Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì tỉnh lại giữa mùi thơm thức ăn.
Trong nhà bếp vang lên tiếng muỗng chảo va chạm nho nhỏ, leng keng leng keng, hương thơm bếp núc đặc biệt khiến lòng người an ổn.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, mang vào đôi dép bông có chút quá lớn đối với cậu, đi lẹp xẹp ra khỏi phòng ngủ.
Nơi này là tầng cao nhất của một khu căn hộ lâu đời ở nội thành Tân Châu, khoảng một trăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách và nhà bếp. Tiểu khu này không nằm ở khu dân cư cao cấp gây chú ý, nhưng lại được cái yên tĩnh, giao thông cũng tương đối tiện lợi.
Đối với một người đàn ông độc thân mà nói,tuổi còn trẻ, có xe có nhà, Đông Phi Hồng tuyệt đối là cổ phiếu blue-chip trong các dạng cổ phiếu.
Mới vừa đến nhà bếp, cổ phiếu blue-chip liền thò đầu ra.
Cổ phiếu blue-chip: “Dậy rồi à? Có ngủ được không?”
Trì Tiểu Trì gật đầu.
“Trên bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng dùng một lần với khăn lau mặt.” Blue-chip bưng ra đĩa thức ăn mới xào, hất đầu ra hiệu về phía nhà vệ sinh, “Lần này không chuẩn bị đầy đủ. Chờ lần sau con đến, chú sẽ chuẩn bị bộ dụng cụ vệ sinh đàng hoàng cho con.”
Trì Tiểu Trì lộ ra vẻ mặt hơi câu nệ: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Blue-chip bày tỏ đây là chuyện nên làm.
Khi rửa mặt, Trì Tiểu Trì nói với 061: “Tôi hoài nghi Đông Phi Hồng là cha ruột thất lạc của Đông Ca đó.”
061: “…” Thật ra là tôi đây này.
Trì Tiểu Trì suy đoán một cách hợp lý: “Bằng không vì sao anh ta lại đối xử tốt với Đông Ca như vậy.”
061: “…” Bởi vì đó là tôi.
Trì Tiểu Trì nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng: “Thầy Lục, người này rốt cục đang làm gì vậy.”
“Ngày hôm qua sau khi cậu đi ngủ, tôi có đi thăm dò tình hình của anh ấy một chút.” 061 nói, “Đông Phi Hồng, 27 tuổi, họa sĩ truyện tranh, là người theo chủ nghĩa độc thân, không có bất kỳ ham mê kỳ lạ nào, cha của anh ấy và cha của Đông Ca khi còn trẻ hay cãi nhau, cho nên rất ít liên hệ. Anh ấy từng đi du học Nhật bản, khoảng ba năm trước quay về nước. Hai năm trước từng xảy ra một sự cố, tay bị thương, còn rất nghiêm trọng. Vốn định ra nước ngoài trị liệu nhưng khi đó vừa vặn có vài bác sĩ khoa thần kinh nổi danh thế giới đến Tân Châu giao lưu học hỏi, vì vậy anh ấy mới không xuất ngoại.”
Trì Tiểu Trì gật đầu.
Điều này có thể giúp giải thích một chút về trí nhớ khuyết thiếu thông tin về Đông Phi Hồng của Đông Ca.
Đời người luôn thay đổi, khó tránh sẽ xảy ra biến số.
Nếu Đông Phi Hồng xuất ngoại điều trị thì có lẽ nửa năm hay một năm cũng không trở về được.
Giả sử bởi vì điều này, anh ấy nhân cơ hội định cư ở nước ngoài, không xuất hiện trong thời điển Đông Ca gặp khó khăn nhất cũng không quá kỳ lạ.
Cậu gật gật đầu: “Ok. Tôi biết rồi.”
061: “…” Phù, giấu được rồi.
Trì Tiểu Trì rửa mặt xong xuôi, Đông Phi Hồng cũng bưng lên một đĩa khoai tây xào lên bàn.
Hành thái bị dầu chiên đến hơi uốn cong, vài cọng ớt dài xen lẫn giữa những sợi khoai tây được cắt đều đặn, hai bộ chén đũa được đặt vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, đũa là đũa son, chén là chén bằng gốm Thanh Hoa to tròn, múc cháo trắng tràn đầy, hạt gạo được nấu nhuyễn nhừ.
Đông Phi Hồng nói: “Cháo được nấu từ hôm qua lúc con đi ngủ, chú để ở ngoài một chốc cho bớt nóng, cũng không bỏng miệng.”
Sau khi Trì Tiểu Trì cầm đũa, anh ấy còn nói: “Trường thể thao của tụi con nghỉ thứ bảy chủ nhật, nếu không bận gì thì đến nhà của chú mà ở đi. Con còn nhỏ như vậy mà đã rời nhà, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng có chút mất mát. Đến ở nhà của chú, có cơm nóng để ăn, có mái ấm để trở về. Con cảm thấy thế nào?”
Trì Tiểu Trì trầm ngâm.
Đối với người “chú út” đột nhiên nhảy ra này, cậu còn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng nếu anh ấy là thật lòng thì sự xuất hiện của anh ấy đối với việc trưởng thành và giáo dục của Đông Ca tuyệt đối là có lợi mà không có hại.
Cậu cũng không vội đáp lại, gắp một đũa khoai tây rồi đưa vào miệng.
Sau đó cả người của cậu cứng lại, ngước mắt nhìn Đông Phi Hồng.
061 và Đông Phi Hồng cơ hồ đồng thời đặt câu hỏi: “Sao vậy?”
Đông Phi Hồng lấy đũa thử một chút mùi vị sợi khoai tây: “…Vị cũng được mà.”
Trì Tiểu Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Con ăn trúng ớt.”
Đông Phi Hồng cười cười, đứng dậy đi đến chỗ để máy lọc nước rót một ly nước ấm, “Ăn từ từ, không vội.”
Trì Tiểu Trì yên lặng mà gật đầu, lại tăng nhanh động tác, âm thầm ăn sạch thức ăn trên bàn.
Đợi đến khi Đông Phi Hồng và Trì Tiểu Trì cùng đi xuống lầu rồi lên xe, anh mới tiếp tục đề tài vừa bị đánh gãy khi nãy: “Chiều thứ sáu, sau khi kết thúc huấn luyện, chú đến đón con nhé?”
Trì Tiểu Trì thắt chặt dây an toàn, dùng ngữ khí của Đông Ca để nói chuyện: “…Con muốn tập luyện.”
“Dù sao cũng phải có co có giãn thì mới tốt.” Đông Phi Hồng nói, “Gần nhà có một sân trượt băng. Ông chủ ở chỗ đó là bạn thời trung học với chú.”
Nhà ở cũng đã xây, lại xây thêm một sân trượt băng cũng không phải vấn đề gì quá khó.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút mới khẽ gật đầu, xem như chấp nhận lời đề nghị của Đông Phi Hồng.
Đông Phi Hồng nở nụ cười, thò người qua, thắt chặt lại khăn quàng cổ cho Trì Tiểu Trì, “Xe có chút cũ rồi, điều hòa không được tốt, đừng để bị lạnh.”
Trì Tiểu Trì rũ lông mi xuống, hàng lông mi cong dài che đậy một chút ấm ức trong mắt của cậu.
Đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì tiến vào trường thể thao, Đông Phi Hồng tiến vào trong xe, lau đi hơi nước trên cửa sổ, chuẩn bị trong chốc lát tìm một nơi vắng vẻ không có người cũng như máy camera để biến mất khỏi thế gian.
Trong lúc vô tình, anh phát hiện phía xa có vài tên côn đồ khoảng cỡ cấp ba ở hẻm nhỏ đối diện đường cái đang ngó dáo dác, nhìn chằm chằm bóng lưng của Đông Ca mà chỉ trỏ.
Sau đó bọn họ liền rụt đầu về lại ngõ hẻm.
“Nó đó, hôm qua cái thằng đó đánh em trai của tao.”
“Cái dáng ẻo lả đó? Lấy một đánh bốn?”
“Mạnh gớm”
“Chứ sao nữa? Thật là mạnh quá mà. Em trai của tao cũng kinh sợ, còn bảo tao đừng kiếm chuyện, nó có người bảo kê. Tao sợ quá! Đúng là đồ vô dụng. Nó không cho em tao mặt mũi thì chính là muốn sống mái một trận với tao, việc này làm sao có thể bỏ qua cho được?”
“Vậy chúng ta chỉnh chết nó luôn?”
“Chỉnh. Nhưng đừng chỉnh cho chết, cái thứ này dầu gì cũng là vận động viên, chỉnh cho tàn phế thì mọi người cũng không có lợi, đánh cho một trận là đủ rồi.”
“Trường học này quản chặt quá, không cho đi vào.”
“Đám học sinh năm đó có đứa nào mà chưa từng lang thang trốn học?”
“Đúng, bảo em trai của mày nhìn chằm chằm cho chúng ta. Sẽ có lúc nào đó nó lạc đàn…Ai ở đằng kia vậy?!”
Đám người đang trò chuyện hứng khởi, lại nghe thấy một thằng béo dáng người cao to nhuộm tóc màu bạc kêu lên một tiếng.
Tên béo chỉ vào đầu hẻm nói: “Vừa nãy bên kia có một bóng người.”
Những người khác nhìn theo phương hướng tên béo chỉ nhưng không thấy bất cứ thứ gì.
Anh của Tiết Nhất Bách bĩu môi: “Con mẹ mày, lác mắt hả.”
Tên béo tóc bạc từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng đối mặt với ngõ hẻm, từ 2-3 phút trước gã đã phát hiện đầu hẻm có một bóng dáng hơi bất thường, nhưng mà gã không nghĩ là “có người”.
Nhưng ngay vừa mới nãy, cái bóng kia di động.
Để chứng minh giải thích của mình, gã chạy nhanh về đầu hẻm, ló đầu hướng ra ngoài nhìn lại.
Nơi đầu hẻm chất chồng mấy cái thùng xốp.
Khi tên béo bị tập thể cười nhạo, Đông Phi Hồng đã xuất hiện trở lại trong xe.
—–Trước đây Đông Ca bị Tiết Nhất Bách bắt nạt thê thảm, anh của Tiết Nhất Bách không có chỗ nhúng tay, bởi vậy căn bản không có màn kịch này.
Từ phía xa nhìn tên béo đang gãi ót với vẻ mặt khó hiểu, Đông Phi Hồng khởi động xe, tùy ý chọn một hướng mà chạy.
Hôm nay Trì Tiểu Trì thay một bộ huấn luyện màu đỏ vàng, tới sân tập huấn.
Khi mang vào giày trượt băng, một loại cảm giác vô cùng kỳ dị dấy lên trong lòng Trì Tiểu Trì.
…Giống như tình nguyện mang vào đôi giày đỏ bị nguyền rủa trong truyện cổ tích, tình nguyện bị cháy rụi, hóa thành tro, cũng không nguyện ý trở thành tro bụi để người tùy tiện đạp dưới chân.
Trì Tiểu Trì chậm rãi trượt trên mặt băng, nói: “Hiện tại chỉ có một ca khúc có thể biểu đạt tâm tình của tôi.”
Trong đầu 061 lấp đầy nào là thủy thủ, nào là Trịnh Trí Hóa, nào là tôi và sự cố chấp cuối cùng của tôi vân vân.
Trì Tiểu Trì hát: “Nếu như em là một con phượng hoàng lửa thì anh nhất định là ngọn lửa kia, quay xuang quanh em quay xung quanh em, thiêu đố em thiêu đốt em, ư ư.”
061: “…” Nói đạo lý chút đi, nói chuyện thì cứ nói, tại sao lại phải ca hát.
Đặc biệt là nghe hai âm ư ư cuối cùng kia, có thể nói là vô cùng thần kỳ, 061 bị hai chữ ư ư ngâm nga đến mức toàn bộ hệ thống cảm thấy không khỏe.
Bị chuyện linh tinh phân tâm, cộng thêm ma âm hành hạ bên tai 061 khiến anh quên mất điểm dị thường của Trì Tiểu Trì trên bàn ăn sáng nay.
Mà Trì Tiểu Trì cũng tuân theo bản năng của thân thể này, tập trung vào huấn luyện.
Trong trường thể thao, huấn luyện và học văn hóa được tiến hành xen kẻ, cân nhắc đến thân thể của những đứa trẻ này, trường học quy định mỗi ngày không được vượt quá ba tiếng trên sân băng.
Mà theo bản năng điều khiển, Trì Tiểu Trì vẫn luôn nhảy đến khi huấn luyện viên giục cậu mới thôi.
Trong lúc tập luyện, cậu lặp đi lặp lại cùng một động tác.
4T.
Động tác từng khiến Đông Ca bị tàn phế.
Cậu ở một góc sân băng cứ lặp đi lặp lại động tác này, nhảy, té, lại nhảy, lại té.
Thân thể trẻ nhỏ dẻo dai lại nhẹ cân, cho dù té cũng không quá đau, mỗi một vận động viên trượt băng đều nắm giữ thành thục kỹ xảo ngã để tránh bị tổn thương.
Nhưng mỗi lần tiếp xúc với mặt băng cứng rắn, bị khí lạnh của băng bao lấy, Trì Tiểu Trì đều có một loại cảm giác muốn rơi lệ.
Loại khát vọng và chấp niệm này bắt nguồn từ người trong cơ thể cậu.
Trong mắt của người khác, biểu hiện như phát rồ của cậu ấy đương nhiên trở thành trò cười.
Có một huấn luyện viên đi ngang qua, thấy cậu đang luyện 4T, đặc biệt cất tiếng quát to: “Em kia là ai vậy! Em nhảy không được cũng đừng nhảy nữa! Học không được bị sốc rồi hay sao?? Ngã chết rồi bắt đền ai!?”
Trì Tiểu Trì không nói gì.
Chân phải của cậu lùi lại, mặt ngoài lưỡi giày trượt vẽ ra một vòng tròn trắng trên băng.
Ngay sau đó, cậu thả người nhảy lên, như một con chim sáo trong rừng, những sợi tua rua màu bạc trên cổ tay vẽ ra hư ảnh ánh bạc khi cậu xoay tròn bốn vòng trên không.
Khi cậu vững vàng hạ xuống mặt băng, mặt băng vỡ ra những tia li ti giống như hoa băng.
Cậu trượt ra hai bước, mặt hướng về phía huấn luyện viên vừa nói lời châm chọc, đưa tay vẽ nửa vòng tròn rồi đặt lên bụng, ưu nhã khom người chào.
Vị huấn luyện viên kia căn bản không kịp phản ứng, mãi đến khi Trì Tiểu Trì rời đi thì anh ta mới hít vào một hơi lạnh.
…Cậu ấy vừa thực hiện đông tác 4T hoàn hoàn chỉnh chỉnh, động tác mà ngay trên đấu trường quốc tế cũng rất hiếm người thực hiện hoàn mỹ?
Sau khi kết thúc tập luyện.
Trì Tiểu Trì trượt tới bên sân, cởi xuống giày trượt băng, rồi mang tới phòng thay quần áo.
Bản năng trỗi dậy trong thân thể thuộc về Đông Ca, tuy mệt nhọc nhưng Trì Tiểu Trì vẫn chịu đựng thay cậu ấy.
Đến phòng thay quần áo ấm áp, nhiêt độ chênh lệch trong ngoài giao nhau khiến trên đầu của Trì Tiểu Trì lượn lờ bóc hơi, rất là thần kỳ.
Trong phòng thay quần áo, hầu hết các cậu nhóc đều bày ra bộ dáng lượn lờ tiên khí như thế.
Cậu ngồi xuống, mồ hôi đầm đìa, cởi ra trang phục huấn luyện, thản nhiên nói chuyện cùng Đông Ca trong thân thể của mình: “Chúng ta làm rất tốt, có đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu có chút đắc ý lại dịu dàng như vậy, 061 mím môi nở nụ cười.
Bộ dáng này của Trì Tiểu Trì thật sự khó khiến người ta không thích.
Nhưng mà Trì Tiểu Trì vẫn chưa quen với cường độ huấn luyện như vậy, thân thể uể oải trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần.
Vì vậy, sau một tiếng trên lớp học tiếng Anh, cậu nằm úp sấp.
Cho dù đang ngủ nhưng hai chân ở dưới bàn vẫn không chịu khống chế mà mô phỏng theo bước nhảy.
Cậu mơ một giấc mơ, thấy thời niên thiếu của mình.
Khi đó cậu thường xuyên cùng Lâu Ảnh cùng nhau làm bài tập.
Trong mắt rất nhiều người, nếu Lâu Ảnh không phải trùm toán học thì cũng là thần toán học.
Quanh năm anh ấy đứng nhất môn toán, mà luôn luôn cách người thứ hai hai mươi điểm trở lên.
Rất nhiều người đều muốn bổ não của anh ấy ra để xem bên trong chứa cái gì, dù sao một người nghề chính thì nhặt phế liệu, nghề phụ là đi học, vậy mà có thể giỏi đến mức đó, thật sự là ông trời bất công.
Nhưng mà lúc ấy Trì Tiểu Trì không có cảm xúc quá sâu đối với chuyện này,
Cậu nhỏ hơn Lâu Ảnh hai tuổi, ở trong mắt cậu, Lâu Ảnh cũng không quá xuất sắc, anh ấy lặng lẽ yên tĩnh, khi giảng chuyện gì với cậu đều rất ít dùng từ ngữ xảo diệu, đưa ra giải pháp cũng vô cùng giản dị.
Chỉ có hai lần anh ấy lộ ra một chút manh mối.
Lần đầu tiên là khi Trì Tiểu Trì nghe không hiểu đề toán anh ấy giảng, hỏi anh ấy có phương pháp nào khác đơn giản hơn không.
Lâu Ảnh nói: “Anh đã so sánh trong sáu cách giải thì cách này đơn giản nhất rồi.”
Lần thứ hai là khi trường học của Trì Tiểu Trì giao nhiệm vụ cho bọn họ chỉnh sửa những bài tập đã làm sai, Trì Tiểu Trì khổ sở chạy về nhà hỏi Lâu Ảnh, các anh cũng phải sửa sao?
Lâu Ảnh nói: “Tất nhiên phải sửa.”
Trì Tiểu Trì nói: “Để em xem thử sửa thế nào.”
Lâu Ảnh có chút xin lỗi: “Nhưng mà anh không có bài nào sai để sửa hết.”
Khoảng hai ba tháng sau, Trì Tiểu Trì đến nhà Lâu Ảnh chơi, thoáng nhìn trên một chồng sách vở được xếp chỉnh tề là một quyển sổ ghi chép “Sửa Sai Bài Tập”.
Trì Tiểu Trì nhất thời nhếch lên đuôi nhỏ, cầm sổ lên, quơ quơ về phía Lâu Ảnh: “Lâu ca, anh gạt em, anh nói là không có sổ sửa sai bài tập.”
Lâu Ảnh đang sửa một máy thu thanh bị hỏng. Anh ngẩng đầu liếc nhìn một cái liền cúi đầu xuống, giọng điệu ôn hòa: “Đó là ghi chú sửa sai bài tập của em.”
Trì Tiểu Trì kinh ngạc mở ra nhìn, quả thật là vậy.
Nhưng mỗi một chữ viết, mỗi một nét bút đều cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, hiển nhiên thuộc về Lâu Ảnh.
Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: “Anh sửa của em làm gì?”
Lâu Ảnh hỏi ngược lại: “Em sẽ tự sửa sao?”
Cái gì đều không muốn sửa, Trì Tiểu Trì lập tức nịnh nọt: “Lâu ca là tốt nhất.”
Lâu Ảnh cầm tua vít nhỏ, vặn ra một con ốc: “Lặp lại lần nữa.”
Trì Tiểu Trì: “Lâu ca là tốt nhất.”
Lâu Ảnh liền nở nụ cười, trong mắt ấm áp tựa như phồn hoa nở rộ.
Đến mãi sau này Trì Tiểu Trì vẫn nhớ buổi hoàng hôn khi đó, có người cùng cậu dùng chung một chiếc đèn bàn, ghé vào tai cậu hướng dẫn: “Có thể vẽ thêm một đường phụ trợ ở đây.”
Trì Tiểu Trì bị thầy giáo ném phấn mà thức tỉnh.
Thầy giáo lớp tiếng Anh này là một người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám, cân nặng 90 cân, chỉ vào mũi của Trì Tiểu Trì mà nói: “Cái đuôi vểnh rất cao ha, em học hết bài rồi chứ gì? Học hết rồi thì phiên dịch câu này cho tôi xem thử?!”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn đứng lên: “Thầy Lục. Thầy Lục.”
Linh thú được triệu hồi – Thầy Lục: “Trang 89, hàng thứ ba bên trái. Nghĩa phiên dịch là, đối với người quanh năm ở nước ngoài như tôi mà nói thì…”
Trì Tiểu Trì trông mèo vẽ hổ mà đọc một lần.
Ở thế giới thứ hai, Trì Tiểu Trì có thể lưu loát nói tiếng anh hoặc tiếng Tây Ban Nha với một nhóm người, hiện tại cố ý đem độ khó tiểu học như vậy mà đọc lắp ba lắp bắp.
Chờ cậu phiên dịch xong, thầy giáo tiếng Anh có chút kinh ngạc, “Cũng trâu bò đấy, đang ngủ mà vẫn có thể nghe thấy.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu, nhịn xuống cảm giác kích động muốn chửi bậy.
Thầy giáo tiếng Anh bảo cậu ngồi xuống.
Bị phấn ném vào đầu như thế, cậu cũng bắt đầu đàng hoàng một chút, vẽ vời trong sách, thần thái hết sức chăm chú.
061 ló đầu nhìn, Trì Tiểu Trì vẽ một chiếc motor phân khối lớn giống y như thật ở phía trên cô gái người nước ngoài trong tranh minh họa, lại cho cô gái cầm một điếu thuốc, suy nghĩ một chút, lại vẽ thêm một chút khẩu hiệu phía sau lưng cô gái.
“Sinh con trai hay con gái đều tốt, nếu không sau này con trai sẽ không lấy được vợ.”
061: “…”
Anh đột nhiên có chút hoài nghi năm đó Trì Tiểu Trì làm cách nào thi đậu trường trọng điểm cấp ba, cũng đứng nhất lớp liên tục ba năm.
Đông Phi Hồng tới đón Trì Tiểu Trì đi ăn tối là chuyện xảy ra vào ngày thứ tư, còn trường thể thao phải từ thứ sáu đến chủ nhật thì học sinh mới có thể trở về nhà.
Buổi chiều hai ngày sau, Trì Tiểu Trì chờ trước cửa trường học.
Bởi vì không có điện thoại di động nên cậu không có cách nào hẹn giờ cùng Đông Phi Hồng. Cậu mua một cái bánh khoai tây chiên ở phụ cận, vừa chờ vừa ăn.
061 khuyên cậu: “Tìm một quầy bán hàng ngồi chờ đi. Cho ấm tí.”
Trì Tiểu Trì mơ màng nói: “Tôi muốn nhìn thấy anh ấy.”
061: “…” Hả? Tình huống này là sao?
Nhưng nếu Trì Tiểu Trì đã nói như vậy thì anh phải tăng nhanh thời gian mới được.
Anh quay đầu nhìn, vài tên côn đồ đầu tóc nhuộm vàng nhuộm đỏ đang theo dõi bóng dáng cô đơn của Trì Tiểu Trì.
Ngày đông trời tối rất sớm, những người đến đón con cháu đều dần dần rời đi, chỉ còn lại một mình Trì Tiểu Trì, dưới ánh đèn của quầy bán hàng mà kiễng chân chờ đợi.
Thấy cơ hội đã đến, vài cái bóng run lẩy bẩy liếc mắt ra hiệu.
Đi đầu chính là anh trai của Tiết Nhất Bách.
Gã xác nhận tình huống: “Lên?”
Phía sau không có trả lời, chẳng qua gã không để trong lòng, cất bước đi về phía Trì Tiểu Trì.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc gã chui đầu ra khỏi hẻm, một cái tay từ phía sau lưng duỗi ra, trực tiếp bịt kín miệng của gã, khóa chặt cổ họng của gã vào ngực.
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai gã: “Xuỵt.”
Mấy sợi tóc con trên đầu của thằng nhóc này dựng đứng cả lên: “A a a!”
Khóe mắt của gã nhìn thấy bốn đàn em mới vừa rồi còn theo đuôi đã bị đánh bất tỉnh nhân sự, nằm ngổn ngang trong ngõ hẻm.
Hai ngày trước, 061 không thể xác nhận bọn họ nói đùa hay nói thật, cho nên chưa ra tay.
Hiện tại bắt được bọn họ ngay tại trận, đương nhiên anh không cần phải khách khí.
Anh kề sát vào bên tai của thằng nhãi ranh đang hoảng sợ, dùng giọng điệu thương lượng mà nói: “Đừng tiếp tục bắt nạt Đông Ca, có được không?”
Tên nhãi ranh vô cùng sợ hãi, không kịp suy nghĩ, chỉ gật đầu không ngừng, dự định tránh thoát một kiếp trước đã rồi nói sau.
Nhưng chỉ sau đó một giây, trong hẻm nhỏ liền mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Khoảng chừng mười phút sau, một chiếc Buick đời cũ chậm rãi dừng trước mặt Trì Tiểu Trì đã chờ một lúc lâu.
Cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười dễ gần của Đông Phi Hồng: “Chờ sốt ruột không?”
………
P/S: mai F có meeting, sợ không kịp up chương mới, báo trước để các bạn đang đọc không phải chờ nha. Sorry các bạn, mấy hôm có chuyện đột xuất thì không kịp xử lý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 49: Bản tình ca trên băng
Chương 49: Bản tình ca trên băng