DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 119

“Tối qua Thượng tướng Bark có tới một chuyến, biết ngài đang nghỉ ngơi thì đã rời đi.” Edward bưng một cái khay đứng phía sau màn giường, hơi cúi đầu, “Tôi đã hỏi Thượng tướng, có chuyện gì quan trọng cần tôi chuyển lời cho ngài không, Thượng tướng nói không có.”

Alan khẽ cười một tiếng, sợ đánh thức Bùi Nghiêu đang ngủ*, hắn nhẹ nhàng chụp tay lên tai của Bùi Nghiêu, hạ thấp giọng tự giễu: “Ông ngoại đang nhắc nhở ta đừng quá đáng quá.”

Edward cười: “Thượng tướng không biết tình hình, thấy ngài cả nửa tháng chưa từng lộ mặt, tất nhiên sẽ lo lắng.”

“Không đến mức lo lắng, ông ấy biết ta làm việc có chừng mực, chẳng qua sợ ta vui đùa xao nhãng chính sự.” Alan không mấy để ý cười, “Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”

Edward gật đầu, để khay trong tay lên chiếc bàn nhỏ khắc hoa đang phiếm lên ánh sáng dịu nhẹ, rũ mắt nói: “Đã hỏi bác sĩ Anmad, ông ấy nói trước mắt tình hình sức khỏe của Hoàng hậu Điện hạ đã ổn định, hiện giờ… thời gian rất thích hợp.”

Alan như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu gật đầu nói: “Bác đi đi.”

“Đợi đã.” Alan ngồi dậy, lấy quần áo để một bên qua phủ lên trên người, đi vòng qua rèm giường nhìn đồ trên bàn, nghĩ một lát rồi nói: “Chuẩn bị một chút, tối nay ta và Hoàng hậu sẽ ra khỏi phòng, chuẩn bị quần áo cho Hoàng hậu, thuận tiện mời phu nhân Jenny và mọi người qua đây.”

Edward cười gật đầu: “Công chúa Điện hạ Jenny vô cùng nhớ mong Hoàng hậu Điện hạ, nghe thấy tin tức này nhất định sẽ vui mừng, nhưng mà… hôm qua Thượng tướng Bark đã về lại nơi đóng quân, cần thông báo cho Thượng tướng không?”

“Không cần.” Alan lắc đầu, “Đợi sau khi sức khỏe của Hoàng hậu tốt lên chút, ta sẽ để ngài ấy tự mình đến thăm Thượng tướng.”

Edward có chút bất ngờ, nghi hoặc gật đầu lui xuống.

Alan có tâm để Bùi Nghiêu tiếp nhận vị trí của Thượng tướng Bark, phẩm hạnh của Thượng tướng Bark cao thượng, khẳng định sẽ không tham quyền, nhưng như vậy thì quân quyền trong tay gia tộc Farmiga quả thật sẽ bị mình thu hồi, cho dù là vì trấn an Thượng tướng Bark hay là để Bùi Nghiêu tiếp nhận quân quyền thuận lợi hơn, lúc nên thể hiện thành ý vẫn phải thể hiện thành ý. Hơn nữa trước khi đó vẫn cần Bark chỉ bảo cho Bùi Nghiêu một khoảng thời gian, nếu có thể giúp Bùi Nghiêu lập quân uy thì càng tốt.

Alan thầm vạch kế hoạch trong lòng, Bùi Nghiêu ở trên giường động đậy, mở mắt ra.

“Tỉnh rồi?” Alan cười dịu dàng, ngồi về bên giường xoa xoa trán Bùi Nghiêu, “Điện hạ, ngài đã ngủ suốt 12 tiếng rồi.”

Bùi Nghiêu cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi bật cười: “Quả nhiên… vừa nãy có người đến à?”

Alan gật đầu, lấy thứ trên bàn bên ngoài cho anh xem, cười: “Bác Edward mới đưa đến, có lẽ em không biết, từ khi biết em sắp trở về ông ấy đã chuẩn bị mấy thứ này, hơn nữa thi thoảng còn đến trước mặt anh cố ý vô tình ám chỉ một lần, để cho anh hiểu rõ sự quan trọng và cần thiết của việc này, gần đây có lẽ ông ấy không còn kiên nhẫn nữa, đã sửa ám chỉ thành chỉ rõ luôn.”

Bùi Nghiêu lấy thứ trong tay Alan qua, đây là bình đựng đóng kín, giống như ống nghiệm, lên dưới lại có chút kỳ quái, trong khay trên bàn bên ngoài hình như còn có thiết bị để đựng thứ này, Bùi Nghiêu nhíu mày, khó hiểu nhìn Alan, Alan mỉm cười: “Đây là bước đầu tiên để thụ thai.”

Bùi Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, Alan nhìn Bùi Nghiêu, cố ý nghiêm mặt hỏi: “Biết cái này dùng thế nào không?”

Bùi Nghiêu nhìn trái ngó phải, xấu hổ nói: “Biết.”

“À?” Alan khá bất ngờ, tươi cười hỏi, “Dùng thế nào?”

Bùi Nghiêu khó xử nhìn Alan, hết cách nói: “Chính là… lấy cái kia ra, bỏ vào trong này.”

“Lấy cái gì ra?” Alan ghé lại gần hơn, mỉm cười hỏi, “Rốt cuộc là biết hay không biết? Lúc trước trong đội ngũ khi trả lời trưởng quan cũng qua loa cho có thế này à? Hay là ỷ anh thương em, cố ý không nói đàng hoàng?”

Bùi Nghiêu thật sự không chịu được ép bức, cúi đầu cắn răng nói: “Là… lấy tinh dịch của em ra, bỏ vào… trong đó.”

Alan gật đầu, giống như là trêu đùa trẻ con, nhướng mày hỏi: “Làm sao lấy ra vậy?”

Bùi Nghiêu thật sự chịu không nổi nữa, sau khi thành lập kết hợp cuối cùng ý thức của anh và Alan gần như đã đồng bộ, dẫu Alan có vùng tinh thần kiên cố anh không thể hoàn toàn thăm dò được tất cả suy nghĩ của hắn, nhưng loại trêu đùa này thật sự quá rõ ràng, Bùi Nghiêu nhịn không được xoay người đi tự mặc quần áo, không để ý đến Alan nữa.

Alan cười, cho nên nói kết hợp cũng có chỗ không quá tốt, trước kia Bùi Nghiêu luôn lo lắng hắn sẽ tức giận, hắn nói cái gì anh đều xem như mệnh lệnh mà chấp hành, hiện giờ lại không được nữa, Alan đặt thứ trong tay về lại khay, xoay người đi đến trước mặt Bùi Nghiêu, cười nói: “Được rồi không chọc em nữa, Hoàng hậu Điện hạ, chuyện này ngài đồng ý không?”

Bùi Nghiêu ngẩn ra, chậm rãi cài từng nút áo somi, thấp giọng nói: “Đương nhiên… đồng ý.”

“Đừng nghĩ quá nhiều, việc này cũng không hoàn toàn là vì củng cố địa vị của em.” Alan biết Bùi Nghiêu đang nghĩ gì, cười, “Hoàng hậu Điện hạ, chỉ cần chồng của ngài là anh đây còn tại vị, vậy sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể lay động vị trí của ngài, mọi thứ này trước nay không có liên quan đến Hoàng trữ, chỉ có liên quan đến anh.”

Bùi Nghiêu hoàn toàn yên tâm, trong lòng ấm áp vô ngần, cúi đầu nói: “Em biết rồi.”

“Thả lỏng một chút, hơn nữa có lẽ cũng không nhanh vậy đâu, hiện giờ kỹ thuật cải tiến rất nhiều, tuy rằng giai đoạn sau dùng kỹ thuật tử cung nhân tạo, nhưng quá trình vô cùng giống trạng thái tự nhiên, lần thứ nhất không nhất định sẽ thành công, cứ chờ xem sao.” Alan hôn Bùi Nghiêu, thân thiết nói, “Chúng ta nhất định sẽ có một đứa con khỏe mạnh… Được rồi, ăn gì đi rồi sửa soạn một chút, lát nữa chúng ta sẽ xuống lầu một chuyến.”

Bùi Nghiêu chớp mắt mấy cái: “Xuống lầu?”

“Ừ, thả em ra ngoài hít thở không khí.” Trải qua kết hợp mười mấy ngày, cuối cùng hai người không còn khát cầu lẫn nhau đến vậy, lúc này rút ra mấy tiếng xử lý vài việc khác vẫn được, Alan nhìn thời gian, “Anh đi thư phòng một chuyến trước, lát nữa cùng em đi xuống.”

Bùi Nghiêu gật đầu, Alan có thể cảm nhận được Bùi Nghiêu bất giác lưu luyến mình, hắn cười gọi rắn của mình ra: “Để nó bầu bạn với em.”

Alan thay xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng, để lại rắn Taipan chậm rãi trườn đến bên cạnh Bùi Nghiêu, xa cách một năm, Bùi Nghiêu từng nghe nói thú lượng tử của Hoàng đế Bệ hạ vô cùng hung ác, bình thường rất ít khi xuất hiện, thi thoảng xuất hiện cũng chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai đến gần, ngẫu nhiên có thú lượng tử muốn tiếp cận nó, cho dù thiện ý hay ác ý đều bị tấn công, nghe nói ngay cả báo hoa của phu nhân Jenny cũng từng bị nó cắn.

Trước kia tính cách của rắn Taipan chỉ hung ác nham hiểm chút, ghét người khác đến gần, ai ngờ sau này tính tình càng thay đổi rất nhiều, trước đó Bùi Nghiêu còn lo lắng khi gặp lại có lẽ nó sẽ tấn công mình, mà ngày vừa về Chủ tinh, rắn Taipan im lặng quấn bên cạnh anh và thân thiết với rồng của anh không ngừng như ngày xưa đã hoàn thành đánh tan nghi ngờ của anh.

Bùi Nghiêu nhìn chú rắn khổng lồ ngoan ngoãn trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi, 10 năm trước chú rắn nhỏ còn không to bằng ngón tay của mình, hiện giờ thế mà đã bỗng nhiên trở thành thú lượng tử mạnh nhất Đế quốc, không có một trong.

Đúng vậy, trong sách tranh mới nhất về thú lượng tử, thú lượng tử rắn Taipan của Alan chiếm vị trí thứ nhất, đạt được danh hiệu thú lượng tử mạnh nhất, thân là thú lượng tử của dẫn đường, đây là lần đầu tiên trong lịch sử.

Dường như có thể cảm nhận được sự khen ngợi của Bùi Nghiêu, trong con ngươi màu vàng kim của rắn Taipan lóe qua vẻ hài lòng, Bùi Nghiêu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve rắn Taipan đang không ngừng lấy đầu cọ anh, một người một rắn chơi đùa trong chốc lát, bên ngoài có người khẽ gõ cửa phòng, Bùi Nghiêu sửa sang lại quần áo, nói: “Mời vào.”

Quản gia thực tập Federer đẩy cửa ra, mỉm cười đẩy xe ăn nhỏ vào phòng, cúi người nói: “Đây là bữa trưa phòng bếp mới chuẩn bị cho ngài, hy vọng ngài có thể thích.”

“Cảm ơn.”

“Còn gì tôi có thể làm cho ngài không?” Federer cười đầy ân cần, “Nghe nói ngài thích đồ ngọt, có muốn ăn gì không ạ? Tôi sẽ đi dặn dò.”

Người trước mắt lạ mặt, Bùi Nghiêu mới về Chủ tinh, cũng không quen biết, thấy cậu nhiệt tình như vậy nên Bùi Nghiêu lễ phép gật đầu: “Cảm ơn, khi tôi muốn sẽ thông báo với cậu.”

“Vâng.” Federer bày xong bàn ăn, suy nghĩ nói, “À đúng rồi, mấy ngày nay chúng tôi nhận được không ít thư của ngài, ngài… muốn xem không?”

Có thể là thư hỏi thăm của các Hoàng thất và quý tộc, không mấy quan trọng, Bùi Nghiêu vừa định nói không cần, Federer nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng nói: “Trong đó… có một bức là được gửi đến từ đảo Tiên Nữ.”

Bùi Nghiêu ngẩn ra, Federer cười lấy lòng, nói nhỏ: “Chữ ký là Camplin, tuy rằng không biết là Camplin cha hay Camplin con, nhưng tóm lại là người của nhà bọn họ không sai đâu, quản gia Edward cố ý xếp bức thư này xuống dưới cùng, giống như là không muốn ngài đọc được, tôi cho rằng ông ấy không nên tự đại quyết định thay ngài như vậy, cho nên…”

Bùi Nghiêu giật mình, chỉ mới một năm, anh gần như đã quên người của nhà kia.

Federer thấy Bùi Nghiêu không nói gì, nuốt nước miếng nói đầy thần bí: “Cần tôi lấy qua cho ngài không? Cho dù là Bệ hạ, cũng không thể lừa gạt ngài, cướp đoạt tự do của ngài như vậy phải chứ?”



Đúng là chiếc chiếu mới… chưa từng trải:))

*chỗ này là “vừa mới ngủ”, nhưng nếu vậy thì k hợp lý với câu “…đã ngủ suốt 12 tiếng” nên mình sửa lại.

Đọc truyện chữ Full