DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 11

Mặc dù chỉ là xem kịch bản mà đọc, nhưng nhịp điệu, cảm xúc trong giọng nói của Thẩm Kim Đài, bọn họ cũng có thể nghe ra được kiến thức cơ bản của người đọc, nhưng có lẽ vì rất lâu không luyện tập, giọng đọc không thể phát huy hết các kiến thức cơ bản đó.

Dù Dương Lý Chi ngạo mạn cũng phải quay đầu nhìn về phía Thẩm Kim Đài, Bạch Thanh Tuyền ngồi ở bên cạnh cô cả buổi chỉ thấy lưng cô.

Dương Lý Chi có kẹp một cái kẹp tóc, hình dáng rất đơn giản, là bông hoa lan nhưng đặc biệt đẹp khiến trong lòng Bạch Thanh Tuyền cảm thấy rất ngứa ngáy và khó chịu.

Hắn hắn hắn, muốn kẹp cái này.

"Thanh Tuyền" Quách Thụy nhắc nhở: "Đến lượt cậu.

Bạch Thanh Tuyền xốc lại tinh thần, căng thẳng như vừa ăn phải cái đinh ốc: "Thái tử ca ca dường như... không muốn... không thích nữ nhân."

"Không phải câu này, là câu trên cơ mà." Quách Thụy nhắc nhở.

Mọi người nhỏ giọng cười, dù đều là thiện ý, Bạch Thanh Tuyền vẫn đỏ mặt.

Mẹ nó, hắn lại thua Thẩm Kim Đài!

Bạch Thanh Tuyền lập tức ưỡn ngực, ngồi ngay ngắn, thề phải cạnh tranh với Trầm Kim Đài đến cùng!

Vai chính người ta đã cố gắng như vậy, vai phụ chắc chắn không thể để thua được.

Quách Thụy vô cùng hài lòng, tinh thần của mọi người đều tốt! Đặc biệt là đoạn thoại quan trọng nhất của Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài, giữa hai người như có dông lốc bão tố vậy.

Nhân vật của Bạch Thanh Tuyền lúc này đã là Thái tử, tương đối khép kín, không có thứ tâm trạng ưu tư phập phồng như nhân vật của Thầm Kim Đài. Thẩm Kim Đài rất nhập vai, đưa tay lên lau hai mắt đỏ bừng, đầy mặt đều là nước mắt. Lý Tự trong đoạn phim này rất quật cường, sau khi lau nước mắt vẫn không ẻo lả chút nào, nước mắt vẫn lã chã rơi, nhưng lại rất dứt khoát. So với cậu, Bạch Thanh Tuyền lại không khống chế nổi cảm xúc, cuối cùng cũng bật khóc, nức nở nói: "Trở vè nhất định phải nghĩ cho kỹ ngươi là nô tài của ai!"

Kết thúc đoạn này, mọi người đều choáng váng như thể đang xem diễn trực tiếp ở trường quay vậy. Chờ đến khi chính thức quay, đoạn này chắc chắn sẽ thú vị hơn.

Lần này mọi người thực sự nhìn Thẩm Kim Đài với cặp mắt khác xưa. Nhất là biên kịch Mạnh Hiểu Thanh, cô biết kỹ năng diễn xuất của Bạch Thanh Tuyền không tệ, nhưng ngược lại là Thẩm Kim Đài lại khiến cô đặc biệt bất ngờ. Thẩm Kim Đài mắt còn đỏ, lông mi vẫn còn ẩm ướt, nhìn đặc biệt có cảm giác.

Có mấy diễn viên không hóa trang, trong lúc rảnh rỗi qua phòng cách vách trang điểm, trong đó có Tống Vi và Thầm Kim Đài.

Lần này thái độ của Tống Vi đối với Thầm Kim Đài tốt hơn rất nhiều: "Tên nhóc cậu đọc lời thoại rất hay đấy, tôi hoàn toàn không biết đấy, cậu được đào tạo chính quy sao?"

Thầm Kim Đài lắc đầu, nói: "Không phải."

"Đọc rất hay, tôi nhớ bộ phim đầu tiên của cậu, khi đó cậu diễn còn khá tệ."

"Khá tệ" đã là cách nói tương đối uyển chuyển, hai ngày trước Thẩm Kim Đài có lên mạng tìm bộ phim đầu tiên của cậu chút, kỹ năng diễn xuất có thể nói là thảm hại, cậu xem được mười mấy phút thì bỏ dở.

"Đó là lần đầu tôi đóng phim, diễn thành nát bét, trên mạng đều là bình luận ác ý, từ lần đó tôi hạ quyết tâm phải luyện giọng thật tốt, hai năm này học được không ít thứ." Thẩm Kim Đài nói.

Tống Vi càng ngày càng thích giọng điệu của Thẩm Kim Đài, ung dung tự tin, ôn hòa nhẹ nhàng, đặc biệt là giọng nói, rõ ràng từng chữ, nhịp điệu đặc biệt thoải mái.

Đọc lời thoại vốn là kiến thức cơ bản của diễn viên, nhưng bây giờ diễn viên trẻ tuổi cho dù đã xuất đạo hay chưa, kể cả những người được đào tạo chính quy, để nói lời thoại cho thật hay cũng không được mấy người, thần tượng chuyển hướng diễn viên thì còn thảm họa hơn.

Chờ đến khi Thầm Kim Đài trang điểm xong, Tống Vi sang nhìn, không ngờ cái cậu Thầm Kim Đài này rất ăn trang điểm. Lúc để mặt mộc ngũ quan có hơi tẻ nhạt, sắc môi u tối, trang điểm lên lại rất đẹp, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu thái giám xinh đẹp kia.

Thẩm Kim Đài đóng phim nhiều năm. Cậu đã quá quen thuộc với những quy trình này, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng kinh ngạc bởi sự hợp tác và những hiểu biết ngầm của cậu. Ảnh nhanh chóng được chụp xong, Quách Thụy và nhà sản xuất phim đặc biệt tới để nhìn cậu, từ việc đọc lời thoại tới việc trang điểm xong đều hài lòng.

"Nếu cậu ta đẹp trai hơn thì sẽ tốt hơn." Nhà sản xuất Trương thấp giọng nói.

"Cậu ta rất ăn trang điểm, hơn nữa vai này chỉ cần gây chú ý là được rồi, này là đủ rồi. Kĩ năng diễn xuất của cậu ta không tệ, chờ khi nào chính thức quay phim, anh có thể tới kiểm tra thực hư."

Nhà sản xuất Trương cười nói: "Hai chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi tin vào ánh mắt của đạo diễn Quách."

Thẩm Kim Đài đang thay quần áo ở bên kia, cậu chỉ mặc một cái quần đùi, vóc người cân đối, lưng gầy đơn bạc, nhà sản xuất Trương một mực chỉ nhìn đến cái mông của cậu, quá nổi bật.

Ông ta lập tức nhớ đến tính hướng của Thẩm Kim Đài.

Thẩm Kim Đài có một cái mông vừa nhìn liền khiến người ta liên tưởng đến...

Đáng tiếc, người này lại có chút không dễ theo đuổi.

Ông ta cảm thấy nhân vật này để cậu ta diễn có chút phí.

Trang phục của phim cổ trang rất rườm rà và nặng nề, hết lớp này đến lớp khác, Thẩm Kim Đài ở trong phòng hóa trang phải thay từ bộ này đến bộ khác. Lúc này cậu thấy Trịnh Tư Tề bước vào.

Trịnh Tư Tề, là nam ba, diễn vai Thái tử Chu Anh, ở trong phim diễn chung với cậu thành một đôi tình nhân bất hòa.

Người đàn ông trẻ tuổi này mặt mũi rõ ràng, anh khí tuấn mỹ. Trong tiểu thuyết miêu tả Thái tử chu anh bằng một đoạn văn cổ là "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ đẹp riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.". Tướng mạo của Trịnh Tư Tề rất anh tuấn, quan trọng chính là có một cỗ quý khí vô cùng trong sạch. Vai diễn của người này có thể nói là người được chọn sát với nguyên tác nhất.

Câu gốc: Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.

Trích trong: Nhạc phủ thi tập - quyển 47

( Bản dịch là sự kết hợp giữa Nhất tường cổ phong vs HNGĐC vì truyện cổ đại)

Trịnh Tư Tề giống như cậu, hôm nay cũng đến đây đây để chụp ảnh tuyên truyền.

Trịnh Tư Tề còn đang học đại học, là người mới vào giới, nói chuyện với cậu rất cung kính, khi đi vào trước tiên cúi người chào hỏi: "Xin chào anh Thẩm."

Thẩm Kim Đài liền cười nói: "Anh bé tuổi hơn tôi à?"

Trịnh Tư Tề sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu nhỏ hơn tôi sao?"

"Tôi hai mươi."

Trịnh Tư Tề quả nhiên rất kinh ngạc, có chút lúng túng, nói: " Xin lỗi, tôi cho là..."

"Tôi xuất đạo sớm." Thẩm Kim Đài cười nói: "Anh không cần nói chuyện khách khí như vậy, sau này gọi tên tôi là được rồi, chúng ta đều là bạn cùng tuổi mà. "

Mấy ngày nay Trịnh Tư Tề cũng rất buồn.

Cậu là một sinh viên được đào tạo chính quy, để có thể nhận được nhân vật này cũng không dễ dàng, phải đi thử vai bảy, tám lần, vất vả lắm mới được chọn, cậu rất mong chờ xem nhân vật Lý Tự này do ai diễn.

Nhân vật này sẽ là nhân vật đối diễn với mình nhiều nhất.

Kết quả mấy ngày trước người trong đoàn kịch lén cho cậu biết rằng họ sẽ cùng Thẩm Kim Đài ký hợp đồng.

Làm cậu buồn đến mang thai.

Thẩm Kim Đài, nổi danh tinh phong huyết vũ.

Thẩm Kim Đài ở trong giới không lâu lắm, vừa vào giới đã đứng trên đỉnh cao, được một năm thì rút lui, đừng nhìn cậu ta ở vòng giải trí không lâu mà coi thường. Ngày đó cơ hồ ngày nào cũng dâng lên tinh phong huyết vũ, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ những lời bàn về Thẩm Kim Đài, cùng với việc cậu ta thường xuyên xuất hiện với hình dáng không bình thường khiến người ta chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nghe nói Thầm Kim Đài đặc biệt nóng tính. Vì bắt nạt Bạch Thanh Tuyền mà đã lên hot search rất nhiều lần.

Mới xuất đạo đã phải nói chuyện yêu đương cùng người như vậy, Trịnh Tư Tề lo lắng đến mất ngủ.

Không ngờ hôm nay gặp người thật mới phát hiện Thẩm Kim Đài không giống so với tưởng tượng của cậu.

Khác biệt quá lớn so với Thẩm đầu hoa mà mọi người hay nhắc tới!

Thẩm Kim Đài chụp xong cũng không rời đi, ở lại nhìn hình tượng của Trịnh Tư Tề một chút.

Thật là một mỹ nam cổ trang, như tùng như gỗ, trong trẻo lạnh lùng tuấn mỹ.

Sau khi kết thúc, Thẩm Kim Đài gọi Trịnh Tư Tề lại: "Buổi tối có rảnh không, đi ăn nhé, tôi mời?"

Trịnh Tư Tề thụ sủng nhược kinh.

Thẩm Kim Đài nhân cơ hội hỏi Bạch Thanh Tuyền: "Thanh Tuyền, muốn cùng ăn một bữa không?"

Bạch Thanh Tuyền cả người nổi đầy da gà, Thanh Tuyền??? Trời ạ, đây là đang gọi người nào đấy, thật ghê tởm!

Bạch Thanh Tuyền cười một tiếng, ngay cả lắc đầu cũng lộ ra một khí chất ôn nhu, nói: "Không được, bây giờ tôi phải đến sân bay. Lần đọc sau tôi sẽ đãi cậu."

Bạch Thanh Tuyền cười cười bước lên xe, vừa đặt mông xuống mặt liền âm u hơn.

Người đại diện, Uy ca kéo cửa xe lên, nói với tài xế: "Lái nhanh một chút, đừng tới trễ."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền nhìn về cửa xe, còn đang ngó ngó bóng lưng của Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề.

"Đang nhìn ai vậy?" Uy ca hỏi.

"Trịnh Tư Tề này, so với người trong ảnh còn đẹp trai hơn nhiều, thật cao."

Uy ca: "... Em có thể ngừng mê trai đi không, ngày ngày lăn lộn trong vòng giải trí còn thiếu trai đẹp sao?"

(Mê trai đầu thai cũng chưa hết =)))

"Cậu ta vừa mới xuất đạo thôi, trên người mang một loại khí chất thật đặc biệt. Là sinh viên đào tạo chính quy đó."

Lúc cậu xuất đạo là đi một con đường hoang dã. Cậu chỉ tốt nghiệp THPT, trình độ học vấn không tốt, nhìn những diễn viên được đào tạo chính quy này liền cảm thấy cay cú.

"Cảnh giác chút đi, em không phát hiện Thẩm Kim Đài đọc thoại so với những gì chúng ta nghĩ tốt hơn rất nhiều sao?" Uy ca nói: "Nhân vật cậu ta đóng vốn rất xuất sắc, nếu như cậu ta lột tả được hết tâm tư tình cảm của Lý Tự thì..."

"A a a" Bạch Thanh Tuyền vừa nghe liền không chịu nổi: "Không thể nào, em tuyệt đối sẽ không bị cậu ta giẫm dưới chân một lần nữa đâu!"

Thẩm Kim Đài là ác mộng của hắn!

"Vậy em phải cố gắng lên, biểu hiện hôm nay của em chưa tốt lắm, chủ yếu là chưa quen thuộc với kịch bản, rất nhiều việc phải giải quyết, thời gian eo hẹp nên phải nắm chắc thời gian. Đừng để đến lúc Thầm Kim Đài trực tiếp viết xong bản thảo bôi đen em, bảo em già rồi, ngay cả đọc lời thoại còn sai."

Bạch Thanh Tuyền vừa nghe, trên đầu suýt mọc vài sợi bạc, lập tức lôi kịch bản bộ phim ra tiếp tục đọc.

Cả người rất mệt mỏi, mi mắt đang đánh nhau. Hai ngày này cậu ngủ tổng cộng mới được bốn giờ, còn lại đều là đi trên đường.

Phải cố gắng hơn mới được.

Bại bởi ai cũng được, nhưng không thể bại bởi Thẩm Kim Đài. Hắn gọi Thẩm Kim Đài đến là để tên này gây tranh cãi, không phải là khiến mình bị tranh cãi theo.

Thẩm Kim Đài muốn mượn hắn để bú fame, muốn bôi đen hắn, không thể nào!

Thẩm Kim Đài tìm Trịnh Tư Tề ăn cơm, chẳng qua là vì muốn làm quen một chút với bạn diễn của mình, Trịnh Tư Tề lại rất khách khí và sợ hãi. Nếu diễn phân đoạn tình cảm với cái người này sao mà hay được.

Cơm nước xong, trở về khách sạn đã hơn mười giờ tối, Thẩm Kim Đài đang định ngủ thì Lâm Húc gọi điện tới.

"Wow?" Lâm Húc mở miệng liền cảm thán.

"Gì đấy?"

"Mày vừa ăn cơm với ai đấy? Thật là đẹp trai quá đi mất."

"... Mày cũng ở trong nhà hàng đó à? Sao tao không thấy."

"Thấy cái gì, tao thấy trên Weibo. Chị, chị lại lên hot search rồi kìa."

"Giề?"

Thẩm Kim Đài cảm thấy cái hot search này y như cải trắng vậy, mới mấy ngày cậu đã lên 2 lần.

Nhanh chóng mở weibo nhìn một chút, kết quả nhìn thấy vị trí thứ tư, "Tình nhân mới của Thẩm Kim Đài".

Nếu là top 20, 30 còn chút thực tế, chỉ ăn một bữa cơm lại có thể lên thẳng vị trí thứ tư?

Vừa mở ra nhìn một cái, là tấm ảnh cậu cùng Trịnh Tư Tề, tấm ảnh tương đối mơ hồ, là góc chụp được toan tính từ trước. Đừng nói mơ hồ gì, mơ hồ khiến người ta trông đẹp hơn đó, trong ảnh nhìn cậu đặc biệt đẹp trai. Có mấy tấm là cách vách thủy tinh của phòng ăn, mấy tấm khác là ở ngoài nhà hàng, cậu đang đưa Trịnh Tư Tề lên xe.

Bóng đêm mông lung, cậu đội một cái mũ bóng cháy, thân hình gầy gò, nở nụ cười rực rỡ.

"A a!" Bạch Thanh Tuyền vừa mới xuống máy bay liền thấy hot search của Thẩm Kim Đài.

"Thật không biết xấu hổ, cứ muốn sao tác, ngay cả người mới cũng không tha." Bạch Thanh Tuyền mắt lim dim buồn ngủ, nhìn về phía Uy ca: "Không phải là hắn đã phá sản rồi sao, tiền đâu ra mà mua hot search vậy?"

Sao tác couple hay còn gọi là tạo hiệu ứng cặp đôi là cách các sao Hoa Ngữ thường hay làm nhằm để tuyên truyền phim.

"Lạc đà gầy nhưng còn to hơn ngựa." Uy ca nói: "Hơn nữa, cái này cũng chưa chắc là do cậu ta mua."

(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)

"Em toàn phải tiêu tiền để mua hot search, fame của cậu ta là tự nhiên? Mấy trăm ngàn người cùng tìm kiếm thông tin về tình nhân mới của cậu ta? Quỷ mới tin!"

Uy ca nói: "Cậu đừng quan tâm, ngủ thêm một chút đi, mắt cậu đỏ hết lên rồi kìa."

Bạch Thanh Tuyền ngẩng đầu lên, nhỏ vài giọt thuốc vào mắt: "Tôi thấy hối hận vì đã giới thiệu vai diễn này cho cậu ta. Cậu ta không phải là nên vui vẻ chơi đùa với Diêm tổng sao? Thật là muốn xem Diêm tổng tổng ngược hắn."

Thầm Kim Đài và Diêm tổng, chuyện này cả thế giới đều biết, Bạch Thanh Tuyền thích nhất là xem Thầm Kim Đài mặt nóng dán mông lạnh, mỗi lần nhìn thấy trong lòng đều rất thoải mái.

Người so với người khác nhau, ai có thể nghĩ tới Thẩm Kim Đài luôn được trăng sao vây quanh lại có thời điểm cầu mà không được chứ.

Hắn nhớ tới mùa đông năm ngoái, có một lần ăn cơm tại công ty, lúc đi ra có gặp Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài đang đuổi theo xe của Diêm Thu Trì, không đuổi kịp, cô đơn lúng túng đứng ở ven đường, lúc nhìn thấy hắn còn hung ác trợn mắt với hắn một cái.

Bạch Thanh Tuyền thoải mái chết đi được. Hắn rất thích nhìn Thẩm Kim Đài làm mấy trò hề như vậy.

Ai kêu trước kia cậu ta khi dễ hắn, gạt bỏ hắn, còn dám viết bản thảo nói xấu hắn, giật dây mấy người não tàn vu khống hãm hại hắn!

Hắn ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn ông trời, hắn không tin ông trời sẽ bỏ qua cho người có tội!

Đọc truyện chữ Full