Chu thái y không nghĩ tới Hàn Trác đột nhiên tính khí bạo phát, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Trác một mặt phẫn nộ cầm kiếm đi đến Phương Lan viện.
Quản gia Lưu Hán là người lanh lợi, nhìn thấy tình huống như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó phân phó tiểu tư bẩm báo chuyện này với lão phu nhân, lại chạy thật nhanh ngăn cản Hàn Trác đang đi đến Phương Lan viện.
Lưu Hán nhìn Hàn Trác ngữ gấp rút nói: "Lão gia, nô tài hiểu được người thương Thế tử, nghe những lời này trong lòng không thoải mái, thế nhưng không cần vì một hạ nhân mà làm ô uế chính tay mình. Đổng ma ma là Tĩnh Quốc hầu phủ đưa tới, sau đó giao cho Tĩnh Quốc hầu phủ xử trí cũng được, tin tưởng Tĩnh Quốc hầu phủ chắc chắn sẽ cho quốc công phủ chúng ta một câu trả lời."
Hàn Trác đá Lưu Hán sang một bên, cười lạnh nói: "Tĩnh Quốc hầu phủ đưa tới thì sao? Mụ ta hại con trai của ta như vậy, ta muốn ả đền mạng chẳng lẽ còn cần Hầu phủ bọn họ đồng ý hay sao?"
Lưu Hán bị đá ngã ngồi trên mặt đất, vội bò lên quỳ xuống, khổ sở khuyên can: "Lão gia hà tất nói lời vô ích, người hại Thế tử, đừng nói là hạ nhân Tĩnh Quốc hầu phủ đưa tới, kể cả là hạ nhân trong phủ chúng ta, cũng có thể trực tiếp đánh chết là được. Chỉ là ngài đau lòng Thế tử, Thế tử gia chẳng lẽ không đau lòng người? Hắn giữ lại Đổng ma ma, không phải là để Hầu phủ sau đó cho quốc công phủ một câu trả lời sao, lão gia ngài nên cân nhắc đến hiếu tâm của Thế tử gia."
Những lời này của Lưu Hán lập tức đem việc Hàn Tư Ân bị hạ độc mà thân thể yếu ớt hoàn toàn đẩy lên đầu Tĩnh Quốc hầu phủ. Đổng ma ma là nô tỳ bọn họ đưa tới, ác ý hại Thế tử. Quốc công phủ bởi vì tin tưởng Tĩnh Quốc hầu phủ, làm sao nghĩ tới người của Hầu phủ sẽ ra tay với Thế tử, vì vậy quốc công phủ đối với chuyện này liền không có trách nhiệm trực tiếp gì.
Lưu Hán sở dĩ nói như vậy, cũng là bởi vì việc Hàn Tư Ân đã làm vào hôm sinh thần lão phu nhân kia, bên ngoài bây giờ đều đang bàn tán Thế tử quốc công phủ là người điên, nói giết người liền giết người, nói thấy máu liền thấy máu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Cũng có người tham gia bữa tiệc hôm ấy nói ra việc quốc công phủ có người ngấm ngầm xấu xa, tất sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng quý phủ sau này.
Cho nên tội danh hãm hại Thế tử, quốc công phủ tuyệt đối không thể liên luỵ, tất cả những thứ này đều là trách nhiệm của Tĩnh Quốc hầu phủ.
Chu thái y lúc này cũng triệt để hồi thần, đây là việc riêng của quốc công phủ, hắn vốn không muốn can dự, thế nhưng Hàn Trác ở trước mặt hắn như vậy, hắn liền không thể không khuyên can một phen, vì vậy nhân tiện nói: "Quốc công gia bớt giận."
Hàn Trác nhìn chu thái y, vành mắt đều đỏ, mấp máy miệng cũng không nói được cái gì, cuối cùng hắn mạnh mẽ cắm thanh kiếm lên mặt đất, đuổi Lưu Hán cút.
Sau khi tiễn Chu thái y rời đi quốc công phủ, Hàn Trác dừng lại trước tiền thính, quay người đi đến viện của mình. Hắn ở trong chủ viện của quốc công phủ Văn Lan viện, vật trang trí trong Văn Lan viện tuy rằng không phải đều là vật xa hoa, nhưng cũng được chế tác tinh xảo, cực kỳ bắt mắt.
Khi hắn trở lại, Liễu thị đang ở trong phòng rơi lệ, nhìn thấy hắn, Liễu thị vội đứng lên lộ ra nụ cười ôn nhu khéo léo, nói: "Gia, người trở về?"
Hàn Trác gật đầu, một bộ mệt mỏi, hắn ngồi trên ghế dựa mềm mại than thở một tiếng, Liễu thị nhẹ nhàng phất tay để người bên trong phòng lui ra, chính mình thì đi tới phía sau Hàn Trác, nhẹ nhàng chậm rãi bóp vai cho hắn.
Trầm mặc một lúc, Hàn Trác nhẹ giọng nói: "Duyệt Văn đâu?" Hàn Duyệt Văn là nhi tử Liễu thị sinh cho Hàn Trác, tướng mạo cùng Hàn Trác giống nhau đến bảy phần, đều thuộc về loại tướng mạo đường hoàng bừng bừng anh khí.
Ngoại trừ Hàn Duyệt Văn, Hàn Trác còn có hai thứ nữ, Hàn Thanh Tú và Hàn Thanh Vân, Hàn Thanh Tú hoạt bát, Hàn Thanh Vân ôn thuận, hai người đều học theo di nương của mình, đối với Hàn Trác rất kính nể, nhưng lại rất ít khi đến viện của Liễu thị.
Nghe Hàn Trác hỏi, Liễu thị trong lòng vui mừng, nàng ôn nhu nói: "Ở viện của mẫu thân, đang bồi tiếp mẫu thân nói chuyện."
Hàn Trác nghe lời này, trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Liễu thị đang đặt trên bả vai mình, nhẹ giọng nói: "Ta đều biết, lần này khổ cực nàng rồi."
Một câu nói này khiến Liễu thị lần thứ hai rơi nước mắt, nàng tự nhiên rõ ràng ý tứ của Hàn Trác, lễ vật Hàn gia tặng Chương Hàn Bình lúc trước là của hồi môn của vợ trước Hàn Trác Vương thị, cái nồi này dẫu sao cũng phải có người gánh trên lưng.
Bằng không, với tính cách của Chương Hàn Bình, không cho hắn cái giải thích rõ ràng, việc này nhất định sẽ khơi đến chỗ hoàng đế, Hàn Trác nhất định sẽ để lại trong lòng hoàng đế ấn tượng vô phương trị gia.
Liễu thị không tự ý động vào những của hồi môn kia, chủ động dùng của hồi môn của Vương thị là lão phu nhân, thế nhưng quả thực qua tay Liễu thị.
Mấu chốt nhất chính là Liễu thị chỉ là họ hàng xa bên nhà mẹ của lão phu nhân, phụ thân chỉ là quan nhỏ, gả cho Hàn Trác hoàn toàn là bất ngờ. Nhà nàng không quá dư dả. Lúc trước của hồi môn của chính mình trông thì có vẻ nhiều, nhưng bên trong không có mấy đồ hữu dụng.
Cho nên lão phu nhân động đến của hồi môn của Vương thị, đáy lòng còn cảm thấy hoan hỉ.
Chỉ là các nàng dám trắng trợn làm như thế, cũng bởi vì trong lòng đã soạn sẵn, Hàn Minh Châu là nữ nhi, ở Tây Cương xa cách, không biết chuyện gì về của hồi môn của mẫu thân, ngày sau cho dù trở về, việc kết hôn cũng do các nàng sắp xếp, tự nhiên không sợ Hầu phủ làm ầm ĩ, còn Hàn Tư Ân thân thể ốm yếu, trong phủ ai cũng biết hắn sẽ không sống qua thành niên.
Chỉ là ai có thể nghĩ tới, Hàn Tư Ân lại đột nhiên làm ra những chuyện như thế. Mấy món đồ Bích Hoa nói ra, hầu như đều đã bị bán, mà đồ vật tặng cho Chương gia cũng bị lén lút bán đi vài món.
Hàn Tư Ân không chỉ phá huỷ sinh thần lão phu nhân, tổn hại thể diện của lão phu nhân và quốc công phủ, còn vạch trần chuyện của hồi môn của Vương thị, lộ ra chuyện xấu trong hậu viện Hàn gia, cũng làm cho Hàn gia đắc tội tâm phúc của hoàng đế Chương Hàn Bình.
Bây giờ không phải là điều tra Hàn Tư Ân làm sao biết chuyện này, mà là làm thế nào giải quyết việc này.
Tội danh động đến của hồi môn của người khác tự nhiên không thể để lão phu nhân gánh, lão phu nhân là mặt mũi của quốc công phủ, ai dám nói bà ta dùng đến của hồi môn của con dâu, cho nên cái nồi này chỉ có thể để Liễu thị cõng thôi.
Vừa nãy lão phu nhân mời Liễu thị đến, ý muốn nàng ở phật đường chép kinh thư một tháng. Dù sao Chương gia cũng không cùng Hàn gia hoàn toàn trở mặt, nàng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chép kinh thư, xem như là cho Chương gia một câu trả lời, hai nhà ngầm hiểu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng tiểu bối Hàn gia.
Chỉ là việc nàng nhận tội thay cho lão phu nhân cũng không thể nói với Hàn Trác, bằng không sẽ thành gây chia rẽ quan hệ mẹ con của lão phu nhân với Hàn Trác, lão phu nhân nghe được cũng sẽ chán ghét, việc ngu xuẩn như thế Liễu thị đương nhiên sẽ không làm, thế nhưng nàng muốn cho Hàn Trác cảm thấy nàng chịu ủy khuất, cho nên thấy Hàn Trác sắp tới đã rơi lệ, bày ra bộ dáng vạn phần oan ức.
Bây giờ nghe Hàn Trác nói, Liễu thị biết người này biết rõ bản thân mình chịu oan ức, vì vậy lắc đầu, dùng ngữ khí ôn nhu nói rằng: "Không sao, chép kinh phật có thể khiến lòng người yên tĩnh."
Hàn Trác nhẹ giọng ừ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì thêm.
Chu thái y từ Hàn gia quay về, liền đi thẳng đến hoàng cung. Tại ngự thư phòng nhìn thấy hoàng đế, hắn liền đem những chuyện mình biết rõ ở quốc công phủ mười mươi nói ra, về chuyện Hàn Trác phẫn nộ muốn giết chết Đổng ma ma, trong giọng nói không có khoe khoang khoác lác, cũng không có khen chê.
Hoàng đế là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, có chút mập mạp, nhìn mặt mũi có thể nhận ra khi còn trẻ là một người phong lưu tuấn mỹ.
Hắn kéo cái bụng nạm, có chút lười biếng nằm nghiêng trên ghế quý phi, tầm mắt có chút phiếm xanh, nhìn liền biết buổi tối ngủ không được ngon, nghe Chu thái y nói, hắn rất hứng thú hỏi: "Thế tử quốc công phủ thật sự đem nhủ mẫu nhét vào trong vại?"
Chu thái y nhớ tới Đổng ma ma, gật đầu nói: "Hoàng thượng biết đều đúng."
Hoàng đế nở nụ cười, nói: "Thế tử kia tên gì? Tính cách ngược lại không giống lão hồ ly Hàn Trác kia."
Chu thái y nghe nói lời này, rũ mắt, đáy lòng phân vân hồi lâu, cuối cùng cân nhắc mở miệng nói: "Thế tử tên là Hàn Tư Ân, còn chưa cập quan, tính cách thủ đoạn có chút quyết tuyệt, cùng Hàn Quốc công giống nhau không lắm, hai cha con ngay cả tướng mạo cũng không quá giống, so với Hàn Quốc công, tướng mạo Thế tử quá mức lãnh ngạo. Chỉ là thân thể bên trong gần như đã tàn, sợ là khó có thể thành niên."
Chu thái y nói xong lời này, hoàng đế hơi có chút thất thần, sau đó khẽ cười một tiếng, rù rì nói: "Thủ đoạn quyết tuyệt, quá mức lãnh ngạo, xác thực không giống người Hàn gia, cũng không nên đoản mệnh."
Nói xong lời này, hoàng đế cho gọi thái giám thiếp thân hầu hạ, đại nội tổng quản Nguyên Bảo, phân phó: "Ngươi cùng Chu thái y đến tư khố chọn vài dược liệu thích hợp đưa đến chỗ Thế tử của quốc công phủ, nhân sâm ngàn năm do Tây Nhung tiến cống những năm này cũng cầm đi một củ."
Nguyên Bảo đối với dặn dò của hoàng đế, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhân sâm kia chỉ có ba củ, một củ cho thái hậu, còn lại hai củ, mấy năm nay hoàng đế cũng không cho ai. Nhưng hắn cũng không hiện ra mặt, vội vâng lời.
Sau đó hoàng đế liền phất tay để Chu thái y cùng Nguyên Bảo lui xuống.
Hoàng đế phân phó rất nhanh liền truyền đến hậu cung, hoàng hậu cùng các phi tử khác không có ý kiến gì, mà Trường Tín cung Hàn Vân nghe nói việc này, trong lòng tức giận không thôi.
Đêm đó Ngũ hoàng tử Cơ Hoài từ quốc công phủ trở về liền sốt, sốt nóng kịch liệt, dọa Hàn Vân sợ đến hồn bay phách lạc, thái y nói là bị kinh hãi.
Hoàng đế biết được nhi tử bị bệnh, ngược lại đến xem hắn vài lần. Hàn Vân đau lòng nhi tử, đem những lời thái ý nói cho hoàng đế nghe, nhắc lại việc Hàn Tư Ân sử dụng thủ đoạn của mức tàn bạo.
Hoàng đế chẳng những không có bất luận biểu thị gì, hiện tại trái lại còn ban thưởng cho thủ phạm, chuyện này sao có thể không làm cho nàng tức giận.
Bất quá Hàn Vân cũng biết, hiện tại tất cả mọi người ở hậu cung đều đang nhìn nàng chằm chằm, mặc dù tức giận như nào, nàng cũng không thể đánh vỡ đồ vật, chửi mắng cung nữ thái giám, khiến cho người khác nắm thóp.
Trong cung tranh đấu mãnh liệt, những người khác tự nhiên không biết, mà người biết, đối với việc này cũng không để ý, càng sẽ không để trong lòng.
Lúc Nguyên Bảo phụng mệnh đưa đồ cho Hàn Tư Ân tới Phương Lan viện, Hàn Tư Ân vẫn giữ cái kiểu lười biếng không quan tâm. Mà hoàng đế ban thưởng, quốc công phủ có người nhìn ra được, vật phẩm tặng cho Hàn Tư Ân không phải bình thường.
Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Hàn Tư Ân cũng quyết định xuất môn.
Hắn phải ra ngoài, hạ nhân quốc công phủ đương nhiên muốn ngăn cản, bị An Thảo không chút lưu tình phẫn nộ mắng một trận.
Sau đó Hàn Tư Ân rất thuận lợi ra ngoài quốc công phủ.
Đế Kinh là nơi đất đai đắt đỏ, Hàn Quốc công phủ ở chỗ tốt nhất kinh thành, hàng xóm đều là đại thần có tiếng trong triều.
Hàn Tư Ân một bộ bệnh trạng, nâng thân thể tàn tạ đi tới, dọc đường đi mọi người chỉ đứng nhìn từ xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không dám lại gần, sợ gặp rắc rối.
Đi được một đoạn, Hàn Tư Ân đã cảm thấy thở dốc, chỉ trách thân thể này quá kém.
Cuối cùng cũng đến đường phố, Hàn Tư Ân nhìn tửu lâu sừng sững trên phố, vốn muốn đi tới nghỉ ngơi một chút, nghe kể chuyện, đột nhiên nhớ ra trên người mình căn bản không có ngân lượng.
Nhớ tới hộp bạc vụn, Hàn Tư Ân nhẹ giọng nở nụ cười, hắn cảm thấy có thể tìm vài người gây họa.
Chỉ là hiện tại hắn cảm giác thân thể chính mình thật sự không chịu nổi, vì vậy liền dựa vào góc tường của tửu lâu nghỉ ngơi.
Hàn Tư Ân cúi đầu thở hổn hển, đang chuẩn bị dặn dò An Thảo quay về quốc công phủ đòi Hàn Trác ngân lượng, lại có vạt áo cẩm tú xuất hiện trước mặt hắn, Hàn Tư Ân còn chưa ngẩng đầu, một nén bạc liền xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hàn Tư Ân hơi nhíu mày, tập trung tinh thần nghe suy nghĩ người này, thật đáng thương, một bộ bệnh trạng, giống như thư sinh chán chường, lại giống như người bị đuổi khỏi nhà. Tuổi còn trẻ đã bệnh nặng như vậy, sợ là không sống được mấy ngày, còn không bằng ăn xin, nhưng được cái thật ra dung mạo cũng rất đẹp.
Dung mạo rất đẹp? Hàn Tư Ân nghĩ đến khuôn mặt khô vàng của mình, đột nhiên rất muốn biết ai lại có gu thẩm mỹ kỳ lạ như thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 8
Chương 8