DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 91: Giúp đỡ

Đầu vai ông lão bị chưởng phong đánh trúng, máu chảy đầm đìa. Tiếp theo đó ván cầu ở dưới chân bị đánh vỡ vụn, ông ta đành phải nhảy lên trên lan can, nhờ đó mới có thể đứng vững.

Dáng vẻ của ông ta vẫn là tóc hạc da mồi, nhưng đôi mắt mờ đục đã trở nên quắc thước: “Thảo nào có thể đưa người ra khỏi vương phủ, các hạ có thân thủ tốt, nhãn lực cũng rất tốt.”

Tạ Tri Vi nói: “Quá khen.”

Hết cách rồi, ai bảo anh đây từng đọc qua nguyên tác làm chi.

Bên người Cửu Châu Vương ngọa hổ tàng long, lại thêm có một cao thủ dịch dung tên là Vô Nhan. Nghe nói ngoại trừ Cửu Châu Vương, chưa từng có ai thấy qua diện mạo thật của hắn. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cải trang thành trăm ngàn gương mặt khác nhau. Người này trong nguyên tác miêu tả rất ít, bởi vì hắn chỉ trung thành với Cửu Châu Vương, lại khó có thể sử dụng, cho nên hiếm khi xuất hiện trong cốt truyện chính.

Chỗ duy nhất mà hắn ta không có cách nào che giấu, chính là một nốt ruồi trên mu bàn tay —— cũng chỉ có Cửu Châu Vương mới biết được.

Vốn tưởng rằng cái chi tiết này không có chỗ dùng, bây giờ ngược lại đã giúp một cái đại ân.

Mặt nước xuất hiện gợn sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng dập dờn mở ra.

Tạ Tri Vi quát: “Coi chừng.”

Ngay sau đó, từ trong nước vụt ra mấy chục thân ảnh, những người này đều mặc áo đen che mặt, cầm trong tay pháp khí có mang theo linh lực, đẳng cấp so với những cận vệ lúc trước rõ ràng là cao hơn không ít.

Ba người Tạ Tri Vi lập tức trở thành cá nằm trong lưới, bị đám người bịt mặt bao vây bốn phía ở trên cầu.

Sở Tri Thị xoa xoa huyệt Thái Dương: “Toán truy bắt thứ hai nhanh như vậy đã tới rồi, tên Cửu Châu Vương kia thật là phiền phức.”

Vô Nhan che lại đầu vai nhuốm máu: “Vậy thì hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, tất cả mọi người sẽ được sống yên ổn, bắt lấy!”

Đám người bịt mặt nghe tiếng mà động, trong nháy mắt linh lực đã bay đầy trời, toàn bộ trên cầu giống như bị một tấm lưới chụp xuống kín không kẽ hở.

Tất cả đều là cao thủ hàng đầu trong vương phủ, dùng ra cũng đều là sát chiêu, xem ra lần thất thủ đầu tiên đã khiến cho Cửu Châu Vương vô cùng tức giận.

Trong hoàn cảnh như vậy, Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng tuyệt đối không thể cứng rắn chống đỡ. Tạ Tri Vi vội túm hai người lui ra phía sau, trầm giọng nói: “Có thể đi được thì đi, nơi này giao cho ta.”

Sở Tri Thị đang muốn nói cái gì đó, Đạm Đài Mộng đã lôi kéo tay áo của hắn: “Sở tiền bối, những người này không phải là đối thủ của ân công, chúng ta ở đây ngược lại sẽ khiến cho ngài ấy phân tâm.”

Hai người vừa nói vừa chạy, linh lực nhắm ngay đầu họ không ngừng đổ ập xuống. Trong chớp mắt, cầu nhỏ lát bằng ván trúc đã bị tàn phá không còn hình dáng, bọt nước và vụn gỗ bắn tung toé đầy trời, lại có một ít bắn về phía bọn họ.

Tạ Tri Vi xoay người, vung tay áo một cái.

“Oanh” một tiếng, sóng khí đang càn quét lao theo bọn họ bỗng nhiên bị tách ra, nó rất nhanh đã tụ lại một lần nữa, đánh sang hướng khác.

Vô Nhan đứng ở một bên cầu, chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, ngay sau đó lan can cầu liền đứt gãy.

Toàn bộ trên cầu đều bị nổ sập, nhất thời không tìm thấy chỗ nguyên vẹn để đứng, hắn đành phải rơi xuống một mảnh gỗ nổi trên mặt nước. Chợt cảm thấy chung quanh có ánh sáng chớp lóe, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Tạ Tri Vi.

Thanh kiếm Tạ Tri Vi cầm trong tay, đang đặt trên cổ của hắn —— đó là thanh kiếm mà xưa nay hắn luôn đeo ở bên hông.

Phút chốc trong đầu Vô Nhan trống rỗng, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà là đối phương mạnh đến mức nằm ngoài dự đoán.

Hắn nghe thấy Tạ Tri Vi nói với mình: “Các hạ hãy quay về đi, chớ nên nộp mạng oan uổng.”

Ngữ khí vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng như cũ, thậm chí còn mang theo mấy phần khuyên giải tựa như một bậc trưởng bối. Nếu không phải là người có tư chất và từng trải, sao có thể có được phong độ như thế?

Đối phương tất nhiên có lai lịch rất lớn!

Vô Nhan bình tĩnh nói: “Nói rất có đạo lý, nhưng mệnh lệnh của vương gia……”

Hắn giương mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi, trên mặt hiện ra vẻ khó xử.

Quả thật, hắn thân là cao thủ trong cao thủ, lại cầm đầu tổ chức tới đây bắt người, nếu tay không mà về, Cửu Châu Vương nhất định sẽ xử phạt rất nặng.

Tạ Tri Vi có chút mềm lòng, hỏi hắn: “Như thế nào?”

Vô Nhan lập tức thay đổi sắc mặt, trên gương mặt tràn đầy vết nhăn nheo xuất hiện nét kiên quyết: “Cao hơn tất cả!”

Hắn một bên nói, một bên đột nhiên xông thẳng về phía trước.

Tạ Tri Vi theo bản năng rút tay trở về, mặc dù tốc độ cực nhanh, trên cổ Vô Nhan vẫn không khỏi bị mũi kiếm cọ xát qua, lưỡi kiếm nhất thời xuất hiện một vết máu thật dài.

Mà Vô Nhan không chút quan tâm vẫn tiếp tục tiến tới, phương hướng chính là bờ sông. Sở Tri Thị cùng với Đạm Đài Mộng đang từ đầu cầu lung lay sắp đổ nhảy xuống dưới.

Tạ Tri Vi ngạc nhiên nói: “Ngươi……”

Đậu xanh thật quá không muốn sống rồi! Người trẻ tuổi ngươi lại không có hệ thống, cần gì phải liều mạng như vậy!

Hắn vội vã đuổi theo, nhưng đám người áo đen kia đã nhanh chóng phản ứng, xuất ra tấm lưới linh lực kín không kẽ hở lúc trước ném về phía hắn. Tạ Tri Vi đành phải dừng bước, giơ tay ngăn chặn, tấm lưới kia lập tức bị đẩy vào trong nước. Nó rơi xuống dưới chân đám cận vệ kia, khiến cho sóng bạc dâng trào đánh lên khắp người bọn họ.

Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, phút chốc bị Tạ Tri Vi đánh bại đã là xưa nay hiếm thấy. Lúc này bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, tuy rằng chỉ hơi ngăn cản bước chân Tạ Tri Vi, nhưng cũng đủ cho Vô Nhan tận dụng thời cơ.

Vô Nhan một mặt tiếp nhận thanh kiếm do cận vệ đưa tới lúc nửa đường lướt ngang qua nhau, một mặt chạy cực nhanh về hướng bờ sông.

Lúc này Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng đã xuống cầu, đang cúi nhìn mặt nước há miệng thở dốc, hoàn toàn không chút đề phòng.

Đồng tử Tạ Tri Vi co rụt lại, gào to lên: “Dừng tay ——”

Hai người xa xa nghe thấy, đợi kịp cho ra phản ứng, thanh kiếm kia đã ở ngoài ba thước.

Đạm Đài Mộng muốn lấy kiếm đón đỡ đã không kịp nữa.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh.

Một đạo quang hoa to lớn từ trong nước bỗng dâng lên kéo dài đến bờ sông, che chắn ngay trước mặt Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng. Thanh kiếm kia tựa như đánh vào một tấm chắn kiên cố, sau khi phát ra một tiếng kim loại, nó gãy đoạn bắn vào trong nước.

Vừa nhìn thấy bạch quang kia, Đạm Đài Mộng liền ngơ ngẩn: “Thứ này…… Tại sao lại là……”

Thần sắc Sở Tri Thị ngưng trọng, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Là bạch quang lúc trước? Tên khốn Mục Hạc kia cũng là âm hồn không tan!”

Đạm Đài Mộng nghĩ nghĩ, nói: “Chẳng lẽ tiền bối không cảm thấy, bạch quang này mới vừa rồi đã cứu chúng ta một mạng sao?”

Tạ Tri Vi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hai người, mi tâm không biết đã nhíu lại từ khi nào.

Mà Vô Nhan nháy mắt cũng tới gần, cũng rất là bất ngờ đối với bạch quang kia. Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn ba người Tạ Tri Vi một cái, lui về mặt nước.

Đám cận vệ kia đứng ở phía sau lưng hắn, thấy trận thế này, cũng không còn tiến lên phía trước.

Vô Nhan nói: “Thất thần cái gì, tiếp tục.”

Nhưng hắn vừa mới dứt lời, bạch quang kia bỗng lớn thêm mấy lần, sau đó chuyển thành hình cung, chụp xuống đầu đám người Vô Nhan, tựa như một cái lồng sắt khổng lồ, biến bọn họ trở thành chim ở trong lồng.

Tạ Tri Vi im lặng nhìn tình hình này, ánh mắt phức tạp.

Sở Tri Thị cảm thấy không thể tin được: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ lương tâm nghịch đồ này trỗi dậy rồi sao?”

Tạ Tri Vi liếc hắn một cái, há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Đạm Đài Mộng nói: “Ân công, tiền bối, bất kể dụng ý của thế tử như thế nào, chúng ta cũng không nên bỏ lỡ cơ hội này, mau mau rời khỏi đây thôi.”

Tạ Tri Vi cuối cùng cũng gật đầu: “Cô nương nói đúng.”

Vì thế, đám người Vô Nhan trơ mắt nhìn đám người Tạ Tri Vi xoay lưng rời đi mà bó tay hết cách.

Mặc cho bọn họ bổ như thế nào chém ra sao, bạch quang kia vẫn như một bức tường đồng vách sắt, vững chắc không thể phá vỡ.

Quang hoa chậm rãi nổi lơ lửng trên mặt nước, từ từ  huyễn hóa ra hoa văn như hoa sen. Các đường gân ở trung tâm cánh hoa đan xen nhau, thình lình viết thành một chữ “Dừng”.

Vô Nhan kinh ngạc không thôi, nói: “Thế tử……”

Đám cận vệ càng không thể hiểu rõ: “Vì sao thế tử lại ngăn cản chúng ta, chẳng lẽ thế tử muốn vi phạm mệnh lệnh của vương gia, thả cho Sở Tri Thị chạy sao?”

Vô Nhan thu hồi thần sắc, trách mắng: “Không được nói xấu sau lưng chủ tử.”

Bờ sông đã không còn một bóng người nhưng Vô Nhan vẫn cứ nhìn chằm chằm nơi Tạ Tri Vi vừa đứng đến xuất thần. Hắn mới vừa rồi hình như nghe thấy Sở Tri Thị nói một cái xưng hô……

“Cửu Châu Vương thật là quá phận, đợi ta trở về Đạo Tông nói với chưởng môn sư huynh, nhất định phải dâng một bản cáo trạng cho thánh thượng…… Nha đầu lại cho ta một cái.”

Bánh xe ngựa chuyển động đều đặn, Sở Tri Thị dựa vào một góc, thân mình chao đảo, dưới chân rớt đầy vụn bánh ngọt chiên.

Hắn tiếp nhận một cái bánh ngọt do Đạm Đài Mộng đưa qua, nhai say sưa ngon lành mấy ngụm, thở dài: “Nếu không phải hắn ta đuổi đánh tới cùng, chúng ta đã có thể ngồi ở trong tiệm ăn bánh, còn có thể ăn cháo thịt nạc.”

“Cháo bánh phối hợp, thật là một cách ăn uống dưỡng sinh.” Đạm Đài Mộng cầm hai mảnh trúc giúp hắn cố định cánh tay, thỉnh thoảng kiên nhẫn phụ họa theo mấy câu, ứng phó vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.

Nhưng khi nàng đưa mắt nhìn sang Tạ Tri Vi, lại lộ ra một chút lo lắng.

Xe ngựa đã đi được một ngày, vậy mà thuận lợi ngoài dự đoán, không còn gặp phải bất cứ truy binh nào nữa.

Mà dọc theo đường đi, lông mày Tạ Tri Vi cũng không hề giãn ra.

Mắt thấy sắp đến chạng vạng tối, cũng không thể một ngày một đêm không nghỉ ngơi, cho dù bọn họ chịu được nhưng xa phu thuê mướn cũng không chịu nổi, huống chi Sở Tri Thị còn mang theo thương tích trên người. Đạm Đài Mộng vì thế thương lượng với Sở Tri Thị tìm một khách điếm ở ven đường để nghỉ tạm, liền kêu dừng xe ngựa.

Tạ Tri Vi dựa vào vách cửa, nhìn màn xe lay động đến thất thần, Đạm Đài Mộng gọi hai tiếng, hắn mới có phản ứng, cùng nàng dìu đỡ Sở Tri Thị xuống xe.

Đây là một khách điếm gia đình, vợ chồng chủ quán đều là người trong thôn gần đây. Điếm nhỏ không lớn, cũng chỉ có bốn năm gian phòng, dùng cỏ tranh lợp mái, bởi vì con đường này hẻo lánh, hiếm khi có khách đến trọ.

Gọi cơm xong, vợ chồng chủ quán vội vội vàng vàng đi vào nhà bếp nhóm lửa, xa phu ngại ngồi chung với mấy người Tạ Tri Vi, cũng đi theo hỗ trợ. Sở Tri Thị dò xét bốn phía một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở nhà bếp đang có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, trầm ngâm nói: “Nơi này dã ngoại hoang vu, lỡ như cơm nước không được…… A đúng, bánh ngọt hồi nãy còn để ở trên xe.”

Hắn nói xong liền muốn đứng lên, Đạm Đài Mộng cũng đứng lên theo: “Để ta đi lấy.”

Tạ Tri Vi vội cản lại: “Linh lực của các ngươi cần nhanh chóng khôi phục, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ đi lấy.”

Vừa nói vừa đi ra ngoài, tới cửa không biết vì sao mà lảo đảo một chút —— hình như là bị vướng ngạch cửa.

Sở Tri Thị mắt thấy hắn biến mất sau cửa ra vào, rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng: “Sao nhị sư huynh lại mất hồn mất vía như vậy, có tâm sự ư?”

Đạm Đài Mộng tay nâng gò má, gật đầu.

Sở Tri Thị ngạc nhiên: “Một đại nam nhân, có thể có tâm sự gì ghê gớm chứ?”

Đạm Đài Mộng nhìn hắn một cái, lắc đầu.

Bên ngoài hoàng hôn ám trầm, một trận gió thu đánh tới, lá rụng đổ rào rào rớt đầy trên mặt đất, nhánh cây khô phía trên càng có vẻ tiêu điều.

Tạ Tri Vi vén màn xe, đang chuẩn bị bước lên xe ngựa, khóe mắt chợt lướt qua một chỗ, trong rừng rậm sâu thẳm có một đạo bạch quang sáng lóe lên.

Hắn sửng sốt, xoay người nhìn lại.

Dưới gốc một cây phong xanh đỏ không đồng đều, mơ hồ có một người áo trắng đang đứng.

Đọc truyện chữ Full