Vong Âm cởi đi dây buộc y phục trên người Nhã Thanh, hắn kéo vạt áo của y
xuống một chút mắt lại không tự chủ nhìn ở bả vai Nhã Thanh. Nơi đó từng vì hắn trong lúc không thể kiềm chế mới bị thương, cho dù vết bầm tím
từ lâu đã tan hết cũng khiến Vong Âm không khỏi cảm thấy tự trách.
Hắn đưa tay lướt nhẹ trên xương quai xanh lộ rõ của Nhã Thanh, một
đường kéo đến bên bả vai rồi kéo xuống lớp vải che chắn trên làn da
tuyết trắng của y.
Nhã Thanh lúc này mới nhận ra y phục của mình bị kẻ khác cởi xuống, y thử cố thoát khỏi cái hôn của Thẫm Ngụy mới muốn đẩy hắn ra còn quay
đầu né tránh. Bất ngờ thoát khỏi cái hôn của Thẫm Ngụy xoay đầu đi khiến một vết nước bọt kéo dài bên gò má đã nhiễm hồng của Nhã Thanh.
Y có chút lúng túng không biết nên làm sao cho phải, không thể cứ để
cho hai người bọn họ nắm hết chủ động mà không thể làm gì, thế nhưng Nhã Thanh cho dù đã xem qua mấy loại tranh vẽ trong sách nhưng bây giờ đến
lúc lâm trận lại chẳng giúp ít được gì cho y.
" Nhã Thanh, đừng làm loạn." Thẫm Ngụy mỉm cười dùng tay lau đi vệt
nước bọt trên mặt y, hắn tựa như biết rõ Nhã Thanh đang nghĩ gì trong
đầu mới lên tiếng nói: " Ngươi không cần làm gì cả, cứ giao lại cho
chúng ta thì được rồi."
" Ngươi có đừng nói như đã chắc chắn ta mới là người bị làm." Nhã
Thanh vung tay muốn đẩy Thẫm Ngụy ra liền bị hắn giữ lại cổ tay áp xuống đệm giường, y còn định sẽ phản kháng thêm một lần thì bất ngờ lại điếng người mất hết sức lực, Nhã Thanh mặt đỏ như bị nấu chính còn run giọng
không rõ tiếng: " Ngươi... Vong Âm... ư... tên ngu ngốc này."
Vong Âm lần trước vô tình nhìn thấy ngực của Nhã Thanh lại có phản
ứng, hắn còn cho rằng một phần là do xuân dược vẫn còn tác dụng, không
ngờ lần này vừa cởi đi y phục của Nhã Thanh thì dục vọng trong người hắn lập tức lại nổi lên. Hắn cúi người ngậm lấy đầu ngực của y đang lộ ra
trước mắt mình, vừa lúc đó lại nhận ra thân thể Nhã Thanh vì tiếp xúc
của hắn mà run lên.
Vong Âm bên tai nghe thấy tiếng Nhã Thanh khẽ gọi tên mình, cảm giác
thiêu đốt trong cơ thể hắn càng thêm thôi thúc muốn ôm lấy y. Vong Âm
đầu lưỡi lướt qua lại trên ngực Nhã Thanh, hắn cắn nhẹ rồi mút lấy.
" Ngừng... ngừng ngay lại cho ta... ah!" Nhã Thanh cảm thấy đầu ngực
bị cắn mút ngứa ngáy đến khó chịu, y muốn đẩy tên kia ra thế nhưng hai
tay lại đang bị Thẫm Ngụy khóa chặt. Đối mắt trước nay lúc nào cũng giữ
một vẻ thờ ơ lại bắt đầu trở nên mông lung mờ ảo, y giọng tựa như muốn
cầu xin hắn: " Thẫm Ngụy... thả ra đi... buông tay... rất khó chịu."
" Thật là khó chịu sao?" Thẫm Ngụy hôn nhẹ trên mi mắt Nhã Thanh, hắn vẫn không hề buông tay ra mà càng hứng thú muốn xem từng cảm xúc thay
đổi trên gương mặt y mớ kiên nhẫn trầm giọng chờ đợi: " Đừng lo, không
sao đâu."
" Không, ta... ta không." Nhã Thanh giật mình, y hoảng sợ cảm thấy
cái đụng chạm của Vong Âm trên da thịt mình. Bàn tay hắn lướt trên bụng
rồi từ từ muốn luồn vào trong hạ y bên dưới của mình: " Vong Âm... ngừng tay... A."
Vong Âm lúc quấy phá ở đầu ngực y còn nhận ra Nhã Thanh thật sự ở nơi này bị kích thích, ngay cả bên dưới cũng đã có phản ứng vì hành động
của hắn. Vong Âm cứ như vậy không suy nghĩ bàn tay trượt dần xuống bên
dưới lớp hạ y còn sót lại trên người Nhã Thanh, hắn nắm lấy phân thân đã ngẩng cao đầu của y rồi luân động lên xuống.
" Ư..." Nhã Thanh mím môi cắn chặt răng cũng quay đi nhắm lại mắt, y
siết lại nắm tay đang bị Thẫm Ngụy khóa chặt để ngăn không cho bản thân
phát ra mấy thứ tiếng kỳ lạ.
" Nhã Thanh." Thẫm Ngụy không thể nhìn thấy gương mặt của Nhã Thanh
liền cảm thấy khó chịu, hắn hướng hai tay của Nhã Thanh lên trên đặt
chồng lại rồi dùng một tay giữ lấy, tay còn lại nắm lấy cằm ép y quay
lại nhìn mình.
Nhã Thanh vì bị Vong Âm kích thích mà bây giờ một chút sức lực phản
kháng cũng không có, cơ thể mềm nhũn lại đỏ bừng ngượng ngùng xấu hổ.
Lúc hé mắt nhìn Thẫm Ngụy rồi còn không tránh khỏi ngượng ngùng mà khẽ
run giọng: " Thẫm... Thẫm Ngụy..."
" Nhã Thanh, ngươi có biết gương mặt của mình bây giờ có bao nhiêu muốn dụ dỗ kẻ khác hay không?"
" Ta... ư..."
Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lại nhu nhược bây giờ của Nhã Thanh, Thẫm
Ngụy khó chịu mà áp xuống đôi môi vừa gọi tên mình của y. Hắn tay đang
nắm lấy cằm Nhã Thanh cũng khẽ bóp nhẹ một chút khiến y hé ra môi mình
rồi chen vào bên trong, tay Thẫm Ngụy lại rơi xuống một bên ngực còn lại của Nhã Thanh không để y trống vắng mà mà quấy phá.
" Ừm..." Nhã Thanh cơ thể bị Vong Âm và Thẫm Ngụy quấy rối, liên tục
dâng lên kích thích khoái cảm đến suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng.
Trong miệng lại bị Thẫm Ngụy càn quấy không lối thoát, đầu lướt hắn lướt qua ở từng ngóc ngách trong khoang miệng y, đầu lưỡi cũng bị hắn quấn
lấy cắn mút như muốn nuốt gọn vào trong bụng.
Nhã Thanh hổ thẹn vì mình kiên quyết muốn chống đối nhưng cuối cùng
lại vẫn bị bọn họ chiếm tiện nghi mà phải chịu thỏa hiệp. Y chẳng còn
chút sức lực nào để phản đối nữa liền quyết định hoàn toàn bỏ mặc ra sao thì ra, cơ thể cũng vì vậy mà thả lỏng hơn tùy ý Vong Âm và Thẫm Ngụy
đùa nghịch.
Thẫm Ngụy rời khỏi cái hôn với Nhã Thanh, hắn cũng thuận tiện liếm
nhẹ trên vành môi có chút đỏ của y. Nhìn xem Nhã Thanh thật sự không
muốn phản kháng nữa, hắn thả ra tay đang cố định hai cổ tay của y phía
trên, Nhã Thanh như vậy vẫn không có chút hành động như sẽ từ chối nào
tiếp theo.
Nhã Thanh cắn răng kiềm nén khoái cảm do Vong Âm nắm lấy phân thân
bên dưới của mình, hắn liên tục di chuyển lên xuống giúp y phóng thích.
Nhã Thanh vẫn là lần đầu tiên được kẻ khác giúp mình làm chuyện này, đầu ngực còn liên tục bị cắn mút khiến y không thể giữ được nữa mà bắn ra
thủy dịch.
Vong Âm đối với loại chuyện ân ái vốn không có hiểu biết, hơn nữa còn là làm với nam nhân. Hắn cùng lắm là mới nhìn xem được một lần tranh vẽ trong cuốn sách phòng the kia, vừa rồ chẳng qua dựa vào hiểu biết về cơ thể nam nhân, thế nên sau khi giúp Nhã Thanh giải phóng rồi thì hắn lại không biết tiếp theo phải nên làm thế nào.
Trái lại Thẫm Ngụy có vẻ như rất có kinh nghiệm trong việc này, hắn
dùng thủy dịch của Nhã Thanh bắt đầu dò tay xuống mật động giữa hai cánh mông y. Vong Âm nhìn thấy liền có chút gấp gáp: " Ngươi làm cái gì
vậy?"
" Nam nhân không thể giống nữ nhân trực tiếp đi vào." Thẫm Ngụy trầm
giọng giải thích, vẻ mặt không đổi sắc của hắn lúc này thật không thể
nghĩ ra là đang giảng giải chuyện làm sao để hai nam nhân làm chuyện đó
cho kẻ khác: " Nếu không giúp Nhã Thanh mở rộng nơi này trước, ngươi có
khả năng sẽ làm y bị đau."
Vong Âm vừa nghe đến sẽ làm đau Nhã Thanh thì lập tức im lặng ngoan
ngoãn một bên không chen vào nữa, hắn tuy không muốn có khả năng gì xảy
ra khiến Nhã Thanh khó chịu, nhưng vừa nghe Thẫm Ngụy nói nam nhân cũng
có thể đưa vào thì liền bị dục vọng đang đau nhức của mình đánh thức,
chỉ nghĩ đến có thể thật sự biến Nhã Thanh trở thành người của hắn cũng
đủ khiến Vong Âm hạnh phúc đến điên rồi.
" Ư... ừm." Nhã Thanh khi Thẫm Ngụy chen ngón tay vào trong cơ thể
thì khẽ kêu một tiếng rồi cắn lấy môi mình, y thừa biết nếu bản thân đã
chịu thỏa hiệp nằm dưới thì chắc chắn không thoát khỏi vấn đề này, thế
nên Nhã Thanh chỉ im lặng xấu hổ không dám nhìn hai người họ mà nhắm mắt lại.
" Nhã Thanh..." Nhìn thấy Thẫm Ngụy cho ngón tay vào bên dưới Nhã
Thanh, lại nghe thấy tiếng rên khẽ của y khiến Vong Âm nóng vội đến khó
chịu. Hắn bên cạnh nhẫn nhịn hồi lâu, không dám tin khi nhận ra Thẫm
Ngụy đã cho vào trong thêm một ngón tay nữa: " Ngươi làm như vậy sẽ
không có vấn đề gì chứ?"
Thẫm Ngụy trầm mặt, hắn nhận ra Vong Âm chỉ có thể một bên nhìn hắn
giúp Nhã Thanh khuêch trương, lẽ đương nhiên sẽ khó chịu không thôi.
Thẫm Ngụy rút ra tay mình mới nói: " Vậy ngươi tự mình thử đi."
" Ta?" Vong Âm cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn nhìn Thẫm Ngụy lui ra
đỡ thân trên của Nhã Thanh lên rồi ôm lấy y. Hắn nóng vội không suy nghĩ lại thật muốn thử như lời Thẫm Ngụy nói, Vong Âm liền di chuyển đến bên dưới của Nhã Thanh, dục vọng từ lâu đã ***** **** đau nhức đặt trước
mật động của y rồi dùng lực đẩy vào trong.
" AH...." Nhã Thanh đang tựa lưng trong lòng ngực Thẫm Ngụy được hắn
ôm lấy, y đột nhiên bị cự vật to lớn một lần đi vào trong mà giật bắn
người cũng đau đớn hét lớn tiếng: " Ah... ư đau... Vong Âm tên ngu
ngốc... hức..."
Vong Âm vừa đi vào bên trong thì đã cảm thấy thoải mái không tin
được, hắn thế nhưng vì nghe Nhã Thanh la lớn mà lập tức ngừng lại không
tiến cũng không lui.
Thẫm Ngụy vừa rồi ý muốn nói để Vong Âm làm giống mình khuyếch trương cho Nhã Thanh thêm một chút, không ngờ tên ngốc này lại cứ như vậy đi
vào khiến hắn cũng không ngờ đến. Thẫm Ngụy nhẹ lau đi nước mắt vì bị
đau mà ứa ra trên mặt Nhã Thanh, hắn dịu dàng nói: " Nhã Thanh thả lỏng
đi, không sao... một lát sẽ tốt hơn."
" Hức... ư..."
" Nhã Thanh..." Vong Âm đây là lần đầu tiên nhìn thấy y rơi nước mắt, hắn bắt đầu lo lắng mà nhẹ rút ra dục vọng còn chưa hoàn toàn vào hết
bên dưới ra ngoài. Vong Âm đau lòng nhìn Nhã Thanh, hắn lại gần hơn rồi
hôn lên môi y: " Xin lỗi, ta lại làm ngươi đau rồi."
Nhã Thanh im lặng không nói, y xem vẻ mặt hối lỗi cùng lo lắng của
Vong Âm thì đột nhiên lại quên đi vừa rồi muốn mình còn muốn mắng hắn
một trận. Nhã Thanh lại lắc đầu rồi mỉm cười với Vong Âm.
Thẫm Ngụy lúc này đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn thứ được Duật
Ngon Phong đưa đến vẫn còn chưa dùng tới, hắn cởi ra y phục của mình
cũng từ đó lấy ra một hộp thuốc nhỏ mà Nhã Thanh vừa nhìn thấy đã nhận
ra: " Ngươi... tại sao lại có thứ này... chờ đã..."
Thẫm Ngụy không nói liền lấy một chút cao dược bên trong hộp bôi rồi
lại lần tay xuống mật động bên dưới của y, lần này nhờ có cao dược cùng
với trước đó Vong Âm đi vào khiến nội bích trở nên mềm và trơn hơn.
" Ừm..." Nhã Thanh siết lấy y phục của Vong Âm, y không muốn nghĩ đến hậu quả sau đó nữa mà kéo hắn lại chủ động hôn Vong Âm.
Thẫm Ngụy sau khi cảm thấy Nhã Thanh đã có thể tiếp nhận mình, hắn
rút ra ba ngón tay vừa giúp y khuếch trương rối thay vào phân thân của
mình đẩy vào bên trong Nhã Thanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu
Chương 120
Chương 120