Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nhìn vào đôi mắt Mạnh Miên Đông, nói: “Em chính là đối tượng thích hợp nhất.”
Bộ dáng trịnh trọng của Văn Nhiên khiến Mạnh Miên Đông không khỏi bật cười, cười một hồi, cậu lạnh mặt, nói: “Thì ra Văn ảnh đế không phải đang diễn phim tình yêu cẩu huyết mà đang đùa giỡn tôi ư?”
“Anh không phải đang nói đùa với em.” Văn Nhiên thở dài “Anh không lấy chuyện này ra đùa.”
“Thật không?” Mạnh Miên Đông lại uống một ngụm rượu vang đỏ, ợ một cái, ngay sau đó, cậu để chai rượu xuống, mở ti vi, tìm video ghi chép lại sự kiện chật vật nhất đời cậu, click vào.
Giọng hát của cậu từ bên trong truyền ra, là giọng hát mà cả cậu cũng không tài nào phỏng lại, trong trẻo, thuần khiết, tràn đầy quật cường và sắc sảo của thiếu niên.
Không bao lâu, giọng cậu dần lạc nhịp, âm thanh nôn mửa vang lên, giống như một cái gai nhọn đâm cho vết thương của cậu chồng chất, đầm đìa máu tươi.
Cậu như trở lại thời điểm đó, cảm giác nôn mửa, ngất xỉu khó chống cự và cảm giác mờ mịt, hoảng sợ vì bị điếc đột ngột bủa vây cậu, dễ dàng đánh bại cậu, ghim chết cậu trên sân khấu.
Đương nhiên, bị ghim chết trên sân khấu chỉ là tinh thần thôi, thân thể cậu đã được người đại diện đỡ xuống sân khấu, < Độc > đột ngột kết thúc, chỉ còn dư lại tiếng nhạc đệm tịch liêu.
Kỳ thực chết trên sân khấu cũng không tệ!
Nếu như trước khi chứng điếc điếc đột ngột bùng phát, có thể chết trên sân khấu thì tốt quá.
Như vậy, cuộc đời cậu sẽ vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc huy hoàng nhất.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm bản thân trong video như nhìn chằm chằm một con quái vật biến dị.
Mặc kệ xem bao nhiêu lần, cậu cũng đều ảo tượng một khả năng không hề tồn tại— Đó không phải là mình, đó không phải là mình, đó chỉ là người xa lạ có dáng dấp tương tự mình thôi.
Nhưng sau khi video dài hơn năm phút kết thúc, cậu lại không thể không thừa nhận đó chính là mình, người làm trò hề trước mặt khán giả chính là mình.
Cậu không dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm náo loạn dưới sân khấu, thân thể lại bắt đầu lạnh run.
Bỗng nhiên, cậu bị một đôi tay ôm vào lòng, cái ôm này rất ấm áp, khiến cậu nhớ tới nhiệt độ khi được bà viện trưởng cô nhi viện ôm đến nhà trẻ hồi nhỏ.
Cậu rất thích nhà trẻ, nhưng vì là cô nhi, lúc nào cũng bị ba mẹ những bạn khác chế nhạo.
Có một lần, bà viện trưởng ôm cậu đến nhà trẻ, lớn tiếng nói với chúng bạn trong lớp: “Tôi là bà Miên Đông, mấy đứa không được nói Miên Đông là đứa bé không ai cần.”
Văn Nhiên ngạc nhiên vì Mạnh Miên Đông ôm ngược lại anh, vòng tay siết chặt, vùi mặt vào lòng anh.
Anh không biết Mạnh Miên Đông vì sao nguyện ý thân cận anh, sợ mình bị ảo giác, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận.
Nhưng mà cho dù anh có cẩn thận từng li từng tí, vẫn bị Mạnh Miên Đông đẩy ra.
Mạnh Miên Đông từ trong ký ức về lại hiện thực, cậu nhìn Văn Nhiên bị mình đẩy lảo đảo, mới ý thức mình quá dùng sức.
Cậu cắn môi, muốn nói xin lỗi, lại nhịn không được oán hận Văn Nhiên gợi lên hồi ức cho cậu.
Bà viện trưởng trong ký ức đã sớm qua đời, mà chính cậu trong ký ức cũng không khác gì đã chết, hồi ức ấm áp ngoại trừ làm nổi bật ra thê lương của cậu chẳng có ích lợi gì.
Cậu phát lại video vừa nãy, chỉ vào bản thân quang mang bốn phía trên sân khấu, nhàn nhạt nói: “Anh thích cậu ta?”
Cậu tua nhanh, đến đoạn nôn mửa trên sân khấu, ở trong tiếng nôn mửa, cậu tận lực bình tĩnh nói: “Đây mới là tôi.”
Văn Nhiên thử vươn tay thăm dò, lại bị Mạnh Miên Đông dứt khoát đẩy ra.
Anh thu hồi hai tay, nghiêm túc nói: “Đối với anh, em chính là em, dù em có biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa.”
Mạnh Miên Đông châm chọc: “Lời nói thì nghe êm tai lắm, nếu anh thích tôi như thế, thích đến độ không ngại trò hề của tôi, vì sao anh không xuất hiện sớm hơn?”
“Anh…” Anh không có cách nào xuất hiện sớm.
Văn Nhiên há miệng, không đợi anh tìm từ, Mạnh Miên Đông từ châm chọc chuyển sang cam chịu: “Tới nước này, rốt cuộc anh muốn cái gì trên người tôi? Thân thể này ư?”
Mạnh Miên Đông tự cởi quần áo, Văn Nhiên đè tay cậu lại, cậu đẩy tay Văn Nhiên ra, bướng bỉnh cởi hết đồ của mình.
Sau đó, cậu từng chữ từng nói: “Thân thể này giá một triệu sao?”
Văn Nhiên nhặt áo khoác của Mạnh Miên Đông từ dưới đất lên, phủ lên cho cậu, nhưng không bao lâu, lại bị Mạnh Miên Đông kéo xuống.
Mạnh Miên Đông quỳ trên đất, ngay trước mặt Văn Nhiên, đâm ba ngón tay vào.
Một giọt máu chói mắt theo ngón tay cậu nhỏ xuống, cậu mỉm cười dụ dỗ: “Không đến thượng một triệu của anh sao?”
Văn Nhiên mạnh mẽ rút ngón tay của Mạnh Miên Đông ra, sau đó ôm chặt Mạnh Miên Đông vào lòng.
Mạnh Miên Đông trong ngực anh không hề biến sắc, nửa người dưới không ngừng chảy máu.
Văn Nhiên biết không nên để Mạnh Miên Đông ở nhà một mình, nhưng không thể không nói với Mạnh Miên Đông: “Anh đi mua thuốc, em chờ anh trở lại.”
Mạnh Miên Đông tựa hồ nghe thấy, tựa hồ không có nghe thấy, nhưng khi anh chuẩn bị đóng cửa, lại nhắc nhở: “Đừng quên mua bôi trơn và áo mưa.”
Chờ anh trở về, Mạnh Miên Đông đi mất rồi, chỉ có vũng máu dọa người kia mới chứng minh Mạnh Miên Đông từng ở chỗ này.
Anh muốn đi tìm Mạnh Miên Đông, lại sợ dọa Mạnh Miên Đông.
Đương nhiên anh biết địa chỉ của Mạnh Miên Đông, nhưng tùy tiện tìm tới cửa, nhất định sẽ khiến Mạnh Miên Đông phòng bị và phản cảm.
Cơ mà Mạnh Miên Đông vốn không có hảo cảm gì với anh, phản cảm thì sao chứ?
Anh bị lo lắng thúc giục, không nghĩ nhiều nữa, vừa đi vừa tìm.
Trước kia anh và Mạnh Miên Đông không cùng nhau xuất hiện, lẽ ra không biết địa chỉ Mạnh Miên Đông mới đúng, thế là anh cố ý xin địa chỉ Mạnh Miên Đông từ người đại diện của mình, cũng chính là người đại diện của Mạnh Miên Đông.
— Đúng vậy, châm chọc chính là sau khi tử vi tinh Mạnh Miên Đông ngã xuống, người đại diện của cậu trở thành người đại diện của anh.
Anh gõ cửa một cái, Mạnh Miên Đông không lên tiếng.
Anh đem vật cầm trong tay đặt ở cửa, lo lắng nói: “Miên Đông, anh đặt thuốc ở cửa, em tự chăm sóc mình tốt nhé.”
Bên trong vẫn không có một chút động tĩnh, quả nhiên Mạnh Miên Đông chán ghét anh lắm nhỉ?
Anh đứng ở cửa một hồi, không thể không rời đi.
Nào ngờ, Mạnh Miên Đông mà anh lo lắng không hề về nhà mà đang núp ở trên cầu thang, thẳng khi anh rời đi mới rẽ về nhà mình.
Nhà này là nhà mua lại, được xây mười hai năm trước, chỉ cao sáu tầng, Mạnh Miên Đông ở tầng ba, vì xuất thân là cô nhi, từ nhỏ Mạnh Miên Đông đã mơ ước có một căn nhà riêng cho mình trong tương lai, để đặt được mục tiêu này, bắt đầu từ cấp hai cậu đã làm công kiếm tiền, vì gương mặt đẹp đẽ, vóc người thon dài, mười bảy tuổi được người đại diện khai thác, đi làm người mẫu, tiền lương người mẫu bình thường không cao lắm, giá nhà lại cao chót vót, thế nên cậu chỉ có thể mua một căn nhà cũ trước.
Sau này, cậu thử đưa ca khúc mà cậu viết cho người đại diện nghe, may mắn được hắn thưởng thức, rồi ghi âm đĩa nhạc đầu tiên.
Nào ngờ, đĩa nhạc đầu tiên của cậu lại khiến cậu ôm giải thưởng người mới xuất sắc nhất trong tất cả các giải thưởng âm nhạc trong nước.
Càng không ngờ, từ đĩa nhạc đầu tiên cho đến khi chật vật rời sân khấu, chỉ tốn chín tháng ngắn ngủi.
Tất cả đểu là hồi ảo mộng ư!?
Nếu là một hồi ảo mộng, sao tai trái cậu bị điếc đột ngột? Sao cậu lại mắc chứng nghiện rượu?
Tới cửa nhà, cậu cầm lấy thuốc Văn Nhiên mang cho, mở cửa, thuận tay ném bịch thuốc một cái, sau đó mở một lon bia uống.
Cậu uống cạn một lon bia mới đi vào phòng tắm.
Cậu lột quần jean, lại chán ghét lột quần lót dính máu ra, mới lấy khăn giấy cầm máu.
Giờ phút này cậu vô cùng chật vật, không khác với lần diễn thất bại kia là bao.
May mà nhà Văn Nhiên chỉ cách nhà mình mười lăm phút đi đường, nếu không…e rằng cậu không thể về rồi.
Cơ mà sao cậu phải chạy trốn?
Rõ ràng nhận một triệu tiền bán thân của Văn Nhiên rồi không phải sao?
Rõ ràng đã cam chịu tới mức cho ba ngón tay vào rồi không phải sao?
Tỉ mỉ ngẫm lại, chủ nếu là bởi vì Văn Nhiên rất ôn nhu đi? Ôn nhu đến nỗi làm cậu cảm thấy sợ.
Kẻ trắng tay như cậu không đáng được đối xử ôn nhu như vậy, vậy nên ôn nhu của Văn Nhiên chắc chắn là giả dối.
Ý nghĩ này làm cho cậu cảm thấy mất mát, dù sao đã rất lâu rồi không ai đối xử tốt với cậu như thế.
Cậu thu hồi tâm tư, nửa người dưới trần truồng, muốn uống một lon bia nữa, khó khăn lắm mới nhấc được một bước, một giọt máu men theo bắp đùi trườn xuống, như một cái đuôi rắn độc, liếm láp da thịt của cậu.
Đương nhiên là đau, có điều cậu không muốn ngừng đau, chỉ muốn uống rượu.
Chút vết thương cỏn con ấy không thể lấy mạng cậu, nếu có thể lấy mạng của cậu cũng không tồi.
Cậu uống bia, uống rượu đế, sau đó mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại, lại phát giác mình nóng rần lên.
Cậu qua loa uống thuốc cảm mạo rồi ngủ tiếp.
Lần này tỉnh lại, vừa mở mắt ra, thế mà đập vào mắt là người đại diện của cậu.
Cậu khàn giọng nói: “Hàn ca, anh tới làm gì? Anh vào bằng cách nào? Không thể nào là tôi có công tác mới đâu nhỉ?”
Hàn Thừa đáp: “Văn Nhiên rất thưởng thức cậu, muốn mời cậu sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề cho bộ điện ảnh mới của cậu ấy, cậu ấy hỏi tôi địa chỉ và số điện thoại của cậu, nhưng không lại không liên lạc với cậu được, gõ cửa cậu lại không lên tiếng, cậu ấy sợ cậu gặp chuyện không may, tìm người tới mở cửa, nào ngờ thấy cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, còn phát sốt, thế là lập tức đưa cậu đến bệnh viện.”
Mạnh Miên Đông nghe vậy, lúc này mới chú ý tới mình đang ở trong bệnh viện.
Cậu đè huyệt thái dương, lại hỏi: “Văn Nhiên đi đâu rồi?”
“Văn Nhiên có một buổi phỏng vấn truyền hình, hẳn là sắp trở về rồi.” Hàn Thừa nghi ngờ hỏi, “Cậu và Văn Nhiên rất quen thuộc?”
Không quen, chỉ là quan hệ nam kỹ và khách làng chơi thôi.
Cậu đang nghĩ như vậy thì nghe thấy Hàn Thừa nói: “Văn Nhiên từ trước đến nay là một tên cuồng công tác, lại khăng khăng canh giữ bên cạnh cậu, làm tôi đẩy không ít công tác, phỏng vấn trên truyền hình thực sự không thể đẩy mới miễn cưỡng đi, trước khi cậu ấy đi còn căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt.”
Trong lúc trò chuyện với Hàn Thừa, Mạnh Miên Đông phát hiện ra đầu mối: “Bây giờ anh là người đại diện của Văn Nhiên?”
Hàn Thừa gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi là người đại diện của Văn Nhiên.”
Mạnh Miên Đông nhắm mắt, nhịn không được cười khổ: Văn Nhiên, tôi rất hâm mộ anh, anh cái gì cũng có, mà tôi lại không có gì cả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 48: Chứng nghiện rượu (4)
Chương 48: Chứng nghiện rượu (4)