Edit: Phong Nguyệt
Hẳn là sẽ vui!
Mạnh Miên Đông thừa dịp hiếm khi có dũng khí, lau sạch bàn ghế bụi bẩn mà lâu rồi cậu không chạm vào.
Vì tránh đụng đến chuyện cũ, hơn hai năm rồi cậu không đến đây, ngay cả máy vi tính cũng cố ý dời đến phòng khách.
Phòng sách không thông gió nên không khí trong phòng oi bức vô cùng, cơ hồ khiến người không thở được, tất cả cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ ập vào mắt, khi cậu ngồi trước bàn sách, cậu chợt nghe thấy thiếu niên hào quang rực rỡ kia hét lên: “Mạnh Miên Đông, cố lên, cậu nhất định có thể làm được!”
Ngay sau đó, tự tin bị chôn vùi đã lâu dần khôi phục trong cơ thể cậu.
“Mình có thể.” Cậu lẩm bẩm, nhưng khi cậu cầm bút máy lên, cậu lại phát hiện mình căn bản không biết cố sự trong bộ phim mới của Văn Nhiên là gì.
Trước đó cậu chẳng bao giờ nghĩ sẽ nhận công tác Văn Nhiên đưa cho, thế nên hoàn toàn không hỏi tới.
Không biết cố sự làm sao có thể ra lời bài hát phù hợp được chứ?
Cậu thử dùng điện thoại tra phim mới của Văn Nhiên, nhưng đoàn phim chỉ công bố diễn viên, nội dung thì bảo mật.
Cậu do dự một lúc lâu mới gọi điện thoại cho Hàn Thừa: “Hàn ca, có thể nói cho tôi biết phim mới của Văn Nhiên có nội dung gì không?”
Hàn Thừa nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Cậu muốn viết ca khúc?”
Cậu thẳng thắn nói: “Tôi muốn thử một lần.”
“Biên kịch còn chưa giao sơ thảo, có điều cơ bản là do Văn Nhiên và Giang đạo quyết định, tôi chỉ biết là đại khái.” Hàn Thừa đề nghị, “Tốt nhất là cậu nên hỏi Văn Nhiên đi! Văn Nhiên xuống máy bay lúc 2h sáng mai, cũng chính là 7h tối giờ Paris, hoạt động thương hiệu bắt đầu lúc 6h, sau khi hoạt động kết thúc, còn có tiệc rượu, cậu có thể gọi cho cậu ấy vào buổi trưa.”
“Tôi…” Mạnh Miên Đông thích Văn Nhiên, nhưng nghe Hàn Thừa kiến nghị, lại theo bản năng sợ sệt.
Có khi nào trưa mai Văn Nhiên còn an bài khác không!? Nếu cậu gọi điện cho Văn Nhiên, Văn Nhiên sẽ không cảm thấy cậu phiền chứ?
Hơn nữa cậu nhiều lần từ chối sáng tác ca khúc chủ đề cho phim mới của Văn Nhiên, hiện tại ở vội vã gọi điện thoại tới, Văn Nhiên có cảm thấy trước đó cậu cố ý làm giá không? Văn Nhiên có cảm thấy cậu tâm cơ thâm trầm không? Có khi nào Văn Nhiên sẽ không lên giường với cậu nữa không?
Trong lòng cậu tràn đầy sợ hãi không thể kể với ai, muốn đi uống rượu giải sầu, lại không muốn khuất phục rượu nhanh như vậy.
Cậu cúp điện thoại, tay phải vô thức cầm bút phác họa loạn xạ trên giấy.
Một tờ giấy đang yên đang lành bị đâm ngoằn nghoèo, dùng có chỗ vì dùng sức quá mạnh mà rách toạc ra.
Mình thật sự quá vô dụng!
Cậu ngồi trên ghế, dùng hai tay ôm bản thân.
Đây là thân thể đã bị Văn Nhiên nếm qua, cuộc làm tình đó là do cậu đòi hỏi, vì sao một chút cậu cũng không vui?
Lúc đó, cậu coi đó là lần cuối cùng trong đời, chỉ muốn nhớ hương vị ôm ấp của Văn Nhiên, nhưng giờ cậu hi vọng Văn Nhiên có thể làm cậu lần nữa, lần nữa, lần nữa, Văn Nhiên chỉ hứng thú với cơ thể cậu cũng không sao, vừa nghĩ tới Văn Nhiên sẽ chán ghét cậu, trái tim cậu liền quặn đau.
Trước đây, cậu luôn muốn kết thúc giao dịch càng sớm càng tốt, không cần phải gặp lại Văn Nhiên.
Tựa như kết luận lúc trước của cậu vậy, trời sinh làm trai bao, trời sinh dâm đãng.
Hay… Thử tìm người khác lên giường!?
E rằng người khác cũng có thể cho cậu khoái cảm, dù gì thì thâm thể này cũng thiếu thao như thế.
Cậu tự đày đọa mình mà nghĩ vậy, rồi tự mình làm một lần, mặt trước, mặt sau đều không bỏ qua.
Thế nhưng khó chịu quá, không thoải mái chút nào, khó chịu đến phát khóc.
Cậu nhìn chằm chằm tinh dịch trên tay, không muốn nhúc nhích, yên lặng ngồi đó khóc, đến khi tinh dịch khô lại, da thịt trên tay như muốn nứt toét.
Không biết ngồi bao lâu, cơn nghiện rượu lại phát tác.
Cậu ra khỏi phòng sách, uống một chai rượu Cooktail, rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Cậu si mê vuốt ve dấu vết Văn Nhiên lưu lại trên người mình, chợt cảm thấy mình sắp điên rồi.
Tắm xong, cậu không quay lại phòng sách, mà ngồi trước máy vi tính, mở game lên.
Trang web game còn chưa load xong, một bản tin nhảy ra từ góc phải: Một chuyến bay từ A thị đến Paris, hạ cánh ở sân bay Roissy, do động cơ trục trặc phải hạ xuống khẩn cấp sân bay Orly, tạm thời không có tin hành khách thương vong.
Văn Nhiên…
Có phải Văn Nhiên ngồi chuyến máy bay này không!?
Văn Nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!?
Cậu muốn gọi điện thoại cho Văn Nhiên, nhưng di động lại không có ở đây.
Cậu cuống quít vọt tới đến phòng sách lấy di động, lại bị sấp giấy ban nãy làm vấp té.
Cậu nỗ lực đứng dậy, nơi khó nói kia chợt đau đớn.
Đau quá…
Nhưng đây là minh chứng cho việc Văn Nhiên từng ở trong cơ thể cậu.
Cậu cố gắng đứng dậy, đau đớn trong nháy mắt lan ra từng thớ thịt trên cơ thể, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Cậu khẽ hít một hơi, duỗi tay, thuận lợi lấy được điện thoại, song bởi vì mồ hôi nhớp nháp mà rơi tuột xuống đất.
Cậu lau mồ hôi bằng quần áo của mình, cúi người cầm di động, vô tình làm nơi đó đau hơn.
Sắc mặt vốn tái nhợt giờ đây càng tái nhợt hơn, mặt cắt không còn giọt máu.
Cậu không có thời gian chờ đau đớn biến mất, cậu nhanh chóng tìm số điện thoại của Văn Nhiên trong cuộc gọi đến và nhấn gọi.
Đầu bên kia điện thoại chỉ truyền tới tiếng reo, chứ không hề truyền đến tiếng của Văn Nhiên.
Mãi cho đến điện thoại tự động cắt đứt, cũng không nghe thấy âm thanh của Văn Nhiên.
Văn Nhiên sẽ không có chuyện gì chứ?
Không đâu, tin tức nói tạm thời không có tin hành khách thương vong!
Tạm thời…
Cậu gọi rồi lại gọi một cuộc, từ đầu đến cuối đều không gọi được.
Cậu lên mạng thăm dò tin tức liên quan, có không ít fans Văn Nhiên phát Weibo, No 1 hot search là cầu phúc cho Văn Nhiên.
Văn Nhiên…
Cậu mất đi sức lực, ngã quỵ trên mặt đất, ánh đèn sáng lóa mắt, cậu lại cảm giác mình lâm vào hắc ám vô tận.
Nếu Văn Nhiên có chuyện gì thì phải làm sao?
—
Văn Nhiên và trợ lý cùng nhau lên máy bay.
Để tránh gây náo loạn, anh ngồi khoang hạng nhất, trong khoang hạng nhất vô cùng an tĩnh, anh nhờ tiếp viên hàng không lấy một ly rượu vang đỏ, nhấp từng ngụm.
Anh không có hứng thú quá lớn với rượu, nhưng lúc này, anh muốn uống một ly.
Chứng nghiện rượu…
Nếu Mạnh Miên Đông không mắc chứng nghiện rượu thì tốt biết bao?
Nếu Mạnh Miên Đông không bị điếc đột ngột thì tốt biết bao?
Rượu trôi vào trong bụng, một suy nghĩ đột nhiên nảy ra: Điếc đột ngột không có nguyên nhân, mình không có biện pháp chắc chắn mình có thể mắc, chứng nghiện rượu thì có thể, nếu mình cũng mắc phải chứng nghiện rượu, xuất phát từ đồng bệnh tương liên, Miên Đông có cho phép mình đến gần không?
Chắc chắn là có thể!?
Dù sao mình cũng không đến nỗi mặt mũi đáng ghét.
Anh uống cạn một ly rượu đỏ, lại rót thêm một ly.
Trợ lý bên cạnh nhịn không được khuyên nhủ: “Văn tiên sinh, anh đừng uống nữa!”
Văn Nhiên lại cười nói: “Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi.”
Đúng vậy, anh không thể mắc chứng nghiện rượu, chí ít hiện nay không thể, bất kể như thế nào, anh cần phải hoàn thành công việc trong tay trước.
Anh buông ly rượu vang, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ một giấc, cơ mà làm thế nào đều ngủ không được.
Đầy đầu anh là Mạnh Miên Đông, các vẻ mặt khác nhau của Mạnh Miên Đông, cuối cùng, tất cả Mạnh Miên Đông biến thành một Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông từ cao lầu nhảy xuống, máu me bê bết dưới đất.
Anh choàng tỉnh, trái tim đập tán loạn, ấn huyện thái dương, nhìn ra bên ngoài.
Chuyến bay của anh cất cánh lúc hai giờ rưỡi chiều, hiện tại trời đã tối đen, máy bay giống như bị bóng đen cắn nuốt.
Anh lấy lại bình tĩnh, liền nghĩ tới Mạnh Miên Đông, không biết Mạnh Miên Đông thế nào rồi? Tuy miệng nói không đau, nhưng nhất định rất đau, dù sao thân thể kia cũng là lần đầu tiên.
Sao anh lại chọn hôm qua mà lên giường chứ?
Chiếu theo lộ trình, sau khi hai người lên giường, anh không có thời gian ở bên Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông cũng cần anh ở bên cạnh, Mạnh Miên Đông chỉ muốn ai rời đi..
Anh cẩn thận nhớ lại tình hình hôm qua, không phải không thừa nhận tối hôm qua Mạnh Miên Đông đang miễn cưỡng bản thân.
Anh ấn huyệt thái dương, cầm quyển tạp chí, thuận tay lật xem.
Không lâu sau, máy bay đột nhiên xóc nảy.
Gặp luồng không khí?
Anh không nghĩ nhiều, nhưng không khỏi bất an.
Lại một lát sau, loa phóng thanh bắt đầu phát thông báo: “Mời các vị hành khách thắt đai an toàn, vì động cơ trục trặc nên chúng ta sẽ hạ cánh khẩn cấp ở sân bay Orly.”
Sau khi phát thông báo, máy bay xóc nảy dữ dội hơn, làm cho Văn Nhiên không thể không hoài nghi hạ cánh khẩn cấp ở sân bay Orly chỉ là cái cơ để trấn an hành khách hỗn loạn trong khoang máy bay.
Nếu anh chết ở độ cao 10000 mét, chắc xương cốt cũng không còn?
Mạnh Miên Đông có cảm thấy may mắn vì có thể thoát khỏi dây dưa của anh?
Anh thắt đai an toàn, gọi trong đầu hệ thống 001 ra: “Nếu ta chết vì sự cố máy bay, Miên Đông sẽ như thế nào?”
Hệ thống 001 trả lời: “Miên Đông có lẽ sẽ chết bởi rượu, anh không thể trở lại thế giới này, cũng không có cơ hội cứu Miên Đông về nữa.”
Anh nghe vậy, lo lắng hỏi: “ Có cách nào ngăn cản máy bay phát sinh sự cố không?”
Hệ thống 001 khó xử nói: “Không có.”
Trong lúc máy bay chao đảo, Văn Nhiên nhắm chặt hai mắt, dạ dạy dâng lên từng cơn khó chịu.
Trợ lý bên cạnh hoảng hốt nói: “Văn tiên sinh, chúng ta sẽ không chết đúng không?
Văn Nhiên vỗ vỗ tay trợ lý, an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Đương nhiên không sao, bởi vì anh không thể chết ở đây, anh không thể bỏ lại Miên Đông của anh, dù Miên Đông không cần đến anh đi chăng nữa.
Xóc nảy không hề đình chỉ, ánh đèn trong máy bay lắc lư, đâm đau hai mắt Văn Nhiên, chỗ ngồi thoải mái bên dưới giờ đây y như một cái gai.
Ngay sau đó, cả người anh như mất trọng lượng, không thể dựa vào bất cứ thứ gì.
Nhìn gương mặt trắng nhợt vì sợ hãi của trợ lý, không khỏi làm anh nhớ đến Mạnh Miên Đông.
Thân thể Mạnh Miên Đông ở thế giới này vô cùng gầy yếu, da thịt tái nhợt, toàn thân da bọc xương, cả người không có chút huyết sắc, ôm vào trong lòng, cộm đến phát đau.
Anh yêu Mạnh Miên Đông, đương nhiên sẽ không cho rằng Mạnh Miên Đông không có lực hấp dẫn, chỉ đau lòng nhiều hơn.
Miên Đông…
Máy bay đột nhiên nghiêng ngả, đèn trong máy bay vụt tắt, chỉ sót lại bóng tối vô cùng vô tận.
Văn Nhiên tuyệt vọng, có điều vẫn không ngừng an ủi trợ lý: “Không có việc gì, không có việc gì…”
Người anh an ủi không phải là trợ lý mà là bản thân đang luống cuống không biết làm sao của mình.
Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng khóc của trợ lý và các hành khách khác, đáng tiếc, máy bay lại nghiêng ngả, thẳng tắp lao xuống.
Thời gian dường như trôi qua cả đời, máy bay thật sự hạ xuống, tuy không ổn định lắm, nhưng may mắn không xảy ra chuyện lớn.
Sau đó, loa phóng thanh lại vang lên: “Các quý khách, chúng ta máy bay đã thành công đáp xuống sân bay Orly, xin mọi người đừng hoang mang.”
Văn Nhiên nhìn bóng đêm bao trùm sân bay Orly từ cửa sổ, sợ hãi không thôi, ngay cả ngón tay cởi đai an toàn cũng run bần bật.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa anh đã không thể gặp lại Mạnh Miên Đông rồi.
Thật vất vả lắm mới cởi được đai an toàn, anh thở phào một cái, lại giúp trợ lý run rẩy không ngừng cởi đai an toàn ra.
Trợ lý chỉ lớn hơn Mạnh Miên Đông một tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, ngày thường vô tư, hiển nhiên chưa từng trải qua chuyện gì.
Do Mạnh Miên Đông nhảy lớp, năm xuất đạo lấy thành tích xuất sắc tốt nghiệp đại học. Lúc Hàn Thừa nâng Mạnh Miên Đông, cực lực tuyên truyền điểm này, hơn nữa ca khúc Mạnh Miên Đông rất được hoan nghênh, cho nên Mạnh Miên Đông đặt chân giới ca hát không bao lâu liền được khen là thiếu niên thiên tài hiếm gặp, tử vi tinh cứu vớt nền âm nhạc suy thoái.
Nếu ba năm trước Mạnh Miên Đông không thuận lợi thành danh như vậy, có lẽ bây giờ Mạnh Miên Đông sẽ không đến mức không gượng dậy được?
Văn Nhiên bỗng dưng buồn vô cớ, đứng dậy, đỡ trợ lý xuống máy bay.
Ra khỏi máy bay, anh nhìn thấy ánh đỏ lóe lên dưới đuôi máy bay, trong đêm đen cực kỳ chói mắt, làm người ta không khỏi hồi tưởng lại một hồi sợ bóng sợ gió vừa rồi.
Trợ lý nghĩ mà sợ, toàn thân run rẩy, anh phải chậm rãi đỡ trợ lý ra khỏi sân bay.
Lúc này, anh mới nhớ nên hỏi Hàn Thừa xem Mạnh Miên Đông ăn tối chưa.
Anh đỡ trợ lý ngồi bên khu nghỉ ngơi, rồi khởi động điện thoại đã tắt nguồn, điện thoại vừa khởi động, cuộc gọi của Hàn Thừa lập tức thông: “Văn Nhiên, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, tôi rất ổn.” Văn Nhiên quan tâm hỏi, “Miên Đông ăn tối chưa?”
Hàn Thừa thở phào nhẹ nhõm: “Miên Đông ăn tối rồi, còn nói với tôi muốn thử viết ca khúc một lần, hỏi tôi nội dung phim là gì. Tôi kêu cậu ấy tự gọi cho cậu.”
“Thật sao?” Văn Nhiên kinh hỉ đến không thốt nên lời, Mạnh Miên Đông đã muốn thử viết ca khúc một lần, tin tức này thật sự là tin tức vô cùng tốt, khiến anh cảm thấy mọi thứ vừa trải qua chả thấm vào đâu.
“Là thật.” Hàn Thừa nói, “Tôi để nghị cậu ấy gọi cho cậu vào buổi trưa giờ Paris.”
Buổi trưa, bây giờ hơn 7h45’ tối, cách trưa thật sự là quá lâu.
Anh khẩn cấp muốn xác nhận tin tức tốt lành này từ trong miệng Mạnh Miên Đông, liền cúp điện thoại của Hàn Thừa, gọi điện thoại cho Mạnh Miên Đông.
Chưa tới một giây, điện thoại đã thông, Mạnh Miên Đông bên đầu điện thoại kia nức nở nói: “Văn Nhiên, anh không sao chứ?”
Nghe thấy Mạnh Miên Đông nức nở như thế, quả thực Văn Nhiên chỉ muốn ôm vào ngực, ôm hôn một hồi, đáng tiếc, hiện tại anh cách Mạnh Miên Đông bảy múi giờ, anh chỉ có thể ôm không khí thôi.
“Anh không sao.” Anh nhăn mày, nói, “Miên Đông, em khóc? Thân thể rất đau? Xin lỗi, là lỗi do anh.”
“Đau lắm, anh mau trở lại, ôm em được không?” Anh nghe thấy Mạnh Miên Đông trả lời như vậy, anh kích động đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên trước mặt đám đông, cảm giác sung sướng sống sót sau tai nạn không bằng một góc cảm giác vui vẻ khi Mạnh Miên Đông đáp lời.
Trợ lý đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi vừa vặn nhìn thấy nhân viên tiếp đón bên phía thương hiệu, run rẩy đi tới bên cạnh Văn Nhiên, run giọng nói: “Văn tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
Văn tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Mạnh Miên Đông đột nhiên nghe được một âm thanh trẻ trung, hẳn là của một thiếu niên, rất êm tai, có chút khàn khàn, giống như mới vừa trải qua chuyện kịch liệt gì đó.
Vậy ra, Văn Nhiên không có chuyện gì, là do Văn Nhiên không phải đi công tác mà là đi hẹn hò?
Có khi Văn Nhiên không ngồi chuyến máy bay đó, không đến Paris, sự lo lắng của cậu là dư thừa, tác dụng duy nhất là quấy rầy Văn Nhiên hẹn hò.
Văn Nhiên quả thực chỉ thích thân thể của cậu! Anh cũng không có ý muốn nghiêm túc với cậu.
Cũng đúng, ngoại cái thân này ra cậu chẳng có gì cả, không đáng Văn Nhiên nghiêm túc.
Thiếu niên kia nhất định tốt hơn cậu nghìn lần vạn lần.
Hơn nữa thân thể cậu làm gì có chỗ nào hấp dẫn? Văn Nhiên chỉ ham mới mẻ thôi.
Nói cho cùng, đối với Văn Nhiên, cậu chỉ là trai bao có thể dùng tiền để mua mà thôi.
Cũng đúng, vị trí trai bao mới là vị trí thích hợp dành cho thân thể dâm đãng này.
Lời vừa rồi của cậu cũng vô cùng phù hợp với thân thể dâm đãng này, anh mau trở lại, trở lại ôm em…
Cậu nở nụ cười khổ, lại nghe thấy Văn Nhiên trả lời: “Tham gia xong tiệc rượu xong, anh sẽ trở về, Miên Đông, em chờ anh nhé.”
Trở về đè cậu?
Câu trả lời êm tai biết bao nhiêu.
Cỡ nào thích hợp với thân thể dâm đãng này.
Cậu lại nghe mình nói: “Tôi chờ anh trở lại làm tôi, thời gian chỉ có một tháng, không nên lãng phí, dù sao anh cũng đã tốn 50 triệu.”
Văn Nhiên không rõ ở trong thời gian ngắn ngủi, đến tột có chuyện gì xảy ra mà thúc đẩy Mạnh Miên Đông thay đổi thái độ rồi.
Anh không kịp hỏi, Mạnh Miên Đông đã cúp điện thoại, anh gọi lại, không phải bị nhấn tắt chính là không nghe máy.
Anh đành gọi điện thoại cho Hàn Thừa: “Anh đi xem Miên Đông giúp tôi đi, Miên Đông không đúng lắm.”
Anh cúp điện thoại, chào hỏi người bên thương hiệu, rồi mới đỡ trợ lý ra sân bay, lên xe của họ.
Lúc bước vào khách sạn, đã là tám giờ rưỡi, anh thu xếp ổn thỏa cho trợ lý, trở lại phòng của mình, gọi cho Hàn Thừa.
Hàn Thừa bất đắc dĩ nói: “Miên Đông không muốn gặp tôi, tôi đứng trước cửa nhà cậu ấy gần nửa tiếng rồi.”
Văn Nhiên thở dài: “Hàn thừa, phiền anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi!”
Anh hận không thể lập tức bay về A thị, nhưng khoảng cách ngàn dặm xa xôi, anh không thể trễ nãi công tác, khiến bên thương hiệu rắc rối được.
Anh ngồi im trên giường một chốc rồi đi tắm.
Sau lưng anh có mấy cái vết cào, là của Mạnh Miên Đông, không sâu, nhưng rất bắt mắt.
Dẫu không có chảy máu, nhưng Mạnh Miên Đông nhất định rất đau nhỉ?
Trước mắt anh lóe lên cảnh tượng lúc tắm rửa cho Mạnh Miên Đông, trái tim như bị kim châm.
Miên Đông… Xin lỗi…
Anh lau khô thân thể, mặc áo choàng tắm vào rồi trở lại giường ngủ.
Thân thể mệt mỏi không chịu nổi, ý thức lại cực kỳ thanh tỉnh, anh thử gọi điện thoại cho Mạnh Miên Đông lần nữa, vẫn không ai nghe như cũ.
Anh trằn trọc, mãi cho đến tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, anh bị tiếng đập cửa đánh thức.
Trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy người gõ cửa là Mạnh Miên Đông, hào hứng đến mở cửa, song đứng ngoài cửa lại là trợ lý của anh.
Trợ lý trẻ tuổi mỉm cười, cảm ơn Văn Nhiên: “Hôm qua cảm ơn anh, Văn tiên sinh.”
Văn Nhiên thân sĩ nói: “Đừng khách sáo.”
Trợ lý nhìn Văn Nhiên hỏi: “Văn tiên sinh, sắc mặt của anh không tốt lắm, hôm qua không ngủ ngon à!?”
Văn Nhiên gật đầu: “Hôm này phiền thợ trang điểm lót thêm một lớp phấn rồi.”
Trợ lý tán dương: “Thật ra Văn tiên sinh như vậy vẫn rất có mị lực.”
Nhưng đối với Mạnh Miên Đông, anh không có chút mị lực nào.
Văn Nhiên trong miệng đắng chát, sau đó thấy trợ lý lấy di động ra, vào Weibo, nói: “Anh lên hot search rồi.”
No 1 hot search là Văn Nhiên bình an vô sự, No 2 là Văn Nhiên lần đầu đi catwalk vào tối nay, No 21 là cầu phúc cho Văn Nhiên.
Nếu tối qua máy bay rủi ro, thì No 1 hot search có phải là tin về vụ tai nạn máy bay không?
Nếu anh chết, Mạnh Miên Đông có đau lòng không?
Chắc là không rồi.
Anh sẽ không bỏ rơi Mạnh Miên Đông, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Trợ lý lại hỏi: “Qua hai tiếng nữa, bên thương hiệu sẽ đến đón, anh muốn ăn trưa trong phòng hay ăn ở ngoài?”
Văn Nhiên không có hứng ăn, tràng dạ dày lại bởi vì lâu không ăn uống mà kháng nghị, vì vậy, anh trả lời: “Ăn trong phòng đi, cậu gọi giúp gọi một phần bò bít tết, một phần salad và một súp ngô.”
“Được.” Trợ lý xoay người đi, Văn Nhiên đóng cửa lại, về phòng, gọi điện cho Mạnh Miên Đông, vẫn không thông.
Miên Đông của anh có lẽ rất ghét anh nhỉ!?
Không, Mạnh Miên Đông không phải Miên Đông của anh, anh còn chưa có được Mạnh Miên Đông, có lẽ dù anh có hao phí một đời ở thế giới này, anh cũng không thể có được Mạnh Miên Đông, cái anh có được cùng lắm chỉ là thân thể của Mạnh Miên Đông mà thôi.
50 triệu…
Nếu Mạnh Miên Đông có thể giao trái tim cho anh, đừng nói là 50 triệu, ngay cả tính mạng anh cũng có thể dâng bằng hai tay.
— Anh đã quen với giao dịch, thế mà muốn dùng tính mạng của mình để giao dịch với Mạnh Miên Đông.
Quá ngu xuẩn, chính giao dịch ngu xuẩn của anh hủy đi cơ hội của hai người.
Anh nắm di động, chán nản ngã ra sàn nhà.
Anh thả điện thoại ra như một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, phục vụ khách sạn đưa bò bít tết, salad và súp ngô tới.
Anh không có hứng ăn, miễn cưỡng ăn hết rồi mặc quần áo vào.
Lại qua 40 phút, người bên thương hiệu đến đón anh. Thương hiệu này là một thương hiệu quần áo nam cao cấp nổi tiếng thế giới, anh sẽ tham gia vào buổi trình diễn thương hiệu, đây là lần đầu tiên anh đi sàn catwalk.
Khi anh đến nơi tổ chức sự kiện, anh đến chỗ trang điểm. Chuyên gia trang điểm thoa một lớp nền dày để che sắc mặt khó coi của anh và để phù hợp với quần áo được sử dụng cho sàn catwalk, tiếp đó đánh phấn mắt kim tuyến, thoa son đen cho anh.
Anh chưa từng mặc trang phục thế này, nhưng bởi vì tâm tư đều treo trên người Mạnh Miên Đông, không rảnh bận tâm có cảm thấy kì quái hay không.
Anh mặc một chiếc áo sơmi satin đen không theo quy tắc, phía dưới là chiếc quần satin đen.
Áo sơmi không buộc nút trên cùng, để hở lồng ngực, quần rất chặt, có khiến đường nét thân thể của anh không thể che giấu, đặc biệt là chỗ nhô lên kia.
Đây chỉ là thiết kế bình thường, nhưng bởi vì mặc trên người anh mà phá lệ mê người, ngay sự lộng lẫy của satin cũng trở nên ái muội.
Nhà thiết kế mặc quần áo cho anh khen lấy khen để, những người khác cũng đều đỏ mặt.
Anh vừa lên sàn catwalk, hoocmon nồng nặc nam tính tỏa ra khiến trai gái đương trường mặt đỏ bừng bừng.
Anh không thèm để ý, bởi vì … những người này không phải Mạnh Miên Đông.
Anh tao nhã quay về trung tâm sàn diễn, đứng bên cạnh những người mẫu khác.
Rõ ràng là bầu không khí vô cùng náo nhiệt, anh lại cảm thấy quạnh quẽ vô ngần, thậm chí rùng mình một cái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 54: Chứng nghiện rượu (10)
Chương 54: Chứng nghiện rượu (10)