Ở thời đại này, chính mình cảm thấy người mắc nợ nhất, lúc này rốt cục cũng đưa ra yêu cầu, Hàn Tư Ân đương nhiên lập tức gật đầu đồng ý thỏa mãn y.
Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân đồng ý, trong lòng thực cao hứng, tuy rằng người này đã từng đáp ứng qua, nhưng y vẫn thấy không chắc lắm.
Bởi vì từ trong ngày thường Hàn Tư Ân xử lý sự tình cùng những người lui tới mà xem, hắn có vẻ là người không thích bị người khác vẽ lại.
Bạch Thư vì thế trong lòng có chút mừng thầm, hắn nghĩ, có lẽ bởi vì chính mình trong lòng Hàn Tư Ân có điểm khác biệt đi.
Nghe đến suy nghĩ trong lòng Bạch Thư ý, thần sắc Hàn Tư Ân hơi ngừng lại một chút, hắn cảm thấy hiện tại Bạch Thư cũng có thể được coi là người hoang tưởng quá độ đi. Hắn đối với Bạch Thư cùng những người khác không có gì bất đồng, chỉ là người khác không khiến hắn cảm thấy mắc nợ, Bạch Thư lại có.
Bạch Thư để Hàn Tư Ân tùy ý ngồi ở trong sân, Hàn Tư Ân thu lại vô số ý niệm trong đầu, nhẹ giọng đáp lại.
Mặt trời lúc này thật khiến người cảm thấy nóng nực, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư lại ngồi ngoài hành lang chuẩn bị vẽ tranh.
Mấy nha đầu trong Phương Lan viện, đã quen nhìn thấy Bạch Thư đột nhiên xuất hiện trong viện tử, chỉ là không ai dám ra ngoài nói gì thôi. Cho nên, hiện tại ngoại trừ vài người của Phương Lan viện, quốc công phủ này còn không có ai biết có người thường thường leo tường đến tìm Hàn Tư Ân đâu.
Khi Bạch Thư vẽ tranh, thần sắc trịnh trọng, hai con mắt cực kỳ nghiêm túc, sau khi bày ra tư thế, y liền lấy bút bắt đầu.
Hàn Tư Ân nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhắm hai mắt tùy ý nghĩ lại những chuyện phát sinh trong phủ ngày hôm nay. Hàn Minh Châu làm việc cũng thực quyết đoán, chính mình không muốn gả cho Cơ Hoài, liền trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.
Người nhà họ Hàn cho dù biết Hàn Minh Châu đẩy người xuống hồ, cũng không có chứng cớ gì, nhưng bọn họ hiểu được thái độ này của Hàn Minh Châu, rất có loại khí thế cá chết lưới rách.
Chỉ là không quản quá trình như thế nào, hiện tại Cơ Hoài đem Hàn Thanh Tuyết từ trong nước ôm ra, người của Hàn gia đều biết đến. Nếu như Nhàn phi không muốn huyên náo đến khó nhìn, chung quy phải đưa ra cho Hàn Thanh Tuyết một câu trả lời.
Hơn nữa đối với Hàn Thanh Tuyết đã từng muốn hại mình, Hàn Minh Châu cũng không phải một mực hỗ trợ. Nàng còn tìm cho Hàn Thanh Tuyết một người bạn, đó chính là Hà Ngọc Châu.
Hà Ngọc Châu từ sau khi Hàn Tú bị phạt, trong lòng đối với Hàn Tú liền có ngăn cách. Mấy ngày nay, nàng thu hồi tính nết của chính mình, nhìn thấy thái độ của hạ nhân quốc công phủ đối với Hàn Thanh Tuyết, đột nhiên hiểu được quyền thế mới là quan trọng. Trong lòng liền nghĩ, đối với suy nghĩ của mẫu thân để nàng vào cung làm trắc phi của Cơ Hoài cũng không bài xích.
Hàn Minh Châu là người tâm tư sắc xảo, nàng đối với chuyện này thấy rõ, nàng chỉ là sau khi nghe được Cơ Hoài đến, lơ đãng cùng nha đầu nói đến việc hôn sự của Hàn Thanh Tuyết sợ là phải có biến, chính mình đến giúp nàng một tay, còn nói Ngũ hoàng tử thương người, nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết bị thương nhất định sẽ không bỏ mặc vân vân.
Cho nên khi Hàn Minh Châu đẩy Hàn Thanh Tuyết vào nước, Hà Ngọc Châu thấy được. Thế nhưng Hà Ngọc Châu sẽ không nói, không chỉ không nói, còn có thể gắt gao bảo mật, Hà Ngọc Châu mấy ngày nay hiểu rất rõ ưu điểm cùng khuyết điểm của mình.
Ưu điểm là dung mạo của nàng tốt, khuyết điểm là đã từng quá mức điêu ngoa, để lại ấn tượng rất xấu cho Cơ Hoài. Cho nên sau khi lên bờ, nàng cố ý trừng Cơ Hoài một cái liền chạy, biểu thị ra nàng không phải muốn Cơ Hoài phụ trách.
Nếu như không ngoài dự liệu của Hàn Tư Ân, ngày hôm nay vị biểu tiểu thư Hà Ngọc Châu này, bởi vì chịu khí lạnh mà "Bệnh nặng", Hàn Tú ở chỗ lão phu nhân khóc lóc tố cáo một chút, Cơ Hoài sau khi nghe xong trong lòng sẽ cảm thấy hơi hổ thẹn, phúc hưởng tề nhân của hắn định xong rồi.
Hàn Tư Ân đối với cách làm của Hàn Minh Châu cũng không cảm thấy đúng hay không đúng, Hà Ngọc Châu có tâm tư, coi như không có Hàn Minh Châu ở phía sau đẩy một cái, bản thân nàng cũng sẽ tìm được cơ hội, cùng lắm là quá trình hơi vấp chút, nhưng mục đích hẳn có thể đạt được.
Cũng giống vậy, nếu như lúc trước Hà Phàm muốn đêm tối gặp Hàn Minh Châu, Hàn Thanh Tuyết không lòng sinh đố kị, cố ý ẩn giấu đồ vật thiếp thân của Hàn Minh Châu, dự định lấy vật ấy cho Hà Phàm làm chứng cớ, phá huỷ Hàn Minh Châu, Hàn Minh Châu hôm nay cũng sẽ không làm như vậy đối với nàng.
Nói cho cùng đây cũng chỉ là gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi.
Về phần Cơ Hoài, chỉ đơn thuần là một nam nhân bình thường ở triều đại này mà thôi, hắn đối với Hàn Thanh Tuyết kính yêu, mà Hàn Thanh Tuyết không ngăn cản được bên cạnh hắn sẽ còn có những người khác.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân trong lòng xì cười một tiếng, nếu như người chỉ biết đem hết thảy ký thác lên tình cảm sắt son, vậy bản thân liền thành người thua thiệt nhất mà thôi.
Tỷ như, hắn của đã từng.
Thời điểm Hàn Tư Ân còn đang loạn nghĩ, âm thanh đặt bút rất nhỏ của Bạch Thư truyền đến, Hàn Tư Ân chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Bạch Thư đang vẽ tranh, lúc này Bạch Thư cũng nâng mắt lên nhín về phía hắn.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn Bạch Thư, ánh mắt chậm rãi đi qua, lại nhìn về nơi xa xa.
Bạch Thư hơi sững sờ, ngòi bút run run một chút, y lập tức rũ mắt xuống tiếp tục vẽ. Dáng vẻ Bạch Thư cầm bút cũng giống như y khi cầm kiếm, kiên định nghiêm túc, y tỉ mỉ dùng bút phủ lên tờ giấy trắng trải trên bàn.
Dưới ngòi bút của Bạch Thư, người trên giấy dần dần hiện ta, hình ảnh Hàn Tư Ân sống động trên giấy. Một thân thanh sam, cả người lười nhác ngồi trên ghế dựa mềm mại, quả thực là dung mạo điệt lệ, phẩm chính mày kiếm mắt sao, phong hoa quý khí.
Vốn là một người hoàn thiện, mà tinh túy của cả bức tranh lại nằm ở cặp mắt kia. Đôi mắt của người trong tranh lạnh lùng đến cực điểm, tôn lên gương mặt dễ nhìn kia, đặc biệt lạnh lùng vô tình, giống như mọi chuyện đều không hấp dẫn nổi ánh mắt của y.
Sau cùng, Bạch Thư tô lên đôi mắt kia, sau một hồi, y thu lại bút, chờ mực vẽ được gió thổi khô, y cầm lấy bức tranh đi tới mặt Hàn Tư Ân, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta vẽ xong rồi, huynh có muốn nhìn một chút không?"
Hàn Tư Ân vì lời này mà nhìn về phía y, hắn liếc nhìn bức tranh trong tay Bạch Thư, sau đó Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, nói thật, tâm tình của hắn hiện tại rất phức tạp.
Người trong tranh cùng hắn căn bản là một người trên trời một người dưới đất, dáng vẻ hiện tại của hắn, dù dùng tà thuật thẩm mĩ của hiện đại cũng không sửa thành người trong tranh kia được.
Đôi mắt này được Bạch Thư tô điểm, đẹp đến mức chính mình cũng không nhận ra.
Bích Hoa cùng Trầm Hương hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy Hàn Tư Ân được Bạch Thư vẽ ra, cũng đều trợn to mắt, không thể tin được.
Bạch Thư không biết Hàn Tư Ân đang suy nghĩ gì, y cũng không biết Hàn Tư Ân hài lòng hay không, y nhìn bức tranh kia, nói: "Thời gian không đủ lắm, ta chỉ tùy ý vẽ thôi, chờ ta sửa xong, lại mang tới cho huynh xem."
Thỉnh thoảng Bạch Thư cũng thuộc phái hành động giống như Hàn Tư Ân, y nói xong lời này liền cuộn lại tranh, sau đó trực tiếp nhảy tường trở về nhà.
Hàn Tư Ân dừng bên khóe miệng, nếu vẽ hoàn chỉnh rồi cũng không cần đến nữa, câu nói này, lần này hắn vẫn không nói ra được.
Tâm tình Bạch Thư ở trên đường bay nhảy, y ôm lấy chân dung Hàn Tư Ân vội vội vàng vàng chạy về phủ tướng quân, hiện tại y bức thiết muốn đem bức tranh này vẽ xong.
Bạch Văn Hãn đang chuẩn bị xuất môn liếc nhìn đệ đệ của mình vội vàng vào thư phòng như thế, trong ngực thật giống ôm lấy bảo bối gì, hắn sợ Bạch Thư cử chỉ điên rồ, liền quay người vào trong thư phòng.
Thư phòng cũng không có khóa, hắn gõ cửa xong liền đi vào, thời điểm đi vào, Bạch Thư còn đang hoàn thiện nốt dáng người. Nhìn phong hoa mỹ nhân trong tranh, Bạch Văn Hãn nhíu mày kinh ngạc nói: "Người này là ai?" Hắn thấy có chút quen mặt, rồi lại nhớ không nổi đã thấy qua ở đâu rồi.
Bạch Thư quay đầu lại nhìn về phía hắn, trên mặt cùng trong giọng nói đều mang theo một tia khổ não: "Đây là Hàn Tư Ân, có phải đệ vẽ không giống lắm không."
Bạch Văn Hãn nghe lời này, nhớ đến dáng vẻ của Hàn Tư Ân, nhất thời trầm mặc, cũng quên mất không hỏi Bạch Thư từ lúc nào lại bắt đầu lén lút liên lạc với Hàn Tư Ân rồi.
Sau một hồi, đối diện ánh mắt sạch sẽ thuần túy của Bạch Thư, Bạch Văn Hãn khàn giọng nói: "... Xác thực không giống lắm." Tranh vẽ Hàn Tư Ân này rõ ràng là thay cái mặt khác vào rồi, hai người không liên quan, làm sao có thể giống nhau?
Bạch Thư có chút ủ rũ: "Đúng thế, không sánh được chân nhân, nhưng đệ lại không vẽ không ra nổi."
Bạch Văn Hãn: "..." Nếu như đổi thành bất kỳ người nào khác, Bạch Văn Hãn đều sẽ cảm thấy người nọ là đang cố ý giỡn mặt với mình. Người trong bức tranh so với Hàn Tư Ân thật còn đẹp hơn ngàn vạn lần, thế mà lại bị Bạch Thư ghét bỏ thành như vậy, thật khiến người ta không biết nói cái gì cho phải.
Mà Bạch Văn Hãn biết rõ đệ đệ của mình, biết y đang nói lời nói thật lòng. Nhìn Bạch Thư có chút ủ rũ cúi đầu, Bạch Văn Hãn há miệng, cũng không nghĩ ra từ gì an ủi được.
Hắn lại liếc nhìn bức tranh đó, mà trong lòng sững sờ, sau đó hắn mạnh mẽ cau mày nói: "Sau này đừng tùy tiện đưa bức tranh này đến trước mặt người ta, càng đừng để người khác nhìn thấy."
Bạch Thư đang có chút phiền lòng, nghe Bạch Văn Hãn nói vậy, vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt chớp hạ, không hiểu hắn có ý gì.
Nhịp tim Bạch Văn Hãn có chút gấp gáp, vừa nãy hắn còn cảm thấy bức tranh này có chút quen mắt, đó cũng không phải nói hắn cảm thấy người trong bức tranh kia là Hàn Tư Ân.
Khi Bạch Thư nói đó là Hàn Tư Ân, hắn nhất thời cũng không có nghĩ nhiều như thế. Hiện tại xem lại tranh này, nghĩ đến thân phận Hàn Tư Ân, hắn bỗng nhiên nghĩ tới, thuở niên thiếu hắn thực sự đã xem qua một bức tranh như vậy.
Chỉ có điều bức tranh đó là phụ thân hắn phụng mệnh vẽ lại, người trong tranh chính là năm đó Hoàng quý phi.
Năm đó hắn lớn hơn Bạch Thư vài tuổi, phụ thân hắn cũng từng cực coi trọng hắn, đối với hắn đem hết toàn lực bồi dưỡng, cũng từng đối với hắn vô cùng tốt, trong lễ hoa đăng, còn để cho mình ngồi lên cổ hắn xem hội hoa đăng.
Trong ký ức, khi đó phụ thân hắn chỉ nổi giận với hắn một lần, là bởi vì suýt chút nữa hắn đã đốt đi một bức tranh.
Bức tranh kia, là phụ thân hắn trong ngày sinh thần Hoàng quý phi phụng mệnh vẽ lại, là lễ vật mà hoàng đế chuẩn bị cho Hoàng quý phi. Mà mãi cho đến về sau, phụ thân hắn cũng không dâng lên bức tranh đó, vẫn luôn đặt trong thư phòng nhà hắn, đến tận khi phụ thân hắn vội vã thiêu hủy đi.
Hắn còn nhớ lúc đó chính mình hỏi phụ thân tại sao lại muốn đốt bức tranh đẹp như vậy.
Phụ thân hắn hàm hàm hồ hồ nói, vô dụng, liền đốt.
Lại nói, phụ thân hắn làm quan trong triều, thành tích không có nhiều, nhưng lại vẽ được một bức "Đan Thanh" rất đẹp. Khi còn trẻ, hắn cũng là dựa vào thủ nghệ này, mà từng ra vào trong cung, vì các quý nhân trong cung vẽ chân dung mấy lần, cũng bởi vậy được hoàng đế để mắt, con đường làm quan coi như thông thuận.
Mà Hàn Tư Ân dưới ngòi bút của Bạch Thư, tướng mạo cực kỳ giống Hoàng quý phi phong quang đến cực điểm năm đó. Chỉ là Hoàng quý phi thân là song nhi, dung mạo tuy rằng lãnh ngạo, nhưng giữa chân mày có nốt ruồi son, lại thêm khí chất lạnh lùng, làm cho y thoạt nhìn có nét thanh tuyển siêu nhiên, không giống Hàn Tư Ân lãnh đạm vô tình như vậy, hai con mắt tràn đầy tang thương.
Chỉ là cho dù như vậy, Bạch Văn Hãn vẫn cảm thấy, những chuyện giống như liên quan đến Hoàng quý phi đột nhiên qua đời này, căn bản không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 69
Chương 69