Ban đầu Lâu Tư Phàm cũng không nghĩ quá nhiều.
Anh ta hiểu rõ tính cách của Hạ Trường Sinh, giao cho cậu ấy nhiệm vụ, cậu ấy đã nói sẽ làm thì cho dù là xén bớt một chút cũng không.
Quả nhiên, tuần sau đó, vốn phải đi huấn luyện thì Đông Ca lại xin nghỉ bệnh.
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, Lâu Tư Phàm đi tìm Hạ Trường Sinh hỏi Đông Ca bị làm sao.
Hạ Trường Sinh cũng rất ngạc nhiên: “Cậu ấy xin nghỉ?”
Lâu Tư Phàm nói: “Em ấy đưa đơn xin nghỉ và giấy khám bệnh, bảo rằng thứ sáu vừa rồi khi về nhà bị trật chân một chút.”
Hạ Trường Sinh nói: “Không phải chứ, hôm thứ sáu mình còn dẫn em ấy đi tập ném bắt mà.”
Lâu Tư Phàm nghe nói như thế, trong lòng nhất thời có chút nắm chắc.
Anh ta cười nói: “Thật mà, thằng nhỏ thật ngốc, cần gì phải nói dối chứ. Là lúc tập luyện bị té sao?”
Hạ Trường Sinh nghĩ đến thiếu niên với vành mắt đỏ hoe và đôi môi tái nhợt.
“Nhưng em không muốn để cho người khác biết…”
…Lẽ nào cậu ấy bị thương khi tập ném bắt?
Đối với chuyện nói dối như vậy, Hạ Trường Sinh cũng không tính là chuyên gia, vì vậy đơn giản tránh né trả lời: “Mình đi thăm em ấy một chút.”
Ở trong mắt Lâu Tư Phàm, đây chẳng khác nào thừa nhận cách giải thích của mình.
Anh ta mặc áo khoác vào: “Mình đi chung với cậu.”
Khi gõ cửa phòng Đông Ca, Trì Tiểu Trì đang nằm trên giường đọc sách, nhìn thấy bọn họ tiến vào cũng chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.
Lâu Tư Phàm đi đến bên giường của cậu: “Đông Ca, bọn anh mang cơm cho em. Chân của em không sao chứ?”
Cậu co lên chân phải ở dưới chăn: “Không sao, vết thương nhẹ thôi.”
Lâu Tư Phàm nói: “Em đừng sơ xuất như vậy, đối với chúng ta mà nói, tầm quan trọng của việc đi đứng chỉ xếp sau mạng sống thôi đó.”
Nói xong anh ta quay đầu trưng cầu sự tán thành của Hạ Trường Sinh: “Trường Sinh, cậu nói xem, có đúng không?”
Hạ Trường Sinh nhìn mặt Trì Tiểu Trì: “…Ừm.”
Lâu Tư Phàm đưa tay vén lên chăn của Trì Tiểu Trì: “Để tiền bối nhìn xem bị thương có nặng không.”
Ngón tay của anh ta chạm vào đầu ngón chân út của Trì Tiểu Trì, bị chạm vào như thế, Trì Tiểu Trì kinh ngạc suýt nữa đã nhảy dựng từ trên giường, mắt cá chân bị trật cũng lộ ra ngoài.
—-Bị thương chút đỉnh như vậy khi tập luyện đối với vận động viên trượt băng không ở trong mùa giải thì quả thật không tính là gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Thấy thế, Lâu Tư Phàm không khỏi có chút tiếc nuối.
Chú ý tới vẻ mặt biến sắc của Trì Tiểu Trì, Hạ Trường Sinh có chút để tâm: “Lâu ca, người ta bị thương, cậu đừng làm phiền em ấy.”
Lâu Tư Phàm lập tức tỏ thái độ xin lỗi tốt đẹp: “Không sao chứ.”
Trì Tiểu Trì không nói.
Trong lòng Lâu Tư Phàm cười thầm.
…Xem ra mình quan sát không sai, Đông Ca quả thật không thể tiếp xúc bình thường với người khác.
Hiện tại phản ứng quá khích của Đông Ca khi bị đụng chạm càng củng cố suy đoán của mình.
—-Cậu ta sợ điều này.
Một khi tiếp xúc, nếu nhẹ thì phản cảm, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Cổ chân bị thương chính là bằng chứng.
Bệnh tâm lý cũng không dễ chữa, nếu như có thể lợi dụng trước mỗi trận đấu của cậu ta…
Từ góc nhìn của Trì Tiểu Trì thì ánh mắt của Lâu Tư Phàm thật sự thân thiện quá mức.
Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Trong đầu của gã ta đang sản xuất rác thải gì vậy?”
061 nhìn trị giá hối hận đang tăng lên từng chút một: “Có lẽ là hối hận không sớm phát hiện nhược điểm của cậu.”
Trì Tiểu Trì thẳng thắn mà phát biểu ý kiến của mình: “Fu…”
061: “…”
Mấy ngày nay Trì Tiểu Trì bắt đầu lo lắng nếu như mình và Đông Ca dùng chung một thân thể, cậu lại không biết giữ miệng, ngộ nhỡ làm cho một tiểu mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo đang yên đang lành thành một tên côn đồ xã hội đen mở miệng liền chửi thề thì tội lỗi của cậu rất là lớn đó.
Cho nên gần đây 061 ngoại trừ vinh dự nhận chức thầy chủ nhiệm thì còn bắt đầu phụ trách chữa trị tật xấu này của cậu ấy.
061: “…Khụ.”
Trì Tiểu Trì phản ứng cực nhanh: “Phát tài, phát tài.”
061 suýt nữa nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
Thế nhưng cùng lúc đó, anh cảm nhận được một tín hiệu dữ liệu rất nhẹ.
…Thật giống như có người bị chọc cho bật cười.
Mà tín hiệu kia xảy ra trong cơ thể của Đông Ca.
Tín hiệu cực kỳ ngắn, đối với 061 có thể tiếp thu mấy trăm tỉ thông tin trong vòng một giây, thì tín hiệu kia chỉ như ảo giác lướt qua.
Anh đương nhiên cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Thế nhưng, 061 từ trong cơ sở dữ liệu khổng lồ bắt được một phần mảnh vỡ.
…Giống như thật lâu trước đây, khi phục vụ những ký chủ khác, mỗi khi rảnh rỗi anh cũng từng nhận được những tín hiệu thông tin giống như vậy.
Nhưng bên trong những dữ liệu gần như vỡ vụn kia, anh không nghe thấy tiếng cười mà chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm cực kỳ tuyệt vọng.
Đương nhiên Trì Tiểu Trì không nhận được tín hiệu như vậy.
Cậu đang phối hợp biểu diễn với Lâu Tư Phàm.
Lâu Tư Phàm nói: “Xem ra em và Trường Sinh phối hợp rèn luyện không ổn, sau này huấn luyện đôi cứ để anh phụ trách đi.”
Hạ Trường Sinh ở bên cạnh đột nhiên xen vào: “Lâu ca, chẳng phải đã nói để mình hướng dẫn em ấy à.”
Lâu Tư Phàm có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thứ nhất là hổ thẹn khiến cho Đông Ca bị thương, thứ hai là bí mật giữa hai người, đương nhiên sẽ không chịu giao Đông Ca cho người khác: “Rèn luyện không tốt thì có thể từ từ, mình vẫn có kinh nghiệm về huấn luyện đôi hơn cậu.”
Lâu Tư Phàm quả thực có chút không vui: “Như vậy cũng quá làm phiền cậu rồi.”
Hạ Trường Sinh nói: “Mình là đàn anh, đây là chuyện mình phải làm.”
Hạ Trường Sinh thật sự không quen nói dối, nói dứt lời liền quay lưng với Trì Tiểu Trì và Lâu Tư Phàm, xương quai xanh cũng trở nên ửng đỏ.
Vì giảm bớt lúng túng, Hạ Trường Sinh bắt đầu mở ra cà mên cơm để lấy thức ăn, canh rau thịt viên, tôm xào cải thảo, thịt xào nấm hương, nóng hổi thơm phức, bày ra cả một bàn.
Anh ta đưa lưng về phía hai người, nhưng lời nói là dành cho Đông Ca: “Lần sau huấn luyện, anh sẽ cẩn thận hơn.”
Vì phối hợp với Lâu Tư Phàm, ở chỗ Hạ Trường Sinh không nhìn thấy, Trì Tiểu Trì lần lượt lộ ra biểu cảm ‘kinh hoảng’, ‘phản cảm’, ‘ghét nhất huấn luyện hai người’.
Lâu Tư Phàm quả nhiên buông lỏng cảnh giác, cười nói: “Vậy mình giao Đông Ca cho cậu đó.”
Hạ Trường Sinh cầm lấy bát đũa: “…Ừm.”
Đông Ca quả thật giao cho anh ta.
Khi có thời gian rảnh giữa những buổi huấn luyện và lên lớp, Hạ Trường Sinh bắt đầu đến sân huấn luyện đơn nam.
Hạ Trường Sinh không thích dùng di động nhiều, chỉ đeo túi xách đứng bên cạnh xem huấn luyện, hoặc là ngồi vẽ bản nháp thiết kế vũ đạo.
Không biết tại sao khi nhìn Đông Ca huấn luyện, anh ấy sẽ đặc biệt có linh cảm.
Một người môi đỏ răng trắng lượn trên sân, chính là một phong cảnh.
Danh tiếng mỹ nhân của Hạ Trường Sinh cũng không thấp hơn Đông Ca, một người như vậy không có việc gì lại chạy đến đây ngồi chơi, thật sự vô cùng gây chú ý.
Một vận động viên đơn nữ ngồi bên cạnh ồn ào: “Hạ soái ca, chờ ai vậy. Chờ bạn gái tới à?”
Hạ Trường Sinh đặt bút xuống, nói thẳng: “Đông Ca của chúng ta.”
Trong sân, Trì Tiểu Trì mơ hồ nghe thấy người ta nhắc đến tên Đông Ca, quay đầu nhìn về phía Hạ Trường Sinh, tiện tay vén lên mái tóc đã ướt mồ hôi.
Hạ Trường Sinh gật đầu với cậu ấy một cái rồi tiếp tục yên lặng ngồi vẽ.
Trên giấy là phác họa bằng than chì, trong lúc vô tình càng ngày càng giống Đông Ca.
Bất kể trong mắt của những người quen biết hay là không quen thì Hạ Trường Sinh vẫn chỉ là người có khuôn mặt đa tình nhưng lại không hiểu phong tình, bởi vậy anh ấy nói là huấn luyện giúp Đông Ca thì thật sự chỉ là huấn luyện.
Dù cho hai người ôm nhau cũng rất khó khiến người khác cảm thấy có cái gì mờ ám, bởi vì bọn họ nói chuyện với nhau thật sự là vô vị đến cực điểm.
“Thêm một lần nữa?”
“Thêm một lần nữa.”
“Nghỉ ngơi một chút đi.”
“Anh mệt à?’
“Anh không thành vấn đề.”
“Vậy em cũng không thành vấn đề.”
Nếu nói có điểm nào khác xưa thì có lẽ là hai người lúc nào cũng mang bao tay, một đen một trắng, một xanh một đỏ, nắm lấy tay nhau.
Tay của hai người đều tinh tế nhưng mạnh mẽ, ngón tay thon dài, cho dù là nắm tay nhau cách một lớp bao tay cũng không làm giảm bất kỳ mỹ cảm nào.
Dần dần Lâu Tư Phàm cảm thấy không được bình thường.
Giữa anh ta và Hạ Trường Sinh dần dần có người thứ ba xen vào, mà cảm giác tồn tại của người này càng ngày càng mạnh, đã đến mức anh ta không có cách nào làm ngơ.
Trong đề tài bàn luận của bọn họ sẽ có ‘Động tác kỹ thuật của Đông Ca’, sẽ có ‘Biểu hiện sân khấu của Đông Ca’, thậm chí sẽ có ‘Hình như Đông Ca rất thích món này’, ‘Đồ bảo vệ đầu gối này không tệ, mua cho Đông Ca một cái đi’.
Trong khi kế hoạch của anh ta vẫn chưa đạt được hiệu quả.
Đông Ca vẫn là Đông Ca cách xa mọi người ngàn dặm, cảm giác đó mãnh liệt như thế, cho nên ngay cả huấn luyện viên cũng sẽ không tự chủ mà cách xa cậu ấy một chút.
Nếu như trong tình huống quan trọng này, anh ta tận lực táy máy tay chân với Đông Ca thì ngược lại sẽ dễ bị nghi ngờ.
Tệ nhất chính là nhược điểm ‘không đủ hài hòa’ của Đông Ca đang bị Hạ Trường Sinh bù đắp.
Một ngày nọ anh ta đi ký túc xá tìm Hạ Trường Sinh, khi tiến vào bất ngờ đụng phải Đông Ca mặc áo ba lỗ và quần short đang bưng chậu.
Trong miệng của Đông Ca ngậm bàn chải đánh răng bằng điện, không có cách nào mở miệng bắt chuyện với Lâu Tư Phàm, chỉ đơn giản gật đầu với anh ta một cái, sau đó lập tức chui vào phòng vệ sinh như một con mèo.
Lâu Tư Phàm vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu ấy trong chốc lát, hỏi Hạ Trường Sinh đang ngồi làm bài tập: “Tại sao cậu ấy lại ở đây?”
Nghe thấy vấn đề này, ngược lại là Hạ Trường Sinh kinh ngạc hơn so với Lâu Tư Phàm một chút: “Cậu cũng ở đây mà, vì sao em ấy không thể ở đây.”
…Từ khi nào mà Đông Ca có thể ngang hàng với mình?!
Lâu Tư Phàm muốn nói gì đó, ánh mắt liền xoay chuyển, vô cùng kinh ngạc.
Trên chiếc giường còn trống trong phòng của Hạ Trường Sinh có thêm một bộ chăn đệm.
Anh ta không dám tin: “Trường Sinh, ai ở đây vậy?”
Kỳ thực trong lòng anh ta đã mơ hồ có đáp án nhưng anh ta thật sự không dám nghĩ đến, cũng không thể tiếp thu.
Hạ Trường Sinh nói: “Đông Ca á.”
Lâu Tư Phàm: “…”
Nhưng thật ra là trong phòng của Đông Ca có một người mới chuyển đến. Sau khi Hạ Trường Sinh nghe vậy liền thương lượng với Đông Ca, bảo cậu ấy không bằng chuyển tới phòng của mình, anh ấy biết cậu khó xử, sẽ biết cách tránh né.
Mà Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này liên quan đến bí mật giữa anh ta và Đông Ca, nên không có ý định giải thích quá nhiều với Lâu Tư Phàm.
Lâu Tư Phàm cảm thấy chính mình như bị tát mười mấy cái bạt tai, hai gò mát bỏng rát, choáng váng cả đầu, cơn phẫn nộ chưa từng có tự đáy lòng tuôn ra, căn bản không thể khống chế: “…Chẳng phải cậu không thích ở cùng người khác sao?”
Hạ Trường Sinh cảm thấy cơn giận này của Lâu Tư Phàm có chút khó hiểu, bèn ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Đông Ca không giống người khác.”
Lâu Tư Phàm đi tới đi lui vài bước, nhưng hoàn toàn không thể áp chế sự nôn nóng trong lòng: “Cậu ta có cái gì mà không giống? Hả?”
Hạ Trường Sinh khẽ cau mày: “Lâu ca, cậu sao vậy. Mình chọn một người bạn cùng phòng thôi mà.”
Lúc này Lâu Tư Phàm mới nhận ra lời nói của mình có chút không thích hợp, cảm xúc sôi trào cũng bị tạt một chậu nước lạnh, bị dập tắt chỉ còn vài sợi khói bốc lên.
Đúng đấy, Trường Sinh của anh ta cũng không hẳn yêu thích đàn ông, dưới cái nhìn của anh ta, chẳng qua Hạ Trường Sinh chỉ chọn bạn cùng phòng mà thôi.
Nghĩ như thế, cơn giận của anh ta quả thật hơi vô lý một chút.
Cố gắng nỗ lực, cuối cùng Lâu Tư Phàm cũng xem như ép xuống được cơn sóng dữ đang dâng lên trong lòng: “Xin lỗi, Trường Sinh, hôm nay tâm tình của mình không được tốt.”
Đương nhiên Hạ Trường Sinh sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ nhặt này.
Anh ta cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Lâu Tư Phàm chuyển mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, trong mắt hỗn hợp cảm giác không cam lòng, ngỡ ngàng và ghen ghét không hề che giấu.
Mà trong phòng vệ sinh, Trì Tiểu Trì luống cuống tay chân đổi thẻ: “Thầy Lục, nhanh nhanh nhanh, không nhanh một chút là điểm hối hận của Lâu Tư Phàm sẽ đầy đó.”
061: “…” Anh làm hệ thống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy lời giải thích mới mẻ như thế này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 57: Bản tình ca trên băng
Chương 57: Bản tình ca trên băng