Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông bò lên người Văn Nhiên, thành công đánh thức Văn Nhiên bằng một nụ hôn, lại bị Văn Nhiên trở mình đè dưới thân hôn triền miên.
Sau khi răng môi tách ra, Văn Nhiên nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Mạnh Miên Đông đứng dậy, về phòng lấy quần áo, thay trước mặt Văn Nhiên “Chúng ta ra ngoài ăn sáng được không?”
“Ừm.” Văn Nhiên thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong, cùng Mạnh Miên Đông xuống lầu.
Ăn sáng xong, Văn Nhiên lái xe đi làm, Mạnh Miên Đông về nhà ôn tập, bữa trưa do dì Lưu nấu, Văn Nhiên gấp gáp trở về cùng Mạnh Miên Đông ăn trưa rồi quay lại công ty, bữa tối do Văn Nhiên nấu, hai người ăn xong, dính nhau trên sofa xem tivi, sau đó ôm nhau ngủ.
Quãng thời gian tốt đẹp như vậy duy trì đến buổi tối trước khi Mạnh Miên Đông trở về trường thi cử.
Hôm đó, Mạnh Miên Đông tắm gội sớm, vừa ra phòng tắm lập tức bị Văn Nhiên giật lấy máy sấy.
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đến sofa ngồi, lại để Mạnh Miên Đông nằm lên đùi mình, sấy tóc cho cậu.
Tóc Mạnh Miên Đông rất mềm, hơi dài, tóc mái che non nửa khuôn mặt.
Văn Nhiên vén tóc mái ướt át của Mạnh Miên Đông sang một bên, để lộ trán và chân mày.
Anh hôn một cái, sấy khô tóc Mạnh Miên Đông xong, để máy sấy xuống, hỏi: “Ngày mai mấy giờ đi?”
Mạnh Miên Đông bỗng thấy khó chịu: “Sáng ngày mốt bắt đầu thi, ngày mai về trước khi kí túc xá đóng cửa là được.”
Văn Nhiên lại hỏi: “Kí túc xá mấy giờ đóng cửa?”
“Mười giờ tối.” Mạnh Miên Đông lưu luyến nói, “Em không muốn xa anh.”
“Anh cũng không muốn xa em.” Văn Nhiên hôn một cái lên mặt Mạnh Miên Đông, “Anh đưa em về trường học, chờ em thi xong rồi anh đến đón em về.”
“Ừm, em sẽ thi thật tốt.” Mạnh Miên Đông mè nheo, “Anh thưởng hoa hồng nhỏ trước cho em được không?”
Văn Nhiên cười hỏi: “Em thích in hoa hồng nhỏ ở đâu?”
Mạnh Miên Đông trả lời: “Phải thi tận mười một ngày, in ở chỗ nào để mười một ngày không biến mất là được.”
Văn Nhiên khó xử nói: “E là không thể.”
“Mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày, sáu ngày…” Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên vẫn không đáp ứng, ấm ức dòm Văn Nhiên lom lom, “Năm ngày, năm ngày thôi, không thể nhượng bộ thêm nữa.”
Văn Nhiên thở dài: “Đau lắm.”
“Em không sợ đau.” Mạnh Miên Đông làm nũng, “Đồng ý với em được không?”
“Ừm, anh đồng ý.” Chưa kịp dứt lời, Văn Nhiên đã nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: “In trong lòng bàn tay đi. Vậy thì bất cứ lúc nào em có thể nắm hoa hồng nhỏ trong tay, lúc thi nè, lúc cầm bút nè, cầm bút lên là chạm đến hoa hồng nhỏ, lúc em nhớ anh có thể hôn một cái, hệt như đang gián tiếp hôn môi với anh.”
Đối mặt với tình yêu nồng nhiệt của Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên kìm lòng không đặng hôn cậu đến ý loạn tình mê, bật ra tiếng rên rỉ, sau đó anh hỏi: “Muốn in bên trái hay phải?”
Mạnh Miên Đông suy nghĩ một lát, tham lam hỏi: “Trái phải hết được không?”
“Miên Đông của anh muốn thế nào cũng được.” Văn Nhiên cầm tay trái Mạnh Miên Đông, đặt môi xuống, cảm nhận sự run rẩy từ lòng bàn tay cậu, rồi vươn lưỡi cẩn thận liếm, dùng răng nghiền, thỉnh thoảng gặm cắn, mút mát.
Quả thật có hơi đau, nhưng nằm ở phạm vi có thể chịu đựng, ngoài đau đớn, còn có chút tê dại, giống như có dòng điện chạy khắp da thịt.
Để giải quyết tình trạng này, Mạnh Miên Đông không ngừng dùng tay phải sờ soạng lưng Văn Nhiên, chốc lát sau, tay phải cũng bị Văn Nhiên tóm lấy.
Văn Nhiên phát hiện Mạnh Miên Đông có phản ứng, in hoa hồng nhỏ lên hai tay của Mạnh Miên Đông xong, ôm cậu trở về phòng, dưới sự ngầm cho phép của cậu, cởi đồ ngủ cậu ra, lần nữa nếm hương vị ngọt ngào.
Mạnh Miên Đông thất thần một hồi, một bên chống lại sự run rẩy vô thức, một bên liếm loạn cơ thể Văn Nhiên.
Chẳng bao lâu, Văn Nhiên ghì lấy eo Mạnh Miên Đông, khàn khàn nói: “Đừng tiếp tục nữa.”
Mạnh Miên Đông từ chối: “Em muốn tiếp tục.”
Văn Nhiên muốn đẩy Mạnh Miên Đông ra, khi chạm đến hai mắt đáng thương của cậu lại thu tay về.
Mạnh Miên Đông không có có can đảm làm gì với bộ đồ ngủ của Văn Nhiên, chỉ dám cách đồ ngủ liếm.
Văn Nhiên thấy thân thể nổi lửa, sợ lý trí bị thiêu cháy, đẩy Mạnh Miên Đông ra.
“Xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng xoa tóc Mạnh Miên Đông, “Anh đi nhà vệ sinh một chút.”
“Đừng đi.” Mạnh Miên Đông vô cùng rõ ràng tình trạng của Văn Nhiên, thế nên mặc dù thân thể run rẩy lợi hại, cậu vẫn khư khư ôm chầm eo Văn Nhiên.
Văn Nhiên vuốt ve tấm lưng run rẩy của Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Không sao, Miên Đông, không sao.”
“Em muốn thử một lần, anh để em thử một lần được không?” Giọng Mạnh Miên Đông toát lên ý tứ cầu khẩn, Văn Nhiên không thể không thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng em thấy khó chịu chỗ nào thì phải buông ra đó.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông thấp giọng nói, ngập ngừng nằm lên người Văn Nhiên, cách quần ngủ, há miệng ngậm lấy.
Chỉ mới một chút cậu đã không chịu nổi, cố gắng hồi lâu cũng chỉ ngậm được một nửa, thân thể run lẩy bẩy.
Văn Nhiên liều mạng khống chế bản thân, đồng thời khuyên: “Em khó chịu rồi. Bỏ đi được không? Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông không thể nói, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Hai người cứ thế dây dưa, cuối cùng Mạnh Miên Đông bị chính cậu đánh bại.
Thân thể như bị hút cạn sức lực, nằm xụi lơ trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Cậu cố gắng ôm lấy cánh tay Văn Nhiên, không nhịn được bật khóc: “Văn Nhiên, em rõ ràng rất cố gắng, vì sao vẫn làm không được?”
“Em làm tốt lắm, đừng nóng vội.” Văn Nhiên liếc nhìn nơi ướt át đang ngẩng cao đầu, dụ dỗ, “Dùng tay nha?”
Thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, Văn Nhiên lập tức bắt tay Mạnh Miên Đông đặt lên nơi đó, tuốt lộng.
Không biết qua bao lâu, tiếng than trầm thấp của Văn Nhiên truyền vào tai Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông cảm thấy tay phải nóng đến đòi mạng, tựa như bị lột một lớp da, gương mặt trắng bệch chợt đỏ ửng, giật mình, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên: “Em có thể nếm thử không?”
Văn Nhiên hơi thở bất ổn: “Đừng miễn cưỡng.”
“Em không miễn cưỡng.” Mạnh Miên Đông nhắm mắt, lấy dũng khí kéo quần xuống, thử liếm một cái.
Không ngọt, không ngọt chút nào, nhưng trái tim lại ngọt ngào.
Cậu lấy dũng khí, mở hai mắt ra, liếm thử cái nữa, cố nén cảm giác thẹn thùng, nói: “Rất ngọt.”
Văn Nhiên bật cười: “Sao lại rất ngọt, vì em yêu anh hả?”
“Em yêu anh, giống như anh yêu em.” Mạnh Miên Đông mong mỏi nói, “Mong lần sau em có thể làm được.”
“Miên Đông của anh tiến bộ nhanh như vậy, lần sau nhất định có thể làm được.” Văn Nhiên dùng ngón tay phát họa mặt mày Mạnh Miên Đông, “Chúng ta đi tắm thôi.”
Trái tim Mạnh Miên Đông đập thình thịch, Văn Nhiên không làm khó cậu, giúp cậu tắm, mặc đồ ngủ cho cậu, ôm cậu về trên giường nằm, rồi mới đi tắm.
Khi Văn Nhiên quay lại, Mạnh Miên Đông lập tức rúc vào ngực anh.
Đương lúc anh cho rằng Mạnh Miên Đông đã chìm vào giấc ngủ, cậu bỗng lên tiếng: “Trước khi về trường học, anh đi cắt tóc với em được không?”
Mạnh Miên Đông luôn để tóc dài quá tai, không phải là xuất phát từ thích mà từ trốn tránh.
Cậu nhớ hồi nhỏ cậu từng là một thằng nhóc hiếu động, cậu từng nổi danh là quỷ nghịch ngợm trong tiểu khu.
Sau này, cậu mắc chứng rối loạn nhân cách phục tùng, bị người xung quanh ức hiếp, không ít những kẻ đê tiện thích nhìn biểu tình đau đớn của cậu, cậu để tóc dài, đặc biệt là tóc mái, tự bảo vệ mình và im lặng phản kháng.
Cậu biết chả có ích lợi gì, chẳng qua tự lừa người dối mình mà thôi.
Mạnh Miên Đông nương theo ánh sáng vàng ấm áp của đèn ngủ, quay sang nhìn Văn Nhiên nói: “Em vừa nhát gan vừa yếu đuối, khi đối diện với người khác cũng cần tóc mái che chắn, sau này sẽ không vậy nữa, em sẽ không dễ dàng bị người khác ức hiếp nữa.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em nên nói em sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, không cần hai chữ “dễ dàng” đâu.”
“Em sai rồi.” Mạnh Miên Đông hối lỗi, “Em sẽ không để người khác ăn hiếp nữa, dù có chạm trán ba, anh trai hay chú Tân, em cũng sẽ không sợ hãi nữa, càng không để bọn họ ăn hiếp.”
“Anh tin em, Miên Đông của anh cực kỳ lợi hại.” Văn Nhiên in một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán Mạnh Miên Đông, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Ngày kế, Văn Nhiên không đi làm, cùng Mạnh Miên Đông ở trên giường vành tai tóc mai chạm nhau đến tận trưa, mang Mạnh Miên Đông đi ăn trưa, sau đó đi cắt tóc.
Cắt tóc xong, Mạnh Miên Đông trông dương quang sáng sủa hơn, không còn bộ dáng sợ sợ sệt sệt trước kia.
Họ về nhà sửa soạn một số đồ dùng cần thiết, Văn Nhiên lái xe đưa Mạnh Miên Đông trở về trường học.
Dọc đường đi, hai người không nói gì, lái xe hơn hai tiếng, chỉ có tiếng hít thở, tiếng xe và tiếng ồn ào náo nhiệt từ ngoài vọng vào.
Xe chạy đến trước cổng A Đại thì dừng, Văn Nhiên dặn dò: “Thứ nhất, chân trái của em chưa lành hẳn, động một cái tối sẽ sưng lên, em đừng cố gắng đi lại nhiều quá. Thứ hai, tuy gần đây em không có nôn mửa nhưng vẫn nhớ chú ý ăn uống một chút, đừng ăn quá nhiều dầu mỡ. Thứ ba, hôm cúng 49 ngày của mẹ em, em phải đi thi, anh sẽ đi viếng mộ mẹ em, em yên tâm. Thứ tư…”
Anh dùng sức ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, dán môi vào tai Mạnh Miên Đông: “Em đã rất cố gắng, đừng nên quá ép buộc bản thân, có muốn chạy trốn cũng không cần gấp, đối với anh, dẫu em dũng cảm hay nhát gan, em đều là Miên Đông mà anh thích nhất, anh luôn ở bên em, cùng em từ từ trưởng thành, từ từ biến thành bộ dáng em muốn.”
“Em biết rồi.” Mạnh Miên Đông thoáng nghẹn ngào, chậm chậm chạp chạp nhấc hành lý, xuống xe.
Văn Nhiên vẫy tay với Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông cũng vẫy tay với Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông dò đầu vào, hôn lên môi Văn Nhiên: “Anh ăn tối rồi đi được không?”
Văn Nhiên đồng ý, đi ăn tối với Mạnh Miên Đông ở căn tin A Đại rồi mới ra khỏi cổng trường.
Vừa định đóng cửa xe, Mạnh Miên Đông lại dò đầu vào, hôn anh một cái, hai mắt ánh lên kiên định: “Em đi chiến đấu đây.”
Văn Nhiên sờ môi, cười nói: “Anh chờ em chiến thắng trở về.”
Mạnh Miên Đông gật đầu lia lịa, từng bước từng bước đi vào trường học.
Đối với Mạnh Miên Đông mà nói, đây là lần đầu tiên cậu và Văn Nhiên chia xa.
Còn đối với Văn Nhiên mà nói, sau khi trải qua cuộc chia ly dài đằng đẵng, anh lại nghênh đón một cuộc chia ly khác.
Văn Nhiên đậu xe ở cổng lớn A Đại hơn một tiếng mới quay về đầu xe, khó khăn bước vào căn nhà không có Mạnh Miên Đông, một lát sau, anh nhận được điện thoại của Trần Lật: “Mới nãy, cha con Mạnh thị đã mua mảnh đất trống kia từ tay Tân Đông Hải.”
Mạnh Minh Xuân vốn định lấy Mạnh Miên Đông ra trao đổi mảnh đất kia, nay phải vét sạch tiền mặt trong tay, thậm chí bán sạch 29% cổ phần công ty Mạnh thị.
Tất cả cổ phần trong công của hai cha con Mạnh thị cộng lại cũng cùng lắm chỉ có 32%, quả thật muốn sống còn một phen.
Văn Nhiên sớm có dự liệu, cúp máy rồi đi tắm.
Tắm rửa xong, anh mặc chiếc quần lót mà Mạnh Miên Đông từng mặc qua.
Ba ngày sau, giờ nghỉ trưa, anh nhận được điện thoại của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông bên đầu kia điện thoại hưng phấn nói: “Sáng nay em đánh nhau với người ta, còn đánh thắng nữa đó, mau khen em đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 34: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (33)
Chương 34: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (33)