DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 66: Chứng nghiện rượu (22)

Edit: Phong Nguyệt

Trong lúc mơ mơ màng màng, Mạnh Miên Đông cảm thấy mình như đang ngủ trong lò lửa, nóng vô cùng.

Cậu choàng tỉnh, mở mắt ra, Văn Nhiên vẫn còn đang ngủ, sắc mặt anh đỏ lên, hô hấp tựa hồ cũng có chút khó khăn.

Cậu đặt tay lên trán Văn Nhiên, nhiệt độ nóng hổi truyền đến lòng bàn tay, xuyên thẳng đến trái tim cậu, khiến nó run rẩy không thôi.

“Anh không sao chứ?” Thấy Văn Nhiên không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu không thể không lay lay bả vai anh.

Văn Nhiên giùng giằng mở mắt ra, đập vào mắt anh là Mạnh Miên Đông, anh hỏi: “Miên Đông, em không sao chứ?”

“Em rất tốt, anh mới có sao đó.” Rõ ràng người đang bị bệnh là Văn Nhiên, nhưng Văn Nhiên lại vô thức quan tâm mình, Mạnh Miên Đông không khỏi đỏ vành mắt, “Em dẫn anh đến bệnh viện.”

“Ừm.” Văn Nhiên vuốt ve gò má Mạnh Miên Đông, nói, “Đừng lo lắng, anh không sao.”

Mạnh Miên Đông lẩm bẩm: “Em biết anh không có chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh.”

“Điều này chứng minh Miên Đông của anh rất yêu anh.” Dù Văn Nhiên sốt đến choáng đầu, nhưng vẫn còn sức dương dương đắc ý.

“Đúng thế, em rất yêu anh.” Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên một cái, rồi mặc quần áo vào, đi rửa mặt.

Sau đó, cậu trở lại phòng ngủ, đỡ Văn Nhiên dậy, mặc quần áo cho anh, dìu anh đến toilet, đánh răng rửa mặt cho anh.

Mạnh Miên Đông có xe, có điều cậu ít khi sử dụng nó, vì để trong gara lâu ngày nên phủ không ít bụi.

Cậu đặt Văn Nhiên lên ghế phó lái trước, lấy khăn giấy lau kính gió rồi mới trở lại ghế lái.

Do lâu không sử dụng, xe tắt máy giữa chừng khi chưa ra khỏi bãi đỗ xe, may mắn là phía sau không có xe.

Cậu hít một hơi, thầm mắng mình: Sao ngay cả chuyện đơn giản như vầy mày cũng không làm được vậy?

Văn Nhiên như nhận ra tâm tình của cậu, xoa tay phải đang đặt trên tay lái của cậu, nói: “Lâu rồi em không lái xe?”

Quả thật lâu rồi cậu không lái xe, lần gần nhất là hơn hai tháng trước, vì muốn xem phim điện ảnh của Văn Nhiên mới lái xe đến rạp chiếu phim.

Mu bàn tay bị nhiệt độ của Văn Nhiên bao lấy, được Văn Nhiên an ủi, cậu cảm thấy nhiệt huyết tràn trề, tựa như cái gì cũng làm được.

— Nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên quá cao.

Cậu khởi động xe một lần nữa, lúc này xe không tắt máy nữa, thuận lợi đến bệnh viện.

Bệnh viện này có hợp tác với công ty quản lý của cậu và Văn Nhiên nên có lối riêng, không cần phải chờ đợi.

Vào bệnh viện khoảng chừng mười phút, Văn Nhiên được sắp xếp nằm trên một chiếc giường bệnh và truyền nước biển.

Mạnh Miên Đông có rất nhiều điều muốn nói với Văn Nhiên, ví dụ như có không ít fans đang chờ cậu quay lại, ví dụ như cậu đã phát một cái Weibo, ví dụ như cậu bắt đầu viết ca khúc rồi, lại ví dụ như lúc nào cậu cũng nhớ Văn Nhiên.

Cậu sợ quấy rầy Văn Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng không nói gì, chỉ cầm tay trái không bị truyền nước biển của Văn Nhiên.

Sau một lúc lâu, Văn Nhiên hơi mở mắt nói: “Miên Đông, em đói bụng chưa?”

Đói bụng chưa? À đúng rồi, bây giờ là tám giờ mười phút sáng rồi, cậu và Văn Nhiên còn chưa ăn sáng.

Mạnh Miên Đông không trả lời, ngược lại hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”

“Ăn em.” Dù Văn Nhiên đang truyền nước biển cũng không chịu buông tha cơ hội lưu manh với Mạnh Miên Đông, thậm chí còn nắn nhẹ hồ khẩu của cậu.

Mạnh Miên Đông dở khóc dở cười: “Bây giờ anh là bệnh nhân, không thể ăn em được.”

Văn Nhiên liếm môi nói: “Chờ anh hết bệnh, nhất định phải ăn em vài lần, tưới mật lên đó.”

Mạnh Miên Đông vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ: “Nếu anh không ở trước mắt em, chỉ nghe giọng của anh thì chắc chắn em không nhận ra anh sốt 40 độ.”

Thế nên, hôm qua gọi điện thoại cậu không hề phát hiện Văn Nhiên phát sốt, chính cậu vì diễn quá dở mà bị bại lộ.

Văn Nhiên tự biên tự diễn nói: “Anh là ảnh đế, đương nhiên sẽ không dễ dàng để em phát hiện anh sốt rồi.”

“Vâng vâng vâng, Văn ảnh đế, kỹ xảo của ngài thật làm tôi bội phục.” Mạnh Miên Đông càng thêm bất đắc dĩ, cùng với bất đắt dĩ là đau lòng, nếu không phải chứng bệnh nghiện rượu của cậu tái phát, Văn Nhiên lo lắng, trở về nhìn cậu, cậu hoàn toàn không biết Văn Nhiên ở đầu bên kia điện thoại phát sốt.

Văn Nhiên không trêu chọc nữa, chỉ nói: “Em gọi cho Hàn Thừa, bảo Hàn Thừa đem đồ ăn sáng đến đây đi.”

Mạnh Miên Đông lấy di động ra gọi cho Hàn Thừa, chưa tới nửa tiếng sau, Hàn Thừa đã xuất hiện.

Hàn Thừa đem bánh bao chiên, hoành thánh đưa cho Mạnh Miên Đông, còn mình bưng cháo, múc một muỗng đút cho Văn Nhiên.

Văn Nhiên không muốn ăn gì, nhưng vẫn há miệng.

Mạnh Miên Đông muốn đoạt lấy thìa trong tay Hàn Thừa, nhưng cậu biết Văn Nhiên sẽ không đồng ý, cậu vội vã ăn xong bữa sáng của mình mới nói với Hàn Thừa: “Để tôi đút cho!”

Hàn Thừa đưa thìa cho Mạnh Miên Đông, dời ghế tới, ngồi ở bên cạnh.

Chờ Văn Nhiên ăn cháo xong, Hàn Thừa lại khuyên nhủ: “Văn Nhiên, lần này cậu sốt cao không dứt, cứ nằm viện đi, đừng để xảy ra vấn đề gì.”

Văn Nhiên gật đầu: “Phiền anh giúp tôi làm thủ tục nằm viện!”

Hàn Thừa ra khỏi phòng làm thủ tục, để Mạnh Miên Đông ở lại chăm sóc Văn Nhiên.

Mạnh Miên Đông không cho Văn Nhiên cơ hội lưu manh nữa, bịt miệng Văn Nhiên nói: “Anh ngủ một chút đi!”

Văn Nhiên vươn đầu lưỡi ra, liếm lòng bàn tay của Mạnh Miên Đông, sau đó nhắm mắt lại.

Tuy anh sốt 40 độ, thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần lại cực kỳ thỏa mãn.

Bởi vì anh đã quay lại bên cạnh Miên Đông của anh, Miên Đông của anh đang nắm tay anh, bồi bên anh.

Sau khi truyền ba chai nước biển, cuối cùng anh cũng hạ sốt, cộng thêm vừa ngủ dậy, anh hăng hái bừng bừng mà chọt gò má Mạnh Miên Đông đang ghé vào giường anh ngủ.

Mạnh Miên Đông cau mũi một cái, nhưng không tỉnh lại.

Anh nhéo vành tai trái của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông vẫn không tỉnh lại.

Sau đó anh ma sát cánh môi Mạnh Miên Đông, thấy cậu vẫn đang ngủ say, anh dùng đầu ngón tay len vào miệng cậu, cọ xát răng cậu.

Lúc anh cho rằng Mạnh Miên Đông không phản ứng mình, đầu ngón tay của anh bị cắn một cái.

Mạnh Miên Đông ra vẻ hung dữ, hàm hàm hồ hồ nói: “Anh dám tập kích em.”

Văn Nhiên vô tội nói: “Anh tập kích em hồi nào? Rõ ràng là anh quang minh chính đại lưu manh với em mà.”

Mạnh Miên Đông cắn đầu ngón tay Văn Nhiên: “Cắn chết anh, cắn chết anh…”

Văn Nhiên tiến tới, ngậm tai Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: “Lần sau đổi cắn chỗ khác đi, ví dụ như…”

Mạnh Miên Đông xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn đáp ứng: “Em muốn nếm xem anh có ngọt hay không.”

Văn Nhiên chuyện đương nhiên nói: “Không ngọt, anh không ngọt chút nào.”

Mạnh Miên Đông bỗng dưng “thông minh đột xuất”, nói: “Nếu tưới mật lên thì sao?”

Văn Nhiên ngẩn ra, dùng đầu ngón tay đang Mạnh Miên Đông cắn khuấy đảo khoang miệng cậu, nói: “Miên Đông của anh thật háo sắc.”

Khóe môi Mạnh Miên Đông không tự chủ mà tràn ra nước bọt, sau khi được Văn Nhiên lau cho, trừng Văn Nhiên nói: “Là ai biến em thành háo sắc thế này?”

“Là anh, anh sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Cơ mà anh muốn bôi mật ong lên cơ thể em.”

“Đủ rồi.” Trong đầu Mạnh Miên Đông không khỏi hiện ra cảnh tượng bị bôi mật ong, thật sự là quá kích thích.

Văn Nhiên nhìn hai mắt Mạnh Miên Đông, hiểu ra: “Miên Đông háo sắc đang nghĩ chuyện đen tối gì đó?”

Mạnh Miên Đông thở phì phò nói: “Anh chỉ biết ức hiếp em.”

Phòng bệnh này chỉ có một chiếc giường, ngoại trừ Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông thì không còn ai khác, thế mà Văn Nhiên lại cố ý thấp giọng nói: “Em ngủ nửa bên giường anh, đắp nửa chăn của anh, gối lên gối của ah, còn trộm mặc đồ ngủ của anh, không phải là muốn bị anh ức hiếp sao?”

Mạnh Miên Đông mạnh miệng: “Chỉ là thói quen thôi, không cẩn thận lăn qua bên đó, còn đồ ngủ là cẩm nhầm.”

“Thì ra là vậy.” Văn Nhiên thất vọng nói, “Anh còn tưởng em quá nhớ anh nên mới làm vậy.”

Cậu biết Văn Nhiên giả vờ thất vọng, song cậu vẫn tự chui đầu vào lưới: “Không phải không cẩn thận, là em cố ý.”

Văn Nhiên mỉm cười, nói: “Miên Đông, lần sau em mặc thêm quần lót của anh đi!”

Mạnh Miên Đông oán: “Thú vui xấu xa.”

“Không phải là thú vui xấu xa, là sở thích.” Văn Nhiên thân sĩ “sửa lưng” Mạnh Miên Đông, lại nói, “Em mặc quần lót của anh, rồi mặc thêm đồ ngủ của anh, sau đó anh sẽ đích thân cởi chúng ra, rồi sau đó, anh sẽ tưới mật ong lên, chậm rãi thưởng thức.”

Mạnh Miên Đông giơ ngón tay lên, sở sờ mặt Văn Nhiên, đề nghị: “Lần sau anh nhận nhân vật nào lưu manh í, diễn theo bản năng mình, nhất định có thể lấy thêm một giải ảnh đế!”

Văn Nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông không chớp mắt: “Người đối diễn phải là em mới được, nếu không…kỹ thuật đùa giỡn lưu manh của anh sẽ giảm sút rất nhiều.”

Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên nhìn chằm chằm, quay đầu đi, sau đó cậu bị Văn Nhiên hôn lên má.

Văn Nhiên tỉ mẫn hôn cậu, môi anh trượt một đường đến môi Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông tiếp nhận nụ hôn của Văn Nhiên, đồng thời vòng tay ôm lấy Văn Nhiên.

Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đi vào là Hàn thừa.

Văn Nhiên quét mắt nhìn Hàn Thừa, Hàn Thừa liền tự giác lui ra.

Mạnh Miên Đông đưa lưng về phía cửa phòng bệnh, nghe tiếng cửa mở, khẩn trương muốn đẩy Văn Nhiên ra, lại bị Văn Nhiên ôm chặt hơn.

Khi chạm phải đầu lưỡi anh, cậu quẳng tất cả ra sau đầu, chỉ biết đáp lại nụ hôn của Văn Nhiên.

Hôn xong, cậu gối lên đùi Văn Nhiên, được Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng, còn chưa ổn định hơi thở, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Cuộc đời này của anh am hiểu nhất không phải là diễn kịch mà là lưu manh với em.”

Đọc truyện chữ Full