Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt nóng bỏng: “Vậy để anh hầu hạ em thoải mái, đến chừng nào hết đau thì thôi ha.”
Mạnh Miên Đông xấu hổ vô cùng, thoáng buông Văn Nhiên ra, ngồi ngay ngắn trên ghế, hai vành tai đỏ bừng rơi vào mắt Văn Nhiên.
Gần đến giờ ăn tối, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đi ăn đồ Nhật, sau đó tìm một khách sạn năm sao đặt một phòng tổng thống.
Cửa phòng vừa đóng lại, Văn Nhiên lập tức bế Mạnh Miên Đông lên giường, đè cậu xuống, tỉ mỉ hôn vết thương trên mặt Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông thấy ngứa ngứa, hai tay vô thức vuốt ve lưng Văn Nhiên, hai mắt khép hờ, hỏi: “Không làm lỡ công việc của anh chứ?”
“Công việc không có em không quan trọng.” Văn Nhiên túm lấy tay trái của Mạnh Miên Đông, hôn lên mu bàn tay, mơ hồ hỏi, “Ngoại trừ trên mặt và tay, những chỗ khác có bị thương không?”
Mạnh Miên Đông lắc đầu, nói: “Bụng bị đấm một cú, không có rách da, chỉ hơi đau chút thôi.”
Hai hàng lông mày Văn Nhiên chau lại: “Không bị đánh trúng xương sườn chứ?”
“Không có.” Mạnh Miên Đông giương nanh múa vuốt, “Em lợi hại như thế làm sao có thể bị đánh trúng xương sườn được?”
“Ừm, Miên Đông của anh lợi hại ghê lắm.” Văn Nhiên liếm khóe miệng Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông rên một tiếng, chẳng những không còn bộ dáng giương nanh múa vuốt mà ngay cả đôi mắt cũng không tự chủ toát ra sắc xuân dào dạt.
Văn Nhiên cố gắng bình tĩnh hỏi: “Cởi hết quần áo ra nhé?”
Mạnh Miên Đông biết rõ Văn Nhiên nói thế là muốn kiểm tra xem trên người cậu có vết thương không, nhưng cậu không thể khống chế nghĩ đến chuyện đáng khinh kia.
“Ừm, anh cởi giúp em đi.” Lúc Văn Nhiên chạm đến khuy áo, Mạnh Miên Đông nghe thấy mình phát ra âm thanh tựa như rên rỉ, cậu lập tức che miệng, nhắm chặt mắt, không dám nhìn Văn Nhiên.
Văn Nhiên không miễn cưỡng Mạnh Miên Đông, tiếp tục cởi quần áo cậu ra.
Tuy Mạnh Miên Đông vừa xấu hổ vừa căng thẳng, lại rất phối hợp, không giãy giụa, mặc cho cả người trần truồng trước mặt Văn Nhiên.
Văn Nhiên đặt tay lên xương sườn thứ ba bên trái của cậu, nơi mà lúc trước Mạnh Miên Đông bị gãy xương, lo lắng hỏi: “Đau không?”
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn nói: “Không đau.”
Văn Nhiên tiếp tục nhẹ nhàng sờ bụng Mạnh Miên Đông: “Đau chỗ nào?”
Mạnh Miên Đông nương theo cảm giác, dùng tay thăm dò, chưa chạm đến chỗ đau đã chạm phải ngón tay anh rồi, cậu run rẩy như phải bỏng, bị Văn Nhiên tóm lấy.
Văn Nhiên nhéo tay Mạnh Miên Đông, một bên mơn trớn da thịt, một bên nói: “Đau chỗ nào?”
Mạnh Miên Đông chợt nhận ra dị thường của mình, cố gắng kiềm chế, tìm chỗ đau: “Chỗ này.”
Văn Nhiên nhìn chỗ đó, buông tay Mạnh Miên Đông ra: “Có lẽ có máu bầm, phải chườm đá, em chờ anh một lát.”
Lát sau, anh cầm một cái khăn lông trở về, bên trong bọc một cục đá.
“Sẽ rất lạnh, em nhịn một chút được không?” Anh bật điều hòa cao hơn vài độ, hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông, thoa khăn lên bụng cậu.
Mạnh Miên Đông nhất thời không chịu lạnh nỗi, co rúm lại, Văn Nhiên khẽ cắn vành tai cậu, dụ dỗ: “Nhịn một chút, sắp xong rồi.”
“Em lạnh lắm, anh ôm em được không?” Mạnh Miên Đông vẫn không mở mắt, giọng điệu ấm ức hệt như bị Văn Nhiên bắt nạt cậu vậy.
Tiếp đó, cậu bị Văn Nhiên ôm từ phía sau, nhiệt độ cơ thể Văn Nhiên nóng kinh người, khiến cậu không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn dần dần nóng lên, sự dị thường càng rõ ràng hơn, không thể coi như không có gì được.
Cậu muốn rời Văn Nhiên xa một chút, lại không kiềm được mà dựa lưng vào lồng ngực Văn Nhiên.
Cậu không thắng nổi dục niệm của mình, không thể không quay đầu lại, lấy lòng hôn Văn Nhiên, cầu khẩn: “Giúp em.”
Văn Nhiên sớm phát hiện dị thường của cậu, vốn định chườm đá xong sẽ xử lý, nghe vậy, để khăn lông lên tủ đầu giường, há miệng ngậm lấy.
Sau khi nếm được vị ngọt, anh kéo chăn đắp kín cho Mạnh Miên Đông, nghiêm túc nói: “Lần sau không cho phép em dùng giọng điệu nhờ vả nói chuyện với anh, nếu không… Anh không giúp em đâu.”
“Em biết rồi.” Mạnh Miên Đông thở hổn hển, nóng đến đổ đầy mồ hôi, lông mi cũng lấm tấm mồ hôi.
Lông mi khẽ run vài cái, chưa kịp mở, lại bị Văn Nhiên hôn lên, sau đó Văn Nhiên thở dài: “Em dễ có phản ứng với anh không phải là chuyện gì xấu hổ cả, anh cũng giống em thôi.”
Mạnh Miên Đông mở mắt ra, nhìn chằm chằm Văn Nhiên, sau một hồi lưỡng lự, lấy can đảm, thò tay tìm kiếm, quả nhiên Văn Nhiên cũng có phản ứng.
Cậu kìm lòng không đặng vòng tay ôm hông Văn Nhiên nói: “Làm em đi.”
Văn Nhiên thẳng thừng từ chối: “Không được, em sẽ sợ.”
Mạnh Miên Đông cắn môi: “Em muốn thử một lần.”
Văn Nhiên giơ ngón tay, đụng vào răng Mạnh Miên Đông, nói: “Đừng cắn.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông buông ra, kiên trì nói, “Em muốn thử một lần.”
“Không phải ngày mai em còn phải thi à?” Văn Nhiên nghĩ ngợi, đề nghị, “Nếu em kiên trì như thế thì đổi thành dùng hai chân nhé?”
Mạnh Miên Đông thỏa hiệp: “Được rồi.”
Văn Nhiên sợ dọa Mạnh Miên Đông, không cởi quần áo.
Mạnh Miên Đông cảm thấy giữa hai chân mình nóng đến muốn tan chảy, ngay sau đó, nhiệt độ chậm rãi lan ra, ồ ạt đốt sạch sợ hãi và căng thẳng trong lòng cậu.
Trong lúc va chạm, cậu ôm chầm Văn Nhiên, không biết qua bao lâu, hai chân mất đi tri giác, cơn va chạm mới ngưng lại, theo sau đó là tiếng thở dốc trầm thấp của Văn Nhiên.
Văn Nhiên bình ổn hơi thở, nhìn gương mặt đỏ ửng của Mạnh Miên Đông, ân cần hỏi: “Ổn chứ?”
Mạnh Miên Đông thất thần một lát mới thành thật trả lời: “Em rất ổn, rất thoải mái, thoải mái đến mức muốn anh làm nhiều hơn nữa.”
“Đừng trêu anh.” Văn Nhiên bất đắc dĩ rút mấy tờ khăn giấy, muốn lau đi vết bẩn, nào ngờ bị Mạnh Miên Đông ngăn cản: “Chờ một lát, em muốn nhìn.”
Mạnh Miên Đông ngồi dậy, ánh mắt vừa rơi xuống đùi liền quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Nhìn qua như chảy từ bên trong ra, dâm mỹ đến không thể nhìn thẳng.
Văn Nhiên lau sạch vết bẩn, kế đó xoa nhẹ chân trái bị sưng của Mạnh Miên Đông, rồi ôm Mạnh Miên Đông đi tắm.
Tắm xong, Mạnh Miên Đông nằm trên giường, đảo mắt qua tủ đầu giường, phía trên để một cái khăn lông, đá bên trong đã tan hơn nửa, uốn lượn dưới mặt đất, phản chiếu một tầng ánh sáng.
Cậu chạm vào khối đá còn dư lại, không hề cảm thấy lạnh, có phải vì mới cùng Văn Nhiên “làm nóng không”?
Văn Nhiên tắm rửa xong, trở lại bên cạnh Mạnh Miên Đông, thấy Mạnh Miên Đông cười ngốc, chọc chọc gò má cậu, hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ về anh.” Lời thú nhận của Mạnh Miên Đông lập tức bị Văn Nhiên nuốt xuống.
Đầu lưỡi anh không lập tức vọt vào khoang miệng cậu, mà liếm từng chiếc răng của cậu rồi mới mút lưỡi cậu.
Mạnh Miên Đông vẫn không biết hôn đáp trả thế nào, song nhờ sự dẫn dắt của Văn Nhiên, cậu đã thành công thâm nhập khoang miệng của anh.
Đương lúc không kịp chuẩn bị, cậu bất ngờ nếm phải mùi tanh nồng, giật nảy mình, đợi nụ hôn kết thúc, oán giận: “Anh gạt em, rõ ràng em không ngọt chút nào.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Ngọt hay không không phải do ý thức chủ quan của con người quyết định, anh cho rằng nó ngọt thì nó ngọt.”
Thấy Mạnh Miên Đông muốn phản bác nữa, Văn Nhiên uy hiếp: “Em còn nói mình không ngọt anh sẽ tức giận.”
“Thôi được rồi.” Mạnh Miên Đông trề môi, cọ trán lên ngực Văn Nhiên, “Anh ăn hiếp em.”
Văn Nhiên cười nói: “Anh chỉ ăn hiếp mỗi em.”
Mạnh Miên Đông biệt nữu nói: “Em miễn cưỡng tha thứ cho anh đó.”
Văn Nhiên giả vờ thở dài: “May mà em tha thứ cho anh, nếu không…”
Anh cố ý dừng lại một chút, từng chữ từng chữ nói: “Nếu không… anh sẽ không nếm được vị ngọt như thế nữa.”
Mặt Mạnh Miên Đông đỏ bừng, cậu trừng mắt nhìn Văn Nhiên, huơ huơ nắm đấm, hung tợn nói: “Anh giễu em nữa em đánh anh liền đó.”
“Miên Đông của anh thật đáng sợ.” Văn Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn cười xấu xa, “Không phải anh đang chế giễu em, anh đang trêu em, còn…”
Anh ôm nắm đấm của Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, em thẹn tới mức nắm đấm cũng đỏ lên rồi này.”
Mạnh Miên Đông nói không lại Văn Nhiên, chỉ đành cắn xương quai xanh Văn Nhiên cho hả giận.
Một lát sau, cậu nguôi giận, giọng Văn Nhiên lại vang bên tai: “Miên Đông của anh thưởng hoa hồng nhỏ cho anh vì thích trò đùa của anh hả?”
Cậu lên án: “Lưu manh.”
Văn Nhiên bật cười, hôn một cái lên mặt Mạnh Miên Đông: “Anh chỉ lưu manh với em.”
Nếu Mạnh Miên Đông hoàn toàn không còn sợ hãi, nếu hôm nay Mạnh Miên Đông không phải thi, anh nhất định dốc sức lưu manh, chẳng qua tất cả chỉ là nếu mà thôi.
Anh không trêu Mạnh Miên Đông nữa, mà ôn nhu hỏi: “Vậy hôm nay em muốn anh làm sao khiến em thoải mái?”
“Không phải anh đã làm em thoải mái rồi sao?” Chưa dứt lời, Mạnh Miên Đông lập tức sửa, “Em muốn anh ôm em ngủ, ngày mai cùng em ăn sáng, dẫn em về trường thi.”
“Anh vốn định như vậy mà.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, “Ngủ đi, Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông không ngủ, cậu gối đầu lên cánh tay Văn Nhiên, nói: “Hôm nay là lần đầu tiên em nộp bài thi trước giờ, thời gian làm bài một tiếng nhưng em chỉ mất mười lăm phút đã nộp bài, trước đây em không có lòng tin với mình, một câu đơn giản em cũng làm đi làm lại rất nhiều lần, dẫu vậy, em cũng không thể chắc chắn rằng đáp án đó là chính xác, lần này em chỉ làm một lần đã có thể chắc chắc nó là đáp án chính xác.”
Cậu đắc ý nói: “Em còn ở trước mặt thầy chủ nhiệm và chủ nhiệm lớp nói sau khi có kết quả thi, em sẽ trở thành top 1 chứ không còn là top 3 của lớp nữa, có phải em rất lợi hại không? Mau khen em đi.”
Văn Nhiên nghiêm trang khen: “Miên Đông của anh lợi hại quá, có thể học hành cũng có thể đánh nhau.”
Mạnh Miên Đông bổ sung: “Chờ em tốt nghiệp, anh sẽ phải khen em biết kiếm tiền.”
Văn Nhiên nén cười hỏi: “Đến lúc đó Miên Đông bao nuôi anh được không?”
Mạnh Miên Đông băn khoăn ôm Văn Nhiên, ngạo kiều nói: “Cái này phải xem biểu hiện của anh.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 36: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (35)
Chương 36: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (35)