Thẩm Kim Đài lần này quay phim không ở Nam Thành, Diêm Thu Trì không thể đi cùng cậu, chỉ có thể bớt chút thời gian lúc cuối tuần đi thăm ban đoàn phim, bọn họ lần này quay phim rất gian khổ, phần diễn của Thẩm Kim Đài phải tới tối mới xong. Hắn đi theo sau đó cũng chẳng làm gì, chỉ đành ôm Thẩm Kim Đài ngủ cả đêm.
Hắn đã thực sự xài hơn khả năng nhẫn nại của mình để ủng hộ sự nghiệp của Thẩm Kim Đài.
Cũng bởi vì khi đó Thẩm Kim Đài đã nói: “Cuối tuần em sẽ xin nghỉ để trở lại tham dự lễ trao giải. Khi đó có thể ở lại ba ngày.”
Hiện tại rốt cục cũng đã đến ngày này, hắn đã nhịn được nửa tháng.
Đối với một thanh niên trai tráng mới hơn hai mươi tuổi như hắn, không làm nửa tháng thực sự là nghẹn vô cùng.
Hắn ghé vào tai Thẩm Kim Đài nói nhỏ.
Kỳ thực trong phòng không có bất kỳ người ngoài nào, lớn tiếng hơn cũng không có người nghe thấy. Diêm Thu Trì kề tai nói nhỏ với cậu, hiển nhiên là cố tình, hơi thở phun tới bên tai, Thẩm Kim Đài rụt đầu lại.
Đôi tai của cậu cũng là nơi Diêm Thu Trì thích chơi đùa nhất.
Diêm Thu Trì nói: “Đều để dành cho em cả.”
Lần nào Diêm Thu Trì nói lời cợt nhả cũng có thể làm cho cậu mặt đỏ tới mang tai.
Cậu cảm giác Diêm Thu Trì gần đây nói mấy lời này hơi nhiều.
Thẩm Kim Đài mặt đỏ bừng, cậu có điềm báo trước rằng đây sẽ là một hồi mưa rền gió dữ.
Sáng mai phải tham gia tiệc chiêu đãi của đoàn phim, buổi chiều sẽ chuẩn bị đi thảm đỏ, buổi tối dự lễ trao giải, mặc kệ có nhận giải hay không, cậu và Bạch Thanh Tuyền đều sẽ tham gia buổi gặp mặt của đoàn phim < Khi người già đi >, ước chừng sẽ bận rộn cho đến hừng đông hôm sau.
Nhưng hiện tại cậu cũng coi như có kinh nghiệm, chỉ là không thể bắt Diêm Thu Trì nhẫn nhịn nữa, bởi vì nếu để hắn nhẫn đến bùng nổ, chính cậu sẽ là người chịu thiệt.
Thẩm Kim Đài quyết định thỏa hiệp.
Nhưng cậu vẫn đánh giá quá cao sức chịu đựng của Diêm Thu Trì, chỉ mới do dự chút đã bị làm.
May mắn là, trong thâm tâm Diêm Thu Trì vẫn luôn ủng hộ công việc của cậu, lần này làm cũng rất ôn nhu, nói muốn cậu thoải mái.
Sự thật đã chứng minh Diêm Thu Trì nói không sai. Ngày thứ hai cậu vẫn đi lại như thường. Lúc Vương Nam trang điểm cho cậu còn nói: “Anh Kim, hôm nay khí sắc của anh trông rất tốt nha.”
Đúng là khí sắc của một người đàn ông được làn gió mát mang tên tình yêu thổi qua.
Thẩm Kim Đài nhìn mình trong gương, chính cậu cũng cảm thấy rạng rỡ.
Cũng phải, tối qua Diêm Thu Trì quả thực đã phục vụ cậu từ đầu đến chân rất tốt.
“Em có lo lắng không?” Lý Mỹ Lan hỏi cậu.
Thẩm Kim Đài gật đầu: “Có lo.”
Lần này, cậu cảm giác phần thắng cũng không lớn như lúc tranh giải năm ngoái, chẳng qua cậu cũng coi như là nổi tiếng nhất trong số những ứng cử viên, nhưng như vậy cũng không phải là hoàn toàn được nhận giải, loại tự ti này khiến cậu vô cùng lo lắng.
So với Thẩm Kim Đài, Bạch Thanh Tuyền thoải mái hơn nhiều.
Cùng giống như lần trao giải trước khi mới vào giới vậy, cậu cảm thấy mình được đề cử đã là thắng lớn rồi, đại khái là phận làm nền cho người khác thôi.
Ngay cả phần thắng của Thẩm Kim Đài cũng không lớn, huống chi là cậu. Trong < Khi người già đi >, mặc dù cậu đã đóng góp tất cả khả năng diễn xuất đỉnh cao nhất của mình, nhưng xét về độ nổi bật, cậu vẫn cho rằng mình không xuất sắc bằng Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài trong phim này còn có thể đóng vai vừa già vừa xấu, đây là điểm rất được ban giám khảo đánh giá cao.
“Tại sao em vẫn không tự tin như vậy.” Anh Uy cười nói.
Bạch Thanh Tuyền cho biết: “Bộ phim này của chúng ta đã nhận được chín đề cử, giành được một giải thưởng quan trọng là chiến thắng của toàn bộ đoàn phim chúng ta”.
“Mau, mau,” Phương Phượng Mỹ mặc áo khoác bước ra ngoài, thúc giục Diêm Thiết Phong: “Anh còn ở đó mà lọ mọ cái gì.”
“Em đi với Thu Trì là được rồi, anh không đi có sao đâu?” Diêm Thiết Phong nói.
“Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa.”
Diêm Thiết Phong bước đến gần bà, giương cằm lên, Phương Phượng Mỹ lấy cà vạt trong tay ông, giúp ông đeo lại: “Thu Trì nói, lần này Tiểu Kim vẫn có cơ hội thắng. Nếu Tiểu Kim thắng, thằng bé hy vọng rằng chúng ta đều có thể ở đó chứng kiến luôn, ngay cả Thẩm Như Hải và vợ ông ta cũng đến rồi. “
“Các em làm to như vậy, nhỡ Tiểu Kim không lấy được giải, anh thấy em…”
“Anh bớt miệng quạ đen giùm, giải Quốc Hoa lần trước, cũng do cái miệng quạ đen của anh!” Phương Phượng Mỹ chọc đầu ông một chút.
Diêm Thiết Phong nói: “Được rồi, lần này chắc chắn được, ảnh đế lần này nhất định sẽ là Tiểu Kim.”
Cặp đôi cùng nhau đi xuống cầu thang, tài xế đã đợi họ ở bên ngoài, Diêm Thiết Phong hỏi: “Thu Trì đâu?”
“Nó đi đón vợ chồng Thẩm Như Hải, đi cùng bọn họ rồi.”
Diêm Thiết Phong có chút ghen tị, nói: “Nó vậy mà cũng biết nịnh bố mẹ vợ cơ đấy.”
“Anh và Lão Thẩm thật sự rất thú vị. Trước kia là ông ta dỗi, giờ ông ta bớt rồi lại đến lượt anh.” Phương Phượng Mĩ nói.
“Anh hy vọng Thu Trì vẫn nhớ ai là cha của nó.”
Phương Phượng Mĩ cười, nắm lấy cánh tay ông, bước ra cửa.
< Khi người già đi > đã giành được tổng cộng chín đề cử, trong đó có một số giải thưởng quan trọng như phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất và hai đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Trong khi đó, với tư cách là tác phẩm của đạo diễn lớn thường nắm giữ kỷ lục phòng vé, “Phi công” đã được đề cử cho gần như tất cả các giải trong cả mười hai giải, trong đó tỷ lệ thắng được giải hay nhất của phim là rất lớn.
“Đến, đến, đến cá cược, đêm nay ai sẽ đoạt giải Kim Long, mấy giải thưởng quan trọng sẽ rơi vào nhà nào!”
“Ảnh hậu hẳn là Tống Vĩ, không cần bàn luận. Thành tích của những diễn viên khác ảo lắm.”
“Phim hay nhất hẳn là cũng không có gì phải nghĩ, đúng không? Chắc chắn là “Phi công” rồi, đây là bộ phim ăn khách nhất cả nước năm nay. Danh tiếng hay doanh thu phòng vé đều rất kinh khủng. Tôi cảm thấy đạo diễn xuất sắc nhất hẳn cũng không phải nghĩ nhiều. Giải thưởng Kim Long vẫn luôn nợ Lục Minh một cái cúp. “
“Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất hẳn chưa chắc đã thuộc về “Phi công”. Ngoài trừ yếu tố diễn xuất ra, tôi cảm thấy rằng ban giám khảo cũng sẽ không trao tất cả các giải thưởng cho một bộ phim đâu. Diễn viên xuất sắc nhất tôi đoán là Trương Duy của “Tôi muốn đôi ta được bên nhau”. Này quả thực là phim nghệ thuật thuần túy, diễn rất đỉnh.”
“Vậy thì tôi sẽ đề cử Đầu hoa đi. Không có lý do gì, chỉ là cảm thấy bình thường cậu ta rất may mắn. Cậu ta là người có cơ hội lớn nhất, hai đề cử bộ phim hay nhất, một đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một đề cử diễn viên phụ xuất sắc nhất, chuyện nhận thưởng hay không bình thường quả thực cũng rất tâm linh. Năm nay cậu ta đã rất may mắn, không phải là không có khả năng giành được diễn viên xuất sắc nhất. “
“Nhưng trong “Khi Người Già Đi” cũng có đề cử của Bạch Thanh Tuyền. Thành thật mà nói, diễn xuất của Bạch Thanh Tuyền trong đó cũng đâu hề kém cạnh. Một bộ phim mà đóng góp tận hai nam chính xuất sắc nhất … Mà cũng phải nói, hai bộ phim dẫn đầu phòng vé năm nay, đều không có nữ chính nào có thể cạnh tranh tốt, dẫn đến năm nay Ảnh hậu chẳng có chút cạnh tranh nào”.
“Chia giải hay không rất khó nói, giải thưởng Kim Long cũng từng trao giải đôi rất nhiều lần, nói không chừng Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền một cộng một lớn hơn hai, lại thắng được Trương Duy cũng nên. Tóm lại, giải nam diễn viên chính năm nay quả thực rất cạnh tranh, diễn xuất của Trương Duy rất hay, nhưng năm nay thực sự là năm của Thẩm Kim Đài, vận may năm nay quá đỉnh. “
“Tôi thật sự thấy tiếc cho Tôn Tứ Hải. Kỳ thật ổng mới là người nên được giải đạo diễn mới xuất sắc nhất năm nay. Kết quả là Hưng Vân lại đề xuất giải đạo diễn xuất sắc nhất. Có khả năng cao là sẽ không thể chơi lại Lục Minh rồi.”
“Điểm nổi bật của đêm nay căn bản đều ở trên người diễn viên, tôi vẫn ích kỷ hy vọng sẽ đưa giải cho Đầu hoa, Lý Tự chính là nốt ruồi đầu quả tim của tôi, cậu ta không cầm được ảnh đế chính là điều khiền tôi phiền lòng nhất.”
“Tôi cũng hy vọng rằng Đầu hoa có thể nhận giải, tôi cứ có cảm giác như đang nhìn cậu ta trưởng thành vậy, từng bước nhìn cậu ta phát triển bản thân, một bước lên trời. Không có giải thưởng là thiếu sót duy nhất của cậu ta. “
“Đầu hoa thật tuyệt, thật không ngờ lại có thể nổi tiếng đến như thế này. Nếu cậu ta nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, mẹ nó, tôi muốn thành fan của cậu ta rồi!”
“Các chị em, thảm đỏ đã bắt đầu!”
“Tối nay Đầu hoa sẽ đi hai lần trên thảm đỏ, đêm của Đầu hoa, chính thức khai mạc!”
Giống như những giải Quốc Hoa trước đó, Phương Phượng Mĩ và Diêm Thu Trì đến phòng chờ để gặp Thẩm Kim Đài trước khi bước lên thảm đỏ.
Ban tổ chức đã chuẩn bị rất nhiều phòng chờ, nhưng đêm nay có rất nhiều sao lớn, minh tinh ở đây còn nhiều hơn sao trên trời, cũng chỉ có tên tuổi lớn như Thẩm Kim Đài mới có thể có một phòng chờ độc lập.
“Anh Kim, giám đốc Diêm và những người khác tới rồi.”
Thẩm Kim Đài nhanh chóng đứng dậy, thấy Diêm Thu Trì và Phương Phượng Mĩ đã bước vào.
Phòng nghỉ bỗng trở nên náo động lên.
Bởi vì họ đã nhìn thấy nam thần Diêm Thu Trì!
Diêm Thu Trì nổi tiếng suốt cả mùa hè, là thần tượng của nhiều cô gái trẻ. Nhưng hắn không phải là người của làng giải trí, chỉ xuất hiện trên Weibo của Thẩm Kim Đài vỏn vẹn 10 ngày rưỡi và Weibo của chính hắn. Mà Weibo hắn ngoại trừ share lại bài của Thẩm Kim Đài thì cơ bản chẳng có gì, muốn gặp được hắn quả thật quá khó.
Một nhóm người đi dọc theo hành lang bên ngoài, lén dùng điện thoại di động chụp hắn.
Hắn chỉ cười đáp lại, xua tay khiến một nhóm nữ sinh hú hét.
Thật là đẹp trai quá rồi, còn cao lớn, trắng trẻo, đẹp hơn cả trên màn ảnh!
Thẩm Kim Đài cười và nói, “Anh tới đây dành spotlight rồi.”
Phương Phượng Mỹ cười nói: “Đừng nhắc tới nữa, nếu không cùng nó đi ra ngoài, dì cũng không biết hiện tại nó nổi tiếng chả khác gì sao lớn vậy, làm dì sợ ghê.”
Lần này Thẩm Kim Đài mặc một bộ vest đen, nhưng bên trong không phải là áo sơ mi mà là một cái áo chữ T màu trắng in một bông hồng nhỏ, vừa nghiêm túc lại vừa tươi tắn, cả người tràn đầy hương vị thanh xuân mơn mởn. Phương Phượng Mĩ cảm nhận được khí sắc của cậu quả thực rất tốt, quả thực là khí chất của một người đàn ông tình trường đắc ý, sự nghiệp thăng hoa.
“Anh Kim, đoàn làm phim “Khi người” sắp lên thảm đỏ rồi.” Tiểu Đường nhắc nhở.
“Vậy con đi nhanh đi.” Phương Phượng Mĩ nói, “Bọn dì chờ con ở khán đài.”
Thẩm Kim Đài gật đầu, nhìn thấy Diêm Thu Trì và những người khác chuẩn bị rời đi, đột nhiên bước tới ôm Diêm Thu Trì.
Các cô gái xung quanh dậm chân thích thú, cảm giác như đang xem trực tiếp chương trình “Thân ái, chúng ta đi du lịch đi” vậy!
Diêm Thu Trì mỉm cười, dùng tay an ủi vỗ nhẹ lưng Thẩm Kim Đài: “Đừng căng thẳng.”
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên tai cậu, rồi buông cậu ra.
“Ahhhhhh, vừa rồi mấy người đã xem video do nhóm Kim fan đăng chưa? Vợ chồng Đầu hoa làm tôi ngọt chết rồi!”
“Mẹ kiếp, ở đây không phải là nhóm Kim fan đâu chị ơi, chị nhanh tay nhả video đi!”
“Vợ chồng Đầu hoa có đường nữa sao? Tôi biết ngay! Mau mau nổ vid!”
Ai đó ngay lập tức đăng một video.
“Ahhhhh, tôi chết mất, đôi này quả thực không bao giờ làm tôi thất vọng!”
“Đầu hoa tối nay nhất định phải đoạt giải!”
“Đoàn làm phim “Khi Người Già Đi” đã sắp bước lên thảm đỏ rồi, cậu ta sắp ra rồi hú hú!”
Thẩm Kim Đài của ngày hôm nay đã không còn là Thẩm Kim Đài của ngày xưa, hoàn toàn khác so với khi cậu tham dự lễ trao giải Quốc Hoa một năm trước, xung quanh toàn là Kim fan, chỉ riêng lượng fan của cậu đã chiếm gần một nửa số lượng khán giả.
Người dẫn chương trình dùng chất giọng cao nhất hét lên: “Đang bước lên là đoàn làm phim “Khi người già đi”. Chúng ta hãy chào đón đạo diễn Tôn Tứ Hải, nhà biên kịch Tống Sâm Sâm và các diễn viên Thẩm Kim Đài, Bạch Thanh Tuyền cũng những thành viên khác trong đoàn phim!”
Giọng MC chưa kịp dứt thì đã bị át đi bởi tiếng la hét của Kim fan.
Thẩm Kim Đài chậm rãi bước đi giữa tiếng hoan hô của fan, gió đêm phả vào mặt và má cậu, đối mặt với tiếng hoan hô tràn ngập khắp nơi. Bây giờ cậu đã sở hữu phong thái siêu sao rồi, trong lòng lại rất bình thản, cậu biết mình đã trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất đất nước này, mà cậu còn chưa đầy 22 tuổi, hành trình chinh phục nghiệp diễn của cậu chỉ mới bắt đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 189
Chương 189