Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên đóng cửa lại, tựa người lên cửa, thầm mắng mình thiếu kiên nhẫn quá, tự dưng cưỡng hôn Mạnh Miên Đông, dọa cậu sợ, rõ ràng cậu đã không phòng bị anh như trước kia, anh lại tự tay hủy hoại nó trong gang tấc.
Hình ảnh Mạnh Miên Đông run lập cập và bàn tay nắm chặt góc chăn rõ mồn một trước mắt, làm cho Văn Nhiên vừa hối hận vừa đau lòng.
Là vì chứng bệnh, Mạnh Miên Đông mới không đẩy anh ra?
Vì sao Mạnh Miên Đông không gọi anh là “Văn tiên sinh” mà đổi thành “Văn Nhiên”?
Mà dù xuất phát từ nguyên nhân gì, chắc chắn Mạnh Miên Đông không muốn bị anh hôn.
Anh nhắm hai mắt lại, phiền não nắm tóc, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bên trong cánh cửa là Miên Đông của anh — Không phải, còn chưa phải của anh — chỉ là Mạnh Miên Đông, một chút động tĩnh cũng không có.
Anh có thể tưởng tượng được, lúc này Mạnh Miên Đông đang chui vào chăn run rẩy.
Đúng như anh nghĩ, lúc này Mạnh Miên Đông đang run rẩy trong chăn.
Mạnh Miên Đông co người, nhắm hai mắt, dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương ở miệng, nơi mà hôm qua cậu cắn rách vì để mình tỉnh táo đối mặt với dì.
Đương nhiên qua một đêm nó không thể chuyển biến tốt được, nó mơ hồ đau nhói, như bản thân cậu lúc này.
Nếu Văn Nhiên ghét kỹ năng hôn của cậu, cậu còn có thể liều mạng luyện tập, luyện tập đến khi nào Văn Nhiên hài lòng thì thôi.
— Nhưng cậu luyện tập với ai đây? Ngoại trừ Văn Nhiên, cậu không muốn hôn môi với ai hết.
Nếu Văn Nhiên ghét con người cậu, cậu nên bỏ cuộc?
Nếu không… Thì có thể làm gì đây?
— Đúng rồi, có người giới thiệu đối tượng hẹn hò cho Văn Nhiên rồi.
Mình đối với Văn Nhiên là dư thừa.
Bản thân mình vô duyên vô cớ chiếm chỗ ở của Văn Nhiên, chiếm dịu dàng của Văn Nhiên, thậm chí còn muốn Văn Nhiên chăm sóc cuộc sống hằng ngày của mình.
Cậu phải sớm khỏe lại, sớm kiếm tiền, trả hết nợ cho Văn Nhiên.
Tuy Văn Nhiên không để số tiền đó vào mắt, nhưng cậu đã hứa sẽ trả lại cho anh, cái này liên quan đến lòng tự trọng của cậu.
Trong lúc suy nghĩ của cậu trăm tơ ngàn mối, âm thanh cửa lớn mở ra truyền vào tai cậu.
Cậu ngồi dậy, xuống giường, ngồi xuống xe lăn, từ mình đẩy ra khỏi phòng, tràn đầy phấn khởi mở cửa phòng, đập vào mi mắt là Trần Lật – Trợ lý Văn Nhiên, không phải là Văn Nhiên.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Trần Lật hỏi: “Văn Nhiên… Văn tiên sinh bận lắm sao?”
Trần Lật không đáp, chỉ nói: “Văn tiên sinh bảo tôi dẫn cậu đến bệnh viện tái khám.”
“Ừm, phiền anh chờ chút.” Mạnh Miên Đông trở về phòng, thay quần áo, rửa mặt, rồi ra ngoài với Trần Lật.
Lúc đánh răng, vài giọt máu đỏ hòa vào dòng nước, chỗ bị rách kia đang chảy máu.
— May mà Văn Nhiên không hôn sâu, máu bẩn quá.
Mạnh Miên Đông nghĩ như vậy, bỗng nhiên bật cười, Trần Lật hỏi: “Có chuyện gì vui gì hả?”
“Không có, không có gì cả.” Mạnh Miên Đông lập tức lạnh mặt, cuộc đời cậu chỉ sợ sẽ không có bất cứ chuyện vui nào xảy ra.
Cậu được Trần Lật đẩy xuống tầng, đến trước cửa xe.
Trần Lật đang muốn ôm Mạnh Miên Đông lên xe, cánh tay vừa kề lên người Mạnh Miên Đông, mặt cậu thoáng trắng bệch, thân thể run lên, hắn không khỏi mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Không có gì, chỉ là cậu sợ hãi, không muốn để Trần Lật tới gần mà thôi.
Mạnh Miên Đông gạt tay Trần Lật ra, tự mình cố gắng lên xe, Trần Lật bỏ xe lăn vào cốp sau, lái xe tới bệnh viện.
Xương cốt khôi phục rất tốt, bác sĩ dặn cậu tuần sau tái khám, sau đó cất giọng: “Người kế tiếp.”
Cậu lại được Trần Lật mang về nơi ở của Văn Nhiên, vừa vào cửa, cậu liền ngồi trên ghế sofa.
Ngồi trên sofa có thể nhìn thấy tình hình ngoài cửa.
Hôm nay Văn Nhiên không chuẩn bị bữa trưa, vì thế nên Văn Nhiên sẽ về làm bữa trưa cho cậu đúng không?
Cậu mang cõi lòng đầy chờ mong chờ đến mười một giờ rưỡi, cửa mở ra, người vào là Trần Lật.
Trần Lật bày một loạt thức ăn lên bàn trà để Mạnh Miên Đông tiện ăn, hắn còn nói rất nhiều.
Thật ra Mạnh Miên Đông không tập trung, hình như là những thức ăn này là Văn tiên sinh cố ý kêu một nhà hàng năm sáu sao nào đó chuẩn bị, cậu nhân lúc còn nóng mau ăn đi….
Sau đó, Trần Lật đi ra.
Mạnh Miên Đông nhìn một bàn ăn bắt mắt, không hề có hứng thú động đũa, trái lại cậu thiếp đi.
Cậu mơ thấy mẹ cậu, cậu nói với bà rằng mình đã có người thích, bà động viên cậu dũng cảm theo đuổi, cậu gật đầu đáp ứng.
Nhưng khi cậu tỉnh lại, cậu biết mình không có hi vọng, cậu thất tình.
Lần đầu tiên nếm được mùi vị thất tình, cay đắng đến không biết phải làm gì.
Đồ ăn trước mặt đã lạnh ngắt, lát sau, cửa lại được mở ra, người tới cũng không phải Văn Nhiên.
Trần Lật thấy thức ăn còn nguyên, hỏi: “Không phù hợp khẩu vị của cậu sao?”
Mạnh Miên Đông nhàn nhạt nói: “Không phải, chỉ là tôi không đói thôi.”
Trần Lật dọn thức ăn xuống, đổi thành thức ăn mới, rồi đi ra.
Thẳng đến đêm khuya, Mạnh Miên Đông hơi đói mới ăn một ít, Văn Nhiên vẫn chưa về.
Có khi nào Văn Nhiên không về nữa không?
Cậu giật thót, cậu chờ tới sáng mới đi ngủ.
Hai ngày sau đó, dù là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, Trần Lật đều sẽ đúng hạn đưa tới, lại trông chừng cậu, có lẽ là Văn Nhiên dặn dò.
Cậu không muốn làm khó Trần Lật, hắn đưa bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu, có lúc Trần Lật vừa đi, cậu nôn một trận.
Thứ ba là cúng tuần lần ba của mẹ cậu, cúng tuần đầu và cúng tuần thứ hai Văn Nhiên đều đi viếng mồ với cậu, giờ Văn Nhiên đã chán ghét cậu, chắc chắn sẽ không đi với cậu nữa.
Chỉ có mình cậu đi thôi.
Không sao, từ trước giờ cậu vẫn một mình, Văn Nhiên chỉ là nốt nhạc đệm trong cuộc đời cậu thôi, một mình cậu vẫn sống tốt.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sofa, thay quần áo, đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, cậu bỗng thấy Văn Nhiên ngồi trên sofa, gọi: “Miên Đông.”
Cậu không có tư cách hỏi Văn Nhiên vì sao lại về lúc này, cũng không dám hỏi Văn Nhiên vì sao bỏ mặc cậu trọn ba ngày, cậu lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Chào buổi sáng, Văn… Văn tiên sinh.”
Văn Nhiên nhận thấy sắc mặt Mạnh Miên Đông không tốt, ân cần hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
Mạnh Miên Đông muốn nói với Văn Nhiên: Đúng vậy, em ngủ không ngon giấc, em không ổn, em không học gì cả, ba ngày nay em không làm gì hết, em chỉ chờ anh về.
Nhưng nếu cậu nói trắng ra như vậy sẽ khiến Nhiên phản cảm, thế là im lặng.
“Chúng ta đi viếng mộ đi!” Văn Nhiên đứng dậy, đẩy Mạnh Miên Đông xuống lầu, định bế Mạnh Miên Đông lên xe, Mạnh Miên Đông vùng vẫy, sau đó lại ôm lấy Văn Nhiên.
“Xin lỗi.” Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông sợ anh, lần trước anh cưỡng hôn nhất định để lại bóng ma trong lòng cậu rồi.
Mạnh Miên Đông không có cách chống đối anh nên mới ôm lấy anh.
Hôm nay là cúng tuần của mẹ Mạnh, đối với những người khác chỉ là một ngày bình thường, vì vậy trong nghĩa trang không có ai khác.
Văn Nhiên đưa tiền giấy, nhang đèn và một ít cống phẩm cho Mạnh Miên Đông cầm, rồi cõng Mạnh Miên Đông lên núi.
Mạnh Miên Đông quỳ gối ở trước mộ đốt giấy tiền vàng mã, cùng với khói lửa, Văn Nhiên thấy hai mắt Mạnh Miên Đông hồng hồng.
Đốt xong tiền giấy, Mạnh Miên Đông quỳ mãi không chịu dậy, đợi hai cây nến trắng và ba nén nhang cháy hết, cậu mới khàn giọng nói: “Văn tiên sinh, có phải làm trễ công việc của anh không? Cúng tuần thứ tư, thứ năm lần sau, anh không cần theo tôi tới, cứ để cho Trần Lật đi cùng tôi đi! Chờ đến cúng tuần thứ sáu tôi đã gỡ thạch cao rồi, không cần ai đi cùng nữa.”
Hóa ra, so với mình, Mạnh Miên Đông muốn đi cùng Trần Lật hơn?
Cũng do mình tự ý hôn Mạnh Miên Đông, bị chán ghét cũng là chuyện đương nhiên.
Văn Nhiên cười khổ nói: “Ừm, cúng tuần thứ tư, cúng tuần thứ năm, tôi sẽ để Trần Lật đi cùng em.”
“Cám ơn anh, Văn tiên sinh.” Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên cõng lên núi, lại được Văn Nhiên chở về nhà, sau cùng bị Văn Nhiên vứt bỏ.
Mạnh Miên Đông trơ mắt nhìn bóng lưng cách mình ngày càng xa của Văn Nhiên, một cảm giác bất lực trỗi dậy, chỉ có thể ôm thật chặt lấy bản thân.
Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá…
Không có nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên, lạnh quá…
Dù có máy điều hòa cũng vô ích.
Bỗng nhiên, cậu thấy Văn Nhiên quay lại bên cạnh cậu, cậu nơm nớp đợi Văn Nhiên mở miệng, thậm chí ngóng trông Văn Nhiên hôn mình.
Thế nhưng Văn Nhiên lại nói: “Tôi tìm người giúp việc tới chăm sóc cho em nhé? Một mình em ở đây tôi hơi lo lắng.”
Trái tim Mạnh Miên Đông trong nháy mắt đóng băng, lo lắng, nếu lo lắng, vì sao không tự về xem?
Cậu lại nghe Văn Nhiên nói: “Tôi sẽ tìm một người chăm chỉ, giỏi nấu nướng tới.”
Mạnh Miên Đông nghe thấy mình mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh.”
Xế chiều hôm đó, người giúp việc tới, đó là một người đàn bà trung niên, vẻ mặt thân thiện, quả nhiên chăm chỉ, giỏi nấu nướng, bà ở trong một phòng khách khác.
Mạnh Miên Đông ăn tối xong thì trở về phòng ngủ.
Cậu trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ.
Cậu nghe theo nó, lén lút ngồi lên xe lăn, vào phòng Văn Nhiên.
Phòng Văn Nhiên bày trí vô cùng đơn giản, cậu chưa từng vào đây bao giờ.
Cậu đóng cửa phòng lại, mạnh dạn nằm lên giường Văn Nhiên.
Trên giường toàn là hơi thở của Văn Nhiên, cậu cuộn người vào trong chăn, để cả người dính hơi thở của Văn Nhiên, thậm chí trong không khí cũng đều tràn ngập hơi thở của Văn Nhiên.
Một lát sau, cậu cảm thấy thân thể mình đột nhiên nóng lên, đặc biệt là chỗ nào đó, khô nóng khó nhịn.
Lý thuyết thì cậu hiểu, nhưng cậu kinh nghiệm thực tế của cậu bằng không.
Cậu do dự, cuối cùng vẫn làm dơ quần lót của mình.
Bẩn quá…
Bẩn quá…
Cậu dùng một cánh tay sạch sẽ khác vén chăn lên, tỉ mỉ nhìn chăn và ra giường của Văn Nhiên, may mà không bị dính bẩn.
Cậu ngồi dậy, định về phòng đổi một cái quần lót khác, ma xui quỷ khiến mở tủ quần áo của Văn Nhiên ra, run rẩy lấy một cái quần lót từ trong ngăn kéo để thay.
Cậu giặt quần lót, cậu sợ dì giúp việc phát giác, thế là hong khô trong phòng tắm luôn.
Sau đó, cậu nằm trên giường Văn Nhiên.
Đáng tiếc, chỉ có một mình cậu.
Cậu là tên trộm quần lót không biết xấu hổ, cậu chiếm giường Văn Nhiên, còn ý dâm Văn Nhiên.
Văn Nhiên cứu phải cậu thật sự là xui xẻo.
Cậu tự giận mình mà miên man suy nghĩ, nhưng cậu nhanh chóng say ngủ trong luồng hơi thở quẩn quanh của Văn Nhiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 18: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (17)
Chương 18: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (17)