Diêm Diệu Diên đứng ở cửa đã nhìn thấy tất cả.
Thẩm Kim Đài vừa mới làm gì vậy???
Cậu coi áo khoác của anh trai hắn thành vật tùy thân? Lại còn u mê cầm lên ngửi?
Anh trai hắn có gì mà khiến cậu u mê đến vậy chứ?
Diêm Diệu Hiên bỗng nhiên rời ánh mắt tới cái mông của Thẩm Kim Đài.
Đù...
Trước kia hắn cũng không chú ý, mông của Thẩm Kim Đài cách lớp quần sao lại vểnh đến vậy!
Diêm Diệu Hiên nuốt nước bọt, cổ họng có hơi khô.
Thẩm Kim Đài đóng tủ quần áo lại, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy bên ngoài khe cửa có một người đứng nhìn mình.
Con bà nó, giật hết cả mình.
"Diệu Hiên?" Cũng không biết hắn đã đứng đợi ở bên ngoài từ lúc nào, vừa rồi hắn không nhìn thấy gì đó chứ?!
Diêm Diệu Hiên đẩy cửa, đi vào: "Cửa không khóa, không phải tôi cố ý muốn nhìn lén cậu."
Thẩm Kim Đài cười nói: "Cậu tìm tôi à, vào đi."
Diêm Diệu Hiên lắc đầu, nói: "Tôi còn có việc, đang chuẩn bị ra ngoài, đi đua xe với bạn, cậu muốn đi không?"
"Tiếc quá. Hôm nay tôi muốn đến đoàn phim để thử tạo hình."
Diêm Diệu Hiên cũng không nói gì nữa, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Thẩm Kim Đài nhìn đồng hồ, gọi điện cho Tiểu Đường.
Hôm nay đọc thử kịch bản, Bạch Thanh Tuyền và Dương Lý Chi vẫn chưa tới, hai người bọn họ đều là sao trên sao, lịch trình dày đặc, không thể tham gia tất cả các buổi đọc kịch bản được. Nam chính, nữ chính đều không tới, những vai phụ như bọn họ tới cũng rất ít, chủ yếu đều tới để thử tạo hình thôi.
Giữa giờ nghỉ, Thẩm Kim Đài đi ra ngoài hành lang hút thuốc, vừa mới rít được hai hơi thì đã thấy Trịnh Tư Tề đi tới.
Trịnh Tư Tề nhìn có chút chột dạ: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua đi ăn cơm, không ngờ lại gặp phải chó săn."
Cẩu tử = chó săn = thợ săn ảnh.
Thẩm Kim Đài hít một hơi, ánh mắt theo làn khói mờ hơi nheo lại, mỉm cười nhìn Trịnh Tư Tề nói: "Không sao."
Cậu móc một điếu ra mời, ai ngờ Trịnh Tư Tề lại thật sự duỗi tay ra lấy, tự mình đốt lên. Chẳng qua là nhìn tư thế hút thuốc lá của cậu ta, hiển nhiên là một người mới.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, trời vừa tạnh mưa, quang cảnh thoáng đãng, không khí trong lành, Trịnh Tư Tề rít hai hơi, cúi đầu nói: "Cái hot search đó, là công ty tôi mua."
Rốt cục thì cậu ta vẫn là người mới, da mặt mỏng, bú fame của cậu nên trong lòng cảm thấy có lỗi. Thẩm Kim Đài an ủi: "Vậy tôi phải cảm ơn công ty của cậu rồi, cho tôi một cái hot search miễn phí. Đây vốn là chuyện có lợi cho cả hai bên, cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi, ngược lại là cậu đấy, dính phốt liên quan đến tôi, không sợ bị ảnh hưởng sao? Cậu biết danh tiếng của tôi vẫn luôn không tốt mà."
Trịnh Tư Tề đỏ mặt, nói: "Tôi nghe theo sắp xếp của công ty."
Thẩm Kim Đài cười.
Thời điểm Trịnh Tư Tề đối mặt với Thẩm Kim Đài, cậu ta vẫn luôn căng thẳng. Rõ ràng cậu chỉ mới hai mươi tuổi, nhiều hơn cậu ta có hai tháng nhưng trên người lại có một loại cảm giác trầm ổn, debut sớm và debut muộn không giống nhau. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã thấu hiểu người đời, Trịnh Tư Tề cảm thấy cho dù những hành động của Trầm Kim Đài quả thực rất khiến người ta tức giận, nhưng sự tồn tại của cậu ta quả thực có thể khiến người ta phải ngưỡng mộ.
"Chị Văn nói tám giờ tối nay, công ty chúng tôi sẽ tổ chức họp báo để làm rõ chuyện này... Chị Văn là người đại diện của tôi." Trịnh Tư Tề nói.
Thẩm Kim Đài gật đầu, bàn tay cầm thuốc lá chợt run một cái, chỉ thấy bên kia hành lang có một nhóm người đang đi tới.
Một nhóm, có chừng bảy tám người, đi đầu là một thằng đàn ông râu quai nón, đi sát phía sau là một anh chàng nóng bỏng, đẹp trai. Lúc thấy hai người bọn họ còn kéo kéo cánh tay đầy lông của tên đàn ông kia, nhìn Thẩm Kim Đài nói: "Chính cậu ta cướp nhân vật của em."
Râu quai nón có hơi hung dữ nhìn Thẩm Kim Đài một cái, đi vào phòng đạo diễn, để lại năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài hành lang, hình như là vệ sĩ.
Cái thế trận này.
"Anh biết họ không?" Thẩm Kim Đài hỏi Trịnh Tư Tề.
"Hắn tên là Lưu Huy, một trong hai người được đề xuất diễn vai thái giám Lý Tự... Trước đó phân vai như vậy."
Bất kể điện ảnh hay là truyền hình, đầu tư nhiều hay đầu tư ít, chỉ cần là có người mang tiền vào thì sẽ được tiến tổ, cho dù là đạo diễn hàng đầu cũng không thoát khỏi định luật này.
Lưu Huy đi đường tắt, kim chủ râu quai nón vừa rồi của hắn là một trong những nhà đầu tư quan trọng của《 Đông cung tới 》.
Người yêu nhỏ muốn diễn, kim chủ ắt sẽ bỏ tiền ra nâng đỡ, đây là chuyện quá bình thường trong giới giải trí. Râu quai nón muốn cho hắn ta vai nam hai này.
Người yêu nhỏ này tuy lẳng lơ, xinh đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất lại quá nát, Quách Thụy để hắn ta thử diễn một đoạn phim, bây giờ vẫn chưa chịu nhận, chỉ có thể kéo dài mãi. Đây cũng là một trong số những lý do tại sao nhân vật Lý Tự này mãi chưa quyết định được... Ông cần tìm một người có danh tiếng diễn Lý Tự, hoặc cũng phải vô cùng sát với nhân vật, để ai cũng không vặn được hai lời.
Cuối cùng, nhân vật này giao cho Thẩm Kim Đài, một là kỹ năng diễn xuất ổn, thứ hai là cậu ta nổi tiếng, huống chi quan hệ của cậu ta với Bạch Thanh Tuyền cũng đã là một cái quảng cáo tuyên truyền miễn phí rồi.
Mặc dù đã ký hợp đồng, nhưng Thẩm Kim Đài vẫn lo lắng.
Ký hợp đồng cũng vô dụng, chưa kể rằng bộ phim chưa được khai máy. Cậu cũng từng trải qua loại chuyện kiểu như quay được nửa thì đổi người khác rồi.
Cách vách rất ồn ào, hình như còn có tiếng cãi vã. Trong lúc chờ chụp hình, Thẩm Kim Đài đi vệ sinh một chút, đang rửa tay thì nhìn thấy Lưu Huy đi vào, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Kim Đài coi như không nhìn thấy, đóng vòi nước lại.
"Nhân vật Lý Tự này là của tôi." Lưu Huy khẽ nhếch lông mày nói.
Thẩm Kim Đài lấy một đoạn khăn giấy, lau lau tay rồi hỏi: "Anh chắc chắn chứ?"
"Chưa, nhưng sẽ sớm quyết định, tôi nói cho cậu biết trước thôi, cậu cũng không cần phải thử hóa trang nữa, những trang phục kia, cũng sẽ làm lại theo số đo của tôi."
Người đẹp khoe khoang, lông mày nhếch lên tỏ ý khiêu khích.
"Vậy thì đợi lúc quyết định rồi hãy nói." Trầm Kim Đài lãnh đạm nói.
Bên ngoài nhìn thì bình tĩnh, nhưng bên trong đã rất lộn xộn. Tất cả mọi người trong đoàn phim đều cảm thấy đạo diễn thích cậu, nhưng mọi thứ đều không quan trọng bằng vốn liếng. Râu quai nón cứ nhất định ép phải chọn người tình bé nhỏ của hắn, hơn nữa nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, Sunshine Media, ông chủ còn là Diêm Thu Trì, chắc là bây giờ hắn còn đang muốn đổi hơn cả râu quai nón.
Nếu cả hai nhà đầu tư lớn đều muốn đổi người, cậu coi như hết đường hoạt động.
Tất cả mọi người dường như đều biết tin tức mới này, buổi đọc thử khá yên tĩnh, đạo diễn cũng không ở đây.
Bạch Thanh Tuyền ngồi ở nhà ga cũng biết được chút tin tức qua nhóm WeChat, cau mày ngồi trong phòng nghỉ.
"Sao vậy?" Uy ca hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Bạch Thanh Tuyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú tràn đầy bất ngờ: "Em nghe tiểu Vương nói, vai nam hai của Thẩm Kim Đài hình như bị đổi rồi."
Uy ca đã sớm biết chuyện này: "Không phải em hối hận khi đề cử cậu ta sao? Lần này đổi diễn viên, em cũng an tâm hơn."
"Nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy rất vướng mắc, em có nên nói đỡ cậu ta một chút không?"
Sau khi tự đề cử Trầm Kim Đài, hắn vẫn luôn vật lộn giữa hối hận và không hối hận.
Hắn muốn diễn phim cùng Thẩm Kim Đài, nhưng cũng sợ Thẩm Kim Đài biểu hiện xuất sắc, cướp hết sự nổi bật của mình.
Xoắn xuýt mãi, cuối cùng lại thở dài.
"Ngày trước, Thẩm Kim Đài có nhiều tiền, lúc xuất đạo trực tiếp cầm tiền mua fan, đứng vững trong C-Biz, sau đó tôi cạnh tranh với cậu ta một bộ phim, cậu ta trực tiếp quăng mấy chục triệu ra làm tiền đầu tư, hợp đồng ký xong hết lại bị cậu ta giật mất. Khi đó cậu ta rất hot đấy."
Cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị người khác ép thay.
Nghiệp quật không chừa một ai!
Uy ca cũng nghĩ như vậy: "Cũng coi là có nhân có quả."
Bạch Thanh Tuyền tựa vào ghế, mỉm cười.
Hắn cảm thấy mình còn chưa đủ cứng rắn.
Có lẽ là vì hắn cũng từng trải qua cảm giác bị đổi nên hiểu rõ đó là một chuyện khó chịu tới mức nào. Hôm nay tới phiên đối thủ một mất một còn xảy ra chuyện như vậy, hắn lại không cảm thấy sảng khoái hơn, thậm chí còn nghĩ tới chuyện nếu Thẩm Kim Đài bị đổi sẽ đi thuyết phục đạo diễn một chút.
Mình thật tốt bụng! Bạch Thanh Tuyền nghĩ. Một nam nghệ sĩ hiền lành như hắn có phải sẽ nổi tiếng ngàn năm không!
Bởi vì thấp thỏm trong lòng nên trên đường trở về Thẩm Kim Đài chỉ im lặng, không lên tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Mỹ Lan an ủi cậu: "Chị hỏi rồi, đạo diễn vẫn bảo vệ cậu, hợp đồng ký rồi mà, thay đổi người cũng không dễ dàng đâu."
"Gần đây, có công ty nào đến tìm em không?" Thẩm Kim Đài mở mắt hỏi.
Lý Mỹ Lan sửng sốt một chút: "Em muốn ký công ty?"
"Em cảm thấy chỉ dựa vào ba con ngựa non chúng ta tự đấu là không được, phải dựa lưng vào đại thụ mới mong được hóng mát."
Giống như trước đây không có chỗ dựa nên khi gặp phải những chuyện như thế này cũng chỉ có thể mặc cho người khác ức hiếp, không có ai lên tiếng vì cậu cả.
"Rất nhiều công ty lớn muốn ký hợp đồng với em, những em luôn không để ý, tất cả họ đều cho rằng em không muốn ký, cho nên bây giờ không có ai tới cả." Lý Mỹ Lan nói: "Em phải chọn lựa thật cẩn thận, không thể tùy ý tìm một công ty nhỏ bán sức lao động được."
Thẩm Kim Đài gật đầu một cái: "Để em suy nghĩ một chút."
Đụng phải công ty vô lương tâm thì chỉ có nước bị hút máu thôi, còn không bằng làm một mình cho tự do.
Sau này cậu muốn mở một studio riêng, trở thành ông chủ của chính mình.
Đang suy nghĩ thì điện thoại di động reo lên, là Quách Thụy gọi tới.
Thẩm Kim Đài căng thẳng, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Quách đạo."
" Ừ, cậu đã về rồi?"
"Vâng." Thẩm Kim Đài hỏi: "Có cần tôi quay lại không?"
"Không cần" Quách Thụy nói: "Tôi gọi điện thoại cho cậu là để báo với cậu một tiếng, cậu cứ yên tâm, nhân vật Lý Tự này vẫn là của cậu, sẽ không thay đổi."
Thẩm Kim Đài rất xúc động, đôi mắt đỏ lên. Dường như vì chuyện này còn gợi lên rất nhiều quá khứ cậu đã tỉ mỉ chôn cất xuống, chẳng hạn như đã lấy được vai diễn lại đột nhiên bị cướp đi, cảm giác mất mát này rất khó chịu, cũng chỉ có người từng trải mới hiểu được.
"Cảm ơn đạo diễn." cậu nói: "Tôi biết chính đạo diễn đã lên tiếng cho tôi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, không để cho ngài thất vọng."
Quách Thụy cười, nói: "Thật ra thì chuyện này tôi chỉ nói vài câu thôi, cuối cùng vẫn là Diêm tổng ra quyết định cho cậu diễn."
Thẩm Kim Đài sửng sốt.
- ----
Từ nay editor Rena chính thức rẽ sang edit bộ này, má Hy bỏ truyện do không có thời gian edit:))
Bởi vì 4/5 đã học rồi cho nên lịch edit sẽ là 1 ngày/1 chương:) Đủ để các tình yêu giải sầu phải không <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 13
Chương 13