Dương Bạch Hoa do dự một lúc lâu: “Anh Lâu?”
“Là tôi. Anh Dương, tiến vào ngồi chơi một chút nhé?”
061 không biết rõ tướng mạo của mình như thế nào nên đương nhiên không có phản ứng gì, nhưng vẻ thản nhiên này rơi vào mắt của Dương Bạch Hoa lại có cảm giác rất vi diệu.
…Dường như anh ta đã sớm biết sự tồn tại của mình, căn bản không cảm thấy ngạc nhiên với vẻ ngoài tương tự của cả hai.
Nhưng Dương Bạch Hoa lại không biết gì về người trước mặt.
Dương Bạch Hoa vốn không muốn ở lại nhưng vì khuôn mặt này mà anh ta không thể không ở lại.
061 mời Dương Bạch Hoa vào trong nhà, chào hỏi: “Tiểu Nguyên đi ra ngoài rồi, anh ở đây chờ một chút đi.”
“Tôi có việc, ngồi tạm một lát rồi đi ngay.”
“Anh bận à?…Uống rượu hay là trà?”
“Nước lọc là được.”
061 mỉm cười: “Đây không phải đạo đãi khách. Thôi thì uống trà đi.”
Trong nhà có một bộ trà cụ nghệ thuật, là Trình Tiệm mua về, bởi vì thao tác quá phiền phức nên đại khái chỉ dùng quá vài lần liền bị Trình Tiệm đem bỏ xó.
061 lấy ra bộ trà cụ, lại lấy một hộp trà Phượng Hoàng Đơn Tùng thượng phẩm, nhóm lửa, đun nước, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lại tao nhã, lộ ra sự ung dung điềm tĩnh hiếm thấy.
Anh đã đi qua trăm thế giới, đóng kịch một chút cũng không thành vấn đề.
061 hỏi: “Anh tìm tiểu Nguyên có việc sao?”
Dương Bạch Hoa bừng tỉnh: “Hả?”
Người trước mắt thật sự tương tự như mình, nhưng mà tất cả lại hơn mình một bậc, mũi, miệng, mắt, ngay cả chiều cao cũng vượt trội, càng không cần nhắc đến một thân khí chất sạch sẽ kia vừa nhìn là đã biết được nuôi dưỡng trong môi trường có gia thế tốt.
Cái cảm giác này thật sự kỳ dị lại khiến người ta ngột ngạt.
061 không biết Dương Bạch Hoa đang nghĩ gì, cũng không muốn suy đoán, chỉ lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Dương Bạch Hoa không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Tiểu Nguyên đi đâu?”
061 nói: “Tôi không biết.”
Dương Bạch Hoa nói: “Cậu ấy ở chỗ này của anh mà anh lại không biết cậu ấy đi đâu sao?”
061 bình tĩnh đáp: “Tôi là bạn của cậu ấy chứ không phải người giám hộ, cũng không phải cảnh sát tại trại giam.”
Dương Bạch Hoa đột nhiên nổi lên nghi ngờ.
Anh ta ngờ vực hỏi: “Có phải tiểu Trình từng nói gì với anh không?”
Chẳng lẽ Trình Nguyên cáo trạng với Lâu Ảnh? Nói là mình quản cậu ta quá chặt?
Nhưng anh ta là muốn tốt cho Trình Nguyên.
Anh hai Trình Tiệm của Trình Nguyên nếu không đánh thì lại mắng cậu ấy, căn bản không coi cậu ấy như em trai, mình không muốn cậu ấy tới lui quá nhiều với Trình Tiệm là có lỗi sao?
Đám bạn của Trình Nguyên bất mãn với mình ở mọi điểm, mình bảo Trình Nguyên rời xa bọn họ là có lỗi sao?
Trình Nguyên ngoại trừ âm nhạc thì chẳng am hiểu gì cả, mua đồ ăn cũng bị chặt chém mà cậu ấy vẫn cười hì hì thanh toán đầy đủ, mình bảo cậu ấy ở nhà nhiều một chút, không nên chạy loạn bên ngoài là có lỗi sao?
Khi Dương Bạch Hoa đang suy nghĩ lung tung thì 061 vẫn bất động như núi.
061 vào nam ra bắc, điều khiển robot, chém giết zombie, thấy đủ loại căn bã, lúc này tâm thái vô cùng bình thản. fynnz.wordpress.com
Lui mười ngàn bước mà nói thì thân thể của anh chỉ là một đống dữ liệu, cách rất xa với loại người này, không cần thiết phải chấp nhặt.
Động tác trên tay của anh vẫn liên tục, cười nói: “Cậu ấy không nói gì với tôi cả. Anh nên tin tưởng cậu ấy.”
Ngoại trừ như vậy ra thì 061 cũng không giải thích thêm gì nữa, nếu tiếp tục giải thích thì có vẻ như Dương Bạch Hoa không đủ tư cách.
Dương Bạch Hoa cố gắng kiềm chế sự bực bội khó giải thích được: “Khi nào thì cậu ấy trở về?”
“Tùy xem cậu ấy thích khi nào.”
“…Anh là bạn nối khố của cậu ấy thật à?”
061 âm thầm nói trong lòng, cuối cùng cũng chịu hỏi.
Ngay cả anh cũng sắp hoảng loạn thay Dương Bạch Hoa đây này.
061 đổ đi nước trà dùng để làm nóng chén rồi đáp: “Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể coi là như thế.”
Cùng Trình Nguyên từ nhỏ lớn lên thì có thể tưởng tượng được gia thế như thế nào.
Dương Bạch Hoa cố gắng giữ bình tĩnh: “Quan hệ rất tốt?”
“Cũng khá.”
061 ở trong biển số liệu khổng lồ của mình mà nhặt lên một mảnh ký ức, bổ sung nói: “Khi còn bé, cậu ấy đánh cược với tôi, nói là người nào thua cuộc thì phải mặc váy đi ra ngoài đi dạo một ngày. Sau đó cậu ấy thua.”
061 nhớ đến chuyện kia, khóe miệng không tự chủ mà cong lên thành một nụ cười mỉm.
Khi người nọ thay váy thì vẫn rất dũng cảm, cũng không bận tâm điều gì, nhưng khi vừa ra ngoài chưa tới một phút liền ngượng ngùng, mặt đỏ rần mà nắm chặt váy nhất quyết không chịu đi tiếp, sợ gặp phải người quen.
Cuối cùng vẫn là 061 cõng cậu ấy về.
Toàn bộ hành trình, Trì Tiểu Trì luôn đem mặt chôn trên lưng 061, mắc cỡ không dám ngẩng đầu.
Mỗi khi 061 tiến vào hồi ức, anh đều muốn nhìn rõ mặt của người kia nhưng mà hình bóng cụ thể của người nọ đã bị cấu trúc dữ liệu xóa thành từng mảnh vỡ.
Chú ý tới nụ cười yếu ớt mang đầy hoài niệm trên mặt 061, Dương Bạch Hoa cắn chặt hàm răng trong phút chốc mới chịu thả lỏng.
….Thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ.
Cũng may Dương Bạch Hoa rất biết khống chế tâm tình của mình: “Cám ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc tiểu Trình. Lúc trước không có cơ hội quen biết anh, thật đáng tiếc.”
061 đem suy nghĩ quay trở lại quỹ đạo, cầm chén trà đưa cho Dương Bạch Hoa, dựa theo lý do thoái thác của Trì Tiểu Trì mà giải thích: “Tôi đã sớm xuất ngoại từ khá lâu rồi.”
Dương Bạch Hoa đem chén trà tiến đến bên miệng rồi thổi nhẹ: “Nhưng mà tôi cũng không nghe hai người có liên hệ với nhau, cũng chưa từng nghe tiểu Trình nhắc đến anh. Cho nên nghe nói cậu ấy muốn tới chỗ này của anh để ở nhờ thì tôi đã rất ngạc nhiên.”
…Trong lời nói có gai.
061 có chút thông cảm.
Nếu như Dương Bạch Hoa vẫn luôn bất tri bất giác mà dạy dỗ Trình Nguyên, kéo cậu ấy ra khỏi vòng bạn bè, khiến cậu ấy dần trở thành một con rối gỗ chỉ thuộc về riêng mình, thì cũng khó trách trong khoảng thời gian khó khăn nhất Trình Nguyên thậm chí không thể tìm được một người bạn để trút hết tâm sự trong lòng.
061 dựa một tay lên thành ghế sô pha, cười như gió xuân ấm áp, bốn lạng đánh ngàn cân mà trả lời: “Không cần ngạc nhiên, chúng tôi chỉ lén lút liên hệ thôi.”
Dương Bạch Hoa sặc nước.
Khoảng chừng một lúc sau.
Đang ngồi trên ghế nghỉ ở trung tâm thương mại để chơi game bắn súng, trong đầu của Trì Tiểu Trì vang lên một tiếng ung dung than nhẹ.
Trì Tiểu Trì đặt di động xuống: “Đuổi đi rồi hả?”
061: “Đi rồi.”
Trì Tiểu Trì: “Hiệu quả không tệ chứ?”
061 tỉ mỉ nhớ lại một chút, truyền đạt một cách chi tiết: “Khi anh ta rời đi thì sắc mặt tái xanh.”
Trì Tiểu Trì cảm thán: “Ấy dà, thảo nào anh ta vừa nãy gọi cho tôi sáu cú điện thoại liên tục.”
061: “Cậu có bắt máy không? Anh ta nói gì?”
Trì Tiểu Trì: “Không ngừng rung, ảnh hưởng cảm giác chơi game của tôi nên tôi chỉnh chế độ im lặng luôn.”
061: “…” Lợi hại.
Lời còn chưa dứt, Trì Tiểu Trì đã hối hận mà vỗ đùi cái bốp: “Ấy da, sớm biết vậy thì tôi đã bảo cậu ghi lại cuộc đối thoại của hai người rồi.”
061 cười: “Muốn xem không?”
Anh gửi một đoạn video được thu sẵn tới màn hình cộng hưởng: “Không cần cám ơn.”
Trì Tiểu Trì thâm tình nói: “Lục Lục, cậu thật tốt.”
061: “…”
Được thôi, Lục Lục thì Lục Lục, Lục Lục thật là dễ nghe.
Trì Tiểu Trì bắt đầu nghiên cứu video hiện trường của 061 thu lại.
061 lại chú ý tới hành động của Trì Tiểu Trì, cậu ấy vừa tràn đầy phấn khởi mà xem video vừa đưa tay lên miệng thổi vài hơi.
Thân thể này của Trì Tiểu Trì không bị đông lạnh, tuy rằng bên trong trung tâm thương mại có bật máy sưởi nhưng lòng bàn tay vẫn hơi lạnh.
Trì Tiểu Trì không để ý lắm nhưng 061 là hệ thống lại có tự giác phải phụ vụ ký chủ.
Anh điều chỉnh hệ thống điều hòa trong cơ thể của Trì Tiểu Trì, thuận tiện sắp xếp lại dữ liệu đã sao lưu.
Rất nhanh, bên tay phải của Trì Tiểu Trì xuất hiện một bình trà giữ nhiệt đang mở nắp, nóng hổi, hương trà ngấm vào mũi.
Trì Tiểu Trì: “…Cậu lấy cái này từ đâu ra vậy?”
“Pha ở trong nhà. Trước tiên tiến hành dữ liệu hóa bình trà, lại phục hồi thì có thể mang ra. Không tính quá khó.” 061 giải thích: “Trà Phượng Hoàng Đơn Tùng này là chính hiệu, anh ta chỉ uống vài hớp, lãng phí cũng thật đáng tiếc. Với lại loại trà này tốt gan bổ mắt, cậu ngủ không ngon nên uống trà này nhiều, tốt cho thân thể của cậu.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
061 xem như cậu ấy bị cảm động, rất hiểu ý mà không mở miệng, ngược lại đi nghiên cứu bảng số liệu.
Độ hảo cảm liên tục lên xuống giữa 75 và 55, vô cùng không ổn định.
061 suy nghĩ, có thể lý giải.
Dù sao trên đầu của Dương Bạch Hoa vẫn luôn đeo vầng hào quang mối tình đầu, Trình Nguyên lại đối với anh ta nói gì nghe nấy, anh ta đương nhiên xem Trình Nguyên như vật ở trong tay, có thể tùy ý nặn tròn bóp méo.
Bây giờ bỗng dưng nhô ra một tình địch với vầng hào quang trúc mã, tình cảm của Dương Bạch Hoa đối với Trình Nguyên cũng không phải hoàn toàn giả bộ, có thể tưởng tượng được cảm giác nguy cơ trong lòng của gã, trị giá hảo cảm di động lên xuống cũng không có gì kỳ lạ.
Thế nhưng trị giá hối hận cũng tức là mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn giậm chân tại chỗ.
061 có chút phát sầu.
Vì thế anh quyết định xem chương trình tạp kỷ của Trì Tiểu Trì để tỉnh táo một chút.
061 xem chương trình tạp kỷ, Trì Tiểu Trì xem video, một người một hệ thống ấy vậy mà lại vô cùng hài hòa.
Trì Tiểu Trì nâng bình trà, thưởng thức trà, xem cuộc vui, mà trong đầu vẫn còn vang lên câu nói kia.
“Khi còn bé cậu ấy đánh cuộc thua, tôi bắt cậu ấy mặc váy đi theo tôi ra ngoài một ngày.”
Trì Tiểu Trì âm thầm nhún vai: Xem ra cũng chịu khó điều tra mình kỹ đến vậy, ngay cả chuyện khi bé cũng không tha.
Chẳng qua chuyện này cũng không tính là nghiêm trọng, Trì Tiểu Trì không dự định chất vấn hệ thống.
Cậu hứng thú dạt dào mà nghiên cứu tư liệu hình ảnh quý giá này.
Video này là từ góc nhìn của 061, máy quay là từ chính hai mắt của 061, thời gian ghi hình bắt đầu từ khi Dương Bạch Hoa nhấn chuông.
Từ góc độ này, Trì Tiểu Trì phán đoán 061 hóa ra thực thể ít nhất cao hơn Dương Bạch Hoa năm sáu centimét.
Tuy rằng không nhìn thấy tướng mạo nhưng cử chỉ động tác của 061 lại vô cùng tao nhã, sau khi khiến Dương Bạch Hoa sặc nước, 061 còn cùng Dương Bạch Hoa tiến hành thảo luận về chuyên ngành phần mềm.
Hiển nhiên nếu nói về kiến thức ở lĩnh vực chuyên nghiệp thì não người như Dương Bạch Hoa cũng không thể nào chống đỡ cơ sở dữ liệu khổng lồ mà 061 tích lũy qua bao nhiêu thế giới.
Chỉ có thể nói Dương Bạch Hoa đã cố hết sức.
Như 061 từng nói, khi Dương Bạch Hoa rời đi, mặt xanh như cải bó xôi.
Trì Tiểu Trì quyết định lưu lại đoạn video này, khi nhàm chán sẽ nhìn một chút, bảo đảm ăn ngon miệng.
Khi Dương Bạch Hoa chạy xe về tới nhà thì ba mẹ vẫn chưa rời giường, trong phòng ngủ truyền đến tiếng ngáy như sấm.
Chị ba dẫn con đến chơi nhà của người chị em đang làm công trong thành phố, hai ngày nay Tiểu Yến bận việc cũng không tới đây.
Trong lòng của Dương Bạch Hoa vô cùng bực bội, liền gọi điện cho Trình Nguyên.
Bên kia Trì Tiểu Trì đang tập trung xem video, không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta như con thú bị nhốt, đi loanh quanh trong phòng khách, càng nhìn càng không vừa mắt với căn nhà trọ năm mươi mét vuông này, khi bước đến trước gương, nhìn thấy bóng người phản chiếu bên trong thì nhất thời lửa giận càng bốc cao, cầm lấy đệm ghế sô pha ném mạnh vào tường.
Chẳng phải Trình Nguyên nói rằng mình là mối tình đầu của cậu ta sao? Cái tên họ Lâu kia là thế nào?
Nếu như người nọ chỉ đơn thuần là bạn nối khố thì Dương Bạch Hoa có lẽ cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng gương mặt kia? Gương mặt kia!
Theo tên họ Lâu kia nói, anh ta xuất ngoại khi tiểu Trình mười bốn tuổi, kể từ đó về sau cũng không gặp lại, nhiều nhất chỉ là điện thoại hoặc gọi video mà thôi.
Nhưng tại sao khi quen biết mình thì tiểu Trình chưa từng nhắc đến người này? Thật sự là quá kỳ lạ.
Có phải cậu ta định giấu diếm điều gì không?
Hay là cậu ta có ý định ở trên người mình mà tìm kiếm bóng hình của người nọ?
Dương Bạch Hoa càng nghĩ càng căm giận bất bình.
Nếu không phải Trình Nguyên xuất hiện, theo đuổi anh ta, bẻ cong anh ta thì bây giờ nói không chừng anh ta đã cùng một cô gái thành phố kết hôn rồi, cần gì phải nơm nớp lo sợ khi đối mặt với ba mẹ?
Trình Nguyên làm sao có thể đối với anh ta như vậy?
Anh ta vô cùng hỗn loạn, tức giận đến phát run, soạn tin nhắn chất vấn Trình Nguyên nhưng lại xoá bỏ, cuối cùng chỉ gửi đi một câu “Tại sao không bắt máy.”
Anh ta thật muốn xem Trình Nguyên sẽ giải thích như thế nào!
Đại khái là nhìn chằm chằm di động trong vòng ba tiếng thì anh ta mới nhận được một tin hồi âm: “Xin lỗi xin lỗi, lão Dương, em đi chơi với bạn, không để ý đến di động.”
Lời giải thích này cũng không thể khiến Dương Bạch Hoa thỏa mãn.
Anh ta đang muốn hồi âm chất vấn thì mẹ Dương liền nói: “Con cứ nhìn chằm chằm di động cả buổi trưa, đừng nhìn mấy thứ đồ điện tử này nhiều, có phóng xạ, dễ tổn thương mắt.”
Dương Bạch Hoa nghe lời, đơn giản vứt di động sang một bên, dự định làm lơ Trình Nguyên một lúc.
Cậu ta không phải người có thể giữ được bình tĩnh, không nhận được hồi âm thì nhất định sẽ nhịn không được mà chủ động liên hệ mình.
Ai ngờ mãi đến tận nửa đêm, Dương Bạch Hoa nằm trên giường sô pha nhìn chằm chằm di động cũng không thể đợi được Trình Nguyên hồi âm.
Dương Bạch Hoa khẽ cắn răng nhắn tin: “Tại sao em không gọi lại?”
Tin nhắn vừa phát đi như đá chìm đáy biển, Dương Bạch Hoa cầm di động mà ngủ.
Mãi đến tận sáng ngày hôm sau khi ăn sáng thì di động của anh ta mới rung lên lần nữa: “Em tưởng là anh chưa nhận được tin nhắn.”
Dương Bạch Hoa thiếu chút nữa đã bẽ gãy đôi đũa.
Chờ ba mẹ quay về quê, mình nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ với Trình Nguyên mới được!
Dương Bạch Hoa đã có ý làm lơ, Trì Tiểu Trì cũng không ngại cùng anh ta chơi trò kiên nhẫn.
Nhưng mà sau khi gửi đi tin nhắn mới nhất thì Dương Bạch Hoa cũng không đáp lại.
Mất đi đối tượng đùa giỡn, Trì Tiểu Trì cảm thấy tịch mịch trống trãi.
Nhưng mà hai ngày sau, có chuyện quan trọng tìm đến Trì Tiểu Trì.
Cậu ta nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi có phải anh Trình không ạ?” Người bên kia hỏi: “Tôi là nhân viên công ty Giải trí Tinh Vân. Là như thế này, chúng tôi có nhận được bản demo của anh. Xin hỏi ca khúc trong demo đều là bản gốc do anh sáng tác đúng không ạ?”
Trì Tiểu Trì vững vàng đáp: “Vâng, đúng vậy.”
“Vậy xin hỏi anh có tiện thứ sáu tuần này lúc chín giờ sáng đến số 18 tòa nhà Giải trí Tinh Vân, khu Đông Ba đường Kình Tùng được không ạ? Chúng tôi muốn mời anh đến thử giọng một chút.”
…………..
P/S: Đó là ký ức của 061 mà, Tiểu Trì đừng vơ nhầm chứ em:>
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 10: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 10
Chương 10: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 10