên, sắc mặt đã dữ tợn, tiếng nói như rít gào trong cổ họng.
"Cậu có biết nếu như tôi làm rối chuyện này lên cậu sẽ như thế nào không? Nếu như vậy cậu còn chưa biết điều?"
Nhâm Thạch cười mỉm: "Khâu Minh anh đừng nói nữa, anh không hiểu!"
"Tôi không hiểu cái gì? Tôi hiểu rất rõ!"
Nhâm Thạch chẳng để ý "tôi hiểu rất rõ" trong câu nói của Khâu Minh là có ý gì, cậu cũng không cần biết.
"Buông ra!"
Khâu Minh buông cậu ra, Nhâm Thạch hoa mắt mà nhìn thấy bàn tay Khâu Minh hơi run rẩy, hắn đã đi khuất, Nhâm Thạch vò đầu mình thật mạnh, mở điện thoại lên điện cho Hứa Tiêu.
『 Cậu tự bắt xe về đi, không biết đường tôi cũng đếch thèm quan tâm nữa! 』
Rồi cúp máy, Nhâm Thạch nhìn khung cảnh bên ngoài xe buýt, vậy là lỡ bữa hẹn với bác sĩ, tâm tình của cậu bây giờ rất tồi tệ, không biết bản thân mình bây giờ phải đi về đâu, bỏ lại Hứa Tiêu là do tâm tình có chút xúc động, tránh thấy mặt cậu ta là cậu chịu không nỗi, đấu tranh một hồi cuối cùng cũng về lại nhà Khâu Duẫn, đã là 5 giờ chiều.
Tất nhiên Khâu Minh vẫn chưa về, Khâu Duẫn vẫn đang tắm, Nhâm Thạch nằm nhòa xuống giường, day day thái dương, lại nhức đầu.
Khâu Duẫn tắm xong bước ra, ánh mắt nhìn thấy Nhâm Thạch liền sáp lại: "Về trễ thế! Em đi cả ngày tôi nhớ em muốn chết!"
Nhâm Thạch hơi cứng người, cười gượng, thật sự cậu không thấy áp lực gì cả, trải qua nhiều chuyện cậu lại không thể rời xa Khâu Duẫn, thấy Nhâm Thạch không nói gì Khâu Duẫn lại nói: "Lại nhức đầu à!"
Hắn biết điều day thái dương giúp cậu: "Đừng uống thuốc mãi không tốt, tôi xoa cho em, xoa một chút là hết!"
Nhâm Thạch bỏ tay xuống, cười với hắn: "Vậy cậu xoa đi!"
Khâu Duẫn rất thuần phục xoa thái dương cho cậu, chỉ có một tay mà còn làm rất điệu nghệ, khung cảnh có chút im ắng, hồi lâu Nhâm Thạch nhìn sắc mặt của Khâu Duẫn mới nói.
"Hay là tôi dọn về nhà!"
Quả nhiên sắc mặt Khâu Duẫn thay đổi, ngưng động tác xoa: "Em nói gì vậy? Ai bắt nạt em sao?"
Nhâm Thạch ngồi dậy nói thẳng ra: "Hôm nay tôi đánh Khâu Minh, nhưng điều buồn bực là hắn không hề truy cứu!"
Cậu không nói cậu còn nợ hắn 500 triệu, Khâu Duẫn kinh ngạc dữ dội lắm, hắn cũng ngồi thẳng dậy, nhìn Nhâm Thạch chầm chầm, đột nhiên đưa tay lên xem xung quanh Nhâm Thạch: "Tại sao lại đánh nhau? Hắn có đánh em không?"
Đến Nhâm Thạch cũng thấy buồn cười, trọng tâm không phải như vậy đi.
"Không có!"
"Thế làm sao mà đánh nhau, hắn không phải ở công ty sao?"
"Khâu Minh hắn biết rồi!"
Đương nhiên Nhâm Thạch cũng chẳng cần giải thích, chuyện hắn biết rồi là chuyện gì, Khâu Duẫn đã đứng dậy như tia chớp.
Quả nhiên!
Khâu Minh đã cất công ám chỉ hắn nhiều lần như vậy, mà đến bây giờ hắn mới biết được, trong mỗi lời Khâu Minh phát ra điều có hàm ý làm người muốn đấm vào mặt.
Nhâm Thạch đột nhiên nói: "Tôi không cảm thấy áp lực mà là xa lạ, xung quanh tất cả đều xa lạ!"
Khâu Duẫn cuộn tay lại, hít thở rất sâu: "Chẳng lẽ tôi cũng xa lạ sao?"
Nhâm Thạch thấy hắn hơi kiềm chế, bản thân mình cũng lui tới ôm hắn vào lòng, hít thở một chút, tâm tình đã rối bời rồi cậu không muốn cùng Khâu Duẫn cãi nhau gì đó.
"Cậu không xa lạ, mà bản thân tôi trong tình cảnh này cảm thấy xa lạ, để tôi rời đi có được không? Tôi vẫn ở nhà của tôi, cậu tùy thời có thể đến thăm tôi!"
Khâu Duẫn có một loại hơi thở gần như dã tính, nóng rực, tóc cậu cà vào mặt hắn ngứa ngáy, hắn không làm ra hành động gì khác chỉ nói: "Lý do là Khâu Minh phải không?"
"Không phải là bản thân tôi!"
Khâu Duẫn rất hiểu nữa là đằng khác, hắn hiểu cho Nhâm Thạch, hiểu tâm tư của cậu, nhưng hắn cảm thấy mất mát vô cùng, cậu có chuyện gì đó với Khâu Minh mà hắn lại không biết, cho nên khi Nhâm Thạch nói muốn rời đi, hắn cảm thấy xúc động vô cùng, Khâu Duẫn giương mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 7 giờ, sắp tới giờ cơm, Khâu Duẫn buông cậu ra, bàn tay nóng rực, thô bạo nắm lấy tay cậu, khuôn mặt mãnh liệt muốn làm cái gì đó.
Đột nhiên thân thể Nhâm Thạch bị kéo đi, đi rất nhanh, Khâu Duẫn đưa Nhâm Thạch xuống lầu mùi thức ăn dưới bếp tỏa ra thơm phức, Nhâm Thạch mới hết hồn, Khâu Duẫn vẫn nắm chặt tay cậu không buông, rất chặt tựa như trên thế giới này chỉ có cậu và hắn, mọi người ai cũng không can hệ, trên bàn đã có Khâu Hy, ba mẹ Khâu Duẫn.
Mẹ Khâu Duẫn nhìn thấy hai đứa lù lù trước bàn như vậy chút nữa đã làm đổ nồi cơm, bàn tay nắm chặt của bọn họ bị bàn che khuất.
"Xuống lẹ thế, vừa định sai Khâu Hy gọi các con xuống ăn!"
Khâu Duẫn lại không nói gì, Nhâm Thạch đã khẩn trương muốn chết đi sống lại, rốt cuộc Khâu Duẫn định làm cái gì?
Trả lời cậu hỏi của Nhâm Thạch, Khâu Duẫn đã lên tiếng, tiếng nói của hắn làm tắt đi bầu không khí của cả nhà hắn.
"Ba mẹ!"
Ba Khâu Duẫn cũng ngẩng mặt lên, mẹ hắn ngưng chén cơm cầm trên tay, trên mặt Khâu Duẫn hiện giờ như muốn lột trần hết thảy, mọi người như đang chờ đợi những điều khủng khiếp hắn muốn nói.
Quả nhiên những điều khủng khiếp đó tuông ra từ miệng hắn như sóng rền gió dữ.
"Con xin lỗi ba mẹ, nhưng con không thể cứ giấu mãi như vậy, con và Nhâm Thạch đang quen nhau, quen theo kiểu những người chín chắn yêu nhau!"
Khung cảnh đột ngột rơi vào im lặng, hệt như hắc ám bao trùm, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ quay, nghe như một hồi chuông nặng trịch, ba mẹ Khâu Duẫn điều chết trân sửng sờ chẳng thể làm ra hành động nào khác, mắt bọn họ nhìn cậu và hắn như muốn nứt toạc.
"Cạch___!"
Chén trên tay mẹ hắn rơi xuống bàn, tiếng vang không hề lớn, nhưng cũng đủ để xé tan tĩnh mịch, Khâu Hy hơi lắc đầu rồi vùi đầu vào ăn, chỉ có Nhâm Thạch là tỉnh táo, cậu nhìn mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt hắn, Khâu Duẫn đang rất khẩn trương, bởi vì đây là màn come out điên rồ nhất trong tình cảnh chẳng ai biết được thế này, Nhâm Thạch cũng khẩn trương, khẩn trương đến mức linh hồn cũng sắp bay lên, mơ hồ có một tia sợ hãi nhỏ bởi vì phải đối mặt bất ngờ, còn nói về sợ hãi chân chính thì làm gì có sợ hãi nào khác.
Mẹ Khâu Duẫn lại lấy chén lên bới cơm cho cả nhà, khuôn mặt kém sắc lúc nãy cũng biến mất tăm, ba Khâu Duẫn muốn nói gì đã bị mẹ hắn chặn họng.
"Các con ngồi xuống ăn đi, ăn xong rồi come out cũng được, mẹ đang có hứng nghe đây!"
Khâu Duẫn: "..."
Nhâm Thạch: "?"
Bên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Khâu Minh, hắn mới đi làm về, biểu tình hơi mệt mỏi, vừa vặn nghe được câu nói nhẹ nhàng của mẹ hắn, lúc đầu hắn không nghĩ gì, nhưng khi nhìn đến đôi bàn tay đan vào nhau của cậu và hắn, biểu tình Khâu Minh một lần nữa điên cuồng.
Mẹ Khâu Duẫn nói: "Về rồi à, rửa tay rồi ăn cơm!"
Cậu và hắn cứ đứng trơ như vậy, càng thêm chói lóa, nhận được đáp án mơ hồ bình thản của mẹ hắn, Khâu Duẫn còn khẩn trương hơn mẹ hắn úp cả bàn ăn vào mặt hắn.
"Con với Nhâm Thạch lên phòng, không ăn đâu!"
Hai người rời đi, bàn tay dính chặt cũng đã chảy đầy mồ hôi, nhưng không ai dám tháo tay ra, vì sợ lạc mình trong mắt đối phương, vì muốn trấn áp mình vì quyết định điên rồ, Nhâm Thạch kéo hắn ngồi xuống giường, cười nhẹ.
"Ai nói tôi không ăn, đói bụng muốn chết!"
Khâu Duẫn liền nói: "Hả! Vậy...vậy tôi lấy cơm cho em!"
Khâu Duẫn chuẩn bị đi, Nhâm Thạch đã kéo hắn lại: "Khâu Duẫn cảm ơn cậu, và cũng xin lỗi cậu!"
"Đừng nói như vậy, tôi cũng đang sợ muốn chết đây, chắc chắn mẹ tôi đang bị điên!"
Nhâm Thạch cười bịt mỏ hắn lại, nói mẹ mình điên e chỉ có mình hắn: "Nói nhỏ thôi!"
Thời gian trôi qua gần 2 tiếng, trong thời gian này cậu đi tắm xong xuôi đang nghịch điện thoại thì cửa phòng đột nhiên cạch một tiếng, tim hai người như muốn đứng lại.
Là mẹ Khâu Duẫn, bà còn mang theo một đĩa trái cây, bà bước vào, đặt trái cây lên bàn hướng Nhâm Thạch nói: "Xin lỗi Dì có thể nói chuyện riêng với Khâu Duẫn được không? Chỉ một chút thôi!"
Nhâm Thạch bất ngờ "Dạ" một tiếng, liền tránh mặt đi, để lại khoảng không cho hắn và mẹ hắn, Khâu Duẫn nhìn theo hướng Nhâm Thạch đi khuất rồi nhìn mẹ hắn.
"Thôi đừng nhìn nữa, để người ta tránh đi một chút, nhớ quá thì chúng ta khỏi nói chuyện!"
Khâu Duẫn chết trân ngồi xuống giường, sao mẹ hắn đáng sợ thế nhờ?
Mẹ hắn tự đem thức ăn vào phòng tự ngồi ăn, ăn hết trái này đến trái nọ, miệng nhóp nhép nói: "Mẹ thật sự không muốn quản chuyện của con, con cũng không cần làm ra hành động lớn như thế! Bức xúc gì sao?"
"Ý mẹ là sao?"
"Khâu Hy nó nói con "bê" từ trong trứng mà mẹ còn không tin!"
"..."
"À! Mà con đồng ý đính hôn với Cẩm Diệp là có ý gì? Chơi trò đánh lạc hướng à!"
Khâu Duẫn không biết mình phải nói như thế nào.
"Ôi cái thằng nhãi này, hỏi mà không trả lời câu nào là sao?"
Trong mắt hắn mẹ hắn hệt như chúa cứu thế từ phương trời xa xôi nào đó nhập vào, xung quanh tỏa ra hào quang lấp lánh chói mù mắt Khâu Duẫn.
Đích thực là bồ tát sống, sao sống bao năm mà hắn không nhận ra thế nhờ?
"Mẹ, con chỉ hỏi mẹ một câu thôi, vậy là mẹ đồng ý...con với Nhâm Thạch sao?"
Mẹ hắn rốt cuộc đứng dậy, trái cây trong đĩa cũng bị bà ăn sạch: "Mày nghĩ sao? Mẹ mà không đồng ý thì lúc nãy mày chưa nói hết câu mẹ đã lia thẳng chén cơm vào mặt mày rồi, cho nên đừng hỏi nhiều nữa!"
Thật ra bà là một người phụ nữ hiện đại, tư duy rất phóng khoáng, hơn nữa bà đã biết trước chuyện này, con bà mà bà không hiểu thì có ai hiểu nổi nó, con bà có gay hay không gay bà cũng chẳng quan tâm bởi vì Khâu Duẫn vừa mới từ ranh giới sinh tử trở về, nếu bà không trân trọng nó, tới khi vụt mất bà sẽ hối hận cả đời, cũng may là bà có ba đứa con, Khâu Duẫn không thể thì còn hai đứa.
Khâu Duẫn xúc động quá, ôm mẹ hắn chặt cứng, 27 năm rồi chưa bao giờ dễ dàng như vậy, như giấc chiêm bao vậy, sợ sẽ có lúc tỉnh dậy, người tỉnh mộng cũng tan, xúc động chết mất.
Mẹ hắn đã la oai oái: "Đau bụng bà mày, mẹ đồng ý nhưng ba mày có đồng ý hay không thì mẹ chưa biết!"
Khâu Duẫn mặt kệ, ôm mẹ hắn chặt cứng, sợ tụt mất, đột nhiên hắn móc điện thoại ra, mở mục ghi âm.
"Mẹ, nói lại đi mẹ, con ghi âm lại đã!"
Nhưng mà mẹ hắn đã cầm đĩa đi mất: "Lời hay chỉ nói một lần, bồ mày thì lo mà giữ, Cẩm Diệp không thích mày mà thích nó đó!"
Mẹ Khâu Duẫn đi khuất, Nhâm Thạch mới lù lù theo sau đi vào, thấy mặt Khâu Duẫn miệng cười toét tới tận mang tai rồi, cậu chưa tới nơi đã bị Khâu Duẫn bế lên giường, lăn qua lăn lại, thật sự quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khó tưởng tượng.
"Nở hoa rồi!"
"Cái gì nở hoa?"
Không trả lời cậu, Khâu Duẫn lăn muốn nát cả chăn, Nhâm Thạch cảm thấy lưng mình lân cấn, kinh hoảng mới biết là bàn tay quấn thạch cao của hắn bị lưng cậu đè lên.
"Ui! Cậu không thấy đau à?"
Cùng lúc đó, Khâu Duẫn mới nhận thấy, tiếng hét của hắn vang ra, như giọng kiềm nén quá lâu, muốn bức kén chui ra, hòa vang vào tường nhà, hòa vào trong nhịp đập của cả hai người, như sóng trào mạnh mẽ.
Hôm nay là một ngày không thể quên được đối với hắn và cả cậu, không thể quên được chính mình trong mắt đối phương, tròng mắt cả hai chứa bóng hình của nhau, sâu thẫm, mãnh liệt, đem chặt tình cảm khắc cốt ghi tâm, dù không ai nói một lời nào nhưng ý nghĩa nhau trong mắt đối phương chính là muốn được ở bên người mình thương cả đời.
_____________
დTOÀN VĂN HOÀNდ
Đôi lời muốn nói:
Ôi truyện này viết cũng được gần hai năm rồi, cuối cùng cũng đã hoàn, vừa vui mà vừa buồn, Bên dưới là tranh của bạn dark_painter_2k3 vẽ tặng mình, đem lên cho các bạn xem nè, một lần nữa cảm ơn bạn nhiều nha! Đẹp lắm!
Này là Nhâm Thạch
Này là Khâu Duẫn
Này là Duẫn ❥ Thạch
Nữa nè
Hết gòi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 114: Đại kết cục: Chính mình trong mắt đối phương
Chương 114: Đại kết cục: Chính mình trong mắt đối phương