Hoàng đế bị ánh mắt khinh bỉ của thái hậu nhìn kỹ cả người khó chịu, hắn là thật rất yêu Vương Anh.
Năm đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương Anh, người kia đứng dưới rừng đào, chu sa chí đỏ tươi lấp lánh giữa hai hàng lông mày, hơi ngửa đầu nhìn hoa đào rơi xuống trước, mặt mày quạnh quẽ.
Khi đó trái tim hoàng đế đập rất nhanh, hắn người này là của mình thì tốt biết bao. Khi đó hoàng đế mới vừa đăng cơ, có hoàng hậu, cũng có các phi tử khác.
Hoàng đế được sinh ra ở hậu cung, không phải là chưa từng gặp qua phi tử không được sủng ái, không có hài tử, lẻ loi trông coi cung điện lạnh lẽo, đau khổ tuyệt vọng cả đời trong hậu cung này.
Thế nhưng hoàng đế cảm thấy chính mình không phải tiên hoàng, hắn cảm thấy mình đã là hoàng đế, có thể thống trị cả thiên hạ này, đương nhiên cũng có thể che chở cho người mình thích cả đời.
Hoàng đế cũng không trực tiếp hạ chỉ để Vương Anh nhập cung, hắn kỳ thực còn vì Vương Anh mà làm một ít việc ngốc nghếch. Tỷ như lén lút xuất cung đến trèo tường Hầu phủ, xem người kia đang làm gì, cũng viết quá một ít thư tình thương nhớ, lặng lẽ để người đưa cho Vương Anh.
Hoàn còn từng bị chó đuổi không cẩn thận mà ngã sấp mặt, Vương Anh đứng đó, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, đột nhiên nở nụ cười, mặt mày cong cong, tinh xảo vô song. Hoàng đế lúc đó chỉ ngây ngốc nhìn, cũng không để ý đến Nguyên Bảo ở bên cạnh giúp hắn chặn chó đuổi. Hắn nửa ngã trên mặt đất nhìn Vương Anh, si ngốc nghĩ, có thể chiếm được nụ cười của mỹ nhân, tất cả đều đáng giá.
Hoàng đế biết Vương Anh trước khi vào cung, cũng từng xoắn xuýt do dự qua, dù sao thân phận của hắn là hoàng đế, không phải người bình thường. Nhưng cuối cùng Vương Anh vẫn cam tâm tình nguyện vào cung.
Khi đó hắn đối với việc thái hậu nắm giữ triều chính đã có chút bất mãn, hoàng đế ban bố xuống chiếu lệnh, nếu như thái hậu cảm thấy không ổn, sẽ trực tiếp bác bỏ, trên triều đình này, người nghe lời vàng ý ngọc của hắn cũng chẳng có mấy ai.
Hoàng đế khi đó còn để ý thái hậu vì hắn mà chịu khổ, cho dù trong lòng bất mãn, cũng đều nhịn ở đáy lòng. Mọi chuyện đều có mức độ, những người khác trong hậu cung căn bản không biết rõ phiền não trong lòng hắn.
Vương Anh lại có thể đứng trên lập trường của hắn mà cân nhắc sự tình, Vương Anh cảm thấy người làm quânn, trước là thiên hạ sau mới là người thân. Cho dù thái hậu có ân tình to lớn với hoàng đế, về mặt quyền lực thượng, hoàng đế vẫn phải có quyền tuyệt đối.
Hoàng đế bây giờ nghĩ lại, có lẽ Vương Anh cũng vì loại quan niệm này mà tự hại chính mình. Nếu như y là một triều thần, y có tư cách nói ra lời này, nhưng y là một phi tử ở hậu cung, nói ra lời này sẽ chỉ khiến thái hậu càng thêm chán ghét.
Từ góc độ nào đó mà nói, thái hậu đem một phần tức giận rất lớn từ trên người hoàng đế chuyển đến trên người Vương Anh.
Hoàng đế của lúc đó cảm thấy xử lý những chuyện này rất khó, ở trong mắt hắn, dù sao thái hậu cũng là mẫu thân xuất hiện bên cạnh mình lúc gian khổ nhất. Thái hậu còn bởi vì hắn xa cách lại quá mức giao tâm cho người mà nói chuyện qua với hắn mấy lần, đơn giản là thái hậu cảm thấy hắn mềm lòng, trên triều đình có chút trấn giữ không được.
Hoàng đế vì thế mà mười phần khó xử, nhưng Vương Anh cũng không để hắn vì thế mà hao tổn tinh thần, thái hậu gây khó dễ, Vương Anh cảm thấy căn bản không quan trọng gì.
Nghĩ tới đây, hoàng đế kéo kéo khóe miệng, bây giờ suy nghĩ một chút hắn khi đó thật có lỗi với Vương Anh.
Kỳ thực Vương Anh nhiều khi là người cực kỳ đơn thuần. Vương gia bồi dưỡng y, chưa hề coi y chỉ là một song nhi sau này phải gả đi, chỉ chăm chú hậu viện, nhưng cũng không nghiêm ngặt bồi dưỡng y như một nam tử, cho nên ý nghĩ của y rất nhiều lúc đều đặc biệt thẳng thắn.
Hoàng đế cảm thấy thái hậu có một điểm nói rất đúng, người như Vương Anh không nên đi vào nơi như hoàng cung. Hắn là hoàng đế, trong lòng thật sự yêu Vương Anh, nguyện ý đưa cho y đồ vật tốt nhất, nhưng thực chính mình căn bản không làm được.
Sau khi hai người có khúc mắc trong lòng, hắn từng trong lúc vô tình nghe được nhiều lần, có cung nhân âm thầm đàm luận Vương Anh ẩn giấu ngoại nam ở cung điện. Những câu kia tuy rằng mịt mờ, nhưng nếu người hữu tâm đều nghe ra được.
Hoàng đế cũng đã từng có lòng nghi ngờ, khi đó hắn thậm chí nghĩ qua, nếu như trong cung của Vương Anh thật sự có ngoại nam, chính mình sẽ xử trí người này như thế nào.
Lòng người có lẽ là thứ không đáng tin tưởng nhất, đặc biệt là vào lúc ấy Vương Anh phải đối mặt với nhiều áp chế như vậy. Y không tín nhiệm mình, quả thật là chính mình cũng không thực hiện lời hứa, ở trong hoàng cung nhất định phải chăm sóc y thật tốt.
Thái hậu nói rất đúng, Vương Anh qua đời, chính mình phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, lẽ nào thái hậu ngay cả một chút sai cũng không có sao? Hoàng đế lạnh lùng nhìn chăm chăm vào thái hậu mà nghĩ, cho dù giữa mình và Vương Anh xảy ra vấn đề, vậy cũng là chuyện giữa hai người bọ họ, nên do chính bọn họ giải quyết, bà ta không nên dùng những thủ đoạn đó bức bách Vương Anh.
Hoàng đế quả thật là dễ dàng mềm lòng, thế nhưng dù sao từ lúc Vương Anh qua đời, triều đình kia vẫn dùng lời nói của hắn làm chủ, khí huyết vương giả vẫn còn đó.
Tầm mắt của hắn rất băng lãnh, điểm mềm lòng vì tình nghĩa tương thủ giữa hai mẹ con năm xưa lúc này biến mất hầu như không còn, thái hậu bị hoàng đế nhìn kỹ hơi sững sờ, nhưng bà ta lập tức khôi phục bình tĩnh.
Hoàng đế nhìn tất cả những người trong cuộc đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Ân, trong mắt hoàng đế là nồng đậm chán ghét, hoàng đế mới vừa muốn mở miệng tuyên án Bạch Ân tội chết, thái hậu trầm giọng nói: "Hoàng đế, ai gia làm những việc này cũng là vì Bạch Ân, nhưng bây giờ ai gia lại nói hết cho ngươi, ngươi chưa hề nghĩ tới đây là tại sao sao?"
Hoàng đế nhíu mày: "Tại sao?"
Sắc mặt thái hậu không hề thay đổi, bà nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là ai gia chắc chắn, cho dù ngươi biết được chân tướng sự thật, cũng sẽ không... ra tay bừa bãi." Thái hậu kỳ thực muốn nói là không dám ra tay bừa bãi, thế nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, cái chữ dám kia đã bị chữ loạn thay thế.
Hoàng đế nhíu mày, hắn không nghĩ ra vào lúc này trong tay thái hậu còn có cái gì có thể để khiến hắn không ra tay được với đám người Bạch Ân.
Trong mắt thái hậu có chút quyết tuyệt, thần sắc bình thản hỏi: "Hoàng đế, những năm này thân thể ai gia không khỏe, tự nguyện phong cung tự xử, chết rồi không cần vào hoàng lăng, thì sao?"
Đương nhiên thái hậu nói lời này, điều kiện tiên quyết là hoàng đế phải thả Bạch Ân.
Hoàng đế buồn bực cũng bị tức đến bật cười, hắn còn thật không biết trên tay thái hậu còn có nhược điểm thông thiên gì, không lấy ra đã dám chắc chắn mình sẽ buông tha cho Bạch Ân.
Lúc này, Hàn Tư Ân đứng ở phía dưới lên tiếng, hai con mắt hắn lạnh lẽo, hờ hững nói: "Hoàng thượng, vi thần đối với lời nói của thái hậu có mấy phần suy đoán, không biết có nên nói hay không."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Tư Ân, có thể là nghĩ tới Vương Anh, lại nhìn tới một đôi mắt cực kỳ tương tự Vương Anh, tâm tình hoàng đế đặc biệt phức tạp, sau đó hắn nói một câu: "Có thể." Tất cả mọi chuyện đều là Hàn Tư Ân chọc ra, nhưng nếu như không có Hàn Tư Ân, hắn sẽ chẳng hay biết gì, chết rồi còn sợ là không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Hàn Tư Ân hiếm thấy trầm mặc một chút, hắn nói: "Hoàng thượng, lời ấy nói ra có thể có chút đường đột, vi thần thỉnh cầu hoàng thượng, cho phép Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư ra ngoài điện phụng chỉ."
Hoàng đế bị hắn thỉnh cầu có chút sửng sốt, Hàn Tư Ân này rõ ràng là muốn Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư thoát khỏi việc này.
Thái hậu lại hơi nhướng mày, trong lòng có cỗ dự cảm không tốt.
Hoàng đế bây giờ nhìn Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư, trong lòng vô cùng dị ứng, liền để cho hai người rời đại điện. Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư quỳ ngoài cửa điện, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng Bạch Văn Hãn vẫn luôn có chút thác loạn mờ mịt, hắn đang nghĩ, Hàn Tư Ân sẽ ở bên trong nói cái gì? Người nghe được sẽ có kết quả như thế nào?
Bạch Thư mạnh mẽ nhăn lại lông mày, y nhớ lại lúc Hàn Tư Ân nói đến việc trả lại ơn cứu mạng, hắn đang nghĩ Hàn Tư Ân sẽ làm thế nào? Cũng may, võ công của Bạch Thư rất cao, mặc dù là ở ngoài điện, cũng có thể nghe được người bên trong nói chuyện.
Sau khi cửa điện lần thứ hai đóng lại, Hàn Tư Ân giơ tay thẳng tắp nhìn về phía thái hậu, hắn lạnh lùng nói: "Vi thần cảm thấy thái hậu nương nương vừa bắt đầu đã biết sau khi chuyện Bạch Ân bị vạch trần, Bạch gia cùng hắn đều khó thoát khỏi cái chết. Dâm loạn hậu cung, chính là tội thứ nhất. Thái hậu đang nhớ lại thời điểm năm xưa, không hề che giấu việc chính mình muốn để hoàng thượng hiểu lầm thân thế của Bạch Ân, đây là chuyện lẫn lộn huyết thống hoàng thất, là tội thứ hai. Thái hậu nhắc đến cái chết của Hoàng quý phi năm đó, không kiêng dè chút nào, bức bách phi tần tự sát bỏ mình, chính là tội thứ ba. Thế nhưng thái hậu nương nương không hề kiêng kỵ, nhận định hoàng thượng sẽ vì thứ trong tay bà ta mà buông tha Bạch gia, vi thần nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cái, thái hậu nương nương sợ là dự định muốn đồng quy vu tận."
Nói tới chỗ này, trên mặt Hàn Tư Ân lộ ra một tia cười lạnh lẽo, hắn nói: "Thời điểm vi thần đoán được ý niệm này của thái hậu nương nương, trong lòng rất buồn bực, từ huyết thống mà nói, Bạch Ân là nhi tử của ngươi, hoàng thượng cũng vậy... Thái hậu nương nương còn muốn vi thần tiếp tục suy đoán xuống?"
Thái hậu nắm chặt ghế tựa đằng trước, bà ta mím môi, hai mắt trừng rất lớn.
Hoàng đế một bên lạnh lùng nói: "Nói, trẫm ngược lại là muốn nghe một chút, thái hậu muốn làm gì trẫm?"
Hàn Tư Ân mạo hiểm nhắc đến khiến hoàng thượng đổ ập xuống chất vấn, trầm mặc chờ đợi thái hậu thời gian nửa nén hương, nhưng thái hậu vẫn chỉ là hé miệng nhìn hắn.
Hàn Tư Ân khẽ thở dài một cái, thỉnh an với hoàng thượng, gằn từng chữ: "Vi thần cho là, lá bài to nhất có thể áp chế hoàng thượng trong tay thái hậu bây giờ, đơn giản chính là vấy bẩn huyết mạch của hoàng thượng không tinh khiết."
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế tức giận rồi, hắn đột ngột đứng lên, cảm giác trên đầu mình đều bốc lửa. Huyết thống không tinh khiết, không phải là nói hắn không phải là nhi tử của tiên hoàng, không nên ngồi trên đế vị này sao?
Lời này nếu như bị người ngoài nghe đến, vậy lập tức sợ là sẽ phải có dòng họ hoàng thất đứng ra, dùng các loại lý do điều tra huyết mạch của hắn.
Hoàng đế nhìn về phía thái hậu, lẩm bẩm nói: "Ngươi thật sự là muốn dùng kế sách như vậy uy hiếp trẫm?" Hắn có lẽ muốn hỏi chính là, huyết mạch của chính mình lẽ nào thật sự không tinh khiết, nhưng hắn không dám, cuối cùng chỉ có thể chất vấn những thứ này.
Những người khác bị lời nói của Hàn Tư Ân chấn động đến mức nói không ra lời, người duy nhất còn có thể bảo trì đầu óc tỉnh táo là Cơ Lạc, trong lòng hắn có chút trấn an mà nghĩ, may là Hàn Tư Ân để hai huynh đệ Bạch gia rời đi, bằng không nghe được tin tức đòi mạng này, vốn là người nhà họ Bạch, hai người bọn họ sợ là không sống nổi.
Đương nhiên, người không rời khỏi cung điện này, sợ là không mấy ai có thể đi ra khỏi cửa.
"Vi thần nghĩ đại khái là thái hậu đã làm xong chuẩn bị cá chết lưới rách, bà là mẫu thân thân sinh của ngài, chỉ cần bà ta mở miệng, liền khó chặn miệng được thiên hạ, huyết thống không tinh khiết, thì sẽ nguy hiểm cho đế vị. Thời điểm cùng đường mạt lộ, đây là nước cờ xấu nhất để uy hiếp hoàng thượng ngài." Hàn Tư Ân bình tĩnh nói ra cái gọi là suy đoán của mình, "Thái hậu nương nương đại thể cũng là làm xong chút chuẩn bị, tỷ như trước đó viết một phong gì gì đấy đặt ở chỗ thân tín, nếu như Bạch Ân bị giết, phong thư này liền bị người lấy ra nói bóng nói gió. Đến lúc đó phong mưa khắp thành, địa vị của hoàng thượng bất ổn, thiên hạ đại loạn."
Nói đến đây, Hàn Tư Ân nhíu mày lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu: "Vi thần nghĩ quá nhiều, đáy lòng sinh ra một nghi vấn, vẫn cứ liên quan đến Hoàng quý phi. Năm đó trước khi Hoàng quý phi tự sát, ngài có phải là cũng nói với Hoàng quý phi việc này, khiến y không thể cũng không dám nói với hoàng đế chuyện ngươi có tư tình?"
Thái hậu nhắm mắt lại, không hề trả lời, sắc mặt có chút chán chường. Hàn Tư Ân cũng không nghĩ tới bà ta sẽ trả lời, những chuyện này chỉ là hắn suy đoán, hắn chỉ nhắc đến nghi hoặc trong lòng mình, còn đáp án của những vấn đề này, vẫn luôn nằm tại nơi sâu nhất của lòng người.
Mặc dù là nhất thời áp chế ở nơi sâu xa nhất, nhưng ở thời điểm đắc ý nhất hoặc buồn bực nhất, lần nữa phải dùng đến loại mưu kế này, những chuyện cũ được che giấu dưới đáy lòng kia cũng sẽ lơ đãng hiện về.
Ngoại trừ người có đọc tâm thuật, cõi đời này sẽ không còn những người khác biết được.
Giống như thái hậu năm đó, bị phát hiện chuyện tư tình, lại có mang, đang trong lúc kinh hoảng thác loạn, thời điểm vuốt ve bụng, trong đầu đột nhiên linh quan lóe lên, liền có một kế sách có thể làm cho người nhìn thấy chuyện này câm miệng.
Bà ta không bận tâm đến người bị mình bức bách: "Cho dù ngươi nói cho hoàng thượng, ai gia cũng không sợ. Thời điểm hoàng thượng muốn xử trí ai gia, ai gia cũng có thể nói hoàng thượng cũng không phải là huyết thống của tiên hoàng. Ai gia cùng lắm là chết, chỉ là khi đó hoàng thượng sợ là ngay cả chính mình đều không để ý tới, huống hồ là người đã chọc thủng tất cả những thứ này."
Không ai biết thái hậu có dám nói hay không, nhưng có người biết, chuyện thái hậu có tư tình này mình không thể mở miệng. Thiên hạ bất ổn, thế cuộc rung chuyển, không phải ai cũng có thể gánh vác được.
Sau đó bị hoài nghi, thất vọng bên trong càng tuyệt vọng hơn.
Hoàng đế mím khóe môi tương tự như thái hậu, hắn nhìn thái hậu, muốn bà ta cho mình một lời giải thích rõ ràng. Hắn nghĩ, nếu như Vương Anh năm đó cũng nghe được thuyết pháp này, vậy có phải chuyện này đã trở thành tâm bệnh của y hay không.
Nếu như năm đó thái hậu nói với mình như thế, chính mình có thể lo lắng sợ hãi hay không, thậm chí giận chó đánh mèo lây sang Vương Anh.
Thái hậu mở mắt ra, sâu sắc thở dài, bà nhìn Hàn Tư Ân nói: "Hàn thế tử quả nhiên là không giống người thường, ai gia quả thật là... Là ngụy tạo một phần thư như vậy đặt ở ngoài cung. Chỉ là ai gia vốn định lén lút nói rõ với hoàng thượng, không nghĩ tới bị Hàn thế tử cứ như vậy mà nói ra."
Bà ta cũng không nói gì, năm đó có nói cho Vương Anh việc này hay không, thế nhưng cũng không sao cả. Chỉ cần có hoài nghi, người hữu tâm tự nhiên sẽ chậm rãi tìm dấu hiệu tìm về đáp án trong ký ức mơ hồ kia.
Khi nghe đến giả tạo thư tín mấy chữ này, hoàng đế cuối cùng cũng buông lỏng lo lắng, nhưng ngay lập tức ập đến chính là càng nhiều phẫn nộ.
Hiện tại hoàng đế đột nhiên nghĩ, e rằng huyết thống của mình thật sự là không tinh khiết, cũng không phải là quan hệ phụ thân, mà là thái hậu căn bản không phải mẫu thân của hắn, bằng không sao bà ta có thể nghĩ ra ý nghĩ độc ác đến cực điểm này được.
Thái hậu ngược lại còn không quên giội nước bẩn cho Hàn Tư Ân, chỉ là Hàn Tư Ân cũng không sợ một con hổ già còn không có răng.
Hắn rũ mắt cười nhạt, ngữ khí sóng lớn cũng không sợ, nói: "Vi thần đương nhiên tin rằng hoàng thượng chính là huyết thống chính thống của hoàng thất, chỉ là vi thần không có ưu điểm khác, chính là trong lòng suy nghĩ quá nhiều, luôn muốn làm rõ ràng một chút. Cũng không nhìn nổi có người tác quai tác quái như vậy, cảm thấy chính mình có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, vạn sự vạn vật đều phải thuận ý nghĩ của mình mà thôi."
Hàn Tư Ân vào lúc này đột nhiên đối với chuyện của đời trước hoặc là đời trước của đời trước cảm thấy hứng thú, hắn có chút muốn biết, hai đời kia, cuối cùng thái hậu có thành công hay không.
Chỉ là cái ý niệm này cũng chỉ thoáng qua, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Thái hậu nói rõ ngoài cung có một phần đồ vật như thế, vẫn cứ coi hoàng đế là quân, thái độ của hoàng đế liên quan đến sự phát triển của sự tình. Đồng ý, chính là ăn nửa con ruồi, mỗi khi nhớ tới, trong lòng luôn sẽ cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Nếu như không đồng ý, vạn nhất sự tình bị tiết lộ ra ngoài, đó chính là chuyện dao động nền tảng lập quốc. Hoàng đế không thể tra tấn bức cung thái hậu, trong cung quá nhiều người, mắt quá tạp niệm, truyền đi việc này, đế vị của hoàng đế sẽ không còn vững vàng.
Đối mặt với loại cục diện này, hoàng đế rất tức giận.
Những người quỳ trên mặt đất đều biết được, tất cả những gì nghe được ở đây, từng cọc từng kiện đều là bí sự. Đặc biệt là chuyện cuối cùng có liên quan đến huyết thống của hoàng đế, mặc dù nghe được thái hậu chính mồm phủ nhận, thế nhưng hoàng đế nhìn thấy bọn họ, sẽ nhớ tới những chuyện không rõ ràng này, trong lòng luôn có cái mụn nhọt.
Hàn Tư Ân cũng không tính thu dọn chuyện này, thái hậu lén lút uy hiếp hoàng đế hắn đã chặn được đầu nguồn, những chuyện hắn có thể làm đều đã làm, cho nên hắn hiện tại chỉ muốn trở về ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Hàn Tư Ân quỳ trên mặt đất, ngữ khí hơi thấp, hiện ra rất là cung kính: "Hoàng thượng, việc này nói lớn chính là quốc sự, nói nhỏ chỉ là gia sự của hoàng thượng ngài. Vi thần hôm nay say rượu, đều là ăn nói linh tinh, mong rằng hoàng thượng thứ tội."
Thái hậu cùng Bạch Tuấn có tư tình, thậm chí sinh ra một nhi tử, chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, chỉ có thể là một bí mật, không thể dùng những chuyện này mà định tội Bạch Tuấn.
Cho nên, Hàn Tư Ân chọc thủng tất cả những thứ này, vốn là công thần lớn nhất, nhưng là công lao này hắn không thể nhận, hiện tại càng chủ động thỉnh tội, đem chuyện cực lớn này nói thành việc nhà của hoàng đế.
Xử lý như thế nào, đều là chuyện của hoàng đế.
Hoàng đế biết Hàn Tư Ân luôn luôn thức thời, đối với cách nói của hắn coi như thỏa mãn. Hoàng đế không hề có một chút hảo cảm nào với tất cả những người có mặt trong cung điện này ngày hôm nay, nhưng đôi mắt kia của Hàn Tư Ân vẫn có tác dụng, ít nhất hoàng đế vẫn chưa nghĩ tới sẽ lập tức trị tội hắn, tùy ý nói: "Nếu là say rồi, vậy quay về cho tỉnh rượu đi."
Hàn Tư Ân quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, lưng gáy thẳng tắp, hoàng đế kéo kéo lông mày, nhìn hắn.
Sau một hồi, Hàn Tư Ân ngửa đầu, ngữ khí thấp hơn, hắn nói: "Hoàng thượng, Tây Cương Thiên Môn quan là địa phương băng hàn, từ trước đến giờ khó canh giữ, sau khi Tĩnh Quốc hầu phụng mệnh hồi kinh, nơi đó thiếu tướng tài. Bạch Văn Hãn cùng với đệ đệ Bạch Thư làm mất lễ nghi trước mặt đế quân, vi thần tấu thỉnh hoàng thượng hạ chỉ giáng vị trị tướng quân của Bạch Văn Hãn, mệnh cùng với đệ đệ Bạch Thư, đi tới Tây Cương Thiên môn trấn giữ biên quan."
Cơ Lạc nghe lời này, biết đến Hàn Tư Ân đang muốn tốt cho Bạch Văn Hãn và Bạch Thư, nhưng hắn sợ hoàng đế không đồng ý, trong lòng có chút lo lắng, nhưng hắn không dám biểu lộ ra vào lúc này.
Hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân, thần sắc khó giải thích được, đáy lòng bản năng có chút phẫn nộ. Bạch Tuấn phạm vào tử tội, cho dù hắn bị ngũ mã phanh thây đều không đủ để hả mối hận trong lòng hoàng đế, Bạch gia tất nhiên cũng phải bị san bằng.
Mà Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư tuy rằng đã tách ra khỏi Bạch gia, nhưng bọn họ dù sao cũng là nhi tử ruột thịt của Bạch Tuấn.
Nghĩ đến trên người bọn họ chảy xuôi dòng máu của Bạch Tuấn, hoàng đế liền không nhịn được có dục vọng muốn giết người.
Hiện tại Hàn Tư Ân nói lời này, không thể nghi ngờ là muốn hoàng đế bỏ qua cho Bạch Văn Hãn và Bạch Thư.
Trong lòng hoàng đế đối với thỉnh cầu này của Hàn Tư Ân rất căm tức, nhưng thời điểm nhìn đến đôi mắt kia của hắn, hoàng đế luôn cảm thấy là Vương Anh đang quỳ trên mặt đất cầu xin mình, đáy lòng liền sinh ra một tia hổ thẹn.
Hoàng đế nhắm mắt lại, nghĩ đến Hàn Tư Ân cũng coi như là người thân cận nhất của Vương Anh, liền lạnh lùng nói: "Nghe chỉ, Bạch Văn Hãn Bạch Thư không chiếu cố đến trưởng bối, đúng là bất hiếu, trượng trách ba mươi, thôi vị trí tướng quân của Bạch Văn Hãn, ngày khởi hành dùng bạch y cùng đệ đệ Bạch Thư đi tới Tây Cương Thiên môn trông coi biên quan. Không có chỉ, không được vào kinh."
"Tạ ơn hoàng thượng." Hàn Tư Ân cung kính nói.
Hoàng đế phất tay để hắn rời đi, Hàn Tư Ân là người duy nhất từ cung điện này đi ra. Thời điểm hắn đẩy cửa ra, thấy được Bạch Thư cùng Bạch Văn Hãn đang quỳ trên mặt đất.
Bạch Thư nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc phức tạp.
Hàn Tư Ân rời mắt khỏi người bọn họ, vạt áo hắn từ trong tay Bạch Thư lướt qua, Bạch Thư theo bản năng muốn vươn tay bắt lấy, nhưng không nắm được bất cứ thứ gì, trên mặt Bạch Thư có chút hoang mang.
Hàn Tư Ân thẳng tắp tiêu sái xuất cung, hắn đi không nhanh không chậm, mà ở phía sau hắn, không lâu lắm, liền truyền đến âm thanh côn gậy trầm trầm vang lên.
Bạch Thư ở bên kia chịu ba mươi côn, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân. Mãi đến tận, Hàn Tư Ân đi ra khỏi cửa cung.
Không biết là gậy đánh vào người quá đau, hay là do nguyên nhân khác, Bạch Thư cảm thấy trong lòng đau đớn ngột ngạt dữ dội.
Sau khi Hàn Tư Ân từ hoàng cung đi ra, rất nhiều văn võ bá quan đều nhanh chóng nhận được tin tức, rất nhiều người đều đang suy đoán trong cung đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chờ Hàn Tư Ân vừa trở lại quốc công phủ, vài đạo thánh ý của hoàng đế liền nhanh chóng truyền đạt ra.
Đầu tiên là việc Thạch phủ lén lút khai thác mỏ vàng âm thầm ủng hộ Nhị hoàng tử Cơ Dung đăng đế, bởi chứng cứ xác thực, Thạch quý phi trong cung bị tước phong hào, đẩy vào lãnh cung, tất cả mọi người của Thạch phủ bị bắt giam, chờ thu sau xử trảm.
Thạch Hầu gia là bị người từ trong cung nhấc ra, theo như lời đồn đại, cả người đều sắp không xong rồi.
Tiếp theo chính là việc Bạch gia cấu kết với Thạch gia, mưu toan chống đỡ Nhị hoàng tử thành Thái tử, đúng là nghiệp chướng nặng nề, tất cả mọi người Bạch gia tạm thời bắt giam, chờ sau thu xử trảm.
Sau đó giam cầm Nhị hoàng tử Cơ Dung, mệnh chung thân không thể ra ngoài phủ, Tam hoàng tử Cơ Lạc trông coi hoàng lăng nửa năm.
Trong mấy thánh chỉ này, tin tức Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư rời kinh tựa hồ là không nổi bật nhất.
Không người biết trong cung đến cùng xảy ra chuyện gì, lúc đi vào còn tốt đẹp, chờ người đi ra, trên căn bản đều bị phế bỏ. Có người lặng lẽ tìm hiểu tin tức trong cung, chỉ nghe nói thái hậu đóng cửa không ra, mỹ nhân bên cạnh hoàng đế rất được sủng ái gần đầy đột nhiên đột tử mà chết.
Người hữu tâm âm thầm cân nhắc đến ý tứ trong thánh chỉ, tội danh của Thạch gia không có vấn đề gì, ngược lại là Bạch gia chỉ là ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng trên thánh chỉ hoàng đế lại viết nghiệp chướng nặng nề, thật sự là khiến người cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Nhị hoàng tử bị giam cầm tại quý phủ, cũng coi như là ý chỉ bình thường, mà Tam hoàng tử lại hơi cổ quái.
Trông coi hoàng lăng, có lúc là một chuyện rất xấu, mà có khi lại là một chuyện rất tốt. Mấu chốt nhất chính là, vào lúc này cũng không phải là dịp trông coi hoàng lăng, những người này còn thật cân nhắc không ra thái độ của hoàng đế đối với Tam hoàng tử.
Mà những quan chức không bị ảnh hưởng, sau khi nghe được mấy tin tức này, chà chà hai tiếng, cảm thán Hàn Tư Ân cũng thật là cái tai tinh, ai dính đến hắn, hắn liền muốn đòi mạng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 103
Chương 103